Đọc truyện Nếu Còn Có Ngày Mai – Lâm Mĩ Thi – Chương 23: Hồi ức (3)
Tống Thừa Huân còn nhớ một hôm anh ra ngoài rồi bị Trình Gia Nghi gọi về trường có việc gấp. Sợ có chuyện gì xảy ra, đang đi nửa đường thì anh phải trở về trường ngay.
Về đến hoa viên trường thì anh nhìn thấy Trình Gia Nghi đang đi đi lại lại, khuôn mặt trông vô cùng lo lắng.
– Gia Nghi.
– Thừa Huân, anh về rồi.
– Có chuyện gì vậy? Vừa rồi nghe giọng của em có vẻ gấp lắm. Không phải là đã có chuyện gì xảy ra rồi đấy chứ?
– Thật ra…
Gương mặt của Trình Thiên Lam lúc này càng hiện rõ sự lo lắng, cô ấp úng mãi mới nói ra lời:
– Thừa Huân, anh có yêu em không? Anh có từng nghĩ đến một ngày nào đó chúng ta sẽ kết hôn hay không?
Nghe những lời này Tống Thừa Huân rất ngạc nhiên, không nghĩ đến việc Trình Gia Nghi lại có ngày hỏi mình chuyện này.
– Sao em lại hỏi anh những chuyện này vậy?
– Anh trả lời em đi, được không?
Thấy gương mặt vừa quá mức nghiêm túc của Trình Gia Nghi, bây giờ Tống Thừa Huân mới cảm thấy lo lắng thật sự.
-Thật ra anh muốn là sau khi chúng ta cùng tốt nghiệp, sự nghiệp ổn định hơn thì anh sẽ đến gặp bố em để xin cầu hôn với em. Nhưng mà Gia Nghi, rốt cuộc là có chuyện gì?
– Thừa Huân, chỉ cần có câu nói này của anh là em đã cảm thấy vui lắm rồi. Cảm ơn anh.
Nhìn nụ cười trên môi của Trình Gia Nghi, Tống Thừa Huân đến lúc này vẫn chẳng hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
– Thừa Huân, em đã nói chuyện của em cho bố nghe, em cũng nói rằng sau khi tốt nghiệp muốn cùng anh kết hôn. Nhưng bố em nhất quyết phản đối, không muốn cho chúng ta ở bên nhau.
– Tại sao bố em lại phản đối chúng ta vậy?
– Em cũng không biết nữa. Ban đầu em còn tưởng bố chỉ phản đối bình thường, nhưng nào ngờ ông lại gay gắt như thế. Ông còn nói là nếu em không cùng anh chia tay thì ông sẽ ngay lập tức đưa em sang Nhật và quản chế em ở bên đấy, không cho em về nước nữa.
Tống Thừa Huân dang tay ôm chặt Trình Gia Nghi vào lòng. Tự nhiên lúc này nước mắt cô rơi xuống, thấm ướt áo sơ mi của anh.
– Gia Nghi, anh sẽ đi gặp bố em. Anh tin là anh có thể thuyết phục được ông ấy cho chúng ta ở bên nhau.
Trình Gia Nghi cũng ôm chặt lấy Tống Thừa Huân, giọng nói trở nên trầm hơn và cũng lạc đi nhiều:
– Thừa Huân, đừng đi nữa, anh sẽ không thuyết phục được ông đâu. Ông bảo là ông đã biết chuyện của chúng ta, cũng đã cho người đi điều tra tất cả về anh rồi. Ông nói là ông sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện của hai chúng ta đâu. Anh không cần phải đi gặp ông, em biết đó chỉ là chuyện vô ích.
– Gia Nghi…
Trình Gia Nghi rời khỏi vòng tay của Tống Thừa Huân, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nói:
– Thừa Huân, chúng ta kết hôn đi.
– Kết hôn? Ngay bây giờ?
– Phải. Em nghĩ bây giờ chúng ta chỉ có thể làm như vậy thôi. Như thế bố sẽ không thể nào phản đối nữa.
– Em chắc chắn chứ?
Trình Gia Nghi gật đầu, Tống Thừa Huân nắm lấy hai bàn tay của cô, lúc này anh mới mỉm cười:
– Được, chúng ta kết hôn đi.
– Thừa Huân, ngày mai anh hãy mang đầy đủ giấy tờ đến cục dân chính, em sẽ chờ anh ở đó. Em và anh sẽ đi làm thủ tục đăng ký kết hôn. Anh thấy như vậy có được không?
– Ngay mai anh sẽ cùng anh đến cục dân chính.
Nhìn thấy nụ cười của Trình Gia Nghi, không hiểu sao Tống Thừa Huân vừa cảm thấy đau lòng vừa lo lắng. Ngay chính lúc đấy anh đã cảm nhận được tương lai sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
………………………………..
Ngày hôm sau, Tống Thừa Huân đã mặc một bộ vest khá sang trọng chuẩn bị rời khỏi ký túc xá. Vương Bằng, người bạn ở cùng phòng ký túc xá nhìn thấy Tống Thừa Huân như thế bèn hỏi:
– Thừa Huân, cậu định đi đâu mà mặc nghiêm túc thế?
– Ừ. Chuyện hôm nay Tống Thừa Huân đi làm đám cưới với Trình Gia Nghi, anh cũng không muốn nói cho Vương Bằng nghe.
Dường như Vương Bằng đang định nói thêm gì đó thì bị tiếng chuông điện thoại của Tống Thừa Huân ngăn lại.
– Alo.
– “Thừa Huân, anh đang ở đâu vậy? Anh mau đến đây ngay đi, nếu không bố em phát hiện ra bây giờ.” – Ở đầu dây bên kia là Trình Gia Nghi, giọng nói của cô lúc này vô cùng lo lắng.
– Đợi anh một chút, anh đến ngay.
Vừa tắt điện thoại, Tống Thừa Huân đã vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá. Vương Bằng nhìn theo mà cảm thấy không hiểu nổi. Anh ta cũng chẳng biết người vừa gọi điện cho Tống Thừa Huân là ai.
……………………………….
Tống Thừa Huân vội vàng bắt taxi đến ngay cục dân chính. Trên đường đi, anh cứ thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn. Tài xế nhìn Tống Thừa Huân mà cảm thấy lạ, đến cục dân chính thì chắc chắn là để đăng ký kết hôn rồi, nhưng sao lại phải vội vàng như thế kia chứ?
Chưa dừng hẳn trước cổng cục dân chính, Tống Thừa Huân đã rút tiền trả ngay cho tài xế và vội vàng đi xuống.
Chạy nhanh vào bên trong, Tống Thừa Huân đã nhìn thấy xe của Trình Gia Nghi đậu sẵn ở đó.
Khi vừa vào đến nơi, Tống Thừa Huân đã thấy Trình Gia Nghi đang ngồi cúi gằm mặt ở trên ghế. Trình Gia Nghi vừa nhìn thấy Tống Thừa Huân thì đứng dậy đi đến trước mặt anh.
– Thừa Huân Thừa Huân, cuối cùng anh cũng đã đến rồi. Hôm qua bố nhốt em ở nhà, cấm túc không cho em ra ngoài. Sáng nay em đã đánh lừa được bọn vệ sĩ canh gác ở bên ngoài mới chạy ra được. Nhưng có lẽ bây giờ bọn họ đang đi tìm em, chúng ta phải nhanh lên thôi.
– Ừ.
Nhưng vì trước Tống Thừa Huân và Trình Gia Nghi vẫn còn có hai cặp nữa nên dù có vội, họ cũng chẳng thể làm được gì hơn.
Tống Thừa Huân quay sang nhìn Trình Gia Nghi, anh thấy rõ được vẻ lo lắng và có phần cuống lên của cô. Anh nắm chặt lấy bàn tay của Trình Gia Nghi, mỉm cười nói với cô:
– Không sao đâu, đừng lo.
– Vâng.
Trong lúc vẫn đang lo lắng thì một nhân viên của cục dân chính từ bên trong đi ra, giọng gọi hơi lớn:
– Mời cặp tiếp theo.
Nghe thấy vậy, Trình Gia Nghi vội vàng nắm tay của Tống Thừa Huân đi ngay vào bên trong.
– Xin chào anh chị, cho hỏi hôm nay anh chị đến đây là muốn đăng ký kết hôn hay làm thủ tục ly hôn.
– Chúng tôi kết hôn.
– Vậy anh chị hãy xuất trình…
– Đây.
Chưa kịp nói hết câu thì Trình Gia Nghi đã đặt hết giấy tờ lên trước mặt của nhân viên làm thủ tục. Cô gái đó ngẩng đầu lên nhìn hai người họ cảm thấy rất ngạc nhiên. Đến làm thủ tục đăng ký kết hôn thì sao lại trông vội vàng như thế kia? Chẳng khác gì phạm nhân trốn tù.
– Anh chị đã có ảnh chưa? Nếu không thì mời anh chị sang phòng bên chụp ảnh, tôi sẽ làm thủ tục cho anh chị.
– Được.
Khi Trình Gia Nghi và Tống Thừa Huân vừa ra ngoài định đi chụp ảnh thì phát hiện bọn vệ xe của bọn vệ sĩ đang đi vào trong.
– Không xong rồi Thừa Huân, người của bố em đến rồi. Bây giờ chúng ta không làm thủ tục được nữa, chạy thôi.
Trình Gia Nghi chạy vội ra chỗ xe cô đậu sẵn ở đó, cùng lúc vệ sĩ cũng vội vàng xuống xe.
Tống Thừa Huân giúp Trình Gia Nghi ngăn cản bọn vệ sĩ để cô có thể lên xe. Không lâu sau, anh đã nghe thấy tiếng xe.
– Thừa Huân, mau lên xe.
Cửa xe đã mở sẵn, Tống Thừa Huân vội vàng leo lên xe. Trình Gia Nghi tăng tốc cố gắng chạy khỏi nơi này.
…………………………… Xe của đám vệ sĩ càng ngày càng bám sát khiến cho Trình Gia Nghi càng lo lắng hơn. Bây giờ tay cô đã run hết lên.
– Gia Nghi, đừng sợ, không sao cả.
– Tại sao, tại sao lại như vậy chứ? Tại sao bố em cứ nhất quyết muốn phản đối chuyện của anh với em? Em không muốn tình cảm với bố bị rạn nứt như vậy đâu. Nhưng ông không hiểu.
Những giọt nước mắt của Trình Gia Nghi rơi xuống. Cô vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, cố gắng tăng tốc.
Nhưng khi vừa rẽ sang bên trái, Trình Gia Nghi đã gặp một chiếc xe tải đang lao đến. Cô lúc này không kịp tránh được nữa, nhanh chóng đâm thẳng vào chiếc xe tải đó.
Trình Gia Nghi bị thương nặng, trên chiếc váy trắng của cô dính đầy máu. Tống Thừa Huân cố gắng nắm lấy bàn tay cô, giọng thều thào:
– Gia Nghi, Gia Nghi…
Nhưng cũng không lâu sau, Tống Thừa Huân đã nhanh chóng ngất đi, không biết sự việc về sau sẽ xảy ra thế nào nữa.
Vụ tai nạn kinh hoàng ấy khiến cho đám vệ sĩ của bố Trình Gia Nghi hết sức kinh ngạc.……………………………
Tống Thừa Huân vẫn ngồi trên xe lăn, nước mắt của anh lúc này cứ chảy xuống không ngừng lại được.
Trình Gia Nghi khi ấy bị thương rất nặng, nặng hơn cả anh. Nhưng cô bây giờ thế nào rồi? Cô đang ở đâu?