Bạn đang đọc Nếu Có Kiếp Sau Xin Đừng Gặp Gỡ! – Chương 103: Vạch Trần Hạ Minh Nguyệt
Lúc Tô Miễu nói ra lời này, gương mặt không chút biểu cảm kia cuối cùng cũng có một chút dao động, trên mặt bao trùm vẻ chế nhạo, như cười như không.
“Không phải!”, Hạ Minh Nguyệt nổi điên trừng mắt nhìn cô ấy, người phụ nữ này sao dám, sao lại dám sỉ nhục cô ta là nhân tình chứ?
“Không phải nhân tình thì sao cô cứ thích đeo bám chồng của người khác thế, không biết xấu hổ dùng chồng người khác như là tài sản chung? Giống như con chó tới đâu cũng sủa loạn?”, Tô Miễu một tay đút bên trong áo blouse trắng, gương mặt trẻ con đơn thuần vô hại, vậy mà câu sau nói ra còn khó nghe hơn cả câu trước.
“Tôi hiểu ra rồi, cô còn chẳng bằng tình nhân, tình nhân người ta còn có thân phận nữa, loại như cô mà đặt trong thời cổ đại thì chỉ có thể là con a hoàn thông phòng chẳng ai biết tới”, Tô Miễu nói rồi liếc nhìn Lệ Cảnh Minh phía bên cạnh, nụ cười trên mặt càng thêm sâu hơn, cô ấy nghiêng đầu, gương mặt như em bé trông càng ngoan hiền hơn.
Lệ Cảnh Minh: “Bác sĩ Tô xin hãy cẩn trọng lời nói”.
“Lời này tôi trả lại nguyên cho anh”, Tô Miễu không chút khách khí: “Có một số người thoạt nhìn hình người dạng chó, làm ra những việc thậm chí còn chẳng bằng loài súc vật, rõ ràng đôi mắt tỏ tường mà tại sao lại không nhìn ra được người ở bên cạnh mình? Anh nói xem phải không, tổng giám đốc Lệ”.
Cô ấy khẽ cười với Lệ Cảnh Minh.
Đôi mắt như chim ưng của Lệ Cảnh Minh phát ra tia sáng u ám, hàm dưới siết lại, nhìn ra được là đang tức giận.
Hạ Minh Nguyệt đột nhiên gằn giọng: “Bác sĩ à cô bị làm sao thế, có hiểu thế nào là tôn trọng người khác không, có tin tôi tìm viện trưởng của mấy người đuổi việc cô ngay không hả?”
Tô Miễu vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười: “Được thôi, có điều trước khi cô đi tìm viện trưởng đuổi việc tôi thì chúng ta giải quyết tội phỉ báng người khác của cô trước đã.
Cô nói Thẩm Tri Ý muốn giết cô, vậy tôi muốn hỏi, cô ấy vừa làm xong phẫu thuật sẩy thai thì lấy đâu ra hơi sức mà đi giết cô, nếu như đã muốn giết cô thì tại sao cô lại chẳng hề hấn gì còn cô ấy thì bị thương khắp người cơ chứ?”
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt trở nên đông cứng: “Đó là bởi vì tôi né kịp thời, cô ta đương nhiên không thể làm tôi bị thương”.
Tô Miễu hỏi ngược lại: “Thật sao? Vậy sao tôi lại nghe được y tá tới hiện trường nói rằng lúc đó cô trốn trong lòng Lệ Cảnh Minh với dáng vẻ bị thương rất nặng, lẽ nào là cô giả vờ sao? Chính là để hãm hại Thẩm Tri Ý?”
“Không phải, là cô ta muốn giết tôi!”
“Vậy thì tại sao cô ấy phải giết cô?”
Hạ Minh Nguyệt lúc này hoàn toàn không ý thức được cô ta đã hoàn toàn bị Tô Miễu túm được thóp, người khác vừa hỏi cô ta liền vô thức nói: “Bởi vì cô ta đố kỵ với tôi”.
Tô Miễu bật cười, cô ấy cười rất nhẹ, mang theo sự lạnh lùng và chế nhạo, chất giọng vẫn cực kỳ nhẹ nhàng: “Đố kỵ cô có vẻ ngoài xấu hơn hay là đố kỵ cô chẳng biết làm gì, chỉ có thể giống như một nhánh cỏ tơ hồng dựa dẫm vào đàn ông, hay là nói đố kỵ cô biết mê hoặc chồng của người khác?”
Hạ Minh Nguyệt ấp úng, còn chưa kịp lên tiếng thì Tô Miễu đã chặn họng.
“Đừng lấy tình cảm ra để tranh luận, một người hại bản thân tới độ nhà tan cửa nát lại còn sảy thai, tôi không tin rằng cô ấy còn thích anh được”, Tô Miễu đang nói với Hạ Minh Nguyệt, nhưng ánh mắt lại nhìn Lệ Cảnh Minh.
Hạ Minh Nguyệt nghe vậy thì gương mặt thanh tú chợt sững sờ, cô ta rất muốn phản bác lại lời nói của nữ bác sĩ này, nhưng cô ta lại phát hiện ngay cả một câu phản bác cô ta cũng không thốt nổi nên lời.
Tô Miễu bỏ tay ra khỏi áo blouse trắng, trong tay cầm điện thoại, đèn tín hiệu bên trên đang phát sáng, Tô Miễu mở tin nhắn gần nhất ra ngay trước mặt hai người, bên trong là một đoạn video vừa mới được gửi tới.
Tô Miễu vừa xoay điện thoại vừa nói: “Quên nói cho cô biết, vì sợ bệnh nhân trong phòng bệnh có triệu chứng nặng đột nhiên xảy ra biến cố gì nên chúng tôi đã cho lắp camera giám sát bên trong góc phòng bệnh”.
Sắc mặt của Hạ Minh Nguyệt lập tức trở nên trắng bệch.
Giọng nói của Tô Miễu trở nên rất lớn: “Khỏi phải nói đoạn video này rõ nét tới mức nào, quay lại rất rõ gương mặt của mấy kẻ hiểm độc có tâm địa gian ác”.
Hạ Minh Nguyệt sợ hãi, cô ta dùng lực siết chặt lấy hai tay của Lệ Cảnh Minh: “Cảnh Minh anh đừng tin lời cô ta, đừng xem, chắc chắn là cô ta tìm người cắt ghép video…”
Hạ Minh Nguyệt vẫn chưa kịp nói xong, sau khi những tiếng tạp âm trong điện thoại vang lên thì bên trong lại truyền tới giọng nói của cô ta…