Bạn đang đọc Nếu Được Làm Lại Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Quyết Định Hận Anh: Chương Hạnh Phúc Phút Chốc
1 tuần sau
Tại chỗ nó
– Thưa chủ tịch, bộ phận marketing gửi kế hoạch của tuần này và bộ phận thiết kế gửi các mẫu thiết kế mới cho chủ tịch – Thư kí Kim đưa cho nó 1 đống tài liệu
– Đc rồi anh cứ để đấy – nó lạnh giọng nói rồi cúi đầu làm việc, từ hôm chuyện đó xảy ra, nó chỉ cặm cụi chúi đầu vào làm việc như là 1 cách để ko nghĩ đến nó nữa
” Cốc…Cốc…Cốc”
– Vào đi – nó lạnh lùng nói
– Thưa chủ tịch, chúng ta có 1 cuộc gặp mặt đột xuất do chủ tịch Nhật gia sắp sếp
– Ừ…. – nó ừ nhẹ rồi cũng đắng lên chuẩn bị lại quần áo rồi đi ra xe tới điểm hẹn
Tại nhà hàng châu âu nổi tiếng nhất thành phố
– Chúng tôi muốn gặp chủ tịch Nhật Gia – thư kí Kim nói với tiếp tân
– Vâng phòng Vip1 lầu 2 ạ – nhân viên tiếp tân vui vẻ trả lời
– Chủ tịch mời – Thư kí Kim nói
Nó cũng chỉ im lặng đi theo
Đến phòng Vip1
Nó bước vào, căn phòng rất rộng thiết kế theo phong cách châu âu xen lẫn châu á, nó đi thẳng tớ bàn ăn và nó nhìn thấy hắn, vẫn khuôn mặt đó, vẫn cái vẻ đó và đôi mắt đó trở lên lạnh lùng hơn….
– Chào! lâu rồi ko gặp cô – hắn mở lời
– ừ – nó ừ rồi ngồi xuống
– Vậy chắc cô biết tôi hẹn cô là có việc gì rồi nhỉ – hắn lạnh băng nói
– Tất nhiên – nó cố tỏ ra vô cảm nói
– Vào thẳng vấn đề chính luôn , vậy cô dã tâm muốn giết tôi đúng chứ – hắn cười khinh bỉ nhìn nó
– Vậy thì sao, tôi ngàn vạn lần muốn anh chết 1 cách đau đớn nhất, chết từ từ từng chút 1 để anh có thể cảm nhận cảm giác của tôi lúc đó – nó nói mắt đỏ lừ nhìn thoáng qua trông có thể là giận giữ và hận thù nhưng ẩn sâu trong đó là sự đau đớn, chua xót, tim như bị bóp chắt đến nỗi ko thể thở nổi
– Vậy sao….hahahahahahah…..vậy mà…….tôi đã luôn…yêu….cô – hắn nói giọng có chút chua xót
– Hừ , yêu ư, buồn cười, ko biết ai đã dạy anh cái gọi là yêu nhỉ mẹ anh à thật ngu xuẩn – nó cố thốt ra những lời nói cay độc nhất
“Rạt”
Hắn đổ cốc nước trên bàn vào mặt nó
– Đủ rồi, cô là cái thá gì mà đòi nhắc đến mẹ tôi – hắn căm hận nhìn nó ánh mắt như muốn bóp chết nó ngay lúc này
– Vậy còn anh, cái sự sỉ nhục 5 năm trước đối với tôi lúc đó so với anh có là gì – nó khinh bỉ nhìn hắn
– Cô đồ vô sỉ – hắn chửi nó
– Vô sỉ ! tôi vô sỉ thế anh là cái loại gì….hờ……nực cười – nó chế giễu hắn
– Cô…cô – hắn nghẹn lời
– Anh tốt nhất đừng bào giờ để tôi nhìn thấy anh – nó nói rồi đứng dậy
– Đc tôi cũng chẳng muốn gặp cô đâu, từ giờ trở đi tôi và cô là kẻ thù ko độ trời chung – hắn nói rồi phất áo đi ra khỏi phòng
Trong phòng chỉ còn 1 mình nó nén đâu lòng
– A – nó kêu lên đau đớn ôm bụng
– Chủ tịch ngài ko sao chứ – thư kí Kim chạy vào
– Ko sao – nó cố cười nói
– Lại còn ko sao, chủ tịch bị dạ dày, ko nên quá căng thẳng sẽ làm cho đau dạ dày đó với lại chủ tịch nên ăn những đồ tốt cho dạ dày đừng uống rượu và dùng thuốc giảm đau nữa sẽ là ko tốt đâu – thư kí Kim lo lắng tuông 1 tràng
– Ừ cảm ơn anh tôi ko sao, anh có thể đỡ tôi ra xe đc ko – nó nói
– Vâng thưa chủ tịch – Thư kí Kim nói rồi đỡ nó ra xe
Khi ra tới xe, nó đã bớt đau hơn, nhiều lần nó đã bị đau như vầy cũng nghĩ là đi khám nhưng quá bận nên ko thể đi đc, có lẽ đó chỉ là đau 1 lúc rồi thôi ko có gì là nghiêm trọng…..
“Reng…Reng…Reng”
– Alo – nó nghe máy
– Băng à, hôm nay có về nhà ko – Lâm hỏi nó
– Tất nhiên em sẽ vầ rồi – nó nói giọng tràn đầy sức sống
– Ừ thế hả đc rồi anh sẽ chuẩn bị nhiều món ăn ngon để tẩm bổ cho em – Lâm tươi cười nói
– Cảm ơn anh – nó vui khi nghe lâm nói vậy chí ít thì vẫn còn người nó phải bảo vệ, phải yêu thương lo lắng
– Ừ, à đúng rồi, thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt cậy chỉ còn 1 năm nữa là ba đc ra tù rồi đó – Lâm nói giọng súc động
– đúng rồi nhỉ, dạo này bận quá em ko thăm ba nhiều như đợt trước nhưng mà em cũng có viết thư gửi ba anh đừng lo – nó nói
– Ừ thế hả, thôi nha anh đang nấu cháo hải sản cho em lát về ăn nha – Lâm nói
– Vâng yêu hai nhất – nó cười rồi cúp máy
——————————————————————————————————————-
Tại chỗ hắn
– Thư kí Minh – hắn gọi
– Vâng thưa chủ tịch – thư kí Minh trả lời
– Anh thuê 1 số sát thủ đi ám sát Vương Khải Phong cho tôi rồi sau đó đăng tin hắn ta qua lại với phụ nữ của tôi – hắn giọng lãnh khốc nói
– vâng thưa chủ tịch – thư kí Minh nói rồi đi ra ngoài
– Để xem khi cô mất người con trai mình yêu nhất trần đời này, sự đau khổ và nhục nhã biết nhường nào hahahahah – hắn cười thâm độc nói
————————————————————————–
Xin lỗi đọc giả vì không đăng truyện đều đc, vào năm học rồi tác giả bận kiểm tra chất lượng, rồi mí bài kiểm tra 1 tiết nên ko có time cho đọc giả xin lỗi các đọc giả nhiều