Bạn đang đọc Nếu Được Làm Lại Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Quyết Định Hận Anh: Chương Gặp Lại Nhau
1 năm sau đó
Cốc…Cốc…Cốc
– Tiểu Băng anh vào nhé – Phong mở của phòng nó
– Sao bừa bộn thế này – Phòng nhìn vào căn phòng, quàn áo vứt lung tung, vỏ bánh kẹo bim bim ở đâu cũng có, ngay cả hò sơ tài liệu của công ty 1 nơi 1 ít còn có cả đồ nhỏ của nó nửa
– Mau dậy đi Tiểu Băng mấy ngày na em lằm nì trong phòng thế này em làm anh lo lắng lắm biết ko – Phong kéo chăn của nó ra tìm con sâu ngủ trong chăn
– Mau dậy đi – Phong nói vô vọng khi ko lôi đc nó ra khỏi chăn
– Haizzz sao rồi có chuyện gì kể anh nghe – Phong ngồi xuống bên cạnh đống chăn
– Em mệt thôi chẳng có gì cả – nó nói
– Thật ko – Phong hỏi
– Thật – nó nói
– Dậy đi anh thấy da em trắng quá rồi đó nó mà trắng nữa có khi em bệnh đó, ít nhất cũng phải đi ra ngoài hưởng thụ ít ánh nắng mắt trới chứ cứ ở trong phòng tối thui thế này ko tốt cho sức khỏe – Phong nói
– EM sẽ ra ngoài khi đã ổn định tinh thần – Nó nói
– Khóc đi, ngày mẹ em mất em chẳng khóc gì cả – Phong nói
– Em sẽ ko bao giờ khóc nữa, vì trái tim em đã đóng băng rồi – nó nói
– Vậy à, tối nay em có đến Bang nữa ko – Phong hỏi
– Có chứ em phải tập giết người mà – nó nói
– Anh nghĩ em giết nhiêu đó là đủ rồi anh cũng sợ khi nhìn thấy em như vậy đó – Phong nói
– Anh yên tâm, em sẽ ko giết người tùy tiện nữa đâu, nhưng kẻ đáng giết em sẽ giết – nó nói
– Em phút chốc từ thiên thần đã trở thành ác quỷ rồi đó – Phong nói
– Hừ em cũng nghĩ thế – Nó nói
– Vậy lát em có ra ngoài ko anh đãi em ăn KFC – Phong nói
– Có chứ riêng KFC em ủng hổ hai chân hai tay – Nó nói thò cái đầu ra vui sướng nhìn Phong
– Hahaha nhìn em kìa cứ như con Rùa ý – Phong cười rồi chạy ra khỏi phòng
– Bực quá đi mất – Nó nói rồi vào trong nhà tắm làm VSCN
Tại nhà hắn
– Thưa cậu chủ bữa sáng đã chuẩn bị – bà quản gia nói
– Đc bà xuống trước đi – hắn nói
Từ ngày nó ko còn ở đây tới giờ, hắn buồn chán, hắn ko còn cái sở thích sát gái như ngày nào mà chỉ có ưu phiền, môi đêm hắn lại sang phong nó, nằm lên giương của nó và nghĩ về nó, thật sự hắn nhớ hình bóng của nó lắm, từ khi nó đi, ko còn ai ngày ngày mang cơm trưa đến cho hắn, ko còn ai hay cười với hắn và cũng ko còn ai Chào hắn mỗi buổi sáng nữa, thật sự hắn nhớ nó lắm nhớ tất cả những gì về nó và sau khi nó đi hắn mới thực sự hiểu bản thân mình đã yêu nó mất rồi…..Nhưng đã quá muộn để có thể bù đắp lại tất cả
– Cậu chủ người sao vậy, thức ăn ko vừa miệng sao – bà quản gia hỏi
– Ko ta ko muốn ăn, ta đi dạo một chút – Hắn nói rồi phóng xe đi
– hừ giờ mới biết hối hận sao – Ba hắn quan sát mấy ngày nay mới biết
Tại quán ăn
– Anh ta ăn gì – nó hỏi
– Em ăn gì gọi đi – Phong nói
Dường như tất cả mọi ánh mắt đều tập chung vào nó và Phong, nó mặc 1 cái áo phông trắng ngắn làm hở ra vòng 2 cực đẹp, cùng chiếc quần sóc bò trắng ngắn đế đùi, đi đôi giày thể thao trắng nốt, trên cổ nó có 1 cái tai nghe màu đen cá tính, nó đội mũ lưỡi trái trắng nốt nói chúng là tập đoàn trắng, trái ngược với nó, phong mặc tập đoàn đen, có mỗi cái là màu trắng áo sơ mi trắng.
– Các vị ăn gì – 1 cô phục vụ đi tới với đôi mắt hình trái tim nhìn Phong
– Cho tôi một cốc cafe ko đường – Phong nói
– Cho em 20 phần KFC cỡ lớn cùng 2 lon pesi ạ – nó nói
– Vâng quý khách đợi một chút – cô phục vụ sửng sốt nhìn nó rồi rời đi
– Có ít quá ko – Phong hỏi
– Ko đâu em ăn thế thôi lát còn ăn kem – nó nói
– Ừ vậy hả – Phong nói
– Sao anh ko ăn mà lại uống cafe – nó hỏi
– Anh ko thích ăn KFC nói đúng ra KFC ko phải sở thích của anh – Phog nói
– Ăn đi rồi nói xem có phải sở thích của anh ko – nó cười nói
– Của quý khách đây ạ – Cô phục vụ cùng 1 hàng nhân viên khác mang 20 phần KFC lên
– Cảm ơn – nó nói
– Xem em kìa ăn còn để dính rên mặt là sao trẻ con quá – Phong nói rồi lấy giấy lâu bên má của nó
– Vậy sao anh ăn thấy ngon ko – nó hỏi
– Tạm thôi – Phong nói
– Tạm thôi á – nó nói
– Ừ ngon nhất là em – Phong nói
– Thịt em ko ngon đâu mà ăn – Nó nói
– Vâng vâng – Phong cười nhìn nó
Bỗng nó quay lại vì có cảm giác có ánh mắt nóng rực nào đó đang nhìn mình
– Sao vậy – Phong hỏi
– Ko sao chỉ là thấy nhớ Tiểu Mao của em – Nó nói
– À con mèo log trắng ý á em để nó ở đâu rồi – Phong hỏi
– Vẫn còn ở chỗ đó hôm đó dọn hành lí đi vàn còn để lại ở đó – Nó nói
– Thế thì anh sẽ cho người tới lấy đc ko – Phong hỏi
– Đc – nó nói
– Em ăn tiếp đi ko nguội hệt bây giờ – Phong nói
– Vâng – nó cười rồi cắm đầu vào ăn
Ở một góc khuất của quán
– Em hạnh phục nhỉ Tiểu Băng – hắn nhìn nó nói
– Sao nhìn em hạnh phúc bên người khác tim tôi lại đau đến thế – hắn nhìn đó đầy đăm chiêu
– Tôi nhất định sẽ dành lại em dù có thế nào đi chăng nữa – hắn nói rồi bỏ đi
Về phần nó sau khi ăn xong, nó tiếp tục tơi quán kem chiếm thêm lần nữa rồi mới về nhà
Tai nhà Phong
– Anh này, anh nói anh đang khôi phục lại nhà của em tiến hành tới đâu rồi – nó hỏi Phòng
– 1 nửa vì cái biệt thự to quá, mà năm đó cháy dường như thiêu rụi tất cả nên cũng phải mất khá nhiều thời gian – Phong nói
– Vậy ạ – nó hơi buồn nói
– Vui lên ở với anh ko vui sao – Phong hỏi
– Có vui lắm – nó nói
– Thưa thiếu gia nhà họ Nhật bảo phải đính thân tiểu thư đến lấy ạ – 1 người làm chạy tới nói với Phong
– Sao cơ – Phong nói
– Anh để em – nó nói
– Haizzz để anh đi cùng em – Phong nói
– Thôi một mình em đi đc rồi – nó nói
– Vây thì đc rồi – Phong nói
– Vậy em đi đây – nó nói
– Em định mặc vậy đi sao – Phong hỏi
– Quên lên thay đồ đã – nó nói rồi phóng lên tầng thay đồ
30 sau
nó mặc 1 cái váy màu vàng chanh ngắn tới đùi đi đôi giày thể thao màu tắng rồi lên chiếc BWM mà nó yêu phong tới nhà hắn
– Cốc…Cốc…Cốc – nó gõ cửa
– Mời tiểu thư vào, thiếu gia đang đợi ở trên tầng thượng – 1 người hầu nói
– Đc rồi – nó nói rồi phóng lên tầng thượng
Tại tầng thượng
– Em tới rồi – hắn nhìn thất nó nói
– Đúng vậy, đưa cho tôi tiểu mao – nó nói
– A anh làm gì vậy thả tôi ra – nó hốt hoảng khi hắn ôm nó
– Anh nhớ em nhiều lắm – hắn càng siết chặt vòng tay tại eo nó
– Bỏ ra khó thở – nó hét lên khi mặt đã đỏ vì ko thở nổi
– Anh xin lỗi – hắn nói rồi nhu thuận hôn nó
– Ưm…ah..ưm * Chát * – nó tát hắn làm cho 1 vệt máu đỏ tươi chảy từ khóe miệng hắn
– Anh đồ vô liêm sỉ – nó nói
– hừ em nói anh thế nào cũng đc nhưng anh yêu em – hắn nói
– Vô sỉ…anh đúng là ko bằng cầm thú – nó cười nửa miệng
– Tiểu Mao của tôi đâu – nó hỏi
– Ý em nói là con mèo đó ư – hắn nói
– ĐÚng vậy em ấy đâu rồi –
– Ở đây – hắn chỉ vào 1 con mèo tròn trĩnh mập mạp đang nằm trên ghế
– Tiểu mao em gầy đi nhiều quá – nó chạy đến rồi bé con mèo đó lên
– Gầy á, em đùa tôi à – hắn sock khi nghe vậy
– ko gầy thì là gì hả – nó nói rồi dơ con mèo lên
– Meo meo meo – con mèo kêu meo meo vài tiếng
– Chị sẽ đưa em về ngoan nhé – nó nói rồi định bỏ đi
– Em định về ko khi ko trả ơn người đã nuôi meo cho em trong suốt thời gian qua sao – hắn cầm lấy tay nó nói
– Bao nhiêu tiền – nó hỏi
– Tô ko cần tiền – hắn nói
– Vậy anh cần gì – nó hỏi
– Làm người hầu cho tôi 1 tháng – hắn nói
– Ko đc tôi còn chuyện công ty ko thể – nó nói
– vậy làm vợ tôi – hắn nói
– Càng ko đc tôi ko yêu anh – nó nói
– phải ko – hắn hỏi nó
– Em chắc mình ko yêu tôi – hắn hỏi
– Đúng – nó nói
– vậy à – hắn cười nói
– Tôi đi đây – nói rồi nó chạy đi xuống dưới rồi phóng xe đi