Đọc truyện Nếu Được Yêu Như Thế – Chương 4: Hãy cứ mơ đi! Có lẽ nó sẽ thành sự thật
Đối với sinh viên thì kỳ nghỉ hè của năm thứ ba cần
phải lên kế hoạch tỉ mỉ. Bởi đến học kỳ hai năm thứ tư, ai cũng bận rộn đi tìm
việc, chẳng còn biết đến khái niệm nghỉ hè nữa.
Lý Triệt rủ được Châu Văn và Y Na lên Bắc Kinh chơi
hơn một tháng, Thuấn Nhân suy nghĩ rất lâu, cũng đồng ý. Nhưng trước khi đi đến
Bắc Kinh phải đến ra mắt và xin phép cô Xuân Nam.
Lý Triệt hơi bất ngờ, cậu ta cho rằng ba nữ, một nam
đi chơi thì chẳng có vấn đề gì, người nhà chắc cũng không phản đối, nhưng cuối
cùng cậu ta cũng phải đồng ý với yêu cầu của Thuấn Nhân.
Thuấn Nhân dẫn Lý Triệt đi mua vài món quà. Lý Triệt
thấy cô chọn mấy hộp quà đắt tiền, sắc mặt không được vui cho lắm: “Cái này đắt
quá, anh không có nhiều tiền thế đâu.”
Thuấn Nhân nói: “Phải mua. Mấy thứ này cũng không đắt
lắm, nếu rẻ hơn, cô em sẽ coi thường anh đấy.”
Tới quầy thanh toán, Thuấn Nhân trả tiền rồi nhét vào
tay Lý Triệt túi quà.
Đến nhà cô Xuân Nam, Lý
Triệt thấy có bảo vệ đứng canh ở cửa, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa sợ.
Xuân Nam nhìn
thấy Lý Triệt tay cầm túi quà, rồi lại liếc Thuấn Nhân một cái, trong lòng cũng
hiểu ra vấn đề. Cô nói Lý Triệt ngồi xuống, rồi kêu Thuấn Nhân vào bếp gọt hoa
quả.
Thuấn Nhân vào bếp, Xuân Nam khép
cánh cửa, hỏi nhỏ: “Sao không nói với cô một tiếng? Cô đã nhờ người giới thiệu
cho cháu một anh chàng thạc sĩ cơ đấy, mới hai mươi sáu tuổi, điều kiện gia
đình tốt lắm, là nhân tài của tỉnh mình đấy.” Thấy Thuấn Nhân nghe xong mà
không được vui cho lắm, Xuân Nam lại
nói: “Cậu này nhìn cũng đẹp trai đấy, nhưng nhìn mặt có vẻ hơi tính toán, nhà
chắc cũng bình thường thôi nhỉ? Nhìn là biết ngay mà.”
Thuấn Nhân để đào mới gọt vào đĩa, bê lên phòng khách.
Xuân Nam đi ra
ngoài ngồi đối diện với Lý Triệt. Cô hỏi Lý Triệt học chuyên ngành gì, bố mẹ
thế nào, rồi nói: “Nếu thế thì sau khi tốt nghiệp cậu phải tự lo việc làm rồi?”
Lý Triệt hai tay xoa đùi, nói nhỏ: “Cháu muốn sau khi
tốt nghiệp, cháu và Thuấn Nhân sẽ lấy nhau, nên cháu sẽ cố gắng ở lại đây.”
Xuân Nam nói:
“Thế cậu cứ tìm việc đi, nếu không được thì cô sẽ giúp đỡ.”
Lý Triệt vội vã cảm ơn, Xuân Nam nhìn
cậu ta: “Nhưng có một điều kiện, cậu phải đối xử tốt với Thuấn Nhân nhà chúng
tôi. Nếu cậu dám làm gì có lỗi với nó, chú của Thuấn Nhân sẽ không tha cho cậu
đâu!”
Lý Triệt mặt mày trắng xanh, chần chừ một lúc mới nói:
“Không đâu, không đâu ạ!”
Tàu hỏa đến Bắc Kinh mới chạy được có một đêm, Châu
Văn vừa béo vừa lười, cả đoạn đường ngủ say sưa, Thuấn Nhân thì đọc một quyển
truyện tiếng Anh, Lý Triệt và Y Na chơi bài cả đêm, cười nói rôm rả. Gần sáng,
Thuấn Nhân ngủ mơ thấy mình đang ở ven đồi, có tiếng suối chảy róc rách như
tiếng nhạc, cô đang hái sim chín về chia cho các bạn cùng ăn.
Lý Triệt thấy Thuấn Nhân nở nụ cười trong giấc mộng,
đôi môi nhỏ xíu hé ra, để lộ hàm răng trắng như hoa bách hợp. Lý Triệt ghé sát
tai Thuấn Nhân, nói:”Mơ thấy anh à? Sao vui thế?”
Thuấn Nhân tỉnh dậy, khó chịu quay người đi.
Tờ mờ sáng, tàu đã đến Bắc Kinh, mấy người bọn họ đang
chải lại đầu tóc, nghe thấy có người gõ bộp bộp vào cửa, Lý Triệt đứng dậy nói:
“Diệp Trăn Trăn đang lên giúp bọn mình lấy hành lý!”
Thuấn Nhân nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài
cửa sổ, chỉ thấy bóng dáng một cô gái mặc váy dài, chân đi giày cao gót đang
chạy. Thuấn Nhân đang lấy hành lý trên ngăn để hành lý, bỗng có ai đó đập vào
vai cô, gọi: “Nhan Thuấn Nhân!”
Trăn Trăn nay đã cao hơn rất nhiều, da cũng trắng hơn,
nói giọng Bắc Kinh chuẩn, Thuấn Nhân thấy vui lắm nhưng không biết thể hiện thế
nào, chỉ cười và nói: “Cậu xinh thật đấy!”
Năm người bọn họ đi ra khỏi nhà ga, Y Na nói: “Các cậu
ở đâu? Sắp xếp ổn chưa? Tớ về nhà đây, nếu không có chỗ ở thì về nhà tớ, nhà tớ
rộng lắm.”
Trăn Trăn nói: “Cậu về trước đi, tớ sắp xếp được rồi,
họ sẽ ở nhà của bạn trai tớ.”
Thuấn Nhân có chút bất ngờ: “Trăn Trăn, cậu có bạn
trai rồi hả?”
Trăn Trăn nở nụ cười hạnh phúc: “Cậu có, sao tớ lại
không có chứ?”
Thuấn Nhân nói: “Tớ mừng cho cậu.”
Nhà của bạn trai Trăn Trăn là tứ hợp viện nằm giữa
thành phố náo nhiệt. Sân vườn rộng rãi, bốn mặt đều có những gian phòng biệt
lập, nối với nhau là hành lang có mái che, trong sân trồng cây xanh, có cả bể
cá vàng, trên tường dán nhiều bức thư pháp.
Thuấn Nhân nói: “Chủ nhà này phải là một người rất nho
nhã. Ngôi nhà lâu đời như vậy mà thu dọn rất sạch sẽ.”
Trăn Trăn cười không đáp, quay lại nói với Lý Triệt:
“Ở đây thế nào? Anh và Thuấn Nhân ở chung một phòng nhé?”
Thuấn Nhân vội vàng nói: “Mình và Châu Văn sẽ ở một
phòng, Lý Triệt ở một mình được rồi.”
Lý Triệt nói đùa: “Chồng em đâu rồi? Sao không thấy
bóng dáng đâu cả?”
Trăn Trăn nói: “Thầy anh ấy bị ốm, hôm qua phải qua
bên đó chăm sóc thầy, lát nữa đến giờ ăn mới về.”
Sau khi thu xếp xong xuôi, Trăn Trăn dẫn mọi
người ra, gọi một chiếc xe: “Bọn mình đến nhà hàng dùng bữa nhé?”
Trăn Trăn chọn một nhà hàng yên tĩnh, chưa đến giờ ăn
trưa nên nhà hàng rất vắng khách.
Chiếc bàn ăn được đặt cạnh cửa sổ, không gian thoáng
đãng, từ cửa sổ có thể nhìn ra hồ nước trong mát, một thanh niên đang ngồi trên
sofa chơi điện tử trên điện thoại. Anh ta mặc bộ quần áo màu đen, đội mũ lưỡi trai,
đi giày thể thao, ánh nắng lọt qua cửa sổ hắt vào bên phải khuôn mặt khiến lộ
rõ sống mũi cao cao. Anh ta chơi rất say sưa. Thuấn Nhân chợt thấy sợi dây da
bò đeo trên tay Tử Chấn ngày nào, tim loạn nhịp, tay vịn chặt vào cánh cửa, cho
đến khi Lý Triệt, Trăn Trăn và Châu Văn gọi vào, Thuấn Nhân mới từ từ bước vào,
ngồi xuống ghế.
Trăn Trăn giằng lấy điện thoại bỏ vào túi mình, rồi
ngồi xuống bên cạnh người con trai đó, nói: “Tử Chấn, em không cần giới thiệu
chắc anh cũng nhận ra phải không?”
Tử Chấn ngẩng đầu, vẫn là gương mặt không thích cười
ngày nào, chỉ có ánh mắt thì sâu thăm thẳm. Đôi mắt ấy nhìn Thuấn Nhân, biểu
hiện trên gương mặt vẫn không thay đổi, chỉ là nhìn Lý Triệt lâu hơn một chút.
Thuấn Nhân nhìn sang Trăn Trăn, thầm nghĩ, hóa ra tiên nữ trong lòng Tử Chấn là
một cô gái mắt nhỏ.
Lý Triệt quay sang hỏi Tử Chấn: “Lâu lắm rồi không có
tin tức gì của cậu, cậu đang học trường nào? Học ngành gì?”
Trăn Trăn cướp lời, nói: “Học trường múa, chuyên ngành
múa cổ điển. Đạt cấp mười ba môn múa Trung Quốc, giành được một đống giải
thưởng.”
Từ khi nhìn thấy Tử Chấn, Châu Văn cứ há miệng nhìn,
lúc này mới nói được một câu: “Anh thần tiên ơi!”
Lý Triệt lấy tờ giấy ăn đưa cho Châu Văn: “Nhanh lau
nước miếng đi.”
Châu Văn lườm Lý Triệt một cái. Thuấn Nhân lấy hết
dũng khí hỏi: “Trước đây cậu nói muốn học kiến trúc mà? Sao lại đi học múa?”
Tử Chấn nhìn về phía mặt hồ bên ngoài cửa sổ, dường
như không nghe thấy tiếng. Thuấn Nhân cảm thấy hơi ngại bèn cầm ấm trà, rót cho
mình một chén, hai tay cầm chén trà từ từ đưa lên miệng.
Lý Triệt nói “này” một tiếng. Thuấn Nhân giật mình,
quay sang nhìn Lý Triệt, thì ra cậu ta đang gọi Tử Chấn.
“Chẳng phải trường múa tập trung rất nhiều mỹ nữ sao?
Sao lại chọn Trăn Trăn?” Lý Triệt nói. “Thậm chí nó còn xấu hơn mức bình
thường.”
Trăn Trăn nói:
“Tử Chấn không phải loại đàn ông ham gái đẹp, anh ấy chỉ thích cô nào học hành
giỏi giang thôi, con gái trường múa đều học dốt như bò ấy.”
“Đấy không phải lý do.” Lý Triệt thấy câu giải thích
không chính đáng, quay qua với tay lấy tờ giấy gọi món mà Châu Văn vừa viết,
nói: “Sao không gọi nhiều vào, hôm nay bọn mình phải ăn cho đã, gọi thêm, gọi
thêm, thưởng thức đặc sản Bắc Kinh mà!”
Thức ăn được đưa lên, Thuấn Nhân ăn một cách buồn bã.
Trăn Trăn không ngừng múc canh xương hầm cho Tử Chấn, nói: “Tử Chấn khổ luyện
từ nhỏ, cột sống bị đau, nên phải chịu khó tẩm bổ.”
Tử Chấn gắp hết thịt vào bát cho Trăn Trăn, còn mình
chỉ uống nước canh.
Lý Triệt hỏi: “Học múa phải ăn kiêng à?”
Trăn Trăn cười nói: “Đâu có, anh ấy ăn nhiều cũng có
béo được đâu, vì tớ thích ăn thịt.” Nói xong,
cô quay sang Tử Chấn hỏi: “Đúng không?”
Tử Chấn không ngẩng đầu mà chỉ “ừ” một tiếng.
Buổi chiều, Trăn Trăn dẫn bọn họ đi thăm công viên, về
đến nhà thì trời cũng đã tối. Tắm giặt xong, Trăn Trăn chúc mọi người ngủ ngon
rồi kéo Tử Chấn về phòng. Thuấn Nhân nhìn cánh cửa đóng lại mà lòng chua xót,
cô lặng lẽ trở về phòng mình, cởi đồ để trên ghế rồi chui vào chăn ngủ.
Đang ngủ say, một bàn tay thò vào lưng rồi lần lần lên
trên, Thuấn Nhân “a” một tiếng, mở mắt ra nhìn thì thấy Lý Triệt, cô thở nhẹ
một hơi, khó chịu đẩy anh ta ra: “Anh làm cái gì thế?”
Lý Triệt nói nhỏ: “Anh nói Châu Văn sang phòng anh ngủ
rồi.” Nói xong, anh gác chân lên người Thuấn Nhân, quay sang hôn cô. Thuấn Nhân
thấy khó chịu, muốn mắng anh ta nhưng lại sợ mọi người nghe thấy, nên dịu lại
nói: “Em đến ngày rồi, không làm thế được đâu.” Lý Triệt cứ cố sàm sỡ.
Từ phòng bên cạnh, Trăn Trăn nghe thấy tiếng Thuấn
Nhân rên rỉ bèn bịt miệng cười. Quay người, đặt cằm lên vai Tử Chấn, lay anh
nói: “Anh nghe đi.”
Tử Chấn vẫn quay lưng lại ngủ, không thèm tiếp lời.
Trăn Trăn nũng nịu: “Mình cũng làm thế đi anh?” Thấy Tử Chấn không phản ứng gì,
Trăn Trăn tiu nghỉu, đành nằm xuống vòng tay qua ôm lấy lưng Tử Chấn, thở dài.
Sáng sớm hôm sau, Lý Triệt gọi điện hẹn Tả Y Na đến
hội chợ việc làm. Anh ta kêu Thuấn Nhân đi cùng, nhưng toàn thân Thuấn Nhân đau
ê ẩm, nên cũng chẳng thèm để ý đến anh ta. Lý Triệt vội vàng ăn sáng rồi đi.
Trăn Trăn muốn dẫn Thuấn Nhân và Châu Văn đi thăm
Vương Phủ Tinh, Thuấn Nhân không đi, Châu Văn lại gọi Tử Chấn, Trăn Trăn nói
mười giờ Tử Chấn phải lên lớp. Thế là hai cô gái trang điểm thật đẹp, tay trong
tay cùng đi chơi.
Không gian yên tĩnh, chỉ có con chim đang đậu trên cửa
sổ màu hồng gõ gõ cái mỏ đen vào song cửa sắt. Thuấn Nhân cố gắng ngồi dậy,
ngây người nhìn vết bẩn trên ga giường, đau đớn tụt xuống giường, kéo lấy tấm
ga, khom khom đi vào nhà vệ sinh giặt.
Trời đã chuyển sang hè, nhưng nước máy ở miền Bắc vẫn
lạnh thấu xương, Thuấn Nhân muốn tìm nước nóng, nhìn thấy công tắc của bình
nước nóng bị tắt, đầu cắm công tắc lại treo ở đó. Cô cắm lại bình nước nóng,
đứng chờ một lúc, lại thấy hoa mắt chóng mặt, tay vịn vào khung cửa, bên tai
nghe tiếng bình nước nóng sôi sùng sục, không biết khi nào ga giường mới khô.
Thuấn Nhân lo lắng nếu phơi muộn quá, trời tối ga sẽ không khô, bọn Trăn Trăn
về thấy sẽ cười cho. Nghĩ vậy, cô lấy hết sức vặn vòi nước, xoa xà bông lên rồi
chà mạnh. Chà chà chà… chà mạnh đến nỗi mắt hoa cả lên. Thuấn Nhân muốn tìm cái
ghế để ngồi xuống giặt, mới vừa quay người lại, thì nhìn thấy Tử Chấn đang đứng
dựa vào khung cửa.
Tay Thuấn Nhân dính đầy xà bông, đầu tóc bù xù, lúc
lâu sau mới lắp bắp nói: “Anh muốn dùng nhà vệ sinh à? Em sẽ ra ngoài ngay, lát
nữa giặt cũng được.”
Tử Chấn không nói gì, nhìn Thuấn Nhân từ đầu đến chân,
ánh mắt dừng lại dưới chân cô. Thuấn Nhân cúi xuống nhìn, đến cô cũng phải giật
mình, phía dưới quần ngủ toàn là máu, máu chảy xuống cả bàn chân. Tử Chấn nhìn
lên mặt Thuấn Nhân, rồi lại nhìn vào thau đang ngâm chiếc ga giường, không nói
năng gì, Tử Chấn bèn kéo tay Thuấn Nhân để lên vai, cõng cô chạy ra ngoài.
Thuấn Nhân mệt mỏi nói: “Phiền anh gọi giúp em một
chiếc xe, em tự đi được rồi.”
Tử Chấn nói: “Bệnh viện không xa, nhưng xe ở đây không
được rẽ trái, đi bộ một lát là tới.”
Tử Chấn hơi cúi đầu, cổ áo bị lệch để lộ một mảng vai,
Thuấn Nhân nghiêng đầu áp mặt lên đó.
Tử Chấn đi rất nhanh, vừa thở vừa hỏi Thuấn Nhân: “Sao
đi mà không gọi điện cho anh?”
“Có gọi, nhưng anh không ở nhà.”
“Khi anh về Bắc Kinh, anh đã cho Trăn Trăn số điện
thoại, sao em cũng không gọi?”
“Cô ấy không nói cho em biết.”
Bốn cầu thang máy của bệnh viện đều chưa chạy xuống,
trước cửa thang máy có đến mấy chục bệnh nhân đang chờ, Tử Chấn cõng Thuấn Nhân
đi cầu thang bộ. Thuấn Nhân nói trong nước mắt: “Trăn Trăn nói anh bị đau cột
sống, anh để em xuống đi.”
Tử Chấn không nói, đi một mạch đến tầng bảy tìm chủ
nhiệm khoa. Anh gõ cửa gọi: “Cô Trịnh ơi!”
Trịnh Học Mẫn là bạn của mẹ Tử Chấn, đã từng đi du học
ở Nhận Bản, là bác sĩ phụ khoa giỏi có tiếng. Thấy Tử Chấn cõng một cô gái, mồ
hôi nhễ nhại, thoáng qua thì không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn phía sau thấy máu
ở quần Thuấn Nhân, vội nói: “Đặt cô bé lên giường đi, cô khám cho.”
Tử Chấn cẩn thận dìu Thuấn Nhân nằm xuống giường, quay
lại, cúi đầu nói với Trịnh Học Mẫn: “Phiền cô Trịnh nhé, cháu chờ ở bên ngoài.”
Khoảng hơn mười phút sau, Trịnh Học Mẫn mở cửa đi ra,
ánh mắt trách móc nhìn Tử Chấn. Tử Chấn thì không hay biết chuyện gì.
“Giờ mới biết đau lòng phải không? Sau này không được
làm chuyện thô bạo như thế nữa đấy. Cô kê cho ít thuốc chống viêm, cầm lấy
thuốc rồi đưa cô bé về nghỉ ngơi đi. Các cháu mới lớn, cứ thế này về sau không
đẻ đái gì được thì làm thế nào?” Trịnh Học Mẫn nói.
Thuấn Nhân ngồi trên giường chờ Tử Chấn đi lấy thuốc,
nhìn Tử Chấn chẳng nói chẳng rằng bước vào, đứng trước mặt không nhúc nhích.
Thuấn Nhân chột dạ, không dám nhìn anh, cúi đầu nói: “Bác sĩ nói không sao,
mình về đi.”
Vừa dứt lời, Tử Chấn quát lên: “Em không quẳng nó đi
được à?”
Thuấn Nhân sợ đến mức toàn thân run rẩy, Tử Chấn giữ
chặt lấy vai Thuấn Nhân, nói: “Con gái hiền lành không sai, nhưng hiền lành quá
không có nghĩa là nhún nhường nó, em có hiểu không hả?”
Thuấn Nhân uất ức khóc to, nước mắt cứ thế tuôn rơi,
cô lấy chiếc gối trên giường bệnh lau nước mắt. Tử Chấn thấy đồ ở bệnh viện
bẩn, ở đó lại không có giấy ăn, trong lúc bối rối, anh kéo vạt áo thun của mình
cho Thuấn Nhân lau nước mắt.
Tử Chấn không ngừng vỗ vỗ vào lưng Thuấn Nhân an ủi,
một lúc sau tiếng khóc mới nhỏ dần. Anh lại cõng Thuấn Nhân về nhà, mất khoảng
mười phút đi bộ. Về đến nhà, Thuấn Nhân ngủ thiếp đi trên vai Tử Chấn.
Tử Chấn đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, rồi quay
lại nhà vệ sinh giặt ga giường. Đang giặt, máu nóng trong người cứ phừng phừng,
anh vò chiếc ga giường nhàu nát rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Tay cầm chai nước lọc, Lý
Triệt và Y Na dạo mấy vòng ở hội chợ việc làm.
Bắc Kinh rộng lớn ngoài sức tưởng tượng của Lý Triệt.
Cậu ta nghĩ, chắc nó cũng chỉ rộng gấp ba, bốn lần cái thành phố mình đang học
là cùng, không biết nên gạt bỏ ý kiến đi ô tô nhà của Y Na đi, mà lại chọn đi
xe buýt. Nhưng chuyển qua chuyển lại đến mấy chuyến xe buýt rồi, cũng phải mất
gần hai tiếng mà nhìn lên bản đồ thì mới đi được có một đoạn nhỏ. Sự phồn vinh
của Bắc Kinh bỗng trở thành giấc mơ của Lý Triệt, anh ta muốn dang hai tay ra,
ôm lấy Bắc Kinh vào lòng.
Cầu vượt chạy ngang chạy dọc, nhà cao chọc trời mọc
san sát, là sinh viên chuyên ngành IT, đôi chân có thể đặt lên thôn Trung Quan,
nơi được coi là Silicon Valley[1] của
Trung Quốc, giây phút ấy khiến Lý Triệt xúc động muốn rơi nước mặt.
[1]
– Ban đầu tên này được dùng để chỉ một số lượng lớn các nhà phát mình và hãng
sản xuất các loại chip silicon (bộ xử lý vi mạch bằng silic), nhưng sau đó nó
trở thành cái tên hoán dụ cho tất cả các ngành thương mại công nghệ cao (high
tech) ở khu vực phía nam của vùng vịnh San Francisco.
Y Na đưa cho anh ta tờ rơi tuyển nhân viên của một
công ty lớn ở Bắc Kinh, anh ta xem kỹ nội dung tờ rơi đó. Đây là đối tượng quan
trọng mà Lý Triệt muốn tìm hiểu. Khi xem nội dung tờ rơi, trước tiên anh ta đọc
tên công ty, sau đó đến phần đãi ngộ, đó là hai phần anh ta kỳ vọng nhất, cuối cùng
mới đến phần điều kiện của người dự tuyển.
Có rất nhiều công ty lớn, mức lương học trả khiến Lý
Triệt nhìn vào mà tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng tìm hiểu kỹ thì những
công ty lớn đều yêu cầu bằng cấp từ thạc sĩ trở lên. Với chuyên ngành anh ta
đang học, muốn bắt đầu bằng vị trí quản lý rất khó. Y Na cũng đang đọc tờ rơi
tuyển nhân viên, cô ấy đọc từ từ, nghiên cứu từng mục một, thấy Lý Triệt đọc
ngấu nghiến như muốn nuốt cả tờ rơi, Y Na không nhịn được cười, huých khuỷu tay
vào người Lý Triệt, nói: “Cậu cho rằng thời đại này chỉ dựa vào thực lực thôi
là được à? Ở cái đất nước này, phải có ô dù to mới dễ nói chuyện.”
Lý Triệt vẫn đang nghiên cứu mấy tờ rơi tuyển nhân
viên, nói: “Công ty người ta là công ty nước ngoài, bố cậu có làm to đến đâu
thì vẫn là của người Trung Quốc.”
“Công ty nước ngoài?” Y Na cười suýt phun cả nước
trong miệng ra, công ty nước ngoài thì cũng là kiếm cơm trên mảnh đất Trung
Quốc, anh cứ làm như là Bắc Kinh là thuộc địa của liên hợp quốc không bằng.
Lý Triệt mở to mắt ra nhìn Y Na, cứ như thể là đang
nhìn người dưng, lâu sau, mới đưa tay ra bá vai Y Na: “Được! Cậu nói thế là có
ý muốn giúp tớ rồi, không nói nhiều nữa, có lòng sau này sẽ hậu tạ!”
Y Na lùi ra sau một bước, chu miệng nói: “Ai nói sẽ
giúp cậu? Dựa vào cái gì mà giúp cậu, thật đúng là…”
“Giúp được thì giúp đi”, Lý Triệt nói, giọng van nài.
“Đi uống cà phê nhé, cậu theo mình từ sáng tới giờ rồi.”
Y Na giật lấy tờ giấy trong tay Lý Triệt, vo lại ném
ra xa. Hai người ôm vai bá cổ bước đi.
Uống xong cà phê cũng gần đến bữa tối, Lý Triệt mời Y
Na đi ăn cơm. Anh ta nghĩ cái nhà hàng thuộc loại khá này đối với cô ấy cũng
chỉ như là hàng ăn vỉa hè, nhưng đó cũng là mức mà Lý Triệt chịu được, nghĩ cho
cùng Y Na cũng thông cảm thôi.
Ăn cơm xong, Lý Triệt lại dẫn Y Na đến khu mua sắm
Đông Phương mua giày. Lúc chọn giày, Y Na thấy thích một đôi giày nam, cô định
mang ra cùng tính tiền. Lý Triệt đoán cô ấy sẽ mua tặng mình nên kiên quyết từ
chối, Y Na đành thôi.
Lý Triệt gọi xe đưa Y Na về nhà, còn mình ngồi xe buýt
về tứ hợp viện, đã mười một giờ đêm. Anh ta để cặp trong phòng, tính đi tắm một
cái, đi đến sân, thấy Tử Chấn đứng ở bậc thềm nhìn mình chằm chằm, mặt hằm hằm
rất đáng sợ. Lý Triệt có chút lo lắng, Tử Chấn xông tới nắm lấy cổ áo, đẩy anh
ta vào tường: “Mày nghe cho rõ đây, từ nay không được ép buộc Thuấn Nhân làm
điều cô ấy không thích! Còn để tao biết lần nữa thì tao sẽ chặt tay chặt chân
mày!”
Lúc này Lý Triệt mới hiểu Tử Chấn đang nói gì. Anh ta
cũng biết mình sai, nhưng vẫn ngoan cố: “Liên quan gì đến mày? Mày điên rồi! Có
phải mày cũng muốn thế không?”
Tử Chấn giơ nắm đấm trước mặt Lý Triệt, anh ta sợ quá
toan chạy đi, nhưng lại đập mặt vào tường, đau quá hét toáng lên.
Thuấn Nhân thấy có tiếng đánh nhau, vội chạy ra ngoài,
thấy cảnh tượng đó thì có phần lúng túng, đứng đần ra đó. Tử Chấn và Lý Triệt
nghe thấy tiếng bước chân, đều quay đầu lại nhìn Thuấn Nhân.
Tử Chấn bây giờ cao lớn hơn cái tuổi mười ba rất
nhiều, nhưng vẫn còn là cậu bé thân quen dưới ánh trăng năm đó. Mọi chuyện như
mới chỉ xảy ra vào ngày hôm qua. Tim Thuấn Nhân loạn nhịp, hai hàng nước mắt
chảy ròng ròng, nhưng vẫn chạy tới lôi Lý Triệt ra sau lưng mình, nói với Tử
Chấn: “Anh không được đánh anh ấy!”
Nghe thấy vậy, Trăn Trăn chạy tới đẩy Thuấn Nhân ra:
“Cậu biết điều một tí đi, đừng có nói với bạn trai tớ bằng cái giọng như vậy!”
Thuấn Nhân nhìn thấy Trăn Trăn, không hiểu sao bỗng
nổi đóa, giơ tay lên, nhưng chưa chạm mặt Trăn Trăn đã bị Tử Chấn nắm lấy.
Thuấn Nhân nhìn vào đôi mắt ấy, ánh mắt như mặt nước hồ, tĩnh lặng không gợn
sóng: “Nhớ lấy, không được đánh bạn gái anh.”
Thuấn Nhân đứng ngẩn người. Trăn Trăn chưa chịu buông
tha, cô ta xông tới định nắm lấy tóc Thuấn Nhân. Tử Chấn hét lên: “Về phòng
đi!”
Trăn Trăn không dám không nghe, bước đi, mà còn ngoái đầu
lại nhìn Thuấn Nhân cười đểu.