Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức

Chương 12


Bạn đang đọc Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức: Chương 12

CHƯƠNG 12.
* Cậu định thế nào? –hắn cảm thấy lo lắng cho nó.
* Thế nào là thế nào? Ý cậu là gì? –nó trả lời có vẻ không để tâm đến câu hỏi.
* Giờ chỗ ở của cậu ý. Cậu định lang thang vậy sao?
* Liên quan gì cậu.
Câu chuyện kết thúc. Hắn về lớp. Thiên Bình vẫn nhìn nó. Cô nàng có vẻ sợ sệt. Mấy hôm nay Thiên Bình trầm hẳn đi. Vào lớp cũng ít nói hơn và hầu như là không nói. Hình như cô nàng sợ Sư Tử xử đẹp hơn là nó.
Tan học, nó đang một mình tên đường. Bụng đói, cũng chẳng biết về đâu. Một chiếc xe chạy tới. Không khó nhận ra là xe của Kim Ngưu.
* Về nhà tớ đi. –anh chàng đề nghị với nụ cười không thể tươi hơn.
* Cảm ơn. Nhưng không cần đâu.
* Thôi mà. Giờ cậu định đi đâu chứ. Nhanh lên xe tớ đi. Này, cậu có xem tớ là bạn cậu không hả?
Nó lưỡng lự rồi miễn cưỡng lên xe. Từ đằng xa, hắn trông thấy. Rõ ràng hắn định đưa nó về nhà hắn. Dù gì bố mẹ hắn cũng đi công tác mà. Thế mà… tự nhiên hắn lại bực mình.
Hắn về đến nhà đã thấy em gái song sinh với hắn –Thiên Yết và Nhân Mã đang “hẹn hò” ngoài cổng. Vốn đã bực giờ thêm cảnh tượng này nữa càng bực hơn.
* Anh sao về muộn vậy? –Thiên Yết hỏi hắn nhưng hắn không trả lời làm hai người phải nhíu mày khó hiểu.
Hắn trở về phòng, cầm cái điện thoại và gọi.
Nó theo Kim Ngưu vào nhà. Nhà Kim Ngưu rộng lắm, rộng hơn nhà anh(và nó) hắn vào phòng khách theo chân Kim Ngưu. Mẹ cậu trông rất nhiệt tình.
* Cháu chào cô ạ. –nó khẽ chào mẹ Kim Ngưu với nụ cười thân thiện.
Mẹ cậu chào lại rồi mời nó ngồi. Nó cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp ở trong ngôi nhà này. Chả trách Kim Ngưu lúc nào cũng về nhà, không bao giờ ở ngoài hoặc ở lại trường dù là học cả ngày. Nó cũng thích được cảm giác như vậy.
Mẹ Kim Ngưu rót nước mời nó rồi ân cần tiếp chuyện:
* Cháu là Bạch Dương bạn của Kim Ngưu nhà cô phải không?
* Dạ…mà sao cô biết cháu ạ?
* À cô nghe nó cứ kể về cháu suốt.
* Dạ…nhà cô có cô với bạn Kim Ngưu thôi hả cô?
* Ừ Kim Ngưu còn có hai người anh nữa nhưng một người đã lập gia đình sống ở ngoài, còn một người thì đi du học rồi.
Lại là du học, sao nhà giàu cứ thích đi du học vậy nhỉ? Nó lại nhớ đến anh. Giờ này anh đang làm gì, không biết anh có nhớ đến nó như thế này không?
* Mẹ và Bạch Dương nó chuyện gì thế ạ? Cho con nghe với nào –Kim Ngưu từ trên lầu đi xuống nói xen vào.

Quả thật chỉ có hai mẹ con nhưng tình cảm họ rất tốt. Chẳng phải nó cũng ao ước có thế còn gì. Bây giờ, nó sống để chờ đợi và trông mong điều gì ư, nó chưa nghĩ đến.
Chợt điện thoại nó reo. Nó xin phép ra ngoài nghe máy.
Là hắn.
* Cậu đang ở đâu á? –hắn hỏi lớn
Nó đáp bằng giọng tỉnh bơ:
* Tôi ở đâu thì liên quan gì cậu chứ hả?
* Nhà Kim Ngưu đúng không? –hắn vẫn bất chấp thái độ khó chịu của nó vì bản thân hắn giờ cũng đang rất khó chịu.
* Thì sao nào. Tôi đã bảo là không liên quan tới cậu rồi mà.
* Cậu,ra ngoài cổng ngay nếu không muốn tôi làm rầm rộ lên. –hắn bắt đầu uy hiếp.
Nó nghĩ nó đến đây đã phiền phức cho nhà Kim Ngưu rồi, giờ hắn qua làm phiền nữa thì sao? Ngại với mẹ Kim Ngưu. Nghĩ vậy rồi nó đáp vội một câu “đợi chút” rồi vào nhà tạm biệt mẹ Kim Ngưu. Lúc đó Kim Ngưu đang ở trong bếp, dự định sẽ khoe nó tài nấu ăn của mình.
Nó ra ngoài, nhìn thấy hắn. Hắn thì nhìn nó với vẻ khó chịu.
* Ở trong đó vui lắm sao ở mãi vậy? –hắn mỉa mai.
* Vui hơn nói chuyện với cậu –nó vô tình
Hắn nhấc bổng nó lên xe của hắn rồi đóng của lại. Nó chưa hiểu gì thì hắn lái xe phóng đi.
* Này cậu làm cái trò gì vậy hả?
Hắn vẫn không nhìn nó, chăm chú lái xe.
Nó bắt đầu thấy bực mình.
* Cậu muốn gì đây hả? –nó không thể cứ thế này. Hắn bị làm sao vậy?
* Cậu im đi. Không thấy tôi đang chăm chú lái xe sao? Nói nhiều quá vậy.
Hắn làm như hắn lái xe nghiêm túc lắm ý. Thường ngày hắn vẫn chạy xe với tốc độ đám tang còn gì.
* Nhưng mà …
* Sao hôm nay cậu nói nhiều vậy hả? –hắn cắt ngang.
Nó cũng đâu có vừa:
* Tôi sẽ nói nhiều, nói cho khi nào cậu loạn não lên thì thôi. Cậu định đưa tôi đi đâu chứ hả?
* Tìm việc làm.

* Cái gì?…cậu nói gì?
* Cậu không nghe sao? Tôi nói là tìm việc làm.
* Việc làm? Việc gì?
* Osin
* Sao? Osin?
* Ừ.
Nhìn cái mặt ngu ngu của nó khiến hắn bật cười. Nó khẽ nhìn qua. Hắn cười trông cũng đẹp trai đấy chứ. Còn hiền lành nữa. Nhưng mà còn lâu mới bằng kaka của nó nhá.
Nó vẫn nhắc đến kaka thường xuyên. Tim nó vẫn nhói lên khi nhớ đến anh. Phải, nó không quên được anh. Càng bắt mình quên nó lại càng nhớ.
¯¯¯
* Kaka à,vừa nãy muội mơ. –nó chạy ào ra cửa bị cộp vào tường, ngã phịch xuống.
* Ơ muội làm sao vậy. – anh tới đỡ nó.
* Huhu đau quá. –nó làm nũng.
* Được rồi. Ngoan nào. –rồi anh khẽ thổi lên trán nó, dễ thương vô cùng.
Nó cười tít mắt, ngắm nhìn anh ở cự li gần nhất có thể.(lại nổi máu**)
* Rồi .- nó đứng dậy. – kaka này, lúc nãy muội mơ.
* Sao? Mơ gì nào? Kể kaka nghe nào? –nhìn anh tò mò nó thích thú quá.
* Mơ…mơ gì muội quên mất tiêu rồi.
* Trời…
* Haha –nó cười lớn vui sướng. Rõ ràng là nó nhớ nhưng sau cú thử độ cứng của tường và đầu thì nó quên rồi.
¯¯¯
Lại nhớ về anh. Nó ước gì giờ đây kí ức về anh như giấc mơ đó. Dễ dàng quên đi.
Thấy nó im lặng,hắn hỏi:
* Đang nghĩ gì á?
* Ờ … không có gì

* Thật không? Haha cậu chẳng biết nói dối đâu.
* Thì sao nào? Còn hơn nhà cậu ăn rồi toàn nói dối à.
* Sao cậu biết tôi ăn rồi toàn nói dối?
* Tôi…đoán thế.
* Haha cậu đi xem bói cũng khối người thất nghiệp ý nhở. Haha
* Nè…câu đó của tôi mà.
* Thế sao? Cậu có giấy chứng nhận không mà đòi có bản quyền?
* Ừ thì cái giấy chứng nhận tôi nhờ người cầm hộ rồi.
* Haha hài thật… mà nói xem nào. Nãy giờ nghĩ chuyện gì á?
* Sao cậu quan tâm chuyện của tôi á? Lo tập trung vào lái xe đi kìa.
* Thích thế.
* Mà cậu có bằng lái xe chưa á?
* Chưa. Haha –nói rồi hắn lái xe nhanh, chao đảo.
* Aaaaaaaaaaaa Sư Tử. Cậu đi chết đi. Cậu chết đi.
* Haha vui mà. Sao cậu không đi chết đi nói tôi?
* Cậu chết đi cho rảnh người. Aaaaaaaaaa tên đáng ghét. Dừng xe lại.
* Không đó. Việc gì phải dừng. Tôi thích thế này. Haha …
Nó im lặng. Hắn có nói gì nó cũng im lặng. Chợt hắn dừng xe lại và nghe tiếng nấc của nó. Nó đang nắm chặt lấy áo của hắn, nước mắt đầm đìa.
* Ơ cậu sao thế? Tôi…nói gì sai sao? Này…cậu….đừng như thế…tôi…tôi.
Hắn vốn sợ nước mắt con gái mà. Hắn không biết làm gì cả, hết nhìn nó rồi quay ra nhìn bên ngoài đủ hiểu hắn khó xử thế nào. Rồi bất chợt hắn quay ra ôm nó. Nó ngừng khóc nhưng một lát nó đẩy hắn ra.
* Này, cậu đừng có…mà…mà lợi dụng nhá. –nó vừa bối rối nói vừa đưa tay lau nước mắt trông giống con nít vô cùng.
Hắn buồn cười. Nhưng không dám cười lớn.
* Gì mà lợi dụng chứ. Có cậu lợi dụng tôi thì có.
Nó ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn làm hắn bối rối.
* Gì chứ?
* Chứ không phải tay cậu nắm lấy áo tôi hả?
Nó nhìn lại. Tay còn lại nắm chặt áo hắn. Nó vội thả ra nhanh rồi quay đi.
Hắn thì không nhịn được cười. Nó đâu có lạnh lùng, trái lại còn rất đáng yêu ấy chứ. Hắn chợt thấy hắn khùng khi nghĩ về nó như vậy. Nhưng từ khi nó xuất hiện, hắn càng nhận ra hắn cười nhiều hơn.
Tới một căn nhà lớn. À là biết thự mới đúng. Là nhà hắn mà. Hắn tháo dây an toàn cho nó rồi kêu nó xuống xe. Nó ngơ nhác nhìn hắn mà không chịu xuống.

* Xuống đi. Tới rồi.
* Đi đâu á? Cậu bán tôi hả? –nó hoang mang.
* Haha cậu thế này ai mua. Xuống đi. Hay cậu thấy xe tôi ngồi êm quá định ngồi mãi ở đây chứ gì?
* Xí. Làm như tốt lắm á! –vừa nói nó vừa bước xuống xe.
Hắn bấm chuông. Người giúp việc ra mở cổng. Lớn hơn mấy chục tuổi rồi mà cũng phải cúi chào hắn. Nó chợt rùng mình. Là nhà hắn sao?
Nó theo hắn đi vào. Vừa đi vừa dò chừng xem nhà hắn có cái gì. Mà hình như cái gì cũng có. Tới phòng khách. Hắn bảo nó ngồi xuống. Nó im lặng nghe theo. Khẽ ngồi, người giúp việc khác mang nước ra cho nó và hắn. Nó không quen với kiểu người hầu kẻ hạ thế này. Hắn ngồi quan sát thái độ của hắn. Chốc chốc cười thầm trước thái độ dễ thương của nó. “một cô gái thế này tại sao phải tỏ ra lạnh lùng chứ” –hắn thầm nghĩ thế.
Nó quay lại nhìn hắn. Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm. Nó thấy vô duyên * Mặt tôi dính gì sao cậu nhìn mãi thế hả?
Hắn giật mình.
* À…xin lỗi…không có. Cậu uống nước đi.
* Mà cậu kêu tôi qua đây làm gì? Cậu nói tìm việc làm cho tôi mà.
* Ừ đúng rồi. Cậu làm được osin chứ?
* Osin á? Không chắc lắm. Nhưng mà có thể thử. Cậu nói xem chủ nhà là người thế nào tôi xem có làm được không nào? Chủ nhà khó tính thì tôi chịu, tôi không quen chiều chuộng nịnh hót người khác.
* Không, chủ nhà…là một người rất…tốt bụng, đẹp trai lắm nhé, lại còn hào phóng nữa, ga-lăng nữa ý. Hehe…
* Xí. Có như cậu nói không á? Thế dẫn tôi tới gặp người đó đi!
* Cậu gặp người đó rồi ý.
* Hả? Gặp rồi á? Ở đâu? Ai vậy?
* Tôi này. Haha…
Nó nhìn hắn. Nhíu mày ra dáng tức giận. Hóa ra từ nãy hắn đang hót về hắn mà nó không biết.
* Cậu đùa với tôi đó hả? Tôi mà đi đùa với cậu á hả? –nó cầm vội cái gối ném vào hắn- cậu chết đi.
Hắn cũng ném lại nó- cậu cũng chết đi.
Và nhà hắn trở thành bãi chiến trường. Nó và hắn chạy khắp nơi. Cái gì ném được là đưa ra ném không thương tiếc.
* Mệt quá. Không chơi nữa. –nó ngồi phịch xuống ghế.
* Tôi cũng đâu có khỏe. Haizzz. Cậu ác hơn tôi tưởng ý.
* Có cậu ác thì có. Cậu ném bao nhiêu thứ còn gì. –khoan đã, nó chợt nhớ ra nó là khách cơ mà, sao lại qua nhà người ta ném đồ lỡ rồi hắn bắt đền, người vô gia cư như nó lấy gì trả nổi- tôi về nhá- 36 kế chuồn là thượng sách.
* Ế…coi sao được. Cậu ném đồ nhà tôi thì cậu phải ở lại làm osin trả nợ chứ. Haha…
Hắn cười nham hiểm. Nó bắt đầu sợ cái điệu cười này của hắn. Tự nhiên hắn đưa vào bẫy mà nó chẳng biết.
Và nó nhận ra nó đã là nó của ngày xưa, đứa con gái ngây thơ, yếu đuối, dễ bị tổn thương. Không biết từ lúc nào vỏ bọc lạnh lùng của nó bị vô hiệu hóa. Còn bản thân hắn. Hắn cũng không biết bắt đầu từ khi nào hắn muốn ở bên nó, chơi đùa với nó và…bảo vệ nó. Hắn cũng nhận ra rằng bên nó, hắn không còn là hắn của uy quyền nữa. Tự nhiên hắn cần nó, hắn cần có nó như theo bản năng vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.