Bạn đang đọc Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức: chương 4
CHƯƠNG 4.
Nhân Mã hôm qua không hề thấy nó. Hôm nay,cậu bạn đi học sớm hơn thường ngày. Cậu ta vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh như đang kiếm chỗ ngự trị cho cái tật ăn chơi của mình. “thật vui biết bao khi cuộc đời này không phải học mà chỉ biết rong chơi. Cậu ta là một con ngựa,một con ngựa hoang chưa được thuần hóa và chỉ làm theo sở thích của mình. Cậu không bị bó buộc bởi một cái gì cả.
Đang có vẻ yêu đời lắm thì do không nhìn đường đã đụng trúng một cô gái cùng lớp. Nhìn lại mới biết người đó là cô bạn Song Ngư.
– Ớ ờ, chào người đẹp. Đi đâu mà vội mà vàng , mà vấp phải đá mà quàng chân anh thế này.
– Xin lỗi nhé Nhân Mã –Song Ngư vẫn giọng yếu ớt của ngày nào –tớ vội quá nên… xin lỗi cậu.
– Hihi. Người đẹp chớ khách sáo nha. Là tại hạ thất kính mới đúng chứ. –Nhân Mã thật hài hước.
– Cậu vẫn hài hước như trước nhỉ Nhân Mã. –Song Ngư mỉm cười.
– Ồ quá khen quá khen. Hehe…
Vừa lúc đó Sư Tử cũng tới. Nghe cuộc trò chuyện của hai người, hắn xen vào:
– Vui nhỉ? Ngọn gió nào đưa Nhân Mã thiếu gia đi học sớm vậy chứ?
– À quá lời rồi. Ai chả biết Sư Tử thiếu gia trong trường này không ai dám qua mặt chứ? Nghĩ Nhân Mã tôi đây có mấy gan đây.
Đúng là những đứa con của những nhà kinh doanh có tiếng,cách đối thoại của họ thật không giống như những học sinh lớp 11 chút nào.
– Chào bạn Song Ngư,hôm nay cũng đi học sớm vậy sao? –Sư Tử nhìn sang và thấy Song Ngư đang nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
– À …ờ mình quen rồi –Song Ngư đỏ mặt ấp úng.
Đúng ra cô nàng đã say nắng Sư Tử từ năm lớp 10 nhưng không dám nói. Cô nàng chỉ len lén ngắm nhìn hắn bằng ánh mắt ngọt ngào yêu thương. Nhưng hắn lại không hề hay biết hoặc hắn biết mà không quan tâm nhưng vẫn cố làm như không biết. Ba người cùng nhau vào lớp.
Hôm nay Bảo Bình phải ra sân bay đón mẹ anh trở về nên không thể đi học. Nó đi một mình. Trên cái xe đạp, nó cứ suy nghĩ về chuyện của nó. Nó đã lớn rồi,mẹ anh cũng đã trở về,nó nên rời khỏi căn nhà đó. Nhưng nó lại sợ anh không đồng ý. Bởi trong lòng nó tự hứa là không làm anh buồn. Nó không biết phải làm sao cho phải. Đang suy nghĩ thì cái xe đạp nó đột nhiên dỡ chứng không chạy nữa. Nó hết chửi rủa cái xe rồi lại chốc chốc chọi một cái vào bánh xe(hành hạ thể xác và tinh thần ý mà) nhưng cái xe vẫn cứng đầu không chịu chạy. Cũng sắp vào học rồi,nó sẽ muộn mất. Đang bối rối không biết làm thế nào thì một chiếc xe ô tô chạy tới và dừng lại sát bên nó. Người trong xe là Kim Ngưu. Cậu ta bước ra ngắm nghía chiếc xe rồi nói:
– Xe bị hỏng rồi. Cậu lên xe tớ đi rồi cùng tới trường. Thế này không ổn đâu,sắp vào học rồi đó.
Đáp lại sự nhiệt tình của Kim Ngưu nó chỉ đơn giản một câu:
– Cảm ơn bạn và gia đình. Không cần đâu.
Kim Ngưu bật cười trước câu nói hóm hỉnh của nó,cậu ta vẫn không chịu tha:
– Tớ nói thật đấy. Cậu cứ lên xe của tớ đi. Không sao đâu,tớ không bắt cóc cậu đâu mà sợ.
Nó vẫn im lặng không nói gì. Kim Ngưu bắt đầu bực mình:
– Này, cậu thôi cái kiểu lạnh lùng đó đi được không hả? Sao cứ phải cảnh giác đến vậy? Cậu bỏ ngoài những sự quan tâm thật lòng từ tớ vì cậu nghĩ tớ lừa gì cậu hả? Rốt cuộc tim cậu có phải làm từ sắt hay không. Này nhé, tớ không có ý gì khác ngoài làm bạn với cậu đâu.
Nó cảnh giác ư? Cảnh giác chuyện gì? Cảnh giác trước những cám dỗ ư? Cậu ta là người thế nào? Tại sao nó lại không thể phản kháng trước những câu nói lúc nãy? Phải chăng đó cũng là ý của nó?
Kim Ngưu vẫn tiếp tục thuyết phục. Lần này cậu ta đến cạnh nó.
– Nghe nói cậu vào trường là nhờ học bổng? –bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và cái nhìn đầy nghi hoặc của Bạch Dương,cậu ta ấp úng –không…kh..không có ý gì khác…chỉ là…là tớ muốn cậu giúp tớ trong học tập. Thế thôi.
– Hóa ra là vậy. –nó mỉa mai với điệu cười khinh bỉ. –cuối cùng cũng chỉ là có mục đích mà thôi.
– Thực ra đó là lí do phụ thôi,tớ hoàn toàn không như cậu nghĩ. Tớ thấy cậu tính tình thẳng thắn nên muốn làm bạn với cậu thôi…tớ không có ý lợi dụng cậu…
– Thôi được rồi. Cậu đi đi. –nói rồi nó dắt xe đạp vào một quán sửa xe nào đó rồi đi bộ đến trường. Kim Ngưu tình nguyện đi bộ cùng nó nhưng nó vẫn như chẳng có gì xảy ra.
Vào đến cổng trường thì vừa giờ vào lớp. Nó bước vào trước con mắt của bao nhiêu người. Nó vẫn sợ đối diện với ánh mắt đó. Trong lòng nó đã nghĩ nếu gặp người ấy,nó sẽ làm gì. Nó dẹp qua tất cả và ngồi vào chỗ. Cô bạn kế bên Song Ngư tặng cho nó nụ cười tỏa nắng. Phen này trưa về khỏi ăn cơm cũng không lo đói rồi đây. Cảm giác như có ai nhìn mình,nó nhìn lên. Là Nhân Mã. Nhân Mã đứng trước mặt nó. Vẫn cái nụ cười thân thiện đó đã giết chết bao người,khi nó chưa biết làm gì thì Nhân Mã chìa tay ra:
– Chào bạn, nghe nói bạn là học sinh mới. Hân hạnh làm quen. Tớ là Nhân Mã.
Nhân Mã đang làm cái gì vậy? Giới thiệu với nó sao? Nhân Mã đang đùa với nó sao? Nhưng cái ánh mắt đó có vẻ không giống đùa lắm.
– Mình có quen nhau sao? –nó hỏi lại.
– Ồ không. Tất nhiên là không quen rồi,cho nên giờ tớ muốn làm quen với cậu không được hả?
– Nhưng tôi thì không muốn làm quen với cậu. Hiểu chứ?
Nhân Mã dứng đơ như cây cơ. Cả lớp được pha bất ngờ hoành tráng. Sư Tử mĩm cười “có cá tính, thú vị lắm”,Kim Ngưu sững sốt vì dù gì Nhân Mã cũng không phải là không có tiếng tăm trong trường. Còn nó,cũng bất ngờ trước câu nói của nó. Nó có thể đối đáp như thế sao? Nó mạnh mẽ hơn nó nghĩ.
Thầy giáo vào lớp. Hôm nay lớp sẽ bầu ban cán sự lớp. Kim Ngưu là lớp trưởng cũ. Mọi người không có thành kiến nhưng giờ ai cũng muốn lớp trưởng là cậu hot boy Sư Tử. Lớp phó học tập là cô bé kính cận Xử Nữ,lớp đang thiếu một đội cờ đỏ. Vậy lớp trưởng và đội cờ đỏ sẽ là ai?
– Tớ nghĩ lớp trưởng là Sư Tử. –anh chàng Cự Giải lên tiếng. Tớ nghĩ Sư Tử có năng lực.
– Tớ thì nghĩ rằng Kim Ngưu vẫn làm tốt chức vụ của mình trong năm nay và thậm chí năm tới nữa. Năm trước không phải bạn ấy đã giúp đỡ nhiều bạn trong lớp sao với lại bạn ấy cũng rất gương mẫu đó thôi. –cô nàng bím tóc đuôi sam với cái miệng chúm chím xinh xắn phản đối Cự Giải.
Chợt Sư Tử đứng dậy phát biểu:
– Cảm ơn những người đã ủng hộ tớ, nhưng cái chức lớn thế này chỉ những người như bạn Kim Ngưu mới làm được thôi. Bây giờ tớ mà làm lớp trưởng thì nực cười lắm,ra đường còn bị đánh cho tơi tả chứ chả chơi,bạn Kim Ngưu nhỉ?
Kim Ngưu giật mình vì tức giận nhưng anh chàng với bản tính hiền lành và khả năng chịu đựng cực kì cao,cậu ta gắng nhịn. Nhưng không dừng lại ở đó một giọng nữ sinh vang lên:
– Ý cậu là gì? Cậu nghĩ cậu có thể xúc phạm và coi rẻ người khác như vậy sao? Ờ thì cậu không có ý với cái chức này. Tuy nhiên mọi người sẽ nghi ngờ nếu câu nói của cậu là có ý tranh giành đó !
Cả lớp vô cùng bất ngờ,hàng chục cặp mắt ném về phía giọng nói đó. Là nó –Bạch Dương với giọng nói đanh thép có phần thách thức đối phương. Có tiếng xì xào bàn tán. Nhưng không dám nói to nếu không muốn ngày mai với cái giấy đuổi học về trình bố mẹ làm quà lưu niệm. Cả Kim Ngưu cũng bất ngờ. “ Người dám đối mặt với Sư Tử là cô ấy sao? Lẽ nào cô ấy không biết Sư Tử là ai? Nhưng cũng không đúng,hôm nhập học chẳng phải hai người họ đã biết nhau và còn cãi nhau nữa sao? Cô gái này… là ai? Nếu người bình thường lẽ nào không sợ quyền thế.” –đó là suy nghĩ của Kim Ngưu –nhưng dù sao cậu khâm phục bởi tính dũng cảm và thẳng thắn của Bạch Dương. Kim Ngưu thật sự muốn làm bạn với người này.
Nhưng Sư Tử là ai? Hắn cũng không vừa. Hắn thuộc kiểu người càng tức càng chọc,càng bị mắng thì càng dây vào.
– Vậy sao? Bạn mới vào lớp,chắc bạn cũng có hứng thú với cái cương vị này,nếu không mình cũng hơi nghi ngờ đó,bạn Bạch Dương.
– Vâng, và nếu như cậu nghĩ thế thì mình cũng rất hân hạnh. Chỉ tiếc là chưa chắc ai cũng như cậu đâu Sư Tử ạ. Cậu nói bạn Kim Ngưu nếu như bạn nhận được chức vụ này..à không,là vẫn giữ nguyên chức vụ này thì sẽ GATO mà,cậu nghĩ mọi người không nhận ra đó là nói đến chính bản thân cậu? Phải không Sư Tử?
– Cậu…- Sư Tử không nói được gì nữa vì cú trả đòn quá mạnh. Đây mới là đối thủ đáng chú ý của Sư Tử. Mọi người thì vừa buồn cười vừa lo sợ cho số phận gan lì của Bạch Dương. Sau này sẽ khó sống đây…
Thầy giáo quyết định Kim Ngưu vẫn giữ chức lớp trưởng,đội cờ đỏ được giao cho cô nàng Song Tử.
Nó đi bộ qua chỗ sửa xe lấy xe về. Kim Ngưu đi cùng nó.
– Sao cậu lại giúp tớ? –cậu băn khoăn hỏi.
– Tại sao tớ không thể giúp? –nó hỏi lại bâng quơ.
– Cậu rõ ràng biết Sư Tử là ai sao còn muốn giúp tớ? Đụng đến công tử này,cậu sẽ gặp phiền phức lớn đấy.
Nhìn Kim Ngưu,nó chợt thấy ánh mắt lo lắng chân thành của cậu ta, có một cảm giác tin tưởng ở con người này? Phải chăng nó đã mất khả năng “miễn dịch” với bọn con trai rồi sao? Nó cũng đang tự hỏi Sư Tử là ai sao ai nấy đều nể phục như vậy. Nó biết trong trường tất cả mọi học sinh đều là con nhà giàu, có quyền thế. Nhưng Sư Tử ngỗ ngáo và được kính nể hơn nhiều. Một người dám lên nơi cấm của trường để ngủ trong giờ học, một người dám chọc tức thầy hiệu phó, uy hiếp thầy hiệu trưởng như thế quả thật chỉ có mình hắn.
– Chẳng phải cậu muốn là bạn tôi còn gì? –nói xong thì nó đi. Còn Kim Ngưu vẫn đứng đó và dường như cậu đã dần hiểu ra.
Nó bước vào nhà. Anh đang chuẩn bị cơm,nó bước vào. Hôm nay anh nó thật đẹp trai. Ừ mà anh nó ngày nào mà chẳng thế. Nó nhìn anh, nó có nên nói với anh ý của nó hay không? Anh có giận nó không? Anh buồn thì nó sẽ không làm dù trời có sụp xuống. Thấy nó cứ đứng nhìn anh như thế anh bật cười lại gần nó.
– Này làm gì mà đứng nhìn kaka khiếp thế. Nhìn hết vẻ đẹp của kaka rồi sau này ai lấy kaka của muội nữa. Hì hì.
– Uhm…hì hì. Kaka của muội mà ai dám chê chứ. Ai mà không lấy kaka thì muội cho nó bay xác luôn.
– Thôi đi cô nương. Đừng quậy nữa là kaka yên tâm rồi. Muội lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm.
– Dạ. –nó chạy nhanh lên phòng. Chợt nó thấy một người phụ nữ bước ra từ phòng tắm.
– Cháu chào cô ạ. –nó lễ phép. Nó đoán đó là mẹ anh.
– Uhm! –người phụ nữ có vẻ không vui,bước xuống lầu.
– Mẹ à. Đây là cô em gái con đã nhiều lần kể với mẹ,là muội muội yêu quý của con đó mẹ à –rồi anh quay sang nó –đây là mẹ kaka mới từ Mĩ về muội này.
– Cháu chào cô ạ. –nó biết điều chào hỏi trước.
– Không dám. –mẹ anh không vui. –đây đâu phải là nhà tình thương đâu,ai ở cũng được sao? Huống hồ là một đứa không có…
Nó cảm giác bị xúc phạm nặng nề. Nó đã làm gì chứ? Sao ai cũng quan trọng chuyện gia đình,giàu nghèo. Nó nói xin lỗi một tiếng rồi chạy vụt lên phòng đóng cửa. Nó không thể tiếp tục để người khác xúc phạm đến nó. Cứ hễ nhắc đến thân phận nó là nó không thể kiềm chế mình. Nó làm gì sai chứ? Nếu bà ấy là người xa lạ, nếu bà ấy không phải là người sinh ra anh hoặc nếu không có anh ở đây thì nó sẽ cho bà ta một cái tát rồi.
– Sao mẹ lại nói như thế với cô ấy. Cô ấy là ai không quan trọng, quan trọng là đó là cô em gái của con. Con mong mẹ lần sau đừng như vậy nữa. Giàu nghèo, thân thế gia đình quan trọng với mẹ vậy sao? –anh bực mình gắt lên.
– Con … nhưng con còn có sự nghiệp…không thể…
– Mẹ à, mẹ nên hiểu rằng nó là động lực để con sống tiếp. Không có nó,con đã không nhìn cuộc sống nhiều màu thế này từ khi biết được bố mẹ bỏ rơi con,con hoàn toàn suy sụp. Con mong mẹ đừng suy nghĩ như thế nữa.
Anh chạy lên phòng nó,gõ cửa gọi nó. Không phải nó giận anh,nó không muốn gặp anh. Nó muốn ôm anh và khóc lắm chứ. Nhưng mà nó không muốn anh nhìn thấy nó trong lúc này. Anh bất lực. Anh hiểu nó mà. Nó chỉ đứng trong phòng. Nó muốn mở cửa cho anh. Nó lại khóc. Nó đau,anh cũng đau nỗi đau như nó. Anh chỉ biết đứng ở cửa cảm nhận cái nỗi đau và những xúc phạm nó phải nghe. Anh hiểu nó mạnh mẽ chỉ là bề ngoài. Nó càng mạnh mẽ bao nhiêu thì càng yếu đuối và càng bị tổn thương bấy nhiêu. Nó càng cười bao nhiêu thì càng giả tạo bấy nhiêu. Nó có thể giấu được mọi người. Nhưng không bao giờ nó giấu được anh..