Nếu có một linh hồn yêu em

Chương 8


Bạn đang đọc Nếu có một linh hồn yêu em – Chương 8

Chương tám: Mưa ướt đường về
Bầu trời An Dương đêm qua mưa tầm tã. Mặt đất ẩm ướt và đám cỏ trở nên xác xơ đến tội nghiệp. Nước đọng lại trên những tán lá của hàng cây cổ thụ dọc con đường từ khu chung cư tới bãi để xe thi nhau nhỏ li ti  xuống mặt đường như những vòi hoa sen thiên tạo. Hít thở bầu không khí trong lành thoảng vị cỏ tươi và mùi đất mới khi đi bên cạnh Khả Di, tôi thấy lòng khoan khoái lạ. Sáng nay cô nàng Thục Loan có hẹn đến bệnh viện cùng Khả Di để xem mặt “anh chàng ân nhân cà chớn” mà tối qua Di Di của tôi đã không tiếc lời phàn nàn qua điện thoại. Cách đây một tháng Thục Loan đáp chuyến bay sang Thái giúp một người họ hàng trong công việc kinh doanh đồ mĩ phẩm nên cô nàng chẳng hề biết đến vụ việc cô bạn thân của mình hụt một cuộc hẹn gặp Tử thần. Mà cái tật của nàng Thục Loan, đi làm cũng đồng nghĩa với ăn chơi nên mọi mối liên hệ rườm rà, cô nàng cắt hết. Trở về sau chuyến “du lịch”, Thục Loan có vẻ phấn chấn và còn hứa sẽ mang cho Di Di một vài loại mĩ phẩm mới nhất mà cô nàng tậu được.
Ngay từ sáng sớm bệnh viện đã đông chật người tới khám. Loay hoay cùng chiếc xe ở bãi đậu một lúc, tôi và Khả Di mới thong thả đi vào.
– Di Di!
Chất giọng chua chua và mang âm điệu của vùng Giang Hải làm tôi nhận ra ngay là ai dù chưa nhìn thấy mặt chủ nhân của giọng nói đó. Như một cơn lốc, Thục Loan ào đến và ríu rít nói:
– Gặp lại cậu rồi này! Vui quá! Mình nhớ cậu chết mất thôi.
Khả Di cũng cười, cô ấy nắm lấy tay Thục Loan và lay mạnh. Cô nàng Thục Loan diện chiếc áo hở cổ, bó sát eo, quần Jean xé gối và gương mặt trang điểm khá đậm .

– Anh ta đâu? Ân nhân đẹp trai của cậu ấy? – Thục Loan không giấu được sự tò mò trong ánh mắt hỏi dồn dập.
Khả Di ngớ người, rồi cô ấy tủm tỉm cười và tỏ vẻ giằn dỗi, dật tay Thục Loan ra.
– Biết ngay mà, cậu nôn nóng gặp mình chỉ để xem mặt anh chàng đẹp trai đó! Mình suýt chết đấy, biết chưa hả? Cậu coi bạn của cậu đứng sau cả vẻ đẹp một gã lạ hoắc lạ huơ à?
– Không mà Di Di…- Thục Loan cười hì hì, rồi nhanh chóng ôm chặt lấy eo Khả Di để cô nàng không vùng vằng được nữa- Mình lo cho bạn thân của mình nhiều lắm mà. Nên mình muốn gặp ân nhân đã cứu cậu để cảm tạ anh ta này, để bày tỏ lòng ngưỡng mộ vì đã cứu bạn mình này, để …
– Thôi thôi….- Khả Di ngắt lời và đưa đôi tay trắng trẻo, xương xương của cô ấy bịt miệng Thục Loan lại – Cậu giỏi lí luận lắm…. Đi nào! Mình sẽ dẫn cậu tới gặp anh ta.
Cô nàng Thục Loan sung sướng thơm nhanh lên má Khả Di một cái rồi nhún nhẩy cùng chiếc túi đi lên cầu thang. Tiếng giày cao gót của hai cô nàng đập vào nền đá lạch cạch…
– Anh ta đang ngủ à? Khả Di? – Thục Loan hồi hộp hỏi.
– Không! Tầm này anh ta chắc phải dậy rồi, mình đã hứa mua bánh bao cho anh ấy.- Khả Di khẽ đẩy cánh cứa phòng bệnh ra.
Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài hắt thẳng vào phía chiếc giường màu trắng. Đúng là anh chàng kia đang ngủ thật, cái dáng nằm nghiêng, đôi vai rộng rắn chắc và tấm lưng như tấm phản lớn quay ra ngoài.
– Lâm Hải! Dậy thôi nào! Xem tôi mang đến cho anh món quà bất ngờ gì này! – Khả Di nói khe khẽ- Một thiên thần cho bữa sáng nhé!
Tấm lưng rộng từ từ cử động và xoay vào trong. Gương mặt ngái ngủ nhìn chăm chăm vào hai cái bóng người đang tiến lại phía mình. Thật ra thì có đến ba cái bóng, nhưng Lâm Hải chẳng dỗi hơi mà để ý đến sự có măt dư thừa của tôi. 

– Chào anh! – Thục Loan tiến lại gần và nở một nụ cười tươi rói, cô nàng còn khẽ khàng vuốt một đường tóc rất điệu- Anh có phải là Trần Lâm Hải? Tôi là La Thục Loan.
Nhưng đáp lại gương mặt hồ hởi, cánh tay chìa ra ột cái bắt tay làm quen nồng nhiệt của Thục Loan, Lâm Hải chỉ lắng nghe lời giới thiệu của cô nàng với ánh mắt thờ ơ, mà không có bất cứ động tĩnh gì. Anh ta còn chẳng buồn bắt tay Thục Loan cho phải phép. Cô nàng Thục Loan sượng sùng vội vã rút tay lại và chúi mặt sau lưng Khả Di xấu hổ. Di Di nhanh chóng nhận ra điều đó nên mau mắn nói bằng giọng pha hài:
– Này! Trần Lâm Hải! Tôi đã cất công mang một thiên thần xinh đẹp đến thăm anh, mà anh lỡ đối xử với người ta lạnh nhạt vậy à? Anh quá ngạo mạn rồi đó!
Lâm Hải nheo mắt, đoạn lấy tay che miệng và ngáp một cái thật dài trước khi nói tiếp:
-Tôi vừa ăn mấy chiếc bánh quy xong – Anh ta chỉ vào chiếc hộp trống trơn ở bệ cửa sổ- Sáng nay đi làm, cô không để giấy lau tay cho tôi. Làm sao tôi có thể bắt tay “thiên thần xinh đẹp” của cô bằng bàn tay dính đầy đường ngọt này?
Khả Di sững người, cô ấy lườm Lâm Hải một cái thật sắc rồi nhanh chóng mang khăn lau cho Lâm Hải. Thục Loan vẫn ngơ ngác đứng đó nhìn Khả Di chạy lăng xăng quanh phòng dọn dẹp. Hết nhìn Khả Di, cô ấy lại nhìn chăm chăm sang Lâm Hải với một vẻ sợ sệt và e dè thật khác với cô ấy thường ngày. Ánh mắt và gương mặt lơ ngơ đến tội nghiệp của Thục Loan lúc đó rất tức cười đến độ Di Di phải la lên trêu chọc :
– Loan Loan! Dù có thích mê mệt vẻ đẹp người ta thì cậu cũng đừng nhìn người ta như ăn tươi nuốt sống vậy chứ! Xem Lâm Hải kìa, anh ấy chắc sợ phát khiếp rồi.

Câu đùa của Khả Di chắc chắn có tác dụng xua tan không khí căng thẳng ngay lập tức. Thục Loan luôn miệng nói không phải, đấm thùm thụp vào lưng bạn rồi giấu vội mặt đi nhưng thi thoảng vẫn liếc trộm Lâm Hải như nhìn thấy một vật thể kì quặc từ hành tinh khác. Lâm Hải cũng cảm nhận được cái nhìn đó, anh ta ngó lơ ra phía cửa sổ. Chỉ có tôi đứng lặng quan sát nhất cử nhất động của hai người với vẻ khó hiểu. Khả Di nhanh chóng bàn giao túi bánh lại cho anh chàng Lâm Hải mà lúc đó mặt mũi vẫn bờ phờ vì bị đánh thức. Hai cô nàng ríu rít kéo nhau đi
Lúc rời phòng bệnh, Thục Loan vẫn giữ thái độ ngại ngùng và dè dặt như lúc mới tới. Khi đi đến cánh cửa, nghĩ ngợi thế nào, cô nàng quay ngoắt lại phía chiếc giường Lâm Hải nằm và nói rất vội:
– Chào anh! Lâm Hải.
Câu chào không có người đáp lại, và tiếng giày cao gót lại nện lạch cạch nơi cầu thang bệnh viện. Tôi không biết Lâm Hải suy nghĩ điều gì, cái nhìn của anh ta hướng về phía cửa sổ, che đi đôi mắt lúc nào cũng chất đầy tâm sự. Tôi chỉ kịp nghĩ thế rồi mau chóng theo chân Khả Di và Thục Loan rời bệnh viện.
___
(còn tiếp)    


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.