Đọc truyện Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba – Chương 33: hap 29 (The End) Cảnh Báo Chuẩn Bị Khăn Giấy
-Nhóc con, anh thế này mà phải hôn trộm à, nếu thích anh đè ra hôn cho chán thì thôi, việc gì mà phải hôn trộm.
Rồi anh nhìn thật sâu vào đôi mắt Khang Vĩ, đôi mắt trong veo, đen láy khiến cho khuân mặt nó càng trở nên khôi ngô, mạnh mẽ.
-Anh bớt đau chưa, lâu không gặp anh Bi nhớ anh lắm. Anh nhớ Bi không?
Ôm chặt lấy nó, Khương Vĩ nói trong nước mắt.
-Có chứ, anh nhớ Bi lắm, anh nhớ lắm…Nhưng anh không muốn đâu, anh không muốn em làm thế, anh không muốn đâu, không muốn…
Ôm thêm cho chặt lại, giọng Khang Vĩ nói như thổn thức, như vỗ về mà sao đượm buồn.
-Anh đừng thế mà, nếu anh có thể hi sinh cho Bi sống, Bi tin anh cũng làm thế thôi. Anh ơi! Bi đã không còn sống được lâu nữa, nhưng Bi để lại một phần thân thể mình trong anh, coi như Bi đang sống cùng anh nhé, Bi muốn được sống mãi cùng anh cơ, con tim Bi trong anh vậy là Bi được sống cùng anh rồi, anh đừng như vậy nhé, Bi yêu anh lắm…
Giọng nói nhẹ nhàng của nó khiến cho nước mắt của nhiều người cùng rơi…
Buồn…
Tê tái…
Nó mở mắt ra, một cảm giác thật khác lạ ập vào, không gian này, âm thanh này, mùi hương này sao mà quen đến vậy. Không phải là mầu trắng ảm đạm, không phải là những thiết bị y tế rắc rối và hiện đại. Đúng là không phải.
Phải rồi, là tiếng biển, tiếng sóng biển vỗ bờ, mùi biển mặn mòi, mầu xanh của biển hiện ra bên ngoài của sổ hoà lẫn vào mầu xanh của những khóm hoa địa lan khiến không gian xung quanh như trùng xuống, dịu dần đi. Bên cạnh nó, Tùng Lâm vẫn đang say ngủ, khuân mặt thanh thản đến lạ.
Sau khi không còn chịu nổi nữa, sau khi biết rằng nó không còn hi vọng nữa Tùng Lam quiyết định giải phóng cho Khang Vĩ. Anh không muốn những ngày cuối cùng của người mình yêu lại phải khổ sở trong nơi này. Anh không muốn những ngày cuối cùng này anh phỉa tiếc nuối, phải đau khổ vì đã để vụt mất những gì hạnh phúc nhất của anh, Tùng Lâm đã yêu cầu tiêm moocphin cho nó giảm bớt những cơn đau dù biết rằng như vậy đồng nghĩa với việc cuộc sống của nó lại càng bị rút ngắn hơn, nghĩa là nó sẽ chết sớm hơn.
Anh cũng đã đưa Khang Vĩ đi đến những nơi mà Khang Vĩ thường mong ước, mong muốn được sống, đựoc nhìn thấy.
Anh quyết định đưa người mình yêu đi đến nơi đó, nơi chỉ có hai người , nơi không còn ai có thể làm cho nó buồn, nó đau thêm nữa…
Khang Vĩ nhìn anh khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đặt lên má anh một nụ hôn, nhẹ thôi nhưng ấm nóng, hạnh phúc.
-A bắt được Bi nhé, định làm gì anh thế hả?
Tùng Lâm không mở mắt, mỉm cười hạnh phúc, đưa tay ra khỏi chăn anh kéo nó ngã nhào lên người mình.
-Định làm gì anh nào? Nói anh nghe đi?
Tùng Lâm chu mỏ lại hỏi, mắt vẫn nhắm tịt nhưng khuân mặt thì rạng rỡ hạnh phúc.
Khang Vĩ phụng phịu trả lời.
-Đâu có làm gì anh đâu, Bi chỉ muốn hôn anh thôi mà! Anh không cho thì thôi.
Nói xong nó làm mặt giận rỗi, khiến cho Tùng Lâm không khỏi phì cười.
-Thôi anh xin, đây anh cho hôn đền đây, cho hôn hai cái nhé. Kekeke
Nói xong, không kịp để Khang Vĩ phản ứng, anh kéo nó lại ôm thật chặt.
Bà Lan đã chuẩn bị xong bữa sáng, lẽ ra Tùng Lâm không định để bà đi theo nhưng bà nhất định đòi đi cùng, mặc ọi người can ngăn. Lúc đưa Khang Vĩ ra xe, bà lao lại ôm chặt nó không để cho Tùng Lâm mang nó đi, cực chẳng đã, mọi người đành để bà đi theo. Thật lòng, có bà bên cạnh Tùng Lâm cũng thấy đỡ hơn, và bản thân nó cũng thấy ấm áp hơn. Chị hai cũng muốn đi theo lắm, nhưng mà anh Khương Vĩ lại vào viện, ba mới bình phục, thế nên chị không thể bỏ đi được. Lúc nó đi, chị không ra xe, nó biết chị buồn lắm, biết chị không muốn xa nó, nhưng…
-Ăn nhanh đi không đồ ăn nguội hết bây giờ, nghĩ ngẩn ngơ gì thế, hay để anh xúc cho ăn nhé?
Cười nhăn nhở, Tùng Lâm khẽ nhắc nó, tiến sát lại nó, anh nhẹ nhàng bẹo má. Mặt nó xị ra trông thật đáng yêu.
-Thôi, Bi không ăn đâu. Ai bảo bắt nạt Bi.
Nó bỏ đũa xuống, làm mặt giận, nhưng thật lòng là tại cơn đau đến bất chợt. Cơn đau khiến nó như muốn gục đổ xuống, nhưng vì không muốn làm anh lo lắng, nó cắn chặt môi.
-Thôi ngoan ăn đi, rồi anh đua bé yêu đi dạo nhé, sáng sớm mà ra biển thì thích phải biết.
Tùng Lâm hồn nhiên nói với nó.
-Thôi không ăn nữa, anh đưa Bi ra biển đi.
Đành chịu trước sự bướng bỉnh của Khương Vĩ, Tùng Lâm chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, tiếng gió biển mặn chát, tiếng biển đang khóc hay tiếng lòng ai kia mà bản thân nó cũng không biết, gió biển thôi tung bay những sợi tóc của Tùng Lâm khiến khuân mặt anh lộ rõ ra trong nắng, mạnh mẽ, khôi ngô. Gió biển đùa nghịch trên người nó, ve vãn khuân mặt nó, khiến nó mỉm cười nhẹ nhõm.
-Anh đọc truyện cho bé nghe nhé. Bé thích truyện gì nào?
Rút một quấn sách trong túi ra, Tùng Lâm khẽ hắng giọng.
-Ừ anh đọc đi, truyện gì cũng đựoc mà.
-Nghe truyện: Lời nói muộn màng nhé.?
-Ừ, anh đọc đi, Bi nghe này.
Vừa nói, nó vừa dựa đầu vào ngực Tùng Lâm, nhẹ nhàng, hạnh phúc. Giọng Tùng Lâm trầm ấm vang lên khiến không gian như trững lại.
-“Lời nói muộn màng.
Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao……Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ….
– Chán thật đấy – Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui…
– Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao….
Việt đáp lại chán nản Cả hai im lặng một lúc lâu
– Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
– Trò chơi gì cơ???
– Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày…anh nghĩ sao??
– …..Được thôi….dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
– Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta…Thế anh muốn đi đâu nào??
– Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu…
– Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu
Linh và Việt đi xem phim….buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại….Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.
Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau…Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh……
Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên….mọi chuyện đến quá nhanh…lần đầu tiên họ ôm nhau.
Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn…Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao….Một ngôi sao băng bay qua…Linh ước….
Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên…..lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác “may mắn” nào đó..
Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm…Linh rủ Việt vào xem thử…Bà ta nói với cả hai: “các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có”….rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà.
Ngày thứ 84, cả hai đi biển….họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng.
Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản….Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao….Lúc đó đã là hơn 12h đêm.
1h23.
-Em khát quá-Linh nói.
– Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
– Mua cho em một chai nước khoáng đi.
1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về………Một ai đó chạy đến chỗ Linh:
-Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em .
-Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương…Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng….Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt………Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ.
11h51 trưa
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
– Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.
Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản….Linh bóc bức thư ra và đọc
Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều…anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!
11h58
Việt à…- Linh bật khóc-….Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng…nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh…hãy quay về với em đi…Em yêu anh…
Đồng hồ chỉ 12h chiều….tim của Việt ngừng đập….và đó là ngày thứ 100…!”
Tùng Lâm đã gấp quấn truyện lại rồi mà hình như nó vẫn còn chưa hết súc động, mặt nó đờ đẫn, buồn vô hạn. TRong cuộc sống, đôi khi hạnh phúc thật xa vời, thật khó chạm tới, nhưng đôi khi nó lại ở ngay trong tầm tay của của chúng ta, chỉ cần nắm bàn tay lại là có thể giữ được, bắt được. Chân lý đơn giản này hình như không phải ai cũng biết, và hình như cả nó và Tùng Lâm đều như vậy.
Ngước lên nhìn Tùng Lâm, nó thấy anh đang nhìn mình bằng ánh mắt yêu thương, ấm áp pha chút ân hận và sót xa.
Khẽ cười, Khang Vĩ gục mặt vào ngực anh, nói lý nhí.
-Tối nay, anh cho Bi yêu anh nhé…
Mặt nó đỏ bừng, nghe nóng rát hai bên má.
Tùng Lâm cưòi hạnh phúc, cầm lấy đôi bàn tay lạnh lạnh của nó áp chặt lên tim mình …
The end Tối nay, nó ho nhiều quá, cái không khí đêm bên biển thật ấm áp và đáng yêu. Trong ánh nến bập bùng bên bàn ăn, phải khó khăn lắm Tùng Lâm mới giúp nó ăn được một chút đồ ăn. Khuân mặt nó rạng ngời hạnh phúc, nhưng cũng không dấu nổi những cơn đau đang hành hạ nó. Khang Vĩ thở gấp từng đợt, ho sặc sụa, thức ăn ăn vào được bao nhiêu theo đó mà lôn ra hết, hoà cùng máu trong miệng, hoà cùng nước mắt, hoà cùng nỗi đau…
Tùng Lâm đau đớn ôm ghì người anh yêu vào lòng mình, lồng ngực anh như vỡ oà sau mỗi cơn đau mà Khang Vĩ phải chịu đựng. Người nó yếu dần, lả dần trong vòng tay anh…
Hơn ai hết, anh cảm nhận rất rõ về giới hạn chịu đừng của người anh yêu thương, anh cảm nhận rất rõ. Dường như đêm nay là đêm cuối cùng anh còn được bên Khang Vĩ, đêm cuối cùng anh còn được ôm chặt người anh yêu.
Anh nhẹ nhàng đặt ngừời anh yêu lên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cho đến khi nghe tiếng thở đều đều vào nhịp. Một mũi moocfin được tiêm vào ngừơi đã khiến cho cơn đau được giảm đi đáng kể. Anh quay người nhìn Khang Vĩ, đôi mắt nhắm nghiền khuân mặt khôi ngô vẫn vậy, vẫn đáng yêu như lần đầu anh gặp cậu, đáng yêu ngay cả khi Khang Vĩ tỏ ra bướng bỉnh nhất hay khó ưa nhất. Anh cười hạnh phúc.
-Đừng lo bé yêu của anh, không gì có thể chia cắt hai chúng ta nữa đâu, anh hứa đấy.
Rồi Tùng Lâm đặt nhẹ lên môi Khang Vĩ một nụ hôn, ấm áp, hạnh phúc. Và anh cũng không lấy làm bất ngờ khi Khang Vĩ quay ngưòi lại ôm chặt lấy anh, đáp trả lại nụ hôn đó. Anh quá hiểu nó, mỗi lần nó đau, hay không muốn ngưòi khác thấy nó đau, nó thưòng giả ngủ thật ngon, ngủ như thể nó đang đóng giả một thiên sứ nằm ngủ ngàn năm trong tủ kính, đem theo cả tình yêu và cả con tim của người mình yêu thương. Người ta nói rằng: “Một người bạn tốt là người bạn có thể nhận ra ngay điều bất ổn ngay cả khi bạn cố nở một nụ cười thật tươi” Còn với anh, anh đâu chỉ là bạn tốt của nó, anh còn như tồn tại trong nó, sống trong tâm hồn nó, yêu thương cùng nó. Anh hiểu chứ…
Từng chiếc cúc áo được anh nhẹ nhàng gỡ ra, thân thể nó nằm trọn trong lòng anh ấm nóng yêu thương. Khang Vĩ im lặng, tất cả bao yêu thương, nhớ nhung, hạnh phúc Khang Vĩ dường như muốn đáp lại hết. Tất cả những yêu thương đó, những nhớ nhung đó Khang Vĩ đều nhẹ nhàng để lại trên cơ thể Tùng Lâm, cậu làm nó cẩn trọng, da diết, nâng niu hết sức. Tùng Lâm hạnh phúc đón nhận nó, trong lòng thầm tự hỏi rằng hình như trên đời này chỉ có mỗi Khang Vĩ, ngưòi yêu bé nhỏ của anh dù là làm công việc hứng khởi và đam mê này, làm công việc mà rất dễ dàng nảy sinh ham muốn chiếm đoạt, thú tính, cắn xé cơ thể đối phương này mà Khang Vĩ vẫn đúng mực đáng yêu và nhẹ nhàng đến vậy.
Khang Vĩ đã dành cho anh thứ tình yêu trong sáng nhất, đẹp đẽ nhất, đó không phải là tình yêu chiếm hữu, ham muốn và dục vọng. Trong con ngưòi Khang Vĩ dường như không có dục vọng mà chỉ có sự thánh thiện và yêu thương. Tất cả đơn giản là sự yêu thương thánh thiện, một tình yêu rất kỳ diệu, trong sáng, và thuần tuý. Với Tùng Lâm lúc này, không còn gì nữa ngoài tính yêu mà Khang Vĩ dành cho anh, không còn gì nữa. Anh thả lòng mình đón nhận tình yêu đó với cả con tim đau thương…
-Alo, em hả, Khang Vĩ có chuỵên phải không? Em nói đi. Tùng Lâm
Thoáng thấy tiếng chuông điện thoại rung lên, Khả Chi vội vàng bắt máy. Chị nói như muốn hết vào điện thoại.
-Chị à, anh Khương Vĩ sao rồi ạ?
Giọng con trai mệt mỏi vang lên.
-Không sao, tạm ổn, Khang Vĩ thế nào rồi em?
Tùng Lâm thở dài, không nói. Im lặng khiến cả hai như muốn nghẹt thởi.
-Chị này, nếu như Khang Vĩ ra đi, chị hãy giúp em đưa Khang Vĩ ra biển nhé. Chị giúp em chị nhé, còn chuyện của anh Khương Vĩ, chị đừng lo, mọi việc sẽ ổn thôi.
Thấy thái độ khác lạ của Tùng Lâm, Khả Chi không khỏi lo lắng hỏi lại.
-Vậy em định không mang Khang Vĩ đi sao? Sao thế, em muốn làm gì vậy?
-Không có gì đâu chị, em chỉ muốn nói vậy thôi, tất nhiên là em sẽ đi theo Khang Vĩ chứ, sao lại không đi. Em sẽ không để Khang Vĩ một mình nữa đâu, không bao giờ hết.
Nói xong, Tùng Lâm chào Khả Chi rồi cúp máy. Trong chị lúc này bỗng xuất hiện một cảm giác lo lắng khó tả. Chị hiểu rất rõ Tùng Lâm, cũng như hiểu rõ về đứa em trai chị vậy. Hình như mọi thứ không ổn thì phải.
Đêm nay, gió đông thổi mạnh quá. Cái lạnh như sâu hơn, buồn hơn, như tê tái hơn. Đêm nay, nó mệt lắm rồi, nó ôm chặt anh ngủ, ôm chặt anh như không bao giờ muốn thả. Nó ôm chặt lắm, ôm thật chặt. Sáng mai, khi bình minh thức dậy, là lúc mà anh Khương Vĩ cần làm phẫu thuật. Anh đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
-Anh ơi, Vĩ cần quay lại viện gấp, Vĩ cần quay lại ngay, Vĩ mệt lắm rồi.
Bất giác anh giật mình khi nghe nó nói ttrong nước mắt. Tùng Lâm quay nguời ôm chặt nó lại thổn thức.
-Bi đừng lo, không cần Bi lo đâu, anh Khương Vĩ đã có ngưòi khác cho tim rồi, Bi đừng lo nhé, ngủ đi.
Nó thoáng ngạc nhiên, đưa đôi mắt ướt nhìn anh ngờ vực.
-Bi không tin anh sao? Bi nghĩ anh nói dối Bi sao? Trời Bi ngốc của anh, từ trước tời giờ anh có lừa Bi không? Không có đúng không? Không có mà, vậy nên Bi yên tâm ngủ đi nhé, không sao đâu.
-Vậy anh, anh đọc cho Vĩ nghe chuyện đi nhé, Vĩ muốn nghe chuyện anh đọc.
Nó nhẹ nhàng đòi hỏi, lúc này đây không còn hạnh phúc nào hơn nữa, vậy là lúc cuối đời mình nó vẫn còn được ở cạnh người mình yêu. Thanh thản…
Ôm chặt nó lai, Tùng Lâm cười nhẹ nhàng, một tay giữ nó trong lòng minh, một tay rút quyển truyện nhỏ ra.
-Anh đọc Bi nghe chuyện “Sự tích chiếc nhẫn có hình 7 ngôi sao” nhé!
Nó nhẹ nhàng gật đầu.
-Chuyện kể rằng: Ngày xửa ngày xưa, có 1 đôi nam nữ yêu nhau say đắm. Cô gái Hath rất xinh đẹp, thông minh và giàu có. Chàng trai Gimi nghèo khó, chẳng có gì ngoài tình yêu chân thành…
Để làm đẹp mình hơn trong mắt người yêu, một hôm Hath quyết định vào tiệm duỗi tóc. Khi trở về, Hath xinh đẹp và lộng lẫy gấp ngàn lần hơn. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi nàng là người đẹp nhất thế gian. Lời đồn đến tai thần Venus. Nữ thần sắc đẹp rất tức giận vì Hath xinh đẹp hơn mình, nên bắt Hath phải chết.
Và rồi nàng Hath chết, song sắc đẹp của nàng vẫn không tàn phai. Chàng Gimi đặt nàng nằm trong 1 chiếc quan tài bằng pha lê, và chàng quyết tâm đi đến cùng trời cuối đất tìm cách cứu nàng. Chàng đi ròng rã ngày này sang tháng khác, vượt qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao miền đất, giúp đỡ biết bao người dọc đường đi. Đến nơi chân trời xa kia, chàng gặp được vị thần Eros. Thần tình yêu cảm động trước chàng, thần chỉ tay lên bầu trời và dặn rằng:”Ở trong dãy thiên hà xa xôi kia, có 1 chùm sao gồm 7 ngôi sao băng. Con hãy đến đó, và hái cho được 1 ngôi sao băng sáng nhất. Vào ngày cuối cùng của tháng 7, con hãy ném ngôi sao ấy xuống trái đất, người con yêu sẽ tỉnh dậy. Nhưng sau đó, con sẽ phải biến thành 1 ngôi sao để thế chỗ cho ngôi sao băng đó, rồi suốt đời con sẽ chỉ là 1 ngôi sao. Con có chịu không?”
Những ai được chết vì yêu là đang sống trong tình yêu, ta không quan tâm chuyện gì xảy ra, chỉ cần nàng được sống, chàng nghĩ. Và chàng tiếp tục lên đường. Chàng đã hái ngôi sao băng sáng nhất, chàng đã chờ đợi ngày ngày để ném nó xuống trái đất. Một ngày dài như một năm khi chờ đợi, chàng không thể chờ thêm được nữa. Chàng đã ném nó xuống trái đất trước 1 ngày. Đêm 30-7 năm đó, khi ngôi sao băng sáng nhất được ném xuống trái đất, gặp lực ma sát cực lớn của bầu khí quyển, nó đã vỡ tung ra thành hàng trăm mảnh nhỏ, làm sáng rực cả một vùng trời. Sau này, người ta gọi đó là mưa sao băng.
Ở nơi đó, trong chiếc quan tài pha lê tuyệt đẹp, nàng Hath vẫn nằm im, xinh đẹp. Mái tóc nàng mượt mà như suối nước, những ngón tay nàng nhỏ nhắn, mềm mại đến diệu kỳ. Cơ thể nàng vẫn lạnh ngắt. Chỉ 2 dòng nước mắt nóng chảy trên gò má nàng, chảy mãi, chảy mãi. Chàng Gimi giờ trở thành 1 ngồi sao. Vì quá thương nhớ nàng Hath mà chàng không thể thắp sáng nổi chính mình. Chàng dần mờ nhạt nhất trong cả chùm sao, mà sau này người ta gọi là chòm sao tình yêu.
Ngày nay, mỗi khi gặp mưa sao băng, chúng ta thường mơ ước 1 điều gì đó. Đặc biệt, nếu gặp được mưa sao băng trong đêm 30-7, những người yêu nhau luôn mơ ước mãi mãi không chia lìa. Sau này, khi sắp xếp lại bảng chữ cái, chữ cái đầu tiên của tên 2 người được đặt kề cạnh nhau, theo thứ tự chàng đi trước, nàng theo sau. Mong muốn 1 tình yêu bền lâu, những người yêu nhau cũng thường tặng nhau những chiếc nhẫn in hình 6 ngôi sao băng & 1 ngôi sao cô đơn mờ nhạt.
Tùng Lâm đặt quyển truyện xuống, nó đã nhắm mắt lại rồi, nó không còn mở mắt ra nữa, khuân mặt nó thanh thản, đôi môi vẫn đỏ, tóc vẫn bồng bềnh, khuân mặt thiên thần đó như đang ngủ bình yên. Nơi khoé mắt, vẫn còn vương lại sự yêu thương.
Nó ngủ không dậy nữa.
Nó không muốn dậy nữa.
Nó về với biển.
Nó đi theo má.
Nó không mở mắt…
Anh ôm lại nó một lần nữa thật chặt, đặt lên môi nó một nụ hôn đầm ấm, đặt lên tim nó một nụ hôn đầm ấm. Anh thay cho nó bộ quần áo đẹp nhất, kéo chăn đắp lại cho nó khỏi lạnh. Rồi anh nhẹ nhàng ra ngoài, đặt lại nơi cửa một hai bức thư, một bức cho bà Lan, một bức là cho ba má anh…
Anh đi.
-Vậy là đã một năm rồi chị nhỉ? Chắc giờ này hai đứa đang hạnh phúc bên nhau phải không chị? Biển đẹp thế này cơ mà!
-Chắc chắn rồi, chúng xứng đáng được hưởng hạnh phúc mà. Thật lòng chị không ngờ Tùng Lâm lại làm vậy. Nhưng có lẽ điều đó sẽ mang lại hạnh phúc cho Tùng Lâm cả hai chăng?
-Em cũng không biết nữa.
Tiểu Long đưa mắt nhìn xa ra biển, nơi những con sóng đang nô đùa trên mặt nước.
-Này, hai ngưòi đang làm gì thế? Nhanh lên, thức ăn nguội hết rồi.
Tiếng Khương Vĩ hét lên trong gió biển.
Trên bãi biển, gia đình ba má nuôi của Khương Vĩ đang ngồi cười đùa vui vẻ, Khả Chi và Tiểu Long nhanh tróng chạy lại nhập cuộc. Bà bác sỹ già nhìn bọn trẻ cười hạnh phúc. Bà Lan cũng vậy, tất bật bưng bê thức ăn ọi người. Hình như mỗi lần ra biển bà lại như trẻ lại, vui vẻ hơn.
Nhắm chặt mắt, bà hiểu rằng, trên thiên đường các thiên thần không bao giờ khóc và bà cũng chắc chắn rằng nó và người nó thương đang nhìn bà trong hạnh phúc.
T/giả : Nếu một lần bạn đã ra biển, nếu một lần bạn được chạm tay vào tình yêu, nếu một lần bạn đã từng sống trong tình yêu…nếu một lần bạn có được hạnh phúc. Bạn hãy sống thật lòng mình nhé, hãy nắm bắt và tận hưởng hương vị của nó, đừng thả trôi…Bạn tôi đã nói rằng: “Tình yêu nó cũng giống như một chiếc răng, khi mọc nó làm ta đau, khi gìn giữ nó ta phải chịu đau, khi rụng nó cũng làm ta đau, nhưng ở đời không ai không muốn có răng cả”
Tôi cũng thay lời bạn tôi chúc các bạn: Chúc cho ai đó được hạnh phúc bên nửa yêu thương! Chúc cho ai đó còn cô đơn sẽ tìm thấy một bờ vai chia sẻ! Và nếu ai đó đã để lạc nhau tôi muốn chúc cho những người đó sẽ tìm lại được nhau sau những tháng ngày xa cách.
…Và nếu một lần bạn từng ra biển, đã từng đứng trước biển. Xin hãy một lần lắng nghe biển khóc…
Hết