Nếu Được Yêu Như Thế

Chương 11: Lý tưởng của cuộc sống là vì một cuộc sống lý tưởng


Đọc truyện Nếu Được Yêu Như Thế – Chương 11: Lý tưởng của cuộc sống là vì một cuộc sống lý tưởng

Trong thành phố có rất nhiều đại lý chuyên bán đồ em
bé, về cơ bản thì chỉ có mấy thương hiệu chính. Lý Triệt tìm trên mạng rất lâu
mới ra khỏi cửa, anh ta so sánh kỹ lưỡng, rồi chọn ra hai thương hiệu để xem
xét. Sự giúp đỡ của Thuấn Nhân đối với anh ta quả là rất lớn, đến nổi ngay cả
Thuấn Nhân cũng không nhận thấy được. Thuấn Nhân gọi điện thông báo tin vui cho
anh ta cũng có thể nghe ra được cô không coi việc này là một việc quá khó khăn,
thái độ nhẹ nhàng như không, thậm chí còn hoàn toàn không cảm thấy được đã nợ
công tử nhà họ Thời một ân huệ, có lẽ vì Thuấn Nhân không hiểu được quan hệ
giữa Thời công tử và phụ thân, cô cho rằng đó là điều đương nhiên, nhờ thì
giúp, chỉ vậy thôi, cảm ơn là xong, nhưng cũng không đến nỗi phải khắc cốt ghi
tâm.

Muốn làm một việc thành công, một trong những bí quyết
đó là không được chỉ ra cho đối tượng mình nhờ vả cái khó khăn đang tồn tại. Lý
Triệt vốn không thể đoán được rốt cuộc trong mắt Thời công tử thì Thuấn Nhân
trị giá bao nhiêu, mà chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã có phản hồi, Lý
Triệt rất ngạc nhiên. Anh ta muốn tỏ lòng cảm ơn Thuấn Nhân, cách thông thường
nhất là tặng quà. Trong quãng thời gian này, tặng đồ em bé là tốt nhất. Lý
Triệt dạo đến mấy cửa hàng, nghe cô bán hàng giới thiệu, anh ta mua một bao to,
giá tiền còn thấp hơn sáu trăm tệ so với dự định trong đầu, anh ta không muốn
để dành số tiền đó nên dùng nó mua một hộp sữa loại nhập khẩu cho bà bầu.

Anh ta gọi taxi mang đến nhà tặng cho Thuấn Nhân, muốn
Thuấn Nhân ra cổng nhận. Không biết Triệu Chấn Đào có ở nhà không, Lý Triệt
cũng không muốn vào nhà. Thuấn Nhân muốn từ chối, nhưng anh ta kiên trì nói
khéo, nên đành xuống gặp. Bà Triệu nghe nói có người tới tặng quà, tranh xuống
trước để nhận, nhìn thấy một bao to, mặt mày hớn hở ôm vào nhà, còn nhiệt tình
mời Lý Triệt lên nhà chơi.

Thuấn Nhân không mời anh ta lên lầu. Bụng cô đã gần
như vượt mặt, tóc cột sau gáy, bên tai rủ xuống mấy sợi tóc mai, mái tóc bóng
mượt được ánh sáng chiếu vào nhuộm thành một màu nâu sẫm, thứ màu mà các cửa
hiệu làm tóc không thể nào nhuộm nỗi. Trên mặt Thuấn Nhân không thấy có biểu
hiện thường gặp của mấy bà bầu, nước da trắng ngần, cô mập hơn so với trước
đây, trông lại càng đáng yêu. Người mẹ trẻ vẫn mang dáng vẻ của cô bé ngày nào.

Lý Triệt thấy thái độ Thuấn Nhân hơi lạnh nhạt, trong
lòng cũng ái ngại, bỗng như nghĩ ra điều gì, anh ta nhìn Thuấn Nhân nói: “Anh
sẽ mở cho em một diễn đàn trên mạng, cung cấp miễn phí các bản thảo, công ty
anh mới chuyển đến làm cũng hợp với việc em làm lắm.”

Thuấn Nhân vừa cười vừa lắc đầu, xem ra chẳng có hứng
thú gì với lòng tốt của anh ta. Cô chỉ nói: “Chăm chỉ làm việc đi.” Sau đó ôm
bụng bầu, bước từng bước lên lầu.

Ngày đầu tiên tới công ty, được một người quản lý
phòng nhân sự dẫn đến trước mặt chủ tịch hội đồng quản trị Thời Hân, nghe những
lời không phải là cao giọng răn đe mà là một cuộc hàn huyên thân mật.

Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên anh
ta được một đại diện hợp pháp của một công ty lớn hẹn gặp, hơn nữa đó lại là
một ông chủ của một công ty đa quốc gia nổi tiếng. Thời Hân da trắng, mũi cao,
nhìn giống một nghệ sĩ lãng tử.

Khoảng cách giữa người và người không phải đặt trong
cùng một không gian hay cùng một hoàn cảnh mà có thể biến mất được. Lý Triệt
nhìn Thời Hân mà cảm thấy tủi nhục. Từ chân đến đầu Thời Hân đều viết bốn chữ:
ta là đại gia. Không cần phải kiêu ngạo, không cần phải kẻ đỡ người nâng, người
đàn ông trung niên này ngồi trên một chiếc ghế bọc da, Lý Triệt ngồi đối diện
với ông ta mà cứ tưởng mình đang đối mặt với thiên binh vạn mã.

Ánh mắt thận trọng nhìn xung quanh, Lý Triệt cảm thấy
mình chỉ là dân hạ đẳng, bộ com lê anh ta mới mua giống như là đi mượn, chiếc
áo sơ mi mà Thời Hân mặc càng tôn thêm vẻ quê mùa của Lý Triệt.

Anh ta cố gắng tỏ thái độ tôn kính nhìn Thời Hân, nghĩ
không biết tương lai mình bằng tuổi ông ta có thành công được như ông ta không.
Trong trí tưởng tượng của Lý Triệt hiện lên hình ảnh, đó là hình ảnh một cậu bé
bị lạc đường, bị vứt bỏ trên đường Thạch Bản ở huyện Uyển, nhưng vẫn phát ra

một thứ ánh sáng trong suốt.

Lý Triệt có chút buồn thay, cậu bé đó dường như không
may mắn lắm. Cảnh ngộ khổ sở, thiếu ăn thiếu mặc, thường xuyên bị đánh, ốm cũng
không có tiền đi viện. Vì sao nhìn cậu ta vẫn rất bắt mắt? Huyết thống đúng
không? Nhất định là cùng huyết thống rồi, Lý Triệt lại hận bố mẹ mình.

Vừa mới bước ra khỏi phòng của chủ tịch hồi đồng quản
trị thì gặp một cô gái có dáng cao cao bước tới.

Mặc chiếc quần soóc ngắn đến nỗi không thể ngắn hơn,
để lộ ra đôi chân thon trắng mịn, đi đôi giày cao gót màu bạc, mặc chiếc áo màu
hồng đào, mái tóc xoăn dài bồng bềnh xõa xuống đôi vai.

Thiếu nữ đến trước mặt anh ta, nhíu nhíu đôi lông mày
lá liễu nhìn anh ta hỏi: “Bố tôi có ở trong đó không?” Nói xong, tay chỉ về
phòng làm việc.

Lý Triệt liền hiểu ngay thân phận của cô ta, lần này
đúng là một miếng bánh ngon rơi từ trên trời xuống rồi, mà lại rơi trúng ngay
đầu Lý Triệt. Anh ta cười nói: “Chào em, anh là bạn của Tử Chấn, sau này anh sẽ
làm việc ở công ty này.”

Thiếu nữ “ồ” lên một tiếng, nở một nụ cười tươi rói
hỏi anh ta: “Thật á? Thế anh có liên lạc với anh trai em không?” Cô gái sợ Lý
Triệt không hiểu nên nói thêm một câu: “Anh Tử Chấnđấy.”

Anh ta cười: “Tử Chấn là bạn học thời trung học, anh
với nó thân thiết lắm, có muốn anh giúp em gọi điện cho nó không?”

Cô gái cầm chiếc kính râm đang cài trên đầu xuống: “Em
đã gọi cho anh ấy mà anh ấy không nghe máy, cũng không thấy có ở trường và ở
phòng tập, anh gặp anh ấy thì tốt quá rồi.”

Lý Triệt đương nhiên là không thể gọi vào số máy đó,
anh ta biết Tử Chấn không bao giờ coi anh ta là bạn. Lý Triệt giả vờ như đang
suy nghĩ, nói: “Nếu thế chắc nó không tiện nghe điện thoại thôi, anh gửi tin
nhắn cho nó xem sao.”

Anh ta nhắn cho Thuấn Nhân một tin. Tin hồi âm của
Thuấn Nhân xem ra cũng thấy đáng ghét: “Tôi không biết.”

Lý Triệt lại nhắn lại một tin: “Phiền em hỏi hộ xem nó
đang ở đâu, em gái nó có việc gấp muốn tìm nó.”

Sau khoảng hai mươi phút, Thuấn Nhân nhắn lại: “Anh
đang bận.” Sau đó mở ngoặc: (Lời anh ấy nói.)

Lý Triệt gửi cho chính mình một tin nhắn: “Mình rất
bận, lát nữa gọi lại”, rồi anh ta sửa số của chính mình thành tên của Tử Chấn
lưu lại trong máy, sau đó đưa cho cô gái xem.

Cô gái bĩu môi phụng phịu: “Anh với anh ấy thân thiết
thật! Em với mẹ em gọi điện, nhắn tin, anh ấy đều không trả lời.” Cô gái đưa
tay ra, nói: “Làm quen với nhau nhé, em là An An.”

Từ hôm đó, An An bắt đầu hẹn gặp Lý Triệt, hơn nữa mỗi
lần gặp mặt, đi ăn, đi uống đều do An An trả tiền. Y Na cũng sinh ra trong một
gia đình thượng lưu, nhưng càng ngày Lý Triệt càng phát hiện ra An An và Y Na
là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Không phải lần nào ra khỏi nhà An An đều
ngồi xe hơi, cô thường đi tàu điện ngầm, lý do là muốn bảo vệ môi trường. Cô
rất phóng khoáng đi mua đồ, nhưng chỉ cần không phải là những vật dụng cần gấp
thì cô chờ đến mua giảm giá ở Hồng Kông hoặc mua hàng miễn thuế. Khi qua đường,
cho dù chả có chiếc xe nào, cô cũng đợi đến lúc đèn xanh mới đi qua. Khi ăn,
thường chỉ gọi hai món, hoặc một suất ăn, tuyệt đối không lãng phí.

Cô gái này ngoài mỗi lần rút hầu bao ra tính tiền để
lộ mấy cái thẻ ngân hàng khiến người khác nhìn vào hoa cả mắt ra thì dường như
là một cô gái vô cùng bình dị. Lý Triệt nhìn thấy trong ví tiền của An An có

một cái thẻ ngân hàng màu đen, mà nghe nói đó là vua của các loại thẻ, thẻ làm
bằng titanium, nhìn bề ngoài cũng biết được giá trị của nó thế nào.

Người phụ trách ngân hàng Hoa Kỳ nói: “Chủ của cái thẻ
màu đen đó muốn dùng nó mua máy bay cũng không có vấn đề gì.”

Lý Triệt thèm muốn nên mượn nó ngắm rất lâu. Anh ta
cho rằng chẳng cần phải che đậy cái tính hiếu kỳ, nếu đến cái thẻ này mà không
cảm thấy tò mò thì người đó quá giàu có rồi. Cái thẻ của An An cũng chỉ là thẻ
phụ của cái thẻ chính mà bố cô ấy đang giữ, nhưng đó cũng là cái mà không phải
ai cũng mơ được. Lý Triệt cầm cái thẻ trong tay, nhờ An An chụp cho mình một
tấm hình làm kỷ niệm.

Thông qua An An, Lý Triệt dần dần hiểu được, tập đoàn
Thời Thị là một công ty gia đình đồ sộ, hơn một nửa trong hội đồng quản trị là
người nhà họ Thời, công ty buôn bán đồ cổ của Thời Hân chỉ là một công ty con
mà thôi. Đối với Thời Hân, việc chỉ có một đứa con trai thôi là một vấn đề rất
nghiêm trọng, một khi đứa con trai duy nhất có gì bất trắc, thì bao năm phấn
đấu của ông ta sẽ đổ ra sông ra biển. Lý Triệt hoàn toàn không thể hiểu được
tại sao Thời Hân lại có thái độ đó với Tử Chấn.

Muốn làm bạn được với An An, có nghĩa là phải có cùng
đề tài nói chuyện với cô. Đề tài của cô không ai khác chính là Tử Chấn. Lý
Triệt lại là người để cô lấy cảm hứng nói về đề tài này. Giả dụ muốn nuôi lòng
tin của ai đó đối với mình, việc nên làm nhất là lấy đề tài người ta muốn nói
làm đề tài chính. Gốc của vấn đề ở đây là câu chuyện của An An và Tử Chấn, về
điểm này cũng không mấy khó hiểu, nhìn vào thời gian ở bên cạnh nhau thì anh em
nhà nó giống như hai người xa lạ. Chỉ có điều, lòng hiếu kỳ của đứa em gái đối
với anh trai chỉ là màn che đậy, mượn cớ đó để che đậy tình cảm đối với người
đàn ông thích mình. Lý Triệt nghĩ như thế.

Anh ta cố gắng kể rất tường tận, tỉ mỉ câu chuyện của
Tử Chấn. Tử Chấn ở huyện Uyển chưa đến một năm, sống ở nhà của Diệp Trăn Trăn.
Có một quãng thời gian, cậu ta đến ăn cơm ở nhà của một người bạn gái khác, tối
đến lại về nhà của Diệp Trăn Trăn ngủ. Chẳng bao lâu cô bạn đó chuyển lên tỉnh
học, Diệp Trăn Trăn có lúc mang đồ cho cậu ta, nhưng không phải ngày nào cũng
có. Tử Chấn và anh họ của Diệp Trăn Trăn rất hay đánh nhau, lúc đó Tử Chấn còn
nhỏ nên đánh không lại anh ta, cậu ta liền phóng hỏa đốt bếp nhà Trăn Trăn, sau
đó bị bắt lên đồn công an, bố của Diệp Trăn Trăn còn nói với người ta là cho
cậu ta xuống hố làm phân bón. Hai ngày sau, bà ngoại của Tử Chấn biết tin liền
đến huyện Uyển đưa cậu ta đi.

Còn như chuyện của Tử Chấn và Trăn Trăn thì cũng là
việc thuận theo tự nhiên mà thôi. Tử Chấn đi rồi, Diệp Trăn Trăn thường xuyên
liên lạc với cậu ấy, tốt nghiệp cấp hai, Trăn Trăn còn đến Bắc Kinh thăm Tử
Chấn. Đến khi lên đại học, Diệp Trăn Trăn hầu như cuối tuần nào cũng ở cùng Tử
Chấn. Họ chính thức “tìm hiểu nhau”, bắt nguồn từ một buổi tối khi Tử Chấn say
khướt rồi xảy ra chuyện đó với Trăn Trăn.

An An nghe đến đây nói: “Anh em chắc là bị cô ta lợi
dụng rồi.”

“Anh em chắc chắn là một người rất coi trọng tình xưa
nghĩa cũ, em không cảm thấy à? Tính ra thì Trăn Trăn là người con gái quen anh
em lâu nhất đấy”, Lý Triệt nói. “Em nói không sai, chuyện đêm đó, Diệp Trăn
Trăn đắc ý nói với anh đó là cái tròng để giữ lấy Tử Chấn.”

“Em không thích Diệp Trăn Trăn. Anh nói anh em đến nhà
một người bạn nữ khác ăn cơm? Cô gái đó là người thế nào?”

“Ồ, cô ấy kết hôn rồi, hơn nữa sắp sinh em bé. Nếu như
cảm giác của anh không sai thì từ nhỏ anh em đã thích cô ấy rồi. Đến bây giờ
vẫn vậy”, Lý Triệt nhún nhún vai. “Hạnh phúc thường vụt qua ta thật nhanh.
Những thứ nhỏ nhặt như sự xấu hổ, do dự, chờ đợi đến duyên…nếu chỉ trong tiểu
thuyết thì sẽ rất hay, nhưng bày ra ngoài đời thật thì sẽ chỉ làm ta bỏ lỡ mất
những cơ hội hạnh phúc, chứ chẳng còn ích gì.” An An đan hai tay vào nhau, đỡ

lấy chiếc cằm, nói từ từ: “Thế cô bạn kia có thích anh em không?”

Lý Triệt cảm thấy câu hỏi này thật buồn cười: “Em đã
thấy có người con gái nào không thích anh em chưa?” Nói xong câu này, Lý Triệt
thở một hơi dài than thở: “Còn cô bạn kia, là đàn ông ai cũng phải thích, họ
thật xứng đôi.”

An An nói: “Bây giờ chị ấy ở đâu? Em muốn gặp chị ấy.”

“Được thôi, anh sẽ hẹn trước, bốn người chúng ta cùng
nhau đi ăn.” Ngón tay Lý Triệt gõ gõ trên bàn: “Ai cũng bảo nồi nào úp vun nấy,
thế mới là hôn nhân. Nhưng với loại người như anh em và bạn gái cậu ta, thì một
cái nồi không biết sẽ có bao nhiêu cái vung. Mà gay ở chỗ, có khi hôn nhân cũng
thế chăng?”

Diệp Trăn Trăn ngồi đợi trên chiếc ghế nhựa màu xanh ở
bệnh viện đã hai tiếng đồng hồ rồi. Chiếc kim chỉ giờ của đồng hồ treo tường
ngày càng hướng xuống dưới, sắp hoàng hôn rồi. Cô ta mong có ai đó cho mình vài
lời khuyên, thế nhưng đành phải chôn chặt bí mật này trong lòng.

Thời gian lựa chọn có hạn, nên làm thế nào đây, đứa bé
trong bụng đã được bốn mươi ngày rồi, không sao biết bố của đứa bé là Tử Chấn
hay là Brian.

Cô ta nghĩ một cách buồn bã, Brian là người phương
Đông thì tốt biết mấy, cho dù đứa bé được sinh ra cũng không đến nỗi nhận ra con
của người khác, mà không phải của Tử Chấn, việc này hỏng thật rồi. Brian từ
trước tới giờ không nhắc đến việc kết hôn với Trăn Trăn, hơn nữa Trăn Trăn lại
biết anh ta theo đuổi chủ nghĩa độc thân, huống hồ lấy một đứa trẻ ra để trói
chân một người Mỹ thì thật là buồn cười.

Tử Chấn thì sao? Trăn Trăn vô cùng hy vọng đứa bé này
là con của Tử Chấn. Nhưng nhỡ không phải thì sao?

Vấn đề nghiêm trọng quá rồi, Trăn Trăn quyến định
không đi vào ngõ cụt nữa. Cái thai còn nhỏ, cô ta chọn cách uống thuốc phá thai.
Thuốc uống ba ngày, ngày cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta nghĩ thầm
mình không thể cứ thế mà chịu tội được, giờ nghĩ cách tranh thủ kiếm chác sự
hàm ơn của anh ấy mới phải. Nghĩ vậy, cô ta gọi điện nói Tử Chấn tới bệnh viện.

Tử Chấn đọc xong bệnh án của Trăn Trăn, không nói một
câu. Tay cầm bệnh án cứ run run lên như thể đang có người nắm chặt lấy tay anh
mà lắc, anh khó thở, đầu dựa vào tường, miệng hơi há ra, lâu sau mới thở được
một hơi.

Trăn Trăn nói: “Chúng mình còn đang học, em không muốn
anh phải bận bịu thêm. Nhưng xin anh hãy nhớ lấy một việc, đừng bao giờ quên
cái thai này.”

Tử Chấn muốn nói điều gì đó, nhưng trong lúc này dường
như rất khó nói, một lúc sau mới nói được một tràng dài: “Em dựa vào cái gì mà
không cần nó? Em dựa vào cái gì mà vứt nó như vứt một bọc rác? Dựa vào cái gì
mà trừng trị nó giống như trừng trị một con kiến trên đường? Em vứt nó ở đâu? Ở
thùng rác phải không?” Tử Chấn nắm chắc lấy Trăn Trăn, tay anh lạnh như băng:
“Thùng rác hay nhà vệ sinh? Vứt ở chỗ nào? Đi tìm về đây!”

Trăn Trăn ôm lấy mặt Tử Chấn,
lo sợ, vội vàng nói: “Tử Chấn, anh đừng như thế nữa. Chúng ta vẫn có thể có con
mà, anh đừng như thế.”

Tử Chấn chạy loạn dọc theo hành lang bệnh viện, không
biết đang tìm kiếm cái gì, lúc lúc lại đụng phải người khác, nói với chính
mình: “Bố không phải không cần con, bố không muốn vứt bỏ con, bố rất vui vì con
xuất hiện trên đời này, bố không cảm thấy con là gánh nặng của bố đâu, bố sẽ
khiến con lớn lên trong hạnh phúc.”

Trăn Trăn ôm lấy anh mà lòng đau như cắt. Cô ta không
chịu nổi khi nhìn thấy bộ mặt phờ phạc, ánh mắt như điên dại và hơi thở khó
khăn của Tử Chấn, tim như đang vỡ ra từng mảnh. Làm thế nào mới xoa dịu nỗi đau
trong lòng anh ấy đây? Người con trai Trăn Trăn một mực yêu thương, nếu như có
thể khiến anh ấy bình thường trở lại thì cho dù phải trả giá thế nào, Trăn Trăn
cũng bằng lòng, cô thà một mình chịu nỗi cay đắng này.

“Tử Chấn”, Trăn Trăn nói trong nước mắt. “Đấy không
chắc là con anh. Em còn có một anh bạn người Mỹ tên là Brian, đứa bé đó có lẽ
là con của anh ấy.”

Tử Chấn thấy đầu óc quay cuồng, nhắm mắt lại, đứng yên
không nhúc nhích, sau đó anh lấy tay gạt đôi tay Trăn Trăn đang bám vào vai
mình ra, giống như anh đang phủi một lớp bụi trên áo. Không nói không rằng, anh

quay người đi ra.

Trăn Trăn cảm nhận được một điều gì đó, cố nắm lấy tay
Tử Chấn, nỗi sợ hãi như thủy triều đang dâng, hết đợt này đến đợt khác, như
muốn nhấn chìm lấy mình. Cô ta cố gắng gào lên trong tuyệt vọng: “Đừng rời xa
em, đừng đi!”

Tử Chấn không quay lại, Trăn Trăn không sao giữ được
anh.

Tử Chấn ra khỏi bệnh viện, ngẩng đầu nhìn lên bầu
trời. Bầu trời u ám như chính tâm trạng của anh lúc này.

Tử Chấn nói một câu khinh bỉ: “Sao mình có thể yêu
được loại đàn bà này nhỉ?”

Tiếng điện thoại kêu reng reng trong túi, người gọi
đến là Trịnh Học Mẫn.

Trịnh Học Mẫn nói: “Thuấn Nhân ra rất nhiều máu, phải
mổ, chồng nó lại đi công tác, mẹ chồng lại dẫn cháu về quê rồi, cháu đến ký vào
giấy đồng ý mổ nhé?”

Thuấn Nhân cố chịu đau một mình tới bệnh viện. Trịnh Học
Mẫn chẩn đoán cô ấy bị rau tiền đạo cuối thai kỳ nên ra nhiều máu, muốn giữ an
toàn cho cả hai mẹ con bắt buộc phải mổ lấy thai. Thuấn Nhân nói cô ấy sẽ đơn
thân ký vào tờ cam kết, nhưng chưa được một phút sau đã hôn mê rồi.

Tử Chấn ký tên xong, mệt mỏi ngồi chờ trên ghế ngoài
phòng mổ. Anh được tin liền vội vàng chạy tới, trong lúc chạy lên lầu không may
bị vấp phải đều nhọn lan can sắt, mắt cá chân đau buốt, cúi xuống nhìn thấy máu
thấm vào tất, nhuộm một mảng gấu quần jean thành một thứ màu tạp nham, Tử Chấn
chẳng để ý đến vết thương đang chảy máu, khuỷu tay chống lên đầu gối, đầu cúi
xuống.

Thực ra, lúc con người ta
không cần phải suy nghĩ đến bất kỳ điều gì là lúc hạnh phúc nhất. Khi không suy
nghĩ là lúc cũng mất đi khái niệm về thời gian, thế giới là một cái hố đen của
vũ trụ, khi con người vứt bỏ được suy nghĩ trong đầu, vứt bỏ được thời gian mới
có thể bơi được ra khỏi cái hố đen đó.

Tử Chấn dường như nghe được giọng nói ngọt ngào của
một cô gái. Anh mệt mỏi ngẩng lên, một nữ hộ sinh mặc chiếc áo blouse và đội
chiếc mũ trắng ôm một thiên thần nhỏ bé đi ra, nói: “Chúc mừng, là một thiên
kim tiểu thư.”

Tử Chấn đón lấy đứa bé từ tay cô hộ sinh, đứa bé nhỏ
xíu được bọc trong chiếc tả khóc oa oa. Mặt đầy nếp nhăn, khuôn mặt chỉ nhỏ như
trái táo đỏ ửng như người uống rượu, lông mày chưa có, nhưng tóc lại đen, hai
mắt nhắm lại, tiếng khóc lanh lảnh nhưng nghe không có chút đau thương, càng
giống như một lời chúc mừng sự có mặt của nó trên thế giới này. Tử Chấn bất
giác nở một nụ cười, giọng nói vẫn còn mệt mỏi: “Mẹ thì sao? Có bình an không?”

Nữ hộ sinh gật đầu: “Ca mổ thuận lợi, tranh thủ lúc
chị ấy chưa tỉnh, anh mau đi nấu ít canh bổ dưỡng cho chị nhà, mấy ngày này,
chị nhà chỉ được ăn đồ ăn mềm thôi.”

Có việc làm là tốt rồi, lúc này Tử Chấn cũng đang muốn
tìm việc gì đó để làm. Ra đến cổng bệnh viện, anh gặp bác sĩ Trịnh.

Trịnh Học Mẫn thở dài: “Chồng và mẹ chồng Thuấn Nhân
đều gọi điện đến, cô còn tưởng họ hỏi Thuấn Nhân ổn không, ai dè, câu đầu tiên
họ hỏi là trai hay gái. Cô nói là con gái, nghe thái độ của họ, cô nghĩ họ sẽ
không tới bệnh viện đâu.”

Tử Chấn nói: “Không sao, cháu chăm sóc cô ấy được rồi.
Có điều mấy việc đó cháu chưa quen làm, cô phải chỉ cho cháu nhé.”

Trịnh Học Mẫn nói: “Ngày đầu mới mổ luôn cần có một
người bên cạnh, còn đứa bé nữa, bận bịu lắm đấy. Cô đang nhờ mấy người bạn tìm
người trông giúp theo tháng, người nào thạo việc tháng cũng ba bốn nghìn tệ chứ
không ít đâu, rẻ nhất cũng phải hai nghìn.”

Tử Chấn nói: “Cô Trịnh à, cháu không mang theo nhiều
tiền thế, ở đây có cột ATM nào không cô?”

Trịnh Học Mẫn chỉ cho anh chỗ rút tiền, rồi dặn thêm:
“Đừng cho nó ăn lung tung nhé, sáu tiếng sau khi mổ mới được ăn đồ mềm. Ăn
cháo, hay nước súp đều được, hiện tại đừng cho ăn đồ nhiều dầu mỡ nhé.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.