Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức

Chương 10


Bạn đang đọc Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức: Chương 10

CHƯƠNG 10.
Nó đã tỉnh và nó bắt Bảo Bình phải tới lớp. Nó không muốn vì nó mà anh nghỉ học. Đã mấy ngày anh luôn bên nó chăm sóc nó. Nó hôn mê nhưng nó có thể cảm nhận được hơi ấm từ anh. Chỉ còn nó và hắn. Hắn được anh giao nhiệm vụ túc trực nó. Mặc dù không muốn phiền hắn,càng không muốn có dây dưa gì với hắn nhưng nó đành đồng ý,có thế anh mới chịu yên tâm học.
Hắn liếc nhìn nó nhưng lần này đôi mắt hắn dịu nhẹ trông khá đáng yêu.
– Cậu không cảm ơn tôi sao?
“ hắn trở nên hiền lành từ khi nào vậy”. Nó nghĩ rồi lắc đầu “hai chữ hiền lành có vẻ không hợp với hắn”.
– Tại sao tôi phải cảm ơn cậu? –nó ngước đôi mắt trong veo nhìn nó. Phải nói là đôi mắt “nai tơ ngơ ngác” mới đúng.
– Cậu… cậu không biết người cứu cậu là ai sao?
Nó chợt nhớ lại ngày hôm đó. Khi nó đang bị Thiên Bình kề dao vào cổ,nó đau. Máu, máu trên con dao. Người nó run lên khi nghĩ đến máu. Từng giọt máu tươi ám ảnh nó trong những giấc mơ. Một vũng máu và bố mẹ nó,người dính đầy máu. Nó run như người đi ngoài trời đầy tuyết vào. Bàn tay siết chặt tấm chăn.
Hắn nhận thấy vẻ bất thường của nó. Hắn tiến lại gần.
– Cậu làm sao vậy? Sao vậy hả? Có chuyện gì vậy?
Hắn bắt đầu lo lắng.

Nó vẫn run,càng lúc nỗi sợ hãi của nó càng lớn. Trán nó ướt đẫm mồ hôi. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Nó đang khóc ư?
Người mạnh mẽ trước mặt hắn đang khóc trước mặt hắn? Hắn không tin nỗi vào mắt mình. Nhưng hắn sợ nhất là nước mắt con gái.
– Để tớ đi gọi bác sĩ
Hắn toan đứng dậy thì bàn tay nó níu lấy vạt áo hắn.
– Muội …muội sợ….đừng đi đâu cả…xin kaka…kaka đừng đi đâu cả…
Hắn biết nó gọi Bảo Bình. Hắn khẽ ngồi xuống. Rồi vòng tay ôm nó vào lòng. Nó vẫn run. Áo hắn vẫn thấm nước mắt của nó,ướt đẫm. Tự nhiên hắn thấy nó thật yếu đuối cần được hắn che chở,bảo vệ. Hắn chợt thấy có lỗi với nó khi làm nhiều trò bắt nạt nó. Những lần hắn cùng Nhân Mã chọc nó. Biết hắn không ăn được ớt,hai người họ bỏ ớt vào phần cơm nó. Nó giúp Xử Nữ đi lấy sổ đầu bài cũng bị hai người họ đùa bắt nó chạy từ tầng 3 xuống căng tin rồi lại qua văn phòng đoàn lấy sổ. Còn cái chuyện bỏ thuốc mê cho Kim Ngưu rồi bắt nó chạy đi tìm trong lần thực hành Sinh Học. Và còn nhiều trò nữa. Mắt hắn bổng cay xè. Hắn chưa biết khóc vì ai cơ mà. Ngay cả khóc vì bản thân hắn cũng không. Giờ hắn chỉ biết ôm nó thật chặt,cảm nhận nỗi đau và sự sợ hãi của nó. Hắn đang làm cái quái gì thế này. Người nó gọi là Bảo Bình mà tại sao hắn lại ôm nó chứ. Hắn hành động chẳng giống hắn chút nào,nhất là khi bên nó,hắn cứ như một cái máy đã được lập trình sẵn vậy, làm theo một cái gì mách bảo hắn. Bản thân hắn cũng không muốn nhưng hắn lại không thể dùng lí trí giải quyết.
Bảo Bình bước vào và anh thấy nó nằm trong vòng tay hắn. Tim anh chợt thắt lại. Anh quay ra. Anh đang ghen sao? Tại sao hắn lại ôm nó,tại sao nó lại ở yên như thế. Anh khẽ thở dài. Anh chẳng có quyền giận nó. Anh chưa biết nó có yêu anh hay không. Giờ anh lấy quyền gì mà ghen với nó. Tình cảm vốn chẳng là của riêng ai và nó cũng chẳng phải của riêng anh. Ừ thì anh cũng đã nghĩ một cách ích kỉ rằng nó chỉ mãi được cười với anh,nói chuyện với anh thôi. Cũng có độc chiếm. Nhưng anh không thể. Anh biết một Bạch Dương nó dù có yếu đuối đến đâu cũng không chịu khuất phục,đặc biệt là anh biết anh không thể ràng buộc hay cấm đoán nó điều gì. Tất nhiên anh luôn khuyên nó làm theo những gì được coi là đúng. Nó cũng biết đó chứ. Nhưng nó không phải con rối. Cũng có lúc nó bướng đến anh phải bó tay,cũng có lúc nó im lặng như con mèo con biết nghe lời. Anh cười buồn rồi bước ra khỏi bệnh viện.
Trong vòng tay hắn,nó im lặng như con thỏ sợ bị ăn thịt,ngoan ngoãn và hiền lành. Lâu lâu nghe tiếng nấc của nó và tiếng nó gọi kaka. Hắn biết người lẽ ra bên cạnh nó lúc này không phải là hắn mà là Bảo Bình. Nhưng hắn lại không muốn buông nó ra. Hắn thầm ước thời gian cứ thế này mãi,để hắn mãi được giữ chặt nó,bên cạnh nó. Nó đã ngủ trong vòng tay của hắn,nhẹ nhàng và ấm áp.
Song Ngư cũng vừa chứng kiến cảnh đó. Cô nàng thất vọng. Bạch Dương là người luôn tốt với cô bé. Trong lớp ai cũng lơ trước sự yếu đuối của Song Ngư. Một người hay khóc,nước mắt như chưa bao giờ cạn. Nhưng từ khi làm bạn với nó,cô nàng được che chở nhiều hơn. Được có những khoảnh khắc đẹp của tình bạn. Những lúc nó,Song Ngư và Kim Ngưu đi ăn kem,công viên rồi thì những lúc nó pha trò làm cả bọn cười đau cả bụng. Càng ngày,mọi người càng thấy nó không lạnh lùng khó gần như ban đầu nữa. Ngược lại,nó rất vui tính. Chỉ khi nào nó ghét ai nó mới thế. Và người nó ghét dù có chết trước mặt nó nó cũng không cứu.
Hiện tại, cũng như Bảo Bình,cô nàng cảm giác hụt hẩng. Hắn là người Song Ngư yêu thầm từ năm lớp 10 nhưng chưa bao giờ hắn để mắt đến cô bé. Song Ngư biết thế nhưng vẫn bình thường. Bây giờ Ngư không biết mình nên vui hay nên buồn đây nữa.

Nó dường như đã hồi phục. Nó chuẩn bị gọi anh tới đón nó xuất viện. Nó vui lắm. Ở trong này nguyên cả một tuần,nó lại là đứa không thích bó buộc,đối với nó ở đây như địa ngục, kìm hãm đôi chân tự do của nó. Vừa cầm điện thoại lên thì có người vào. Đó không ai khác là mẹ anh.
Trông thấy bà,nó giật mình. Anh ẹ anh biết nó ở đây sao?
Không còn cái giọng mỉa mai hay ghen ghét của thường ngày nữa,mẹ anh ngồi xuống cái ghế cạnh nó.
– Cháu… khỏe rồi chứ?
Nó bất ngờ vì cái thái độ camera 180 của mẹ anh. Nó khẽ gật đầu.
Mẹ anh nói tiếp.
– Có lẽ cháu biết cô vào đây vì chuyện gì? –vừa nói, bà vừa quan sát thái độ của nó.
Nhưng nó chưa biết gì cả, nó lặng thinh ngơ ngác.
– Cháu chưa hiểu ý của cô. –nó có vẻ tò mò,cũng có vẻ bất an. Ngoài chuyện của anh ra còn chuyện gì nữa.

– Cô muốn cháu để Bảo Bình đi du học.
Nó như sét đánh ngang tai. Đi du học sao? Tức là anh sẽ ra nước ngoài. Nó không lường trước được chuyện này. Tức là anh sẽ xa nó.
– Cháu… kaka .. du học? –nó bất ngờ và cũng bối rối.
Bà khẽ gật đầu chờ đợi thái độ của nó. Giọt nước mắt lại rơi trên khóe môi nó. Nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này cơ mà.
Hơn hai tuần nay nó không đến lớp,cũng không về nhà,cũng không có ở bệnh viện. Chẳng không biết là nó đã đi những đâu. Anh tìm nó khắp nơi.
“kaka à,rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi đúng không? muội sẽ trở về với khung trời nhỏ bé dành uội. Còn kaka,một phương trời mới luôn mở ra trước chờ kaka bước tới. Rồi mai đây,cánh diều của kaka sẽ bay cao. Đừng vì muội mà bỏ lỡ rồi sau sẽ hối hận. Muội không thích thế đâu. Và muội biết kaka của muội sẽ thành công khi không có muội ở bên mà. Đúng không? Tiểu muội tin rằng sẽ có người cần kaka hơn muội,yêu kaka thật lòng và làm kaka hạnh phúc. Với muội,được bên cạnh kaka lâu như thế là hạnh phúc lắm rồi. Kaka cũng đừng đi tìm muội. Kaka sẽ không tìm được muội đâu. Muội tin rằng kaka sẽ biết kaka nên làm gì mà. Muội không buồn đâu,muội cũng không khóc đâu. Muội rất vui ấy chứ. Kaka à,có một điều mà kaka chưa biết,đó là muội…không yêu kaka đâu. Muội nói thật đấy. Muội chỉ xem kaka là anh trai,đơn giản chỉ là anh trai uội bờ vai để muội tựa vào thôi. Sau này,khi không còn muội bên cạnh làm phiền kaka nữa,kaka cũng sẽ phải sống tốt đó…tất cả, kaka hãy xem là một giấc mơ,một giấc mơ thôi. Và khi tỉnh dậy sẽ không còn nhớ đã mơ gì nữa…”
Những dòng chữ viết vội vô tình của nó cứa vào tim anh lạnh buốt. Nó không yêu anh,anh không trách và anh không yêu cầu nó phải đáp lại tình cảm của anh. Nó đang chấp nhận vô tình với anh, như thế có phải là tốt với nó? Nó rời xa anh thật rồi. Nó không còn bên cạnh anh nữa. Anh tìm nó,không biết lần thứ mấy anh tới đó tìm nó. Nhưng nó vô tình nó cứ trốn anh. Anh đã làm gì sai? Cần nó và yêu nó là anh sai sao? Anh lang thang trong những cơn mưa. Đâu đâu anh cũng bắt gặp hình ảnh bé nhỏ của nó.
“muội đã từng bên cạnh kaka cơ mà? Muội đã từng khóc dưới mưa. Muội không nói nhưng kaka biết muội không muốn ai nhìn thấy mình khóc. Và giờ kaka sẽ khóc thay muội,dưới cơn mưa này,dưới con đường này,và không có muội ở bên. Muội nói xem như giấc mơ nhưng sao tỉnh dậy lại đau thế này? Kaka bảo muội đừng trốn kaka nữa,vì dù muội trốn kaka ở đâu kaka cũng sẽ tìm thấy muội nhưng sao muội không chịu nghe lời kaka,sao vẫn thích chơi trốn tìm với kaka. Kaka thua rồi,muội à. Kaka thua rồi. Kaka không thể tìm được muội…làm ơn hãy ra gặp kaka,kaka mệt mỏi lắm rồi,kaka không đủ sức để chơi trốn tìm với muội nữa đâu…”
Dưới màn mưa trắng xóa,anh ngã gục xuống đường.
“rồi mưa sẽ xóa đi tất cả, kaka ạ. Mọi chuyện cũng sẽ qua,kaka của muội,hãy mạnh mẽ lên nào”. Nóchưa bao giờ biến mất,cũng chưa bao giờ rời xa anh. Nó luôn đi phía sau anh. Chỉ có điều khoảng cách giữa anh và nó không phải chỉ vài bước chân,cũng không thể đếm bằng xentimet. Nó ở đó,lặng nhìn anh,dưới cơn mưa. Mưa lạnh buốt trái tim nó.
Nó bước vào trường Star sau khi chiếc máy bay cất cánh. Đã lâu rồi nó chưa đến lớp. Cũng là lúc nó bị nhốt bởi Thiên Bình. Không còn anh bên cạnh. Nó lại nghĩ đến anh. Và chưa bao giờ nó không khỏi nghĩ đến anh. Ngay cả trong mơ nó cũng bắt gặp ánh mắt và nụ cười trìu mến của anh. Nó tỉnh giấc và nước mắt lại đầm đìa. Ai nói là không đau,kaka nó đau bao nhiêu thì nó cũng đau như thế. Hiện tại nó trở lại nguyên hình là một đứa trẻ vô gia cư. Vẫn là những ánh mắt hình viên đạn của những học sinh trong trường liếc xéo nó. Nhưng nó cũng chẳng quan tâm.
Nó cảm thấy có một áp lực khi đứng trước cửa lớp. Cũng là lớp nó đã học gần một học kì cơ mà, sao hôm nay bước vào nó lại không còn tự tin như trước nữa? Nó bước vào lớp. Lớp chưa bắt đầu học mà sao im lặng lạ thường. Chưa kịp định thần lại thì Sư Tử từ đâu tới xách nó đi như bay lên sân thượng.

– Cậu đừng có nhìn tôi như thế. –nó cảm thấy khó chịu khi hắn không chịu nói gì mà cứ mãi nhìn nó.
Hắn ghé sát mặt nó. Hắn giờ như con quỷ dữ.
– Hơn hai tuần nay cậu đi đâu hả? –hắn dường như hét lên.
– Cậu làm ơn đừng có nói chuyện với tôi bằng cự li gần như vậy. –vẫn cái giọng băng giá của ngày nào giờ càng thêm băng giá hơn.
Hắn rời khỏi cặp mắt nó. Cũng không muốn tra tấn nó nữa. Hắn nhận ra nó gầy hẳn đi. Như không còn sức sống vậy. Hắn hiểu chứ.
– Cậu… vẫn yêu kaka của cậu đó chứ?
Nó bất ngờ nhìn hắn. Hắn biết nó và anh…?
Hắn như hiểu được ý của nó. Hắn nói tiếp:
– Cậu nghĩ tôi là ai? Chuyện gì có thể giấu được tôi? –im lặng một lát,hắn nói tiếp –tớ cũng biết tình cảm của hai người. Tớ cũng có thể hiểu được hành động của cậu lúc này.
– Cậu…
– Xin lỗi. Tớ đã vô tình nhìn thấy quyển nhật kí của cậu trước khi cậu bỏ đi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.