Đọc truyện Nếu Được Yêu Như Thế – Chương 20: Sóng biển nhấn chìm tất cả
Trước khi về nước, Tử Chấn nhận được cuộc gọi của bố
Diệp Trăn Trăn, hỏi han vài câu, ông ta nói Trăn Trăn lâu lắm rồi không gọi về
nhà, người nhà rất lo lắng, khó khăn lắm mới hỏi được Lý Triệt số của Tử Chấn,
hy vọng anh nể tình qua lại mẩy năm nhờ bạn bè bên
Mỹ tìm Trăn Trăn giúp.
Tử Chấn bàn bạc với Thuấn Nhân, cô nói Diệp Trăn Trăn
sống rât phóng khoáng, chẳng cần biết người nhà ra sao, nhưng thôi, đành giúp
một lần.
Tử Chấn mang mẹ con Thuấn Nhan quay lại New York. Anh
bảo thư ký đưa hai mẹ con đi chơi, con mình đến trường của Trăn Trăn. Anh tìm
trong danh sách sinh viên trong trường được mấy người bạn cùng phòng với Trăn
Trăn ngày trước, trong đó có một cô Hoa kiều đang làm việc ở thư viện. Cô gái
này cảm thấy hơi lạ khi nhìn thấy Tử Chấn, cô ta chỉ nói: “Anh tới mấy con
đường gần phố Wall, may ra thì thấy, có người nói từng nhìn thấy cô ấy ở đó.”
Tử Chấn có mấy người bạn làm ở sở giao dịch chứng
khoán phố Wall, nếu Trăn Trăn làm việc ở đó, chắc chắn bạn bè của Tử Chấn sẽ
báo cho anh. Phố Wall là một con đường lớn phía nam của Manhattan, kéo dài từ
đường Broadway đến sông Đông, nơi đây được gọi là Trung tâm tài chính thế giới
nhưng thực ra nó giống một trung tâm thương mại hoang tàn, mấy tòa nhà cao chọc
trời cũ kỹ, đường vừa ngắn vừa hẹp, đầu đường đầy rào chắn, giữa đường đang sửa
chữa, đâu đâu cũng nhìn thấy những ổ gà.
Tử Chấn rời phòng giao dịch chứng khoán là lúc trời
sầm tối, mưa không ngừng rơi. Nước mưa chảy xối xả xuống ga tàu điện ngầm ở phố
Wall. May thay, mưa rào một lúc rồi tạnh, Tử Chấn cẩn thận bước qua những hố
nước, đi đến giao lộ giữa đường Broadway và phố Wall, ngẩng lên đã nhìn thấy
nhà thờ nổi tiếng, góc đường tối cạnh nhà thờ có mấy cô gái mặc váy siêu ngắn
màu đen đang đứng đó mời chào. Mấy cô gái này ở New York đâu đâu cũng thấy,
dường như bắt gặp bất cứ lúc nào ở hang cùng ngõ hẻm. Tử Chấn đi nhanh qua mấy
cô gái. Tới căn hộ cao cấp của người bạn, thấy có một cô gái đang đứng ở trước
cửa. Trời tối quá, cô gái mặc rất phong phanh, lạnh đến nỗi toàn than run rẩy,
đầu vùi vào chiếc khăn choàng trước cổ, hai vai co lại, hai chân đi tất màu đen
chụm sát vào nhau, chốc chốc lại nhảy ra đường vẫy vẫy tay. Tử Chấn không tiện
mời cô ta vào nhà, anh kéo cửa sắt lại, mở cửa gỗ ra, cho luồng khí ấm áp từ
chiếc điều hòa tỏa ra ngoài, vây lấy cô gái đáng thương.
Bạn anh đang bàn chuyện làm ăn qua điện thoại, không
biết đang nói gì mà có vẻ rất hăng say. Tử Chấn ngồi ở phòng khách đọc báo một
lúc, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống đường phố, cô gái đang run lên vì lạnh cõng
vẫn đứng đó. Anh rút trong ví ra mấy trăm đô la, đến bên cửa sắt, thò tay ra
ngoài, chạm vào tay cô gái, nói: “Xin lỗi, cô đừng đứng ở đây nữa.”
Cô gái kia đếm đi đếm lại mấy tờ tiền, nhét vào túi
váy cẩn thận rồi ngẩng đầu lên. Gương mặt cô bị ánh sáng chiếu vào, nhìn thoáng
qua cũng biết đấy là người châu Á. Tử Chấn chuẩn bị khép cửa lại, cô gái kia
bỗng như bị kim châm, hét lên vẻ hoảng sợ, sau đó chạy thục mạng.
Tử Chấn cảm thấy khó hiểu, cau mày nhìn theo cái bóng
đang chạy liêu xiêu, cười nhạt rồi kéo lại. Cầm tay kéo ở cửa, trong đầu anh
chợt lóe lên một suy nghĩ, anh vội vàng mở cửa xông ra ngoài.
Người con gái kia vẫn chưa chạy xa, Tử Chấn gọi tên cô
ta bằng tiếng Trung Quốc: “Diệp Trăn Trăn!”
Trong lúc chạy, một bên giày cao gót của Trăn Trăn bị
gãy, còn bên kia bị vướng vào một khe của nắp cống, rút lên không được, cô ta
bèn rút chân ra khỏi giày, tiếp tục chạy bán sống bán chết. Bùn đất bắn lên
chiếc tất màu đen tạo thành vô số vết bẩn màu vàng.
Tử Chấn chạy được một đoạn ngắn thì dừng lại, anh
không biết phải làm thế nào, chuyện này quá bất ngờ. Anh hy vọng người con gái
kia không phải là Diệp Trăn Trăn, nhưng trực giác cho anh biết cô ta chính là
Trăn Trăn, người con gái mà đầu tiên dạy cho anh biết thế nào là hôn, thế nào
là đêm đầu tiên, thế nào là tay kề gối ấp… Tử Chấn cứ vòng đi vòng lại gần đó
kiếm tìm, nhưng vô vọng. Anh đá chân vào tường vẻ tức tối, tay vuốt mặt, nói:
“Được rồi, cứ như vậy đi.”
Bản thân Tử Chấn cũng không biết câu nói bột phát đó
có hàm ý gì. Quay người lại định đi về, bỗng từ đằng sau có người ôm lấy anh,
mạnh đến nỗi khiến Tử Chấn loạng choạng mấy bước mới đứng vững.
Diệp Trăn Trăn vừa khóc vừa nói: “Tử Chấn, mấy năm nay
anh chẳng hề để ý đến em! Đến email cũng chẳng có lấy một cái.”
Tử Chấn hơi nghiêng mắt nhìn lên bầu trời đen xám, mưa
lớn vừa dứt, không thấy có chút ánh sáng, mây xám dầy cộp như muốn đè lên nóc
của những tòa nhà chọc trời. “Buông anh ra”, Tử Chấn bình tĩnh nói. “Anh đã kết
hôn rồi, đừng có làm hành động như thế này với anh nữa.”
Diệp Trăn Trăn không buông tay còn ôm Tử Chấn chặt
hơn: “Mời em một ly cà phe nhé, hay em mời cũng được.”
Khi mới đến Mỹ, mọi việc đến với Diệp Trăn Trăn rất
thuận lợi, dưới sự giúp đỡ của Brian, Trăn Trăn được vào học một trường về
ngoại thương của Mỹ. nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là một trường dành cho giới ăn
chơi, không thuộc dạng tử tế, đàng hoàng, học phí đắt đỏ, có rất nhiều con em
của những gia đình giàu có bên đại lục qua đó lêu lổng, đốt tiền.
Trong quãng thời gian học ở trường này, Trăn Trăn liên
tục thay bạn trai, mục đích là để kiếm tiền đóng học phí. Tốt nghiệp xong, cô
cũng không tìm được một công việc lý tưởng. Cô ta luôn chờ đợi cơ hội, không có
ý định về nước. Tâm trạng này cũng giống với những lưu học sinh đến từ các nước
khác, Mỹ như là một cánh cửa lớn, chỉ cần được đứng bên trong cánh cửa này,
cũng đủ thấy hãnh diện rồi.
Trăn Trăn từng làm vô số công việc. Tích cóp được một
khoản tiền nhỏ, cô ta bèn nhờ vả mấy người bạn giàu có giúp mình đầu tư vào
chứng khoán. Nhưng vận may không mỉm cười với cô ta, chỉ trong vòng nửa năm, số
tiền đó đã bay mất. Làm nhân viên bưng bê ở một cửa hàng ăn, thời gian còn lại,
cô ta làm gái đứng đường, nhưng tiền thật không dễ kiếm chút nào.
Cô ta uống nhanh ly cà phê, chưa tới năm phút đã kể
xong mấy năm vật lộn trên đất Mỹ, nghiến ráng nói: “Em ghét những nhà sản xuất
cổ phiếu, nếu không vì chúng, em đã có
thể mua được căn nhà nhỏ ở khu Manhattan rồi.”
“Em mua loại cổ phiếu nào? Bán khi nào?” Tử Chấn hỏi.
Trăn Trăn nói mã số cổ phiếu. “Tháng Ba năm
ngoái, em bị thua lỗ. Nhưng không chỉ một mình em đen đủi, hàng ngàn hàng vạn
người phá sản, có người còn nhảy lầu tự sát, may mà em vẫn mạnh mẽ sống tiếp,
mấy thằng tư bản hút máu người nên bị ném xuống địa ngục.”
Tử Chấn tay chống cằm, mắt nhìn ra màn đêm ngoài cửa
sổ: “Việc cổ phiếu xuống giá, em cũng chỉ như con tôm, con cá nằm trên bờ khi
thủy triều rút thôi, chết là lẽ đương nhiên.” Anh suy nghĩ một lúc, dường như
trong đầu đang có một mâu thuẫn nào đó, sau đó quay sang nhìn Trăn Trăn nói:
“Đáng bị ném xuống địa ngục có năm người, anh là một trong số đó.”
Trăn Trăn bị sặc cà phê, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tử
Chấn.
“Bố anh trong một lần đầu tư vào đồ cổ bị thất bại,
khiến tài sản công ty bị hụt mất tám mươi phần trăm, phải bắt đầu lại từ đầu,
mọi việc đều do anh xây dựng nên”, Tử Chấn nói. “Tiền bạc đều do cướp được mà
có. Quá trình giằng co để tiền lọt vào túi mình thật thú vị. Khi mới bắt đầu,
anh không nhận ra, vế sau mới phát hiện rằng, cảm giác đó rất quan trọng đối
với một thằng đàn ông.”
Lời anh nói không giống lắm với thái độ anh thể hiện, ánh mắt
vẫn lóe lên một chút đau thương. Để che đậy điếm này, anh rút điếu thuốc trong
bao ra, bỏ vào miệng, tay quẹt bật lửa. Miệng ngậm thuốc, lời nói nghe không rõ
lắm, nhưng cũng nghe ra được câu: “Tiền của em bị anh cướp mất rồi, tuy
nói đánh bạc phải chịu lúc thua thiệt, nhưng anh chấp nhận đền bù cho em, em có thể
đưa ra yêu cầu.”
Chi sau vài giây kinh ngạc, ánh mắt Trăn Trăn bỗng
sáng rực lên, cô ta vui mừng đến nỗi tiếng Trung, tiếng Anh nói lẫn lộn, cô ta
nói phỏng theo câu của một bài bản “Tiểu hoàng tử của lòng em, cuối cùng anh
cũng đã đến rồi! Anh yêu, em sẽ nghe anh tất cả.”
“Em về nước đi, dù thế nào đó cũng là đất nước mình,
với bằng cấp của em, quay về có thể lừa gạt một số người”, Tử Chấn nhả khói
thuốc. “Cái đầu em cũng không đến nỗi ngu dốt, chỉ là vận may chưa tới, em tìm
việc làm đi, trước khi tìm được việc, mọi sinh hoạt phí của em để anh lo.”
Trăn Trăn nói: “Em cảm thấy anh có tiền rồi sẽ nhiệt
tình làm từ thiện.”
“Ồ?” Từ Chấn cười. “Anh đang làm đấy chứ, nhưng điều
này không ngăn được việc anh cướp tiền của người khác. Từ thiện ở đây là làm
cho người nghèo cùng kiệt, sau đó bố thí cho họ miếng bánh bao. Bố anh đào cho
anh một cái giếng, anh nhảy vào đó như thằng ngốc, hơn nữa lại còn nhìn xuống,
trông mong người đó thay đổi, em nói xem, có phải là bố anh rất hiểu đứa con
trai này không? Cho dù ông ấy chưa từng nuôi anh một ngày, nhưng rất hiểu anh,
hay có lẽ ông ta hiểu được là tình người.”
Nụ cười của Tử Chấn có chút cay đắng sau làm khói
thuốc mờ ảo. Anh chớp mắt mấy cái, dường như bị khói thuốc làm cho cay mắt, anh
nói: “Em muốn mua vé về nước thì cứ gọi cho anh, anh giúp em đặt vé.”
Tuần trăng mật là quãng thời gian hạnh phúc, ngọt
ngào, lãng mạn của cặp vợ chồng mới cưới. Thuấn Nhân không muốn rời Tử Chấn một
giây phút nào. Thời gian ở New York, cô tự dằn lòng mình không nên làm vướng
chân Tử Chấn, để cho anh đi giải quyết công việc, nhưng hễ Tử Chấn về đến nhà
là Thuấn Nhân không kiềm chế được. Lời nói ngọt ngào thì thầm bên tai Tử Chấn:
“Em muốn sinh cho anh một đứa con. Bây giờ! Ngay lập tức! Tốt nhất là ngày mai
sinh luôn.”
Sinh cho người đàn ông một đứa con, đấy là cách đàn bà
thể hiện tình yêu, sự tin cậy trực tiếp nhất đối với đàn ông. Kiểu thì thầm bên
tai những lời ngọt ngào đó như là một cách kích thích ham muốn trong giai đoạn
cao trào của một người đàn ông.
Thuấn Nhân cảm thấy say mê người đàn ông trẻ tuổi này.
Tuy không muốn mang ra so sánh với người đàn ông trước, nhưng Thuấn Nhân cảm
thấy ngày đó mình đã quá lãng phí tuổi thanh xuân trên cái thân thể quái thai
đó.
Trên chuyến bay trở về Bắc Kinh, Thuấn Nhân bắt đầu
buồn nôn. Khi xuống sân bay, cô đi đến chỗ Trịnh Học Mẫn. Cái thai đã được một
tháng.
Trịnh Học Mẫn nói: “Sẽ là một đứa trả đẹp như thiên
thần đây, thật không thể tưởng tượng được.”
Nhan Nhan nói: “Con muốn có con trai.”
“Lần này em sẽ đặt tên cho đứa bé, nếu là con trai, sẽ
gọi là Nhược Chấn.” Nói đoạn, Thuấn Nhân hôn lên má Tử Chấn. “Tốt nhất là giống
anh như hai giọt nước.”
Thuấn Nhân chuyển về sống ở tứ hợp việc. Lệ Huyên ngày
nào cũng nấu nhiều món ngon bổ dưỡng cho con dâu ăn. Thời Hân thì kéo Tử Chấn
ra ngoài giải quyết công việc. An An ít khi ở nhà, nhưng hễ về nhà là lại mang
cái gì đó cho chị dâu tẩm bổ.
Ở mặt nào đó, Lệ Huyên có những điểm giống với Nhan
Xuân Nam, nhưng họ là hai kiểu người khác nhau. Lệ Huyên dù có chu đáo đến mấy
cũng vẫn làm cho người ta cảm thấy không được thân thiết lắm, mọi chuyện bà ta
đều không để hở chút nào, khiến Thuấn Nhân cảm thấy như có bức tường ngăn cách
giữa hai người, khó gần gũi. Thuấn Nhân tuy ít nói chuyện với Xuân Nam, nhưng
đó là những lời nói ra từ đáy lòng, còn với Lệ Huyên, đó chỉ là hỏi han xã
giao.
Lệ Huyên bồi bổ cho bà bầu rất khoa học, không như bà
Triệu ép ăn toàn thịt, Lệ Huyên nấu không nhiều nhưng lại nấu rất nhiều bữa
trong ngày.
Mỗi lần nhìn Thuấn Nhân ăn, Lệ Huyên lại ngồi cạnh cười
bí hiểm, có lúc hỏi mấy chuyện tế nhị, còn nói: “Con nhặt được vàng rồi, Tử
Chấn nhìn thế thôi nhưng là một người đàn ông mạnh mẽ lắm.”
Câu nói đó nghe nhiều khiến Thuấn Nhân cũng cảm thấy
kích thích. Mỗi lần gần chồng, Thuấn Nhân lại muốn chuyện đó, Tử Chấn dở khóc
dở cười, nói: “Em không muốn đứa bé này à? Đừng quậy nữa.”
Thuấn Nhân cười một cách ngốc nghếch, rồi lại ngoan
ngoãn như một con mèo. Tử Chấn ôm Thuấn Nhân vào lòng, dỗ dành cho tới khi cô
ngủ say mới thôi.
Thời Hân có sở thích vác gậy golf trên vai, bước chầm
chậm trên thảm cỏ xanh, đôi giày thể thao màu trắng bước trên thảm cỏ được cắt
tỉa gọn gàng. Ông ta thích tản bộ cùng với Tử Chấn.
“Bạn gái trước đây của con tới công ty xin việc, chắc
nó đến đó chỉ vì con thôi.” Thời Hân không cần nói tên người đó, Tử Chấn cũng
biết cô ta chính là Diệp Trăn Trăn, vì trước khi kết hôn, Tử Chấn chỉ qua lại
với một mình cô ta.
Thời Hân nói: “Thái độ của con đối với cô ta cũng bình
thường rồi, chắc không phải vì nguyên nhân hết yêu nó rồi phải không? Nguyên
nhân cơ bản là bây giờ cách nhìn đúng sai của con đã không còn mạnh mẽ như
trước nữa.”
Tử Chấn cầm quả bóng ném ra xa, có lúc lại vân vê nó
trên tay, như đang thử độ đàn hồi, anh nói: “Đạo đức không phải là một hằng số
không đổi, mà là một biến lượng, do thời gian, địa điểm, và cả sự không giống
nhau ở mỗi cá thể à có sựkhác biệt, thậm chí hoàn toàn tương phản.”
“Con muốn tha thứ sao? Hay cảm thấy trước đây quá tiêu
cực?”
“Sống thế nào là việc của cô ta, giờ con với cô ta
chẳng có liên quan gì hết. Huống hồ áp đặt quan điểm của mình lên người khác là
việc rất ấu trĩ, đó là cách sống của cô ta, không thể nói được là đúng hay
sai.” Tử Chấn không muốn nói tiếp đề tài này nữa, anh nghiêng người ném trái
bóng đi thật xa.
Thời Hân bỏ chiếc gậy xuống đất, nửa đùa nửa thật,
nói: “Bố còn có biệt thự ở Xương Bình, Thuấn Nhân mang thai rồi, con có cần đến
đó ở với Trăn Trăn một thời gian không?”
Ánh mắt Tử Chấn lạnh băng, Thời Hân biết mình đã nói
sai. Tử Chấn chỉ vào Thời Hân nói: “Bố luôn mang hôn nhân ra làm trò đùa, từ
trước dến nay bố không hề biết đến liêm sỉ và trách nhiệm. Con sắp bị bố
biến thành một con quỷ rồi, bố đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
“Bố sẽ khiến con giống như bố. Chỉ có như thế con mới
hiểu được người bố này. Sao con vẫn ngây thơ như thế chứ?” Thời Hân nói vẻ tiếc
nuối. Ông ta muốn đánh vào đầu Tử Chấn một cái nhưng Tử Chấn đã đi ra xa rồi.
Thời Hân nói: “Con thấy mình tốt hơn Triệu Chấn Đào à?
Vì ông ta ngu dốt mới bị xem là kẻ xấu, còn con thì khác, con có bản lĩnh làm
biết bao nhiêu người phải nhảy lầu, khuynh gia bại sản, được người mình yêu đội
lên đầu, coi như ông trời. Ngày đó con bước ra như thế nào? Có phải vì con cho
rằng mình không còn dính dáng gì đến cô ta nữa không? Cho nên con mới từ bỏ,
mặc kệ nước chảy bẻo trôi đúng không? Vì sao cô ta mới ly hôn không lâu, con đã
như điên cưới cô ta về? Có phải con sợ cô ta biết mình đã thay đổi thành một
người như thế nào rồi sẽ rời xa con không? A hà, con hành động nhanh đấy, giờ
cô ta có thai rồi, cả đời này sẽ quấn lấy con. Quan trọng là cô ta quá yêu con,
nếu cô ta biết được con từng làm gì trong mấy năm qua thì cô ta sẽ khóc cạn
nước mắt đấy.”
Sắc mặt Tử Chấn hơi nhợt nhạt, anh nói: “Mọi việc con
làm đều hợp pháp.”
Thời Hân nói: “Đó là vì con đứng trong ánh hào quang.
Tử Chấn à, con quá thông minh, bố rất hãnh diện vì con, nếu như con không lanh
lợi, sao bố có thể nhanh chóng thay đổi được con? Bố khuyên con hãy xa rời
người phụ nữ đó, tốt nhất là cô ta nên ôm lấy cái tiêu chuẩn đạo đức của cô ta
mà sống tiếp những ngày tháng nghèo túng, con việc gì phải khổ sở hành hạ bản
thân mình thế?”
Tử Chấn cúi đầu nhìn trái bóng, nói: “Con không có
cách nào rời xa cô ấy.”
Thời Hân nhìn bộ dạng của Tử Chấn, trong lòng không
nhịn được, nói: “Con đừng có tự trách bản thân, nói trắng ra là bố đã dụ
dỗ con từng bước bước đi tới ngày hôm nay, nếu lúc đầu bố nói rõ sự thật cho
con, con tuyệt đối sẽ không cùng bố đi Mỹ, khi đó, con ôm ước nguyện lương
thiện của mình ra đi. Cái ước nguyện đó chỉ là cái vỏ bọc đẹp đẽ, con bóc nó rồi
mới thấy được sự thật, nhưng muốn bỏ cuộc thì cũng đã muộn rồi.”
Thấy Tử Chấn không nói gì, Thời Hân nói tiếp: “Con
càng ngày càng đánh mất đi niềm vui của mình, vết
thương của con hiên tại còn đau hơn vết thương ngày đó. Đây không phải là điều
bố muốn nhìn thấy. Con xuất sắc như thế, thông minh như thế, tài năng như thế,
tại sao con lại ngu ngốc để một người đàn bà thao túng con? Cô ta đã chứng minh
mình là kẻ thất bại. Nghèo nàn là thất bại, thất bại là sai lầm, không còn nghi
ngờ gì nữa!”
Tử Chấn ra ngoài sân golf, ngồi xuống ghế, nhìn lên
bầu trời lúc hoàng hôn, nói: “Nhưng con cảm thấy bố cũng là kẻ thất bại. Trước
đây con không có khát vọng sống, từ nhỏ con luôn sống trong mơ hồ, con luôn
muốn tìm một lý do để sống tiếp, nhưng không có.” Giọng Tử Chấn nhỏ lại: “Bố
đừng ép con. Cô ấy là thiên đường của con, nếu không có cô ấy, con sẽ chết.”
Thời Hân nói: “Nếu thế thì sự thành công của con để
cho cô ta chiêm ngưỡng à? Nếu trước đây cô ta không ly hôn,
chắc con cũng định tìm thời cơ đến trước mặt cô ta đến thế à? Con thật trẻ con.
Các cô gái ở Las Vegas cũng chẳng làm con rung động, thật kỳ lạ, bố thấy mấy
đứa đó thèm khát con lắm, vậy mà con thì chẳng hề để ý.”
“Bởi vì con thề là sẽ không bao giờ trở thành một
ngươi đàn ông như bố”, Tử Chấn nói rõ ràng. “Con không muốn Thuấn Nhân lại có
cuộc đời như mẹ.”
Thời Hân bỗng tức giận: “Chuyện của bố với mẹ con, con
biết cái gì? Con có tư cách gì mà ngồi đây ăn nói lung tung chứ?”
Thời Hân nói xong hai câu đó, cũng không có ý định nói
rõ thêm mà chuyển sang đề tài khác: “Bố sẽ nói cho con nghe một bí mật, ai bảo
bố là bố của con chứ, Trăn Trăn cầu xin bố nghĩ cách lừa con lên giường với cô
ta.” Nói xong, ông ta cười to: “Tạm thời bố không có ý định hợp tác
với nó. Nhưng sau này thì rất khó nói. Có lẽ bố sẽ nói hết cho Thuấn Nhân nghe
những việc con làm trong mấy năm qua, bởi bố đã nhắm được một người con dâu
tốt, con bé rất hợp với con.”
Tử Chấn không thèm để ý đến ông ta, anh dựa lưng vào
ghế, mắt nhắm lại.