Bạn đang đọc Nếu Có Kiếp Sau Xin Đừng Gặp Gỡ! – Chương 130: Tôi Yêu Anh Như Vậy Đương Nhiên Sẽ Cảm Động Rồi
Bỏ ra 520 triệu tệ để mua một khu đất xây khu vui chơi, chi phí tính ra phải tới 1,5 tỷ tệ, tốn sức tốn thời gian chỉ để cho phu nhân nhà mình vui chơi.
“Anh Lệ đúng là thương vợ”.
“Trai tài gái sắc, trời sinh một cặp”.
“Nếu tôi là Thẩm Tri Ý thì e rằng bây giờ tôi đã hạnh phúc tới phát ngất luôn rồi, kiểu đàn ông như vậy tới lúc nào tôi mới có thể gặp được đây?”
Thẩm Tri Ý không biết lúc này cô đang bị bàn tán ra sao, nếu như biết được những câu nói đó thì sẽ chỉ mỉm cười giễu cợt, cô nên thấy hạnh phúc vì cô không phải là tôi đi.
Mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nhà tan cửa nát, thuở nhỏ bị người ta lăng nhục, người không ra người ma không ra ma, vậy mà còn có người ngưỡng mộ cô nữa sao?
Thẩm Tri Ý không thích phỏng vấn, càng sợ hãi với ánh đèn flash, sắc mặt vốn đã trắng bệch trông như trong suốt bên dưới ánh đèn flash chớp nháy.
Cô híp mắt trốn ra sau người Lệ Cảnh Minh, cảnh tượng này được chụp lại đăng lên mạng lại trở thành xấu hổ lẩn trốn.
Lệ Cảnh Minh vừa ứng phó với phóng viên vừa dùng mắt liếc nhìn bàn tay đang ôm chặt lấy cánh tay anh, rất chặt, Thẩm Tri Ý rất ít khi ôm anh chặt như vậy, sức lực mạnh tới phát run.
Lệ Cảnh Minh giơ tay lên nắm luôn được tay Thẩm Tri Ý, bàn tay ấm áp của anh bao trọn lấy lòng bàn tay lạnh băng của cô.
Chỉ cần một ánh mắt của Lệ Cảnh Minh, vệ sĩ đã tiến lên trước tách ra một con đường, Lệ Cảnh Minh nắm tay Thẩm Tri Ý rời khỏi hội trường.
Sau khi lên xe, Lệ Cảnh Minh mở một chai nước rồi đưa cho Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý cứ căng thẳng là sẽ khô miệng, bề ngoài cô giả vờ như rất bình tĩnh, trên thực tế nội tâm lại cực kỳ hoảng loạn, giống như một mớ chỉ rối rắm, càng gỡ lại càng rối.
Sau khi uống mấy ngụm nước mát mới áp chế được sự hoảng loạn trong lòng.
“Tại sao?”, Thẩm Tri Ý khàn giọng hỏi.
“Tại sao cái gì?”, Lệ Cảnh Minh cười nhìn cô, biết rõ rồi nhưng còn cố tình hỏi.
“Tại sao lại phải mua mảnh đất đó, lại còn nói là để xây dựng khu vui chơi cho tôi ở trước mặt phóng viên?”
“Đột nhiên muốn tặng cho em một món quà thôi, em có hài lòng với nó không?”
Mảnh đất 520 triệu tệ, công trình hơn tỷ tệ chỉ là một món quà để làm cô vui?
“Anh không sợ Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy phát ghen rồi sẽ tìm anh gây chuyện sao?”
“Cô ấy ghen thì kệ cô ấy, em nghĩ nhiều như vậy để làm gì?”
Thẩm Tri Ý lăn tăn hỏi: “Mảnh đất này thật sự dành cho tôi ư?”
“Ngay cả tên cũng viết tên của em, không cho em thì cho ai?”
“Nếu như đã là của tôi thì có phải tôi có thể tuỳ ý xử lý không?”
Lệ Cảnh Minh không lên tiếng, Thẩm Tri Ý bật cười, khẽ nhướn mày nói: “Hôm nào đó tôi sẽ bán mảnh đất này đi, xây khu vui chơi cái gì, lãng phí thời gian lãng phí nhân lực”, xây khu vui chơi phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, xây xong rồi cô có thể chơi hay không còn là một vấn đề, chi bằng quy đổi ra tiền đưa cho cô, năm trăm triệu tệ đủ cho cô làm rất nhiều việc.
truyện
Lệ Cảnh Minh ngơ ngác, rõ ràng không ngờ Thẩm Tri Ý lại nói như vậy: “Thẩm Tri Ý, người phụ nữ khác nghe thấy anh tặng em hòn đảo này để xây khu vui chơi cho em đều cảm động, lẽ nào em không cảm động sao?”
“Cảm động chứ, tôi yêu anh như thế thì sao có thể không cảm động cho được?”
Tôi yêu anh như thế…
Yêu anh…
Yêu? Thẩm Tri Ý nói ra câu này rất tự nhiên, nói rất trôi chảy, ngay cả ngắt nghỉ giữa câu cũng không có.
Lệ Cảnh Minh đã rất lâu không được nghe cô nói cô yêu anh rồi, vừa rồi anh được nghe thấy, giống như một viên đá rơi xuống mặt nước yên ả, dấy lên từng tầng từng tầng sóng gợn.
Trong miệng Thẩm Tri Ý nói “yêu” thế nhưng ánh mắt lại lạnh tanh, Lệ Cảnh Minh cho rằng bản thân nghe nhầm nhưng nhìn kỹ thì ngoại trừ vẻ lạnh lùng ra cũng chẳng có chút cảm xúc nào khác chứ đừng nói là tình ý.
Trong tim đột nhiên thổi bùng lên một ngọn lửa vô danh, khiến cho trái tim cực kỳ khó chịu, Lệ Cảnh Minh không nhìn cô nữa, anh sợ còn nhìn nữa thì anh sẽ không kiềm chế được mà mạnh tay với Thẩm Tri Ý.
“Nếu cảm động thì cứ nhận lấy, chuyện sang tay bán đi để quy ra tiền mặt đừng có mà nghĩ tới”.
Thẩm Tri Ý buồn cười nhìn anh, cô bị bệnh, thế nhưng không bệnh tới độ đầu óc có vấn đề.
Lệ Cảnh Minh có suy tính gì, nghĩ sâu xa một chút là sẽ nhận ra ngay, mảnh đất này không hoàn toàn chuyển sang tên của cô, cô không hề có quyền động tới nó.
Lệ Cảnh Minh nói là xây khu vui chơi cho cô ở trước mặt phóng viên và tất cả mọi người, trên thực tế…anh đang mượn những lời này để đánh bóng tên tuổi, vậy nên bây giờ trên mạng đều nói vợ chồng bọn họ rất tình cảm, nói Lệ Cảnh Minh là người đàn ông tốt.
Mảnh đất này vừa được mua, khu vui chơi vẫn chưa xây dựng đã nhận được sự chú ý, đợi ngày khu vui chơi chính thức được xây dựng xong, sẽ có không ít người đến đấy, có thể sẽ còn trở thành thánh địa hẹn hò tình nhân.
Thật là biết tính toán…
Lệ Cảnh Minh nhìn sắc mặt cô từ trầm ngâm chuyển sang khinh thường, sau đó lại giống như nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt ngày càng lạnh lùng, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười chế giễu.
Rõ ràng chưa tới vài giây, nhưng cảm xúc của Lệ Cảnh Minh lại biến đổi theo sắc mặt của cô.
Ánh mắt Thẩm Tri Ý chợt lạnh tanh, cô nhìn chai nước trong tay, nói rõ từng câu từng chữ: “Lệ Cảnh Minh, lúc tôi ở trong bệnh viện không phải là không cảm nhận được gì.
Tôi biết anh đang làm việc đang gọi điện thoại, biết anh đang xem văn kiện gì đó, biết anh vừa bắt đầu đã muốn mua mảnh đất đó, tôi còn biết ban đầu có hai phương án, một là làng du lịch, mà phương án còn lại chính là khu vui chơi”.