Bạn đang đọc Nếu Có Kiếp Sau Xin Đừng Gặp Gỡ! – Chương 15: Tất Cả Đều Là Mưu Đồ Của Cô
Nhìn Thẩm Tri Ý một mình đi tới, đám phóng viên còn mới chần chừ kia liền xông tới, giơ mic hỏi các loại câu hỏi xảo trá.
Cơ thể ốm yếu của Thẩm Tri Ý kẹp trong đám người, cô cảm thấy cơ thể mình không ngừng bị giày xéo, lôi kéo, chen chúc, cô vốn đang bị sốt nên đầu óc cũng chẳng linh hoạt, đối mặt với mấy câu hỏi hóc búa này, cô cảm giác mình như bị nuốt chửng.
Trong đám đông hỗn loạn vang lên tiếp “bốp”, không biết máy ảnh của ai va vào trán Thẩm Tri Ý, cạnh sắc nhọn cắt da thịt cô, rạch một đường nhỏ.
Máu tươi chạy xuống từ trán chảy xuống mắt, trước mắt cô chỉ có màu đỏ của máu, vì đau đớn Thẩm Tri Ý không thể không nhắm mắt lại, sau khi thích ứng cô mới mở mắt ra.
Nhưng đám phóng viên trước mặt trông giống như không thấy cô bị thương, vẫn nhao nhao lên, một phóng viên trong số đó còn hỏi một câu hỏi không liên quan: “Cô Thẩm, tôi nghe nói bốn năm trước anh Lệ đã có hôn thê, cô là người chia tách họ, xin hỏi tin này có thật không?”
Phóng viên vừa dứt lời, mọi người ở đây liền xôn xao, Thẩm Tri Ý kết hôn với Lệ Cảnh Minh bốn năm nhưng chưa từng xuất hiện cùng nhau, tất cả mọi người đều đoán cuộc hôn nhân giữa hai bọn họ không hòa hợp, nhưng không ngờ lại là chuyện này.
Thẩm Tri Ý là người thứ ba? Lại còn là kẻ thứ ba “chết không được tử tế”.
Thẩm Tri Ý đưa tay lau sạch máu trên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay mỉm cười trước ống kính, nụ cười và ánh mắt của cô lạnh như băng, trông có hơn dữ tợn.
Từng hành động của Thẩm Tri Ý phóng đại trước đám phóng viên, không nói gì có nghĩa là thừa nhận.
cười nghĩa là không tôn trọng người khác, là điển hình của loại không biết xấu hổ.
Khi bọn họ đang định hỏi tiếp, Thẩm Tri Ý bỗng dưng đứng ở một chỗ đất trống, quỳ xuống, sống lưng vẫn thẳng tắp, như không gì có thể đè cô xuống.
Mấy phóng viên ngẩn ra, sau đó bùng nổ, cô cả nhà họ Thẩm quỳ xuống trước ống kính.
Vậy nên các loại nhan đề bắt đầu xuất hiện trên các nền tảng xã hội trên mạng.
– Thẩm Tri Ý quỳ xuống định cứu vãn tình yêu của chồng, xin lỗi người yêu đầu của chồng.
– Thẩm Tri Ý thay người cha “phạm tội giết người” quỳ xuống sám hối.
– Cô cả nhà họ Thẩm là kẻ thứ ba? Quỳ xuống đường cầu xin tha thứ.
…
Ống kính máy ảnh nhắm thẳng vào cô, chụp cảnh cô quỳ xuống.
“Cô Thẩm, hiện nay nhà họ Thẩm sắp phải đối diện với phá sản, anh Lệ có ly hôn với cô không?”, phóng viên lại hỏi một câu hỏi sắc bén.
Ánh đèn flash chiếu thẳng lên mặt Thẩm Tri Ý, muốn bắt được từng biểu cảm trên mặt cô, nhưng mãi mà mặt cô chẳng có thay đổi gì.
Mọi người xung quanh ồn ào, ánh mắt Thẩm Tri Ý trống rỗng, cảm giác cô đơn ập tới từ khắp nơi, như muốn chiếm lấy cô.
Mây đen trên đỉnh đầu cô ngày càng dày, như trời sắp sập xuống vậy, mấy tiếng sầm rển vang lên, mưa gió nổi lên bốn phía, giọt mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống chóp mũi cô, khiến cô khẽ run rẩy.
Nhân viên quay phim thấy trời mưa lập tức cất máy ảnh đi, phóng viên cũng lần lượt đi tìm chỗ trú, chỉ có mình Thẩm Tri Ý còn quỳ ở đó.
Mưa to ướt hết mặt cô, quần áo trên người thấm nước mưa dính chặt vào người, lạnh quá, cái lạnh xuyên qua lớp da thịt ngấm vào xương tủy cô, ngay cả linh hồn cô cũng run rẩy.
Lệ Cảnh Minh đứng cách đó không xa, nhìn cô quỳ trong màn mưa như một bức tượng gỗ, khi Triệu Tiền đưa vệ sĩ đến thì mọi người đã tản đi rồi.
Vệ sĩ đứng xếp hàng quanh Thẩm Tri Ý không để mọi người lại gần.
Triệu Tiền không hiểu mọi chuyện, chậc lưỡi, hỏi Lệ Cảnh Minh: “Sao cô Thẩm sao lại quỳ? Quỳ bao lâu?”
“Không lâu, nửa tiếng thôi”.
Triệu Tiền nhìn qua, có vẻ như Lệ Cảnh Minh bắt cô quỳ, còn quỳ vì gì thì hắn cũng không biết.
Lệ Cảnh Minh nói quỳ nửa tiếng là nửa tiếng, thiếu một giây cũng không được, Triệu Tiền nhìn người phụ nữ quỳ giữa đường, cảm thấy cô thật đáng thương.
Người thân của những người đã chết không biết tại sao lại biết Thẩm Tri Ý quỳ ở đây, bọn họ mặc kệ trời mưa, đưa tay vứt rác vào người cô.
Một cái lon màu xanh đập vào vết thương trên trán cô, chất lỏng màu vàng chảy ra dính đầy mặt cô.
Bầu không khí như ngưng đọng mất mấy giây, giọng nói một người phụ nữ chua ngoa vang lên khỏi đám người.
“Thẩm Tri Ý bố mày đáng chết! Mày cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì! Cả nhà mày đều là thứ khốn nạn! Đồ cặn bã!”
“Đúng vậy, bố bị vậy mà đi chơi với trai mất tích bốn ngày”.
“Nhà họ Thẩm không có ai tốt đẹp cả, Thẩm Xương Nam chết rồi cũng là trừ hại cho dân, dù sao ông ta cũng hại nhiều gia đình như vậy”.
“Đập! Dù sao cũng chẳng ai quan tâm, đập lên mặt cô ta, đồ không biết xấu hổ!”
“…”
Bầu không khí như sôi sục lên, mấy thứ đồ trên tay họ đập hết lên người Thẩm Tri Ý, mấy vệ sĩ chắn trước mặt Thẩm Tri Ý cũng gặp nạn, họ nhíu mày bất động.
Lúc này Thẩm Tri Ý như một con chuột cống, ai cũng muốn đánh, tôn nghiêm trên vai cô đang từ từ bị phá hủy.
Xung quanh hỗn loạn, cơ thể gầy gò của Thẩm Tri Ý đung đưa, đau quá… nhức đầu, đau dạ dày, đau bụng, đầu gối cũng đau… cơ thể không có chỗ nào là không khó chịu.
Ánh mắt Thẩm Tri Ý vẫn trống rỗng như trước, đôi môi xanh lét mím chặt, cô khịt mũi, hít một hơi lạnh vào lồng ngực, sống lưng thẳng tắp không kìm được mà cong xuống…
Lệ Cảnh Minh nhíu mày, đôi mắt như hai giọt mực đen nhánh, không ai biết anh đang nghĩ gì, Triệu Tiền đứng bên dè dặt hỏi: “Sếp Lệ, có cần đi lên giúp không?”
Mưa quá lớn, trên mặt đất toàn là vũng nước, hạt mưa đập xuống, tạo sóng lăn tăn, Triệu Tiền nhìn Thẩm Tri Ý quỳ dưới đất, cảm thấy lạnh thay cô.
Lệ Cảnh Minh mím đôi môi mỏng không lên tiếng, anh nhìn qua, anh cảm giác Thẩm Tri Ý như đang khóc, nhưng thời tiết hôm nay không hiểu sao như tâm tình mình vậy, loạn cào cào lên.
Lệ Cảnh Minh nhìn đồng hồ trên tay, nửa tiếng rồi, không hơn không kém, anh đưa tay ra: “Đưa ô cho tôi”.
Triệu Tiền hơi sững sờ, vội vàng đưa cây dù ra.
Lệ Cảnh Minh che ô đi vào làn mưa, mưa đá đập lộp bộp vào chiếc ô, cùng với khí chất trời sinh khiến ai cũng phải nhìn anh.
Anh đứng cạnh che ô cho Thẩm Tri Ý, lúc này Thẩm Tri Ý mới hơi có phản ứng, cô ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Minh, giống như nhìn thấy một người khác xuyên qua anh.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một người đứng một người quỳ, trông cô hèn mọn vô cùng, còn Lệ Cảnh Minh lại cao cao tại thượng.
Nước mưa khiến mắt cô nóng lên, Thẩm Tri Ý run rẩy, khàn giọng hỏi: “Đến giờ rồi sao?”
“Đến giờ rồi, cô đứng dậy được rồi”.
Thẩm Tri Ý không cử động, không phải cô không muốn đứng dậy, mà cô không đứng dậy nổi, cơ thể cô vốn yếu ớt, bị nhốt trong nhà bốn ngày, còn quỳ trong mưa to nửa giờ, ngay cả cô cũng không hiểu tại sao bản thân có thể cố được đến bây giờ.
Đầu gối bị khí lạnh xâm nhập, giống như quỳ trên bàn chông vậy, cắm vào xương cốt cô, cô không kìm được ho một tiếng, suýt nữa ho ra máu.
“Lệ Cảnh Minh chúng ta quen nhau bao lâu?”
Lệ Cảnh Minh nghi ngờ không hiểu có phải đầu Thẩm Tri Ý hỏng rồi không, sao đột nhiên hỏi anh câu này, có điều anh vẫn đáp: “Sáu năm”.
Thẩm Tri Ý lắc đầu, đáp: “Không phải sáu năm, mà là mười sáu năm”.
Năm đó ngày xuân gió mát, cô chẳng muốn gì, chỉ muốn khiến anh yêu mình, muốn tận mười sáu năm.
Dù là sáu năm gặp nhau hay là bốn năm ép hôn, đều là công sức mười năm cô bỏ ra.
Chỉ là cô tính toán được bắt đầu nhưng không ngờ được đến cái kết, sáu năm trước chắc cô có nằm mơ cũng không ngờ Lệ Cảnh Minh hận cô như vậy.