Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức

Chương 8


Bạn đang đọc Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức: Chương 8

CHƯƠNG 8.
Dạo này hắn với Nhân Mã càng ngày càng thân thiết hơn. Thỉnh thoảng hắn cũng khẽ liếc nhìn nó. Nhưng nó hầu như không quan tâm đến hắn. Nó cũng ít đi với Kim Ngưu và Song Ngư mà lại đi cùng kaka Bảo Bình của nó. Hắn cần phải làm rõ điều này. Rốt cuộc cô gái khó gần,vô cảm này với hai người con trai kia là thế nào?
Thiên Bình cũng không dễ chịu chút nào. Mỗi lần Bảo Bình đi với nó là ánhmắt căm thù của cô nàng lại nổi lên.
Cuối giờ học,nó cất sách vở vào cặp chuẩn bị về. Thiên Bình đến bên cạnh nó.
– Bạch Dương? Mình có thể nói chuyện với cậu được không?
Nó nhìn vẻ thân thiện của Thiên Bình mà phát ớn. Đây đâu phải là một hoa khôi kiêu kì.
– Xin lỗi,tớ phải về vì nhà xa, cũng muộn rồi,có gì mai nói được không?
– Tớ có chuyện quan trọng lắm. Nếu vậy thì nói chuyện với tớ rồi lát tớ đưa cậu về. Được không?
Nó lưỡng lự. Kaka đang đợi nó ngoài xe. Nó gật đầu. Nhắn cho kaka cái tin nhắn ngắn gọn rằng muội gặp bạn lát về sau, nó đi theo Thiên Bình, dự cảm không lành.
Song Ngư gọi cho nó chiều qua nhà học nhóm, điện thoại nó tắt nguồn. Song Ngư phải gọi tới điện thoại bàn. Anh bắt máy.
– Ơ sao lại là cậu?- Song Ngư bất ngờ khi người nghe máy là Bảo Bình. Học với nhau một năm rồi, giọng nói cũng đã quen. Chưa ai biết nó và anh cùng chung một mái nhà.
– À … Song Ngư hả? Chuyện này… . mà có chuyện gì vậy,Song Ngư?
– À Bạch Dương có ở đó không Bảo Bình? Tớ gọi rủ cậu ấy tới nhà tớ học nhóm ý mà.

Bảo Bình sững sốt:
– Chứ không phải Bạch Dương…không phải hai người đi về cùng nhau sao? Chuyện này là sao? Bạch Dương tới giờ vẫn chưa về.
– Đâu , chúng tớ có đi chung đâu, không phải Bạch Dương đi với cậu hả? Bạch Dương có chuyện gì rồi. –cô nàng bắt đầu lo lắng.
Anh cũng lo lắng không kém. Nhất định đã có chuyện không hay xảy ra với nó. Anh gọi mấy lần mà không được. Anh và Song Ngư hẹn nhau ra công viên tìm. Cả hai người lục tung công viên cũng không tìm thấy nó.
– Hay cậu ấy đi cùng Kim Ngưu? Để tớ gọi hỏi xem thế nào.
Kết quả nhận được từ Kim Ngưu cũng không phải. Bảo Bình bắt đầu bất an. Vốn có linh cảm tốt, Song Ngư chợt nói:
– Liệu có phải đây là trò đùa của ai đó? Nhân Mã và Sư Tử.
Không nói thêm điều gì, hai người họ tới ngay nhà Sư Tử ở trung tâm thành phố. Và cả Kim Ngưu sau khi nhận được tin cậu ta cũng tới đó và đi cùng. Tới nơi. Trước mắt họ là một ngôi biệt thự rộng lớn,trang hoàng và lộng lẫy. Không ngắm nhiều,anh bấm chuông. Một người phụ nữ khoảng 50-60 tuổi mở cổng.
– Các cháu tìm ai?
– Cháu chào cô,cô cho cháu gặp bạn Sư Tử ạ. –Bảo Bình nhanh nhảu.
– Cậu chủ đang ở trên phòng. Bacháu ở ngoài này đợi,cô vào trong thông báo với cậu chủ.
– Vâng ạ. Chúng cháu có việc gấp,nhờ cô nhắn nhanh giùm cháu là có Bảo Bình,Kim Ngưu và Song Ngư cần gặp ạ.
Người giúp việc đóng cửa quay vào.

“ Quả thật nhà giàu có khác, cách đối đãi cũng chẳng khác vua chúa là mấy. Có người muốn gặp cũng cần phải tâu báo. Thế này thì hết muốn gặp luôn.”- Kim Ngưu nghĩ thầm.
Nghe tên Kim Ngưu và Bảo Bình, vốn lại là người có suy luận hết sức logic, hắn đoán ngay có liên quan tới Bạch Dương. Nhưng hắn không biết có chuyện gì với nó mà hai người kia lại tới tận nhà tìm hắn. Hắn cũng muốn biết chuyện gì.
Ba người bước vào khoảng sân rộng nhà Sư Tử. Những chậu cây cảnh được đặt ngay ngắn và tỉa tót rất đẹp. Một khu vườn rộng và bài trí giống như công viên,có hồ bơi,hồ cá,có nơi nghĩ ngơi nữa. Ba người cùng bước vào nhà trong. Hắn đang xem ti vi ở phòng khách trông có vẻ chăm chú nhưng thực chất đầu óc hắn đang ở chỗ ba người “khách” đó.
– Sư Tử? Chắc cậu biết chúng tôi đến đây chứ? –Bảo Bình không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.
Hắn quay lại. Khuôn mặt đùa cợt không khỏi khiến Bảo Bình nỗi giận. Rồi hắn cất giọng:
– Ồ ba bạn hôm nay tới chơi sao không báo trước cho tớ. Bất ngờ quá. Qua đây ngồi đi. –rồi quay qua người giúp việc. –dì à,lấy nước mời khách!
– Bach Dương có ở đây chứ, Sư Tử? –Kim Ngưu thực sự rất lo lắng cho nó.
Hắn đoán không sai. Là nó. Ba người này tới đây là có liên quan tới nó. Nhưng vừa rồi Kim Ngưu nói Bạch Dương có ở đây là sao? Hắn bắt đầu bất ngờ. Hắn muốn biết chuyện gì.
– Các cậu tới đây là để tìm Bạch Dương sao?
– Đúng vậy,chúng mình rất lo cho cậu ấy. Cậu ấy từ sáng chưa về nhà. –Song Ngư giải thích.
Bạch Dương không về nhà ư? Bạch Dương không về mà họ lại tới tìm hắn? Hắn cũng thường xuyên không về nhà vài ngày đó thôi. Và có ai đi tìm hắn như vậy đâu chứ? Họ đang nghĩ là hắn bắt cóc nó à? Để làm gì trong khi hắn cũng đang lo dần đều thế này chứ?
– Bạch Dương không về nhà? Sao lại tới hỏi tớ? Tớ không biết? Tớ chẳng liên quan quái gì cậu ta cả. Các cậu nghĩ mình bắt cóc cậu ta sao?

– Không phải sao? –Bảo Bình bắt đầu mất kiên nhẫn.
– Này, Bảo Bình, ý cậu là sao đây? Cậu ta là ai mà tớ phải như thế. Một cô bé nghèo không gia đình,lạnh lùng vô cảm,cũng chẳng xinh đẹp gì… haha… thật buồn cười.
– Cậu… biết nó? –Bảo Bình hoang mang.
– Cậu không phải che dấu nữa, Bảo Bình. Tớ biết tình cảm kaka- muội muội của hai người rất tốt, nhưng hai cậu sống trong một nhà như thế có ổn không nhỉ? Nếu cả trường biết được chuyện này… tớ e rằng cả cậu và cô ấy chắc không còn là học sinh của trường nữa đâu.
Đến lượt Song Ngư và Kim Ngưu ngơ ngác. Bạch Dương và Bảo Bình ở chung một nhà sao? Song Ngư vỡ lẽ chuyện gọi tới nhà Bạch Dương mà người nghe máy lại là Bảo Bình.
Kim Ngưu quay sang Bảo Bình:
– Hai người ở chung sao?
Nhìn qua Sư Tử, hắn đang cười đắc thắng.
– Anh em ruột ở chung một nhà mà cũng có chuyện đuổi khỏi trường sao? Sư Tử.
– Haha tớ thấy buồn cười quá… buồn cười chết đi được. Haha… anh em ruột sao? Là cùng cha khác mẹ,cùng mẹ khác cha hay khác cả cha lẫn mẹ hả Bảo Bình?
Bảo Bình đã quên rằng chuyện gì hắn cần biết đều không thể dấu nỗi hắn,huống hồ Bạch Dương đã nhiều lần cãi tay đôi với hắn.
– Cậu cần bằng chứng không? ADN nhé? –hắn tiếp tục thì thầm vào tai Bảo Bình.
Kim Ngưu lên tiếng giải nguy:
– Sư Tử,hôm nay chúng tớ tới đây đưa Bạch Dương về,không phải tới xem diễn tuồng của cậu. Mong cậu hiểu và để cậu ấy về nhà.
– Vậy tớ nói cho các cậu biết Bạch Dương không có ở chỗ tớ. Các cậu muốn tìm thì mời tới nơi khác tìm.

– Thật không có sao? – Song Ngư nghi ngờ.
– Tin hay không tùy các cậu thôi. Cậu ta có đồng ý để tớ bắt về đây rồi yên lặng thế này hay không? Xem ra Bạch Dương nhà các cậu có vẻ nhiều kẻ thù chứ nhỉ.
Nghe có vẻ đúng. Ba người rời khỏi nhà Sư Tử và đi tìm. Tìm khắp nơi. Tới tối cũng không được manh mối nào. Hắn cũng cảm thấy lo lắng? Ai hại cô ấy nhỉ? Biết là nó có nhiều kẻ thù. Và kẻ đó chỉ quanh quẩn trong lớp thôi, hắn suy luận như thế. Nhưng hắn lại nghĩ có nhiều người quan tâm thế cơ mà. Có lẽ hắn hơi ghen.
Trong khi đó…
Tới một nơi vắng vẻ,nó biết mình đã bị lừa. Hai người phía sau bịt miệng nó bằng cái khăn tẩm thuốc mê,trói tay lại rồi quẳng nó vào một căn nhà hoang gần đó.
Nó không nghĩ đây là cách trả thù của một học sinh lớp 11,chuyện gì cũng dám làm. Nhưng nó không có cách gì cả. Phải xem số phận của nó. Từ ngày chuyển lớp,nó đã gặp bao nhiêu rắc rối. Nhưng nó cũng không hối tiếc. Nó có kaka luôn ở bên bảo vệ nó,có Kim Ngưu luôn hiểu,cảm thông và giúp đỡ nó,còn có Song Ngư nữa,rồi nó cũng chẳng gây chuyện gì lớn lao. Thế là được. Còn một điều,nếu như nó có chuyện gì,anh sẽ thế nào? Nó không dám nghĩ tới,càng không cho phép nghĩ tới…
Hai ngày trôi qua. Bao quanh nó là một màn đêm đen đặc. Cánh tay nó mỏi nhừ vì bị tói chặt từ phía sau. Cổ tay đang rỉ máu. Nó nhớ anh, nhớ anh vô cùng. Xa anh nó mới cảm nhận được nó cần anh tới mức nào. Chắc anh cũng đang đi tìm nó. Nó nhớ lại những kỉ niệm nó và anh. Những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi thấm vào chiếc khăn che kín đôi mắt, một vài giọt rơi xuống áo.
– Sao rồi Bạch Dương? Đói không? Cậu là người mạnh mẽ lắm cơ mà. –Thiên Bình đến bên nó, cúi xuống,nâng mặt nó lên. –cậu cũng biết khóc sao? Cậu mạnh mẽ lắm cơ mà? Khóc vì sợ à,hay vì đói khát? Haha…
Vẫn giọng nói cứng cõi và lạnh tanh.
– Cậu muốn gì?
– Haha… muốn gì ư? Muốn cho cậu biết tớ là ai.
(bịt cmn mắt người ta lại thì còn thấy gì nữa mà biết với không)
– Là ai thì đã sao? Cậu chỉ muốn cho tớ biết cậu là ai thôi sao? Khi tớ biết rồi thì sao nào? Cậu sẽ làm gì tiếp theo khi tớ biết cậu trong hình dạng này?
– Cậu… không sợ chết sao? – Thiên Bình hỏi chậm rãi,trên tay là chiếc dao gọt hoa quả. Kề vào mặt nó –tớ sẽ giết cậu từ từ. Cậu biết không, ngay từ lúc cậu bước vào lớp tớ đã không có thiện cảm với cậu. Tại sao một người quá đỗi bình thường như cậu lại có được sự chú ý từ mọi người mà không phải là tớ,trong khi tớ là hoa khôi? Đầu tiên cậu giới thiệu bản thân khiến tớ mất mặt. Từ lần đó tớ đã cực kì ghét cậu rồi. Tớ ngồi cạnh Bảo Bình nhưng lại luôn bắt gặp ánh mắt của cậu ta hướng về phía cậu. Còn Nhân Mã và Sư Tử cũng chú ý cậu. Rốt cuộc cậu là cái thứ gì chứ,cậu nghĩ mình là ai? Chỉ là một người bình thường nếu không nói là xấu,chỉ là một người nghèo nếu không nói là nhà quê? Giờ tớ sẽ cho cậu thấy tất cả những gì cậu cần thấy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.