Đọc truyện Nếu Còn Có Thể Yêu Anh – Chương 32: Ngài Lục cưới trước yêu sau
Sau khi ra ngoài ăn cơm xong, Lục Chu Thừa dắt tay tôi đi dạo.
Thấy tôi cứ liếc trộm mình, Lục Chu Thừa xoay lại nhìn tôi: “Em có chuyện muốn nói với anh sao?”
Tôi gật đầu, sau đó ngoắc ngón tay ra hiệu với anh.
Lục Chu Thừa cao hơn tôi rất nhiều, anh không thể làm gì khác hơn là cúi đầu chiều theo ý tôi: “Em thần bí như vậy là muốn nói gì chứ?”
Tôi nhân cơ hội hôn một cái lên mặt anh: “Lục Chu Thừa, hình như em càng lúc càng thích anh rồi.”
Cho dù tôi nói rất khẽ, nhưng Lục Chu Thừa vẫn nghe được, anh kéo tôi vào trong lòng: “Bà xã, em có thể nói vậy làm anh rất vui.”
Tôi xấu hổ vùi đầu vào trong lòng anh: “Hôm nay em không dám gọi điện thoại cho anh, thật ra vì sợ anh cũng giống bọn họ, không chịu tin em.”
Lục Chu Thừa mắng câu ‘ngu ngốc’: “Chỉ số thông minh của em thế này, bảo người ta làm sao không lo lắng được chứ? Về sau có việc gì phải gọi điện thoại cho anh trước tiên, nghe không?”
“Em có ngốc lắm đâu!”
Tôi buồn bực đánh vài cái vào trong ngực anh. Người này luôn thích sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi.
Lại đi thêm một lúc, bên bờ sông có hơi lạnh, Lục Chu Thừa cởi áo khoác và khoác lên trên người tôi: “Em có mệt hay không? Có muốn quay về xe không?”
Tôi lắc đầu, ôm lấy thắt lưng của anh: “Lục Chu Thừa, sao mẹ anh lại không thích em vậy?”
Lục Chu Thừa khẽ xoa đầu tôi: “Không phải mẹ anh không thích em, chẳng qua bà không thích người khác cướp con trai của bà thôi.”
Mượn bóng đêm che giấu, tôi thử dò xét nói: “Chị dâu hình như cũng không thích em.”
Lần này, Lục Chu Thừa không lập tức an ủi tôi, mà im lặng một lúc mới nói: “Bọn họ không thích cũng không sao, anh thích là được.”
Hôm nay đã khóc quá nhiều, nhưng khi nghe được câu này, viền mắt vẫn không nhịn được mà ươn ướt.
Giờ phút này, tôi không muốn thăm dò gì nữa, chỉ muốn cứ ôm anh, ôm thật chặt anh mà thôi.
Lục Chu Thừa, em hẳn có thể tin tưởng anh đúng không?
Ở trong giây phút ấm áp như vậy, hết lần này tới lần khác có người muốn gọi điện thoại quấy rầy.
Thấy trên điện báo hiện tên của Triệu Bân, Lục Chu Thừa lập tức đen mặt, trực tiếp cúp máy.
Tôi đương nhiên không dám nói gì, chẳng qua khi anh tính kéo Triệu Bân vào danh sách đen thì tôi vội cản lại: “Không được! Anh ta còn chưa trả tiền đâu!”
Lục Chu Thừa sa sầm mạt: “Không phải chỉ là hai trăm nghìn sao? Anh cho em.”
Tôi lắc đầu, ôm cánh tay của Lục Chu Thừa không buông.
Tiền của tôi thì tôi nhất định phải lấy về, đó chính là đồ cưới của tôi, nói gì cũng không thể để cho Triệu Bân tên khốn kiếp kia được lợi!
Lục Chu Thừa thấy thái độ tôi kiên quyết như vậy cũng không thể làm gì khác hơn là bỏ qua ý định kéo Triệu Bân vào danh sách đen: “Lần sau anh ta còn quấy rầy em thì em nói cho anh biết, ông xã nhất định sẽ đi trút giận thay cho em!”
Thấy anh nghiến răng nghiến lợi, tôi mỉm cười cất điện thoại: “Vâng vâng, chồng em là lợi hại nhất.”
“Em mới biết à!”
Bọn tôi đi bộ đến nửa đêm mới trở lại. Không ngờ Tưởng Âm Âm còn chưa ngủ, cản đường chúng tôi ở ngay đầu cầu thang.
“A Thừa, em có rảnh không? Chị muốn nói chuyện với em.”
Nhìn mắt Tưởng Âm Âm đỏ hoe, tôi thả tay của Lục Chu Thừa ra: “Em đi lên trước.”
“Chờ một lát.”
Lục Chu Thừa kéo tôi, giọng điệu có phần xa cách: “Khuya lắm rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói! Chị nghỉ ngơi sớm đi!”
Khi đi tới chỗ rẽ, tôi liếc nhìn Tưởng Âm Âm, dưới ánh sáng mờ tối, trông bóng dáng của cô ta có vẻ rất yếu ớt, dường như có thể lập tức ngã xuống vậy.
“Chị ấy sẽ không sao chứ?” Tôi lo lắng hỏi. Lần trước chị ta đột nhiên ngất xỉu khiến tôi ít nhiều vẫn bị ám ảnh.
Lục Chu Thừa không nói chuyện. Tôi có thể cảm giác được trong lòng anh đang mâu thuẫn, chắc anh đang lo lắng cho cô ta!
Anh đột nhiên quyết định dọn về nhà ở, rốt cuộc là muốn để cho tôi và người nhà anh bồi dưỡng tình cảm, hay là vì có thể mỗi ngày nhìn thấy người mình từng yêu?
Buổi tối tôi mất ngủ, trong đầu vẫn không thể quên được tấm ảnh kia. Nụ cười trên mặt Lục Chu Thừa vẫn đơn thuần như vậy, đơn thuần tới mức làm người ta cảm thấy chói mắt.
Có lẽ có một ngày nào đó, anh sẽ mở lòng với tôi. Tôi nghĩ tôi sẽ chờ đến ngày đó.
Trước kia cha chồng tôi chỉ thờ ơ với tôi, nhưng sau ngày Lục Chu Thừa nổi giận, bây giờ gặp tôi ông ấy cũng sẽ nói mấy câu, tôi cảm thấy ông ta đang nể mặt đứa bé.
Mẹ chồng hình như còn có khúc mắc với tôi nên thái độ lúc lạnh lúc nóng, có thể nhìn ra được bà rất rầu rĩ.
Có thể giống như Lục Chu Thừa nói, bà chẳng qua vẫn không quen khi nuôi con trai nhiều năm như vậy, đột nhiên lại bị một người phụ nữ khác cướp đi, trong lòng ít nhiều có chút không thăng bằng.
Có ngày đang ăn sáng, Ngô Ngọc Lan đột nhiên cảm thấy khó chịu, trong nhà chỉ có một Tưởng Âm Âm ốm yếu nên trọng trách đưa mẹ chồng đi bệnh viện lại xuống đầu tôi.
Có thể là nhìn phụ nữ có thai như tôi bận trước bận sau, thái độ của Ngô Ngọc Lan với tôi đã tốt hơn rất nhiều.
Khi chờ kết quả, Ngô Ngọc Lan nói: “Con trai của mẹ thích con, mẹ làm mẹ cũng chỉ có thể chấp nhận, nhưng mẹ ghét quá khứ của con. Nghe nói con đã từng sống chung với Triệu Bân.”
Tôi không nói lời nào, Ngô Ngọc Lan kéo tay của tôi: “Thanh à! Mẹ cũng biết người tuổi trẻ bây giờ đều sống rất tùy tiện, nhưng trong lòng mẹ khó chịu, con có thể hiểu được không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn bà: “Mẹ, con và Triệu Bân đã kết thúc rồi.”
“Nhưng đứa trẻ này…”
Ngô Ngọc Lan nhìn bụng của tôi với vẻ mặt phức tạp: “Trước đây mẹ trông trăng trông sao, cũng mong Thừa Thừa có thể lập gia đình, sinh cho mẹ một đứa cháu trai mập mạp.”
Tôi thấy giọng bà thành khẩn thì vội vàng bảo đảm với bà: “Mẹ, đứa trẻ thật sự là của Lục Chu Thừa, khi đó con và Triệu Bân đã chia tay rồi, mẹ hãy tin con.”
Tôi nhìn thấy rõ ràng ánh mắt Ngô Ngọc Lan sáng lên một cái, nhưng bà lại nói: “Thật ra mẹ sớm muốn nói với con chuyện này. Tiểu Thanh, con có thể bỏ đứa bé này không?”
Thấy tôi kinh sợ đến nỗi nói không ra lời, Ngô Ngọc Lan hoảng loạn vội vàng nắm lấy cánh tay của tôi: “Con nghe mẹ nói, con và Thừa Thừa đều còn trẻ, qua thời gian ngắn nữa, bồi dưỡng cơ thể rồi lại sinh một đứa khác.”
Tôi hiểu rõ ý của Ngô Ngọc Lan, bà bằng lòng tiếp nhận tôi, nhưng bà lo lắng đứa bé này không phải là của nhà họ Lục, cho nên muốn tôi bỏ nó.
Nhưng trong lòng tôi biết rất rõ ràng, đứa bé này chính là của Lục Chu Thừa, tôi làm sao có thể giết con của mình được?
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không thể bỏ đứa bé này, Lục Chu Thừa cũng sẽ không đồng ý cho con làm thế.”
Bởi vì tôi không chịu bỏ đứa bé, thái độ Ngô Ngọc Lan với tôi lại trở nên không rõ ràng, ngoại trừ diễn kịch khi có Lục Chu Thừa ra, những lúc khác bà đều lạnh nhạt với tôi.
Tôi không quan tâm tới những điều này, dù sao Lục Chu Thừa tin tưởng tôi là đủ rồi.
Tưởng Âm Âm lại vào bệnh viện, nghe nói là đột nhiên ngất xỉu ở nhà.
Chờ sau khi Lục Chu Thừa đi làm, tôi mua hoa quả tới bệnh viện thăm cô ta. Khi đi tới cửa phòng bệnh, tôi nghe được tiếng Tưởng Âm Âm tranh cãi với ai đó.
“Tiểu Âm, trong thời gian này em ở lại bệnh viện đi, đừng tùy hứng nữa.”
Là giọng nói của Tưởng Đào, tôi xoay người muốn chạy liền nghe được tiếng Tưởng Âm Âm kêu lên: “Không, em muốn về nhà.”
“Tiểu Âm!”
Tưởng Đào hình như hơi tức giận, giọng cũng lớn hơn rất nhiều: “Với tình hình sức khỏe của em bây giờ thì phải nằm viện, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cho dù tìm được thận phù hợp cũng không thể nào cứu được em đâu.”
“Không cứu được thì để cho em chết đi! Cũng tránh phải sống chịu tội thế này!”
Tưởng Âm Âm là người bệnh nên Tưởng Đào không dám kích thích cô ta quá mức, không thể làm gì khác hơn là dịu dàng an ủi: “Anh sẽ không để cho em chết được, về nguồn thận thì anh đang nghĩ cách, A Thừa cũng đang nghĩ cách.”
Nhắc tới Lục Chu Thừa, Tưởng Âm Âm mới chậm rãi bình tĩnh lại: “Anh, không phải lúc trước anh đã nói là tìm được rồi mà? Có phải người kia đã đổi ý không?”
Tưởng Đào nói: “Không phải, chẳng qua bây giờ xảy ra chút chuyện bất ngờ, cô ấy đang mang thai, chờ cô ấy sinh con xong, sức khỏe tốt thì cần tốn một thời gian rất dài. Anh sợ em không chờ được lâu như vậy.”
“Vậy hãy bảo cô ấy bỏ đứa trẻ đi!”
Tưởng Âm Âm kích động hét to: “Không phải là một đứa trẻ thôi sao? Cứ cho cô ta tiền, cô ta muốn bao nhiêu đều cho cô ta! Bảo cô ta bỏ đứa bé đi!”
“Được được, Tiểu Âm, em đừng kích động nữa. Anh nghĩ cách, anh sẽ nghĩ cách.”
“Hu hu, anh, em không muốn chết, em không muốn chết…”
“Anh biết, anh sẽ không để cho em phải chết.”
“A Thừa thì sao? Vì sao anh ấy không đến thăm em? Anh ấy không biết em ở đây sao? Anh mau gọi điện thoại cho anh ấy, em muốn gặp anh ấy, em muốn gặp anh ấy!”
Nghe đến đó, bàn tay tôi cầm giỏ hoa quả chợt căng thẳng.
Tưởng Âm Âm quả nhiên thích Lục Chu Thừa, thảo nào cô ta vẫn thù địch với tôi như vậy.
Nghĩ đến ở nhà, anh trai gọi mẹ chồng là dì Lan, nhưng cô ta luôn gọi bằng mẹ, trong lòng tôi cảm giác đặc biệt không tốt.
Nhưng nếu cô ta thích Lục Chu Thừa, tại sao lại muốn gả cho Lục Tử Hào chứ?
Tôi đợi ở chỗ quầy của y tá một lúc mới thấy Tưởng Đào đi ra, lúc này tôi mới cầm theo giỏ hoa quả đứng lên: “Bác sĩ Tưởng.”
Tưởng Đào nhìn giỏ hoa quả trong tay tôi: “Cô đến thăm Tiểu Âm à?”
Tôi gật đầu: “Bác sĩ Tưởng, chị dâu bị bệnh gì vậy? Rất nghiêm trọng sao? Tôi thấy sắc mặt cô ấy luôn không tốt, hơn nữa còn thường xuyên ngất xỉu.”
“Là suy thận mãn tính.”
Vừa nãy nghe được bọn họ nói phải thay thận, tôi đã chuẩn bị tâm lý, chỉ không ngờ Tưởng Âm Âm còn trẻ như vậy lại gặp phải bệnh này.
“Bác sĩ Tưởng, tôi vừa lúc có việc, anh có thể cầm giúp tôi mấy thứ này vào trong không?”
Thấy Tưởng Đào nhìn tôi với vẻ dò xét, tôi lúng túng cười: “Chị dâu hình như không thích tôi, bây giờ chị ấy đang khó chịu, tôi sợ kích thích đến chị ấy.”
Tưởng Đào hiểu ra nên nhận đồ và nói cám ơn tôi.
Nhưng anh ta đi được mấy bước thì đột nhiên quay lại: “Nếu như cô có thời gian thì khoan hãy đi, có thể chờ tôi một lát không? Tôi có nói mấy lời muốn nói với cô.”
Năm phút sau, trên bãi cỏ dưới khu nội trú.
Tôi ngồi ở trên ghế nhìn Tưởng Đào: “Bác sĩ Tưởng, anh muốn nói với tôi chuyện gì?”
Vì chuyện của Chu Tĩnh nên ấn tượng của tôi về anh ta không tệ. Nếu như anh ta không phải là anh của Tưởng Âm Âm, có lẽ chúng tôi có thể trở thành bạn.
Vẻ ngoài của Tưởng Đào và Tưởng Âm Âm không giống nhau, nhưng điều này không ảnh hưởng với vẻ đẹp trai của anh ta, nhất là khi anh ta mặc áo khoác trắng thì thật sự giống như một thiên sứ cứu người.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng điệu như nói chuyện về người bạn: “Tôi và A Thừa quen biết đã mười mấy năm, cậu ấy làm việc vẫn luôn bất chấp hậu quả như vậy.”
“Anh muốn nói tới chuyện kết hôn của chúng tôi sao?”
Tưởng Đào gật đầu: “Tôi nghe nói hai người đã chuyển về nhà. Nếu không phải là Tiểu Âm gọi điện thoại cho tôi biết, tôi còn không biết chuyện cậu ấy kết hôn đâu. Người này cũng thật là. Ngay cả anh em mà cậu ấy cũng giấu.”
Sau khi tốt nghiệp đi làm được hai năm, tôi cũng đã gặp không ít người. Tưởng Đào cho tôi cảm giác rất ôn hòa, không giống loại người nói chuyện có ẩn ý khác.
Nhưng bây giờ, sao tôi cảm thấy anh ta hình như muốn nói ra suy nghĩ của mình, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Anh ta rốt cuộc muốn nói gì?