Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Chương hap 5 ( Full )


Bạn đang đọc Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba: Chương hap 5 ( Full )

Nặng nề, ông lê từng bước đến bên điện thoại.
-A lô, tôi nghe đây?
-Ông Lý – tiếng đầu dây bên kia trả lời – Nhận ra tôi chứ?
-Là…là…là cô hả?
-Tôi sẽ đón Khang Vĩ về nhà mình, còn ông, cám ơn ông thời gian qua đã chăm sóc nó thật tốt và tôi rất mừng vì những gì ông đã đạt được. Trách nhiệm của ông đến đây là hết rồi.
-Rụp – Lạnh lùng cụp máy.
Ông thẫn thờ, phải rất lâu sau ông mới đặt ống nghe xuống máy. Ông không còn biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Ông không hiểu, à mà đúng ra là ông không muốn hiểu.
Đồng ý ư? Không, không thể nào, nó là con ông mà, đứa con tội nghiệp của ông.
Không đồng ý ư? Không nhẽ ông làm đựơc sao? Ông biết người đàn bà này, ông hiểu lắm. Một khi bà ta quyết làm điều gì thì trời có sập xuống bà ta cũng kệ. Nhưng đó không phải là lý do chính. Ông biết rằng nếu để nó sống cùng ông thì rồi quá khứ của ông lại làm cho nó khổ, rồi thì ông lại hành hạ nó. Đúng như những gì ông đã làm với má nó trước đây. Và cũng như lần trước cho đến khi ông nhận ra rằng ông không thể thiếu nó, khi ông nhận ra là ông cần ai đó thì đó là lúc mà người đó phải ra đi….
Ông ngửa cổ lên nhìn bầu trời qua hơi men. Trời đêm nay không trăng, sao, cũng không có gió mây. Bầu trời đen kịt, tối tăm, phải chăng bão sắp về?
Nó bừng tỉnh, mở mắt ra thì thấy anh hai đang gục đầu bên giường mình. Bàn tay anh nắm chặt bàn tay gầy gò của nó. Cựa quậy, nó muốn ngồi dậy.
-Làm gì thế Bi, đừng tự ngồi dậy, để anh đỡ em. Anh hai giật mình lo lắng.
Nó cười nhẹ nhàng tỏ ý tán đồng. Khương Vĩ nhẹ nhàng đỡ em mình ngồi lên, dựa lưng vào gối.
-Anh xin lỗi, Khương Vĩ nói, nhìn sâu vào mắt nó.
-Sao anh lại xin lỗi? Tỏ vẻ ngạc nhiên nó hỏi lại – Nếu không vì em bắt anh hai ra bỉên thì anh đã không bị ốm rồi mà. Em phảỉ xin lỗi anh chứ.
Không nói gì, Khương Vĩ ôm chặt nó vào lòng mình mặc cho nó la oai oái vì khó thở và vì đau.
Bất chợt có tiếng gõ cửa phòng, anh nhanh nhẹn thả nó ra, tiến đến mở cửa phòng. đứng ngoài cửa phòng lúc này là cả gia đình bác Trần – bạn ba nó và cũng là người đang ở chơi nhà nó đến thăm.
-Con đỡ hơn chưa vậy, tiếng ông Trần trầm ấm.
-Con đỡ rồi ạ. Cám ơn bác quan tâm con.
Trong khi anh hai đi pha nước mời khách thì nó vui vẻ tiếp chuyện ông Trần.

-Mà con đi sao vậy, tại sao lại để bị xe đâm chứ? Bà Trần lên tiếng- đi học về phải cẩn thận chứ, buổi tan tầm nhiều xe lắm mà.
Lúc mới đến thấy thái độ lạnh lùng của nó, bà không mấy thiện cảm. Nhưng khi nghe chồng mình kể về nó, với lại tiếp xúc với nó nhiều bà cũng dần thấy quý mến nó.
Nó khẽ cúi đầu, vậy là mọi người vẫn chưa rõ mọi chuyện.
-Dạ cũng tại con bất cẩn.
-Ủa, lúc Vĩ về Ngọc Ân tưởng Vĩ đi cùng với Tùng Lâm mà, sao lại bị xe đụng được chứ?
Con bé ngồi bên chợt lên tiếng. Dù biết nó học cùng lớp mình nhưng Khang Vĩ không ngờ được nó lại quan tâm đến mình như vậy.
-Ừ tại lúc xuống qua đường tớ không cẩn thận.
-Ê, sao lạ vậy trời, tớ tưởng nếu đi từ trường về nhà ta thì không cần sang đường chứ, phải không anh hai?
Vừa nói nó vừa quay sang ông anh như thể muốn có được đồng minh.
-Nhờ anh hai nhờ, hay Tùng Lâm không đưa cậu về hẳn nhà à?
-Tùng Lâm là ai ta? Bất ngờ anh hai con bé hỏi lại.
-Anh này kỳ, Tùng Lâm là người ngồi cùng bàn với Khang Vĩ đó. Bạn thân của Khang Vĩ phải không ?
Mặc cho hai đứa trẻ nói chuyện với nhau, ông bà Trần không quan tâm lắm.quay qua nhìn nó.
-Con đau lắm phải không ?
-Cám ơn cô, con đỡ rồi ạ.
Nó cúi đầu lý nhí. Quả thật lúc này nó đau muốn khóc. Khắp người toàn vết thương, sâu trong tim cũng toàn vết thương…
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay vào thăm nhóc, buồn thật. Nhìn nhóc trông gầy đi nhiều quá, khắp người toàn vết thương. Tại sao nhóc lại để mình bị tai nạn chứ, đã hay đau ốm rồi mà lại không biết tự lo cho bản thân mình. Mình muốn được ôm nhóc vào lòng quá, nhìn thấy nhóc đau đớn mình không thể cầm lòng được.
Trời ạ, mà sao nhóc lại đi cùng tên Tùng Lâm về chứ, nếu nhóc không đi cùng hắn ta chắc đã không sảy ra chuyện. Mà thằng ôn này thật vô tình, đưa bạn mình về mà cũng không nên thân. Nếu nhóc không ổn chỗ nào, mình thề sẽ tìm nó tính sổ.

Mà sao mình lại thấy không vui khi nhóc ở cạnh tên đó chứ. Nhóc là một người con trai đoàng hoàng mà. Đúng rồi, nhóc thật mạnh mẽ khôi ngô, mà mình là gì chứ, chỉ là một tên bị cả thế giới này lên án, coi thường mình có được nhóc sao ? Nực cười thật. Mình là ai chứ, một người không đáng nhắc đến, vậy mà mình lại muốn gì ? Thật nức cười. Đúng vậy không hơn không kém.
Hôm nay trời đẹp thật, gió thổi nhẹ, mây nhẹ nhàng trôi tung tăng. Giữa bầu trời cao xanh nó được Khả Chi đẩy xe lăn đi dạo. Trông nó lúc này vui khôn tả. Đúng vậy, lâu lắm rồi nó mới được đi trong nắng. Nó nhớ trường, nhớ lớp, nhớ bạn bè và bất chợt nó thấy nhớ ai đó. Không hiểu sao nhưng nó nhớ hình dáng quen thuộc đó, nhớ nụ cười, nhớ cái nhìn thân thương, khoẻ khoắn.
-Bi này, em giận ba hả?
Bất ngờ chị hai hỏi nó, chị ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh nó, mắt lơ đãng nhìn ra xa.
-Không ạ, em không giận ba, nhưng em sợ ba giận em. Chị này, tại sao hả chị, tại sao em luôn làm ba thất vọng vậy? Em sai thật sao?
Nó cúi gầm mặt xuống. Lúc này trong nó đang có những thứ cảm xúc khác nhau rằng xé. Nó đã tự hỏi mình, hỏi nhiều lắm rằng là nó sai thật sao, tại sao nó lại được sinh ra trên đời này, để rồi mọi chuyện với nó cứ như ở địa ngục.
-Chị này, nếu như một ngày nào đó em không thể ở bên ba, bên chị nữa thì chị giúp em chăm lo cho ba nhé.
-Gì vậy Bi? Em nói gì thế? Ai đã nói với em điều gì à? Bi! Nói cho chị nghe đi.
Bất ngờ trước những gì nó nói, Khả Chi như không còn tin vào tai mình nữa. Cô lắc mạnh vai nó, giọng cô lạc hẳn đi.
-Chị sao vậy? Em chỉ muốn nói vậy thôi, không có ý gì mà. Cũng tại em thấy ba không thích em, nên em sợ một ngày nào đó ba không muốn thấy em trong nhà mình nữa. chỉ vậy thôi mà chị.
Trước thái độ lạ lùng, lo lắng của cô, nó thật sự bối rối.
Khả Chi nhoài người ôm chặt nó vào lòng mình, cô ghĩ sát đầu nó vào ngực mình. Cô khóc, nước mắt cô rơi, chảy dài trên tóc nó, chảy xuống vai áo nó, thấm vào da thịt nó. Ấm nóng…
-Chị à – nó lên tiếng phá tan bầu không khí – giọng nó buồn buồn – Em biết, tại em mà ba khổ, tại em mà chị khổ, cũng tại em mà anh hai khổ. Từ nhỏ em đã hiểu rõ rằng em không có chỗ trong gia đình mình. Em sống nhưng luôn luôn chuẩn bị tinh thần, tinh thần là một ngày nào đó em sẽ phải ra đi…
-Bi!
-Chị đừng nói gì cả, chị nghe em nói hết đã nhé. Một lần thôi chị, chỉ một lần này thôi, rồi từ đây em sẽ không bao giờ nói đến nữa.
Nó nhìn Khả Chi như van xin, nó biết đây là cơ hội để nó nói ra hết những gì vướng bận trong lòng mình. Chỉ một lần thôi, một lần rồi nó sẽ không bao giờ nhắc đến nữa, hình như nó cảm thấy rằng nếu không nói bây giờ thì không bao giờ nó còn có cơ hội nói lại lần nữa.
Khả Chi không nói gì, cô im lặng.
-Chị à, từ lúc em biết đến sự tồn tại của mình, cũng là lúc em nhận ra rằng mình là gánh nặng cho ba, ọi người trong nhà ta. Em biết mình không nên tồn tại trong cái gia đình này và mình không có chỗ trong nó. Em cũng nhận ra rằng, em nên chuẩn bị hành lý thật gọn gàng, ba đã quá kiên nhẫn với em, cũng sẽ đến lúc sự kiên nhẫn của ba không còn giới hạn nữa.

Ngừng lại một lúc, nó nói tiếp.
-Đến lúc em nên đi rồi, em đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu, rất lâu. Có lẽ em ra đi, ra đi bây giờ là cách giải quyết tốt nhất cho gia đình ta.
Khả Chi bàng hoàng, cô không còn nghe thấy gì nữa. Cô không muốn nghe nữa, không thể được, nó không thể đi lúc này, nó…nó…Cô không muốn nghĩ gì hết, không! Không được…không!
-Bi, nhìn thẳng vào mắt chị này, Bi. Em nhìn đi.
Cô lay mạnh tay nó, nước mắt cô lúc này chảy thành dòng trên khuân mặt thanh tú của, mớ tóc dài trước trán bết lại vì mồ hôi do lo lắng và vì nước mắt đau thương.
-Em là em chị, nhà em đang ở là rành cho em, em không được đi đâu cả, em có nghe chị nói gì không? Bi, em có hiểu chị đang nói gì không?
Chị hai đẩy mạnh vai nó, nhìn thật sâu vào mắt nó.
-Em là em chị, em không cần chị, nhưng chị cần em. Em không được đi đâu cả. Em hiểu không Bi?
-Chị à, cho em khóc trong lòng chị một lần nhé, chỉ một lần này nữa thôi. Em hứa mà, em hứa với chị, sau hôm nay sẽ không bao giờ em khóc nữa. Em hứa mà…Vừa nói nó vừa gục đầu vào lòng chị mình, cả hai ôm nhau khóc.
Hai người ngồi nói chuyện mà không hay rằng trời đã đổ mưa từ bao giờ, mưa từng hạt, từng hạt một, mưa rơi đều đều, buồn như ai kia. Mưa đang rơi hay nỗi lòng của ai kia đang khóc…
Đứng ngay sau thân cây, chỗ hai chị em đang nói chuyện là một người thanh niên đẹp trai, tuấn tú nhưng mang một khuân mặt thật buồn. Trên tay anh đang cầm chiếc ô che mưa, nhưng thế này thì chắc không cần nữa rồi. Anh lặng lẽ bước quay đi, mang theo mình một nỗi buồn vô hạn.
Thì ra là vậy, tưởng mình đã hiểu hết về nó, tưởng mình như vậy là đã đồng cảm với nó, tưởng mình như vậy là đã yêu thương nó. Không phải vậy, anh thật sự thấy khó thở. Với mỗi con người khi sinh ra đều xem gia đình như là một pháo đài kiên cố và vững chắc nhất, che chở bảo vệ tốt nhất cho chúng ta. Nhưng với nó thì khác, nó sống trong gia đình mình nhưng lúc nào cũng lo chuẩn bị tinh thần để ra đi. Nó sống trong một gia đình nhưng không khi nào cảm thấy thật sự yên ổn và hạnh phúc. Nó phải ra đi ư, thật sao?
Anh nhắm mắt lại, đau lòng khôn tả. Từ lúc anh nghe thấy những lời nói của nó với Khả Chi anh luôn cảm thấy rằng nó đang dần xa anh, trôi khỏi đôi tay anh. Dù anh biết nó sẽ không sống được, nhưng anh vẫn luôn hy vọng điều kỳ diệu sảy ra. Nhưng bây giờ thì anh hiểu rằng, dù điều kỳ diệu có thể sảy ra đi nữa thì anh vẫn phải xa nó.
Hôm nay nó suất viện, các vết thương cũng đã lành lại nhiều, chỉ có tay gãy là vẫn phải bó bột. Nó vui vẻ theo anh hai đón về.
-Bi này, đi được không hay để anh cõng em nhé. Anh hai nhìn nó cười kiểu gian ngoan.
-Thôi mà anh, cõng em rồi anh lại gãy xương sống đấy.
-Ê, thái độ gì đó, không tin hả được rồi…
Nó xong anh hai vứt hết đồ đạc của nó lên tay Khả Chi, chưa kịp hiểu anh hai muốn gì chỉ thấy chị Khả Chi kêu oai oái.
-Trời, làm gì thế ông tướng, không cầm cho người ta lại còn…
-Chị cầm giúp em đi, nhé.
Bất ngờ anh hai quay lại, một tay vít vai nó, tay còn lại anh nhấc bổng hai chân nó lên. Mất đà nó vội vàng đưa hai tay bám chặt lấy cổ anh. Anh cưới sảng khoái khi thấy nó như vậy. Nó nhìn anh, không nói gì, chỉ cười ấm áp.
-Cháu gặp cô chút nhé.

Bất ngờ bà bác sĩ suất hiện, đưa mắt nhìn nó, cái nhìn ấm áp đến lạ. Bà hất đầu về phía chị hai, tỏ ý muốn nói chuyện riêng với chị. Lưỡng lự đôi chút nhưng chị cũng nhanh chóng gật đầu…
-Sao cháu thấy thế nào, được không?
Trong một quán caffee nhỏ trước cổng bệnh viện, hai người phụ nữ đang nói chuyện với nhau. Bà bác sỹ già đẩy cao gọng kính, nhìn Khả Chi như thúc dục.
-Chuyện này, chuyện này…cháu…cháu…
Cô không còn hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, bà ta là ai mà lại đòi nuôi em cô chứ. Bà ta có ý gì đây?
-Cháu đừng hiểu nhầm, cô không có ý gì đâu. Chắc cháu không biết chứ, cô là bạn thân với mẹ cháu, điều này cháu có thể hỏi ba để khẳng định. Cô không có ý gì cả, chỉ muốn đưa Khang Vĩ về nhà để tiện chăm sóc thôi. Cháu biết đấy, trước khi má cháu qua đời đã nhờ cô chăm lo cho nó, nhưng vì cái chết của mẹ cháu đã khiến cô không có đủ tự tin để nhìn nó. Cô đã để nó khổ suốt 17 năm nay, cô không muốn nó khổ thêm nữa.
Bà bác sĩ già nói trong sự trân thành. Thật lòng bà thì bà muốn nói rất nhiều, nhưng không hiểu sao bà chỉ có thể nói được như vậy. Bà muốn Khả Chi hiểu được những gì bà đang muốn nói, bà sợ cô không đồng ý.
-Cháu không biết nữa, dù sao thì nó cũng là em trai cháu, điều gì làm cô tin là cháu sẽ để cho cô nuôi em cháu. Và điều gì khíên cô chắc rằng co sẽ chăm lo cho nó tốt hơn gia đình cháu.
Khả Chi nói một hơi dài, cô sợ, phải, lúc này đây cô đang rất sợ, cô sợ mất nó, nỗi sợ đó đã chiếm gần hết tâm trí của cô.
-Khả Chi, cô biết điều này thật khó chấp nhận đối với cháu, nhưng cháu hiểu cho cô, thương lấy em trai cháu. Nếu cứ để cho em trai cháu ở nhà chắc cháu cũng biết là nó sẽ không thể sống hạnh phúc với ba cháu được. Hơn nữa bệnh tình của nó, cháu biết rồi đấy, nó sống cũng không được bao nhiêu nữa.
Nghỉ một chút, bà nhấp một ngụm caffee rồi nói tiếp.
-Cháu nên hiểu rằng, việc bệnh tật của Khang Vĩ rất khó nói, nếu cứ để nó sống như thế này cô không giám chắc là nó có thể sống thêm được quá 3 tháng nữa. Cô tin là cháu sẽ tự có quyết định của mình.
Nó xong bà vẫy tay gọi phục vụ.
-Cô về trước nhé, cháu suy nghĩ kỹ đi rồi sớm cho cô câu trả lời.
Bà rút tiền ra thanh toán hai cốc caffee, sau đó nhanh nhẹn bước ra của. Khả Chi vẫn ngồi đó bất động. Trong đầu chị lúc này trống rỗng, không một tí thông tin nào làm chị quan tâm.
-À quên, cháu biết rằng nếu sống với cô, Khang Vĩ sẽ được chăm sóc cẩn thận với những thiết bị y tế tôt nhất, hơn nữa cô là bác sĩ nếu có vấn đề gì sảy ra cô có thể can thiệp nhanh nhất.
Bà bác sĩ ra đến cửa bất chợt quay lại nói thêm.
Khả Chi ngước đầu nhìn lên rồi nhanh chóng cúi xuống. Mắt cô đã nhoà lệ, cô cũng không có ý định lau nó đi. Rất lâu sau cô mới đứng dậy được. Loạng choạng cô bước ra khỏi quán…
Vừa thấy bóng dáng nó ngoài cổng, Bà Lan lao ra như tên bắn, rồi bà dừng khựng lại. Không nói được gì, bà khóc.
-Cô, con không sao mà, cô đừng vậy mà. Nó nhìn bà an ủi
-Lần sau con phải cẩn thận nhé, đùng làm cô lo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.