Đọc truyện Nếu Được Yêu Như Thế – Chương 27: Tất cả ngày tháng đều vỡ tan vì anh
Thời Hân đợi một tuần vẫn không thấy Thuấn Nhân hồi
âm. Nếu như không nhìn thấy tờ đơn ly hôn ấy, khoản tiền đầu tư của Triệu Chấn
Đào sẽ không gửi tới tài khoản công tay Thời Hân, không những vậy, tiền lãi
ngân hàng phát sinh khi dự án bị chậm đều do bên Thời Hân chịu trách nhiệm.
Ông ta gọi điện cho Thuấn Nhân, giục cô nhanh chóng
làm thủ tục ly hôn.
Thái độ của Thuấn Nhân rất lạnh nhạt, cô nói: “Đợi Tử
Chấn xuất viện hãy làm, nếu anh ấy có mệnh hệ gì, con sẽ khiến bố một xu cũng
không kiếm được.”
Thời Hân nói: “Một ngày hai mươi tư tiếng, cô có thể ở
bên nó không rời nửa bước không? Cô không có ở đó, bên cạnh nó sẽ chẳng có một
người nào đáng tin cậy. Đừng có trách tôi không báo trước cho cô, tôi nói cho
cô biết, khi ra khỏi cửa, hãy để ý xung quanh, chắc chắn sẽ nhìn thấy chồng
trước của cô.”
Theo phản xạ, Thuấn Nhân nhìn ngó xung quanh, ngoài
mấy bệnh nhân và y tá ra, hành lang không có ai đáng nghi. Cô vội vàng chạy về
phòng bệnh, chốt cửa cẩn thận, đi lại phía giường bệnh ôm Tử Chấn vào lòng.
Rèm cửa mở ra, màn đêm đen bao phủ cả bầu trời, Thuấn
Nhân để chiếc gối sau lưng cho Tử Chấn dựa vào thành giường, hít một hơi sâu,
cô nói: “Chúng mình chia tay nhé!”
Người Tử Chấn tê cứng lại, nhưng anh vẫn nói: “Anh đói
rồi, vợ à, anh muốn ăn cháo.”
Thuấn Nhân cầm bình giữ nhiệt rót ra một bát cháo nhỏ,
rắc lên một ít hành hoa, cho một thìa dầu mè vào, thổi cho bớt nóng, rồi đưa
lên miệng Tử Chấn.
Tử Chấn không há miệng ra, cầm lấy bát cháo cùng chiếc
thìa trên tay Thuấn Nhân, tay cầm chiếc thìa khuấy bát cháo, cúi đầu xuống,
không nói câu nào.
Thuấn Nhân nói khẽ: “Tử Chấn, nghe lời nào.”
Tử Chấn vẫn cúi đầu, giọng nói không rõ ràng: “Vợ à,
sao không cần anh nữa?”
“Bởi anh đã làm sai một việc, em không thể sống với
anh như trước đây được nữa”, Thuấn Nhân dịu dàng nói. “Em nghĩ rằng mình có thể
chấp nhận điều đó, nhưng qua một thời gian, em nghĩ, mình chia tay nhau sẽ tốt
hơn.”
“Anh biết anh sai rồi, em thấy đấy, anh đã sửa sai
rồi, hơn nữa anh bệnh nặng thế này, coi như trời quả báo rồi.” Tử Chấn cầm
chiếc bát, giọng buồn bã: “Anh không đồng ý chia tay.”
Thuấn Nhân rút trong túi sách ra hai tờ đơn ly hôn để
lên đầu gối Tử Chấn: “Anh xem đi, mình không có gì để tranh chấp. Em không biết
viết thế nào mới đúng, đây là luật sư chỉ cho em. Con cái cùng nhau nuôi dưỡng,
còn em, em không cần tiền nuôi dưỡng của anh, nếu như anh muốn cho em thì em
cũng không thành vấn đề.”
Tử Chấn vứt tờ đơn xuống nền nhà, dùng thìa múc cháo
lên ăn, vừa ăn vừa nói: “Anh không đồng ý đâu, em nói gì đi nữa cũng không có
tác dụng.”
“Tử Chấn, ký đi”, Thuấn Nhân nói. “Nếu anh không ký,
em sẽ phá cái thai trong bụng.”
Tử Chấn im lặng một lúc, rồi lại múc cháo lên ăn, vừa
ăn vừa nói: “Em sẽ không làm như thế đâu.”
“Em làm thật đấy.”
“Ai xúi giục em làm chuyện này?” Tử Chấn bỗng nổi giận
nói. “Có chuyện gì mà không thể nói ra để bàn bạc được!”
“Tử Chấn, chia tay không cần lý do gì phức tạp. Tuy
anh đã hối hận, nhưng sự thật phũ phàng thì không thể xoá bỏ được.”
“Không, anh không ly hôn đâu.” Tử Chấn đặt cái bát vào
tay Thuấn Nhân. “Người nào nghĩ ra trò này hẳn là người chưa từng yêu ai, và
cũng chưa từng được ai yêu.”
Anh nhặt tờ giấy ly hôn dưới đất lên xem. “Chắc không
phải do em nghĩ ra nhỉ? Xem chừng, không phải vì tài sản, chỉ muốn chúng mình
chia tay. Mục tiêu là ai? Không phải anh thì là em. Thuấn Nhân, tốt nhất là em
nên nói thật đi.”
Thuấn Nhân vẫn một mực kiên quyết, cô rút trong túi
chiếc bút bi ra đưa cho Tử Chấn: “Anh đừng đoán già đoán non nữa, ký đi.”
“Sao lại bắt anh ký gấp thế? Xem ra việc anh ký tên
còn quan trọng hơn việc chúng ta chia tay. Em muốn lấy tờ giấy này để đổi lại
cái gì? Em cho rằng làm như thế là để bảo vệ anh, nhưng thực ra em đang làm tổn
thương anh đấy”, Tử Chấn nói. “Phải rồi, anh nghĩ nhất định là em đang muốn bảo
vệ anh, em không phải loại người vì muốn bảo vệ lợi ích của mình mà hy sinh
người khác. Anh nói vậy là đủ hiểu rồi, nếu em cứ kiên quyết, chứng tỏ em không
hiểu anh, cũng không tin anh. Có lẽ như em đã từng nói, tình cảm của em đối với
anh có chút thay đổi, nhưng dù cho thay đổi thế nào thì hôm nay anh cũng không
ký tên đâu. Em về tìm chỗ nào yên tĩnh ngồi nghĩ kỹ lại xem, nghĩ lại những chuyện
khắc cốt ghi tâm mà em đã từng trải qua trong đời, lúc đó em vẫn nhất định muốn
ly hôn, anh sẽ ký. Chỉ có điều, Thuấn Nhân, điều đó sẽ tạo ra vết nứt giữa
chúng ta, em sẽ phải trả giá vì điều đó.”
Thuấn Nhân vội vàng thu dọn đồ, đứng lên đi, trong lúc
vội, vấp phải chân ghế, đau đến nỗi cô phải cúi xuống xoa chân.
Tử Chấn nói sau lưng cô: “Em phải có trách nhiệm với
các con, kể cả đứa bé trong bụng. Còn nữa, ly hôn xong, anh sẽ theo đuổi em,
cho đến khi em đồng ý lấy anh thì thôi.”
Thuấn Nhân cuống cuồng đi ra khỏi phòng bệnh.
Tử Chấn nhìn theo bóng dáng Thuấn Nhân, trong lòng đau
nhói, rõ ràng đang sốt cao, mà người cứ lạnh toát. Anh rướn người kéo chăn lên,
nhưng cơn ho lại ập đến, môi hơi dính dính. Tử Chấn lấy tay quệt một cái, đập
vào mắt là màu đỏ tươi của máu.
Thời Hân đợi ở ngoài phòng bệnh, Thuấn Nhân ra ngoài
nói rõ với ông ta lần này không thành công.
Ông ta đi vào, Tử Chấn ho liên tục. Thời Hân rút mấy
tờ giấy ăn ra đưa cho Tử Chấn. Tử Chấn không cầm, mà nói: “Linh mục Claude cuối
cùng đã xuất hiện. Ông có thể cho tôi biết người tôi nên lấy làm vợ là ai
không? Là ai mà khiến ông phải phiền não, khổ sở đến thế.”
“Cô ta chính là đứa em gái dễ thương của con – An An.
Chẳng phải là con rất yêu quý nó sao? Nó cũng không phải là đứa con gái hư, hơn
nữa nó rất yêu con.” Giọng nói của Thời Hân lúc này rất hiền từ. “Nhược Chấn
đang ở chỗ bố, nếu như con nghe lời, con có thể gặp lại nó.”
“Ông dám động đến nó xem!”
“Ha ha, con quá quan tâm đến nó, tự con đã trói mình
lại, con thua rồi. Có một cách thắng tuyệt đối, con giết bố đi. Nhưng con làm
được không? Rốt cuộc con không phải là bố, con cũng không trở thành người như
bố được, cho nên con sẽ mãi mãi bị bố sai khiến. Thuấn Nhân đã trả lại toàn bộ
tiền cho nhà họ Thời, điều này khiến việc bố xử lý cô ta sẽ trở nên cực kỳ đơn
giản. Bố biết là con yêu Nhan Thuấn Nhân, nhưng con có thấy có một người đàn
ông nào sự nghiệp thành công mà lại có cuộc sống tốt đẹp với người mình yêu đến
hết cuộc đời này không? Người đàn ông thông minh sẽ không lấy người phụ nữ mang
lại cho họ nhiều lợi ích nhất. Nếu bố sớm biết con yêu vợ con đến như vậy, bố
sẽ không bao giờ để đến ngày vợ con mang thai với con. Nói một cách thô thiển
là, phụ nữ đáng ghét chứ không đáng yêu. Lấy An An đi, nó có quyền thừa kế tài
sản, như thế, tài sản gia đình ta mới được an toàn. Con không cho là xét về mặt
vật chất, An An xứng với con hơn Thuấn Nhân sao?”
Thời Hân nghiêm túc nói: “Ly hôn với Thuấn Nhân, con
không còn sự lựa chọn nào khác. Còn nữa, con phải sống cho thật tốt, nếu con
dám tự sát để trả thù bố thì bố sẽ giết Thuấn Nhân để trả thù con.”
Tử Chấn rất muốn đấm thật mạnh vào khuôn mặt đáng ghét
ấy, nhưng anh không còn sức, chỉ biết cắn răng thốt ra một câu: “Cút!”
Thời Hân lắc đầu cười một tiếng, rồi đứng lên đi ra
cửa.
Tử Chấn thở dài, thấy An An đi vào, thần sắc hoảng
hốt, ánh mắt đầy vẻ thất vọng.
Thời Hân cầm sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn, Tử Chấn
còn chưa biết ông ta sẽ làm gì thì ông ta đã kéo hai tay anh lên trói vào thành
giường. Tử Chấn đau đến nỗi toàn than run lên, nhân cơ hội đó, ông ta lại trói
hai chân anh vào thành giường dưới, sau đó lôi An An vào nói: “Nó là của con
rồi đấy.”
Vết mổ trên người Tử Chấn rỉ máu, An An nói như cầu
xin: “Anh ơi, anh đồng ý đi, đồng ý rồi sẽ không phải chịu tội như thế này
nữa.”
Thời Hân đi ra đóng cửa rầm một cái. An An lao đến đầu
giường, mặt Tử Chấn đầy mồ hôi, ánh mắt xa cách, khiến trái tim An An tan nát.
“Anh ơi, sao anh lại khó mềm lòng như thế? Sao anh
không cho em một chút tình yêu của anh? Sao bắt em đến con đường cùng này?” An
An vừa nói vừa cởi cúc áo của Tử Chấn ra.
Tử Chấn vửa giãy giụa vừa hét lên: “Đừng như thế, An
An, đừng làm cho anh phải hận em.”
Tử Chấn thở gấp, ngực căng lên, cũng vì đau khổ mà mắt
mơ màng, khiến An An mất hết lý trí, cô ta cắn lên ngực Tử Chấn: “Anh vĩnh viễn
không bao giờ yêu em, thế thì cứ để anh hận em đi.”
“An An…” Tử Chấn đau khổ nhắm mắt lại. “Cho dù anh
không hận em, anh sẽ mãi ghi nhớ anh từng có một cô em gái dễ thương, An An à.”
Thời Hân đứng đợi ở hành làng hơn một tiếng đồng hồ,
An An xoã tóc, cầm máy quay chạy ra ngoài. Thời Hân cầm nó trong tay, định tua
lại xem, nhưng An An ngăn lại: “Chưa tới lúc cần xem, con ngại lắm.”
Thời Hân cười ha ha: “Chắc thú vị lắm đây, ta muốn xem
lắm rồi, có điều, để anh con xem trước đi.”
“Không cho Nhan Thuấn Nhân xem à?”
“Cho anh con xem càng có tác dụng hơn.”
Kinh thi viết: Chi
tử vu quy, ý là “nữ lấy nam làm nhà”. Con gái khi kết hôn gọi
là vu quy, cho nên, người con gái mà không có chồng, tuy có nhà để ở
nhưng cũng không được tính là người phụ nữ có nhà.
Tử Chấn muốn Thuấn Nhân tìm một chỗ yên tĩnh, an toàn
để suy nghĩ lại, Thuấn Nhân cảm thấy nơi an toàn nhất, yên tĩnh nhất chính là
nhà mình, ngôi nhà có ba phòng mà Tử Chấn đã mua. Nhưng căn nhà đó hiện không
có chủ nhân nam, cho nên nó không được coi là “nhà”, chỉ có thể gọi đó là căn
phòng mà thôi.
Thuấn Nhân ngồi xuống miếng thảm thêu hoa của Vân Nam
trải dưới nền nhà, lấy bài Tây ra xem cho mình một quẻ.
Cách bói bài này là Trăn Trăn dạy cho cô từ thời trung
học, đã lâu không xem rồi. Cô tráo bài, thầm cầu nguyện, rồi rải từng quân bài
xuống nền nhà, lật từng quân lên xem, kết quả rất tốt. Cô cảm thấy không đúng,
muốn làm lại lần nữa, nhưng rồi thấy vô vị nên cất bộ bài đi.
Tử Chấn muốn Thuấn Nhân nghĩ lại mọi việc trước đây,
cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn chỉ là xoay quanh Tử Chấn, mọi chuyện khác không thể
nào nghĩ ra được. Tuy đã trả lại tiền cho anh, nhưng mấy căn nhà vẫn là dùng
tiền của anh mua, nếu như trả lại cho Tử Chấn mấy căn nhà đó, đồng nghĩa với
việc cô chẳng còn chút thu nhập nào. Cứ cho là cô có thể bắt đầu lại những ngày
tháng khó khăn trước đây, nhưng các con thì không thể.
Lúc này, chuông cửa kêu. Thuấn Nhân giật thót mình. Ở
Bắc Kinh, cô dường như không có người bạn nào. Nơi này cũng không có ai biết,
lẽ nào Tử Chấn về rồi? Tim cô bỗng đập loạn xạ, cô chạy tới trước gương chỉnh
lại quần áo, đầu tóc, hít một hơi thật sâu, lấy can đảm ra mở cửa.
Một cô gái trẻ đang đứng trước cửa, cô ta mặc một
chiếc váy siêu ngắn, đeo trên vai chiếc túi màu da cam, tay ôm Chấn Chấn đang
ngủ say, bàn tay nhỏ múp míp của Chấn Chấn vẫn cầm một chiếc vòng làm bằng cao
su.
Thuấn Nhân mừng đến muốn phát điên lên, tay ôm lấy đứa
bé: “Cám ơn em, An An, cảm ơn em đã mang Chấn Chấn về cho chị.”
An An tháo đôi bốt dưới chân ra, đi chân trần vào
phòng khách, tới bình nước suối rót một cốc: “Em bế trộm nó đến đây đấy. Ngày
mai, chị mau chóng cùng với Nhan Nhan, Chấn Chấn về nhà cô chị ở An Huy đi. Em
khuyên chị tạm thời đừng có quay lại đây, sự việc không đơn giản đâu.”
“Tử Chấn khoẻ không? Đỡ sốt chưa?”
“Chị nói xem, em có chỗ nào không bằng chị?” An An lấy
miếng đệm trên sofa đặt xuống đất, ngồi xuống: “Tuổi tác, ngoại hình, học vấn,
điều kiện gia đình, ngoài ngoại hình mỗi người một vẻ ra thì mọi cái em đều hơn
chị.”
“Ừ, mọi cái của em đều tốt hơn chị nhiều.”
“Sao Tử Chấn lại thích một người phụ nữ đã có con rồi
cơ chứ?” An An nói. “Chị có biết chuyện của mẹ anh ấy không?”
Thuấn Nhân lắc đầu. An An uống một ngụm nước, nói:
“Năm đó mẹ anh ấy là trụ cột của đoàn múa ba lê, luôn đảm nhiệm vai chính trong
vở Hồ thiên nga, The
Nutcracker, vàGiselle. Nghe
nói sau khi sinh Tử Chấn, bà mắc bệnh trầm cảm, có thể đó là bệnh nghề nghiệp,
cũng có thể do cảm thấy mình không được hoàn mỹ nữa, tóm lại tình cảm giữa bố
em và bà ấy ngày càng xa cách. Lúc bấy giờ, trong đoàn múa ba lê có nhân vật
nam múa chính, ông ấy và mẹ Tử Chấn nói chuyện rất hợp nhau. Người đàn ông đó
kém bà ấy rất nhiều tuổi, nghe nói, ông ấy là một nhân tài rất đặc biệt. Dần
dần, bà đem lòng yêu ông ấy, nhưng ông ấy lại không chấp nhận. Việc đó đến tai
bố em, bố em tức giận lắm, vì muốn trả thù, bố em cũng tìm đến gái đẹp, sau đó
thì quen biết mẹ em. Ngày đó, mẹ em làm trợ giảng cho khoa Điêu khắc của học
viện Mỹ thuật, còn bố em, phải gọi là bố đẻ em là chủ nhiệm khoa.”
Nghe đến đây, Thuấn Nhân bắt đầu hiểu được khí chất
trong con người Lệ Huyền bắt nguồn từ nghệ thuật.
“Bố dượng em bắt đầu làm quen với bố đẻ em, hai người
bọn họ thường đi săn bắn, dã ngoại. Trong một lần đi dã ngoại, bố đẻ em không
bao giờ quay về nữa, kết luận của cảnh sát là bố em bị trượt chân xuống vực
sâu. Sau đó, mẹ em thường bị các đồng nghiệp trong khoa Điêu khắc nói này nói
nọ sau lưng, bố dượng em lại thường xuyên giúp đỡ động viên bà, hai người họ
qua lại một thời gian ngắn thì kết hôn, rồi họ dẫn em sang Mỹ sống. Một người
phụ nữ lấy người khác chỉ vì mục đích tồn tại thì cuộc hôn nhân sẽ không bao
giờ có được hạnh phúc, ngược lại, sẽ có đầy rẫy nguy cơ, sự phản bội rình rập.”
An An ngẩng lên nói trong sự chua xót, rồi lại cười cay đắng. “Cho nên chị cũng
biết đấy, mẹ em rất thích anh Tử Chấn, bà thường nói, thân hình Tử Chấn rất
đẹp, ngũ quan hoàn mỹ, ha ha, bà trưởng thành từ khoa Điêu khắc mà.”
Thuấn Nhân cau mày lại hỏi: “Thế còn mẹ của Tử Chấn
thì sao?”
“Ồ, ở giữa còn có một đoạn nữa, em quên kể rồi. Vợ cũ
của bố dượng em trong một lần biểu diễn bị cảm lạnh, rồi thành bệnh viêm phổi
cấp tính. Khi đó bố dượng em dính với mẹ em như keo, ông ta không để ý đến vợ
mình đang bệnh nặng, bà ấy ốm, được nửa tháng thì mất.”
Thuấn Nhân nhớ lại tấm ảnh Tử Chấn từng cho mình xem,
không ngờ người phụ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy lại có một cái chết
bất hạnh đến vậy, Thuấn Nhân cảm thấy thương tiếc vô cùng.
An An nói: “Từ nhỏ em đã không có được tình yêu của
bố, em cảm thấy mình là một cô bé cô đơn. Khi đến Mỹ, em mới chín tuổi, bố
dượng em là người rất giàu có, nhưng nhà dù giàu có, đầy đủ tiện nghi đến mấy
thì đó cũng như là một cái nhà băng lạnh giá. Em không có lấy một người bạn, em
cũng không tin bất kỳ ai, em cảm thấy tất cả đàn ông trên thế giới này đều có
trái tim đê hèn và tàn bạo. Chỉ cho đến khi em về nước gặp anh Tử Chấn, lần đầu
tiên nhìn thấy anh ấy, em hiểu ra rằng, để được gặp anh ấy nên em mới có mặt
trên thế giới này.”
Thuấn Nhân cảm thấy tối nay An An rất kỳ lạ. Cô dùng
chăn quấn cho Chấn Chấn đang ngủ say, không nói gì.
“Từ việc người đàn ông mình quen biết qua lại với một
người phụ nữ thế nào, có thể thấy được thế giới nội tâm của người đàn ông đó.
Diệp Trăn Trăn, chị cũng đã biết rồi đấy, cô ta bình thường đến nỗi không có
điểm nào đặc biệt, nhưng anh Tử Chấn lại chuẩn bị kết hôn với cô ta. Lúc đó em
cũng hiểu được, Tử Chấn là một người con trai lương thiện đến mức không có một
ham muốn nào. Nhưng Diệp Trăn Trăn không biết trân trọng, đã bỏ lỡ mất cơ hội
ngàn vàng.” An An nhìn chằm chằm vào Thuấn Nhân. “Sau đó là chị. Chị là một
người phụ nữ tài giỏi, cũng rất hợp với anh em, nhưng cuộc đời anh ấy sẽ có rất
nhiều câu chuyện, trong những câu chuyện đó, ắt phải có em.”
An An dựa đầu vào gối, tâm trí đang hướng về người
mình yêu: “Ánh mắt của Tử Chấn thật ấm áp, thân hình rất chuẩn, nếu được làm vợ
anh ấy, dù chỉ một ngày thôi, cũng đáng
đánh đổi cả cuộc đời này. Em giúp anh ấy bế trộm Chấn Chấn đến đây, sau này em
có thể làm được gì mới khiến anh ấy yêu em dù chỉ một chút?”
“An An à, tình yêu không phải cứ cố gắng là có được
đâu. Thực ra, trong mắt chị, tình yêu vốn không phải là chuyện của hai người,
là chuyện của một người thôi. Lần đầu tiên chị nhìn thấy Tử Chấn, khi đó anh ấy
mới mười ba tuổi, chị đã thấy thích anh ấy rồi, chỉ sau khi bọn chị kết hôn,
anh ấy mới nói với chị, khi đó anh ấy cũng thích chị. Chỉ tiếc là trải qua từng
ấy năm, bọn chị vẫn không đủ tự tin, bọn chị chỉ coi đối phương như một giấc
mơ, hai người ngầm thích nhau mười mấy năm. An An, bọn chị yêu nhau sâu sắc,
sâu sắc đến nỗi không có một kẽ hở nào. Từ bỏ đi em à, em không xen vào được
đâu. Nếu em chấp nhận kiên trì thì em cứ kiên trì đi, có điều, người em yêu sẽ
không bao giờ yêu em đâu.”
“Cứ chờ đấy mà xem, anh chị sẽ đi được bao xa.” An An
nở nụ cười ngạo mạn, đặt chiếc gối dựa xuống, xách chiếc túi màu cam bước ra
khỏi cửa.