Nếu Có Duyên Sống Lại

Chương 35: Phu Nhân


Đọc truyện Nếu Có Duyên Sống Lại FULL – Chương 35: Phu Nhân


An Lai mỗi ngày đều vội vàng làm tranh cát của mình, càng làm càng quen tay, càng có kinh nghiệm, tốc độ cũng nhanh hơn.

Hiện tại mỗi ngày cô có thể làm hai tấm các bộ mặt diễn kịch.
Một ngày, cô bị điện thoại đánh thức vào tám giờ sáng, là Tiểu Bàn.
Vừa bắt máy bên kia đã nói: “Chị ba ra mở cửa đi, em đang ở ngoài cửa.”
An Lai chầm chậm thay quần áo đi mở cửa, quả nhiên Bàn Tử đang dựa ngoài cửa, nhìn rất giống một núi thịt đại ma vương.
Đại ma vương lau mồ hôi trên trán nói: “Chị ba, chị chậm quá.”
Cơn tức rời giường của An Lai còn chưa tan, cô âm trầm nói: “Em cẩn thận chút, đừng chen vào làm hỏng cửa của chị.”
Tiểu Bàn giơ chân, vì quá mập nên động tác này rất khó khăn, cậu ta đổi thành chà chà chân: “Em không có mập tới vậy đâu, chị ba.”
An Lai thấy bộ dáng cậu ta nóng ruột, quyết định tha thứ cho cậu ta: “Sớm vậy đã tới rồi, có chuyện gì?”
Tiểu Bàn cẩn thận nghiêng mình lách qua cửa: “Đang êm đẹp tự nhiên hai người chuyển tới đây làm chi vậy? Cũng không tới tìm em chơi, sáng nay em lên núi Nghiệp bác Hách mới nói hai người đã tới đây rồi.

Cũng may phòng của Tiểu Thất ở bên cạnh, bằng không em không tìm ra đâu.”
An Lai rót cho cậu ta chén nước: “Chỉ ở tạm một thời gian thôi.”
Tiểu Bàn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng ngồi xổm xuống chỗ nhìn ra sông Thanh Hà: “Ở đây không tệ, buổi tối còn có thể chèo thuyền nhỏ ra sông ăn cá nướng.”
Đầu An Lai đầy vạch đen: “Kỳ thực em có thể khen cái khác mà.”
“Suýt nữa em quên, em phát hiện có một cửa hàng ăn rất ngon,” Tiểu Bàn khó khăn đứng lên, chủ yếu là do cái bụng mập khiến cậu có chút mất trọng tâm.

Cậu giơ tay lên xem đồng hồ: “Vốn là định mời chị ba đi ăn bữa sáng đặc sắc, nhưng lúc này thì giải quyết điểm tâm với cơm trưa luôn một lần vậy.”
An Lai cũng đã lâu không ra ngoài, nên vô cùng vui vẻ đáp ứng.

Về mặt thưởng thức đồ ăn thì cậu béo này rất là được.
Nhưng mà hiện giờ đang là giờ cao điểm, kẹt xe suốt một đường, khi bọn họ tới nơi thì đã sắp mười giờ rồi.

Bọn họ ngồi xuống một bàn cạnh cửa sổ, Tiểu Bàn chỉ vào một tòa nhà cách đó không xa nói: “Đó là công ty của anh ba, chị ba có qua không?”
Vì bữa sáng đặc biệt chỉ bán đến chín giờ rưỡi, bọn họ không qua kịp.

Nhân viên phục vụ vô cùng áy náy nói: “Các món khác trong tiệm chúng tôi cũng rất ngon.”
An Lai và Tiểu Bàn chọn vài món chiêu bài trong tiệm, những món khác không có gì đặc biệt.


Sườn nướng mật ong của bọn họ rất ngon, có thể nói là An Lai chưa từng ăn món sườn nào ngon như vậy.

Cuối cùng cả hai đã tiêu diệt tổng cộng sáu phần sườn.
Tiểu Bàn nâng bụng ngồi thở dài trên ghế: “Đây mới gọi là ăn cơm chứ.

Vẫn là chị ba biết hàng, bọn họ không đến quả thực bị thiệt rồi.”
An Lai nhận khăn lau tay nhân viên đưa tới, không thèm nhìn biểu cảm đau bao tử của cậu ta, cô chọn thêm một phần sườn nướng mật ong và một cái rau trộn thập cẩm nữa.
Tiểu Bàn ngồi dậy: “Chị còn gọi sao?”
“Mang đến làm cơm trưa cho anh ba của em đó.”
Tiểu Bàn lại dựa người về, khoát tay: “Chờ em nghỉ một lúc đã.”
Hộp mang về là hộp nhựa trong, thoạt nhìn cũng rất xanh tươi bảo vệ môi trường.

Tiểu Bàn đưa An Lai đến trước cửa công ty Viên Thanh Cử: “Chị ba lên trước đi, vào từ cửa này là được, em đậu xe xong sẽ đến.”
An Lai vào cửa, một cô gái đứng ngoài đại sảnh lập tức bước tới: “Chào tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Chào cô, cho tôi hỏi văn phòng tổng giám đốc nằm ở đâu?”
“Thật ngại quá tiểu thư, cô có hẹn trước không ạ?” An Lai đương nhiên là không hẹn trước, cô ta lại xin lỗi, nói: “Không hẹn trước thì cô không thể vào.”
An Lai định gọi cho Viên Thanh Cử bảo anh xuống đón, nhưng lúc này mới nhớ di động bỏ trên xe của Tiểu Bàn rồi.

Cô thử lại lần nữa: “Ừm, kỳ thực tôi đến tìm Đỗ Liễm.” Ai bảo người bên cạnh Viên Thanh Cử mà cô nhớ tên chỉ có anh ta chứ.
Cô gái kia vẫn nở nụ cười công thức hóa: “Thật sự rất xin lỗi, nếu cô không hẹn trước thì cô vẫn không thể đi lên.”
“Cô có thể cho tôi gọi một cuộc điện thoại được không?” An Lai lại nhận một cái lắc đầu.
“Vậy ít nhất cô hãy gọi lên để tôi nói với anh ấy.” An Lai cảm thấy đây đúng là chuyện cười.
Cô gái kia đã có chút không vui, nhưng vẫn quay lại đại sảnh bấm điện thoại.

Một lát sau cô ta báo lại: “Xin lỗi cô, trợ lý Đỗ đang họp.”
Nhanh như vậy, An Lai thật hoài nghi không biết cô ta có gọi hay không.

Cuối cùng cô đành “bình nứt không sợ bể” nói: “Thật ra tôi đến để đưa Đỗ Liễm tiên sinh đồ ăn vừa mua.”

Cô gái kia nhìn hộp cơm trong tay An Lai, lại nhìn bộ váy và giầy cao gót của cô, cuối cùng bình thản nói: “Xin lỗi tiểu thư, đồ ăn mua bên ngoài cũng phải chờ đến mười hai giờ mới được mang lên.”
An Lai hơi há hốc mồm, đang suy nghĩ xem có nên nói cho bọn họ kỳ thực cô chính là phu nhân tổng giám đốc hay không, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói, rất mất mặt.

Cô ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, quyết định chờ Tiểu Bàn tới, ngồi đây cũng không đến mức bị đuổi ra ngoài chứ.

Sự thực chứng minh sách lược của cô là chính xác, cô chẳng những không bị đuổi ra mà còn được mời một ly nước lọc.
Nhưng Tiểu Bàn không đến, đồng hồ ở đại sảnh đã chỉ mười một giờ.

Lúc này ba người tầm ngang tuổi cô bước tới, hẳn là học sinh đại học.
Cô gái đại sảnh nghênh đón: “Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho mọi người?”
Một người trong đó nói: “Chúng tôi tới phỏng vấn.”
Cô gái kia đưa cho bọn họ mỗi người một bản kê khai.

Sau khi họ điền xong, cô ta còn nhấn nút thang máy giúp bọn họ: “Mời lên lầu tám tìm người phụ trách.”
An Lai kinh ngạc, chỉ vậy thôi là được vào rồi???
Đợi một lát mà Tiểu Bàn vẫn không đến, An Lai đột nhiên nhớ ra vừa rồi Tiểu Bàn nói tòa cao ốc này hình như không chỉ có một cửa.

Cô bỏ ra đại sảnh, đi vòng vòng cao ốc nửa vọng, không phụ kỳ vọng tìm được một cửa khác.

Sau đó cô nói là mình đến để phỏng vấn.
Cô gái đại sảnh cũng đưa cô một bản kê khai, hóa ra là sơ lược lý lịch.

Cô giả vờ điền một chút rồi được đưa ra thang máy: “Mời lên lầu tám tìm người phụ trách.”
An Lai oán thầm, cô lên lầu tám tìm quỷ à.

Tòa nhà này tổng cộng có mười tám tầng, hình như những người chức cao đều ở tầng cao nhất thì phải, cho nên An Lai trực tiếp nhấn tầng mười tám, quyết định thử thời thời vận.

Nào ngờ ở tầng bảy cô gặp phải một cô gái trẻ tuổi mặc đồ công sở.


Cô ta liếc nhìn sơ yếu lý lịch trong tay An Lai, mặt không biểu cảm nhấn tầng tám, xóa bỏ tầng mười tám của An Lai: “Phỏng vấn ở lầu tám.”
Đến lầu tám cô ta bước ra ngoài trước, hơn nữa còn thúc giục An Lai: “Nhanh chút đi.”
An Lai đã muốn bạo phát rồi, cô không ở nhà vẽ tranh của mình mà vì sao lại đột phát ý tưởng muốn xông vào đại bản doanh của nhà tư bản chứ.
Cô gái kia dẫn cô đến một căn phòng hội nghị: “Chờ ở đây.” Sau đó đóng cửa lại.
Tầng mười tám, văn phòng tổng giám đốc.
Viên Thanh Cử họp xong quay lại, vừa mở cửa đã thấy một pho tượng béo mập ngồi ở chỗ của mình, anh có chút kinh ngạc: “Sao hôm nay lại đến chỗ anh?”
Tiểu Bàn cười rất ái muội: “Em đương nhiên là tới với chị ba rồi, em còn tưởng hai người tìm chỗ nào thân mật chứ.

Đúng rồi, chị ba đâu.”
Viên Thanh Cử đuổi cậu ta ra ghế khác, cho rằng Tiểu Bàn đang giỡn với mình: “Chị ba em lúc này sợ là còn chưa dậy.” Nói rồi anh lấy điện thoại định gọi An Lai rời giường.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên trong phòng, Tiểu Bàn không cười, nuốt một ngụm nước bọt, lấy điện thoại của An Lai trong túi ra đưa tới trước mặt Viên Thanh Cử, cẩn thận nói: “Anh ba, em thật sự tới cùng chị ba mà.” Sau đó cậu lấy tốc độ nhanh nhất kể lại mọi việc một lần, còn đứng ở một khoảng cách mình tự nhận là an toàn.
“Em…” Viên Thanh Cử hung tợn ném lại một câu: “Anh tính sổ với em sau.” Anh bước nhanh ra khỏi văn phòng, đi tìm con mèo lạc của mình.
Viên Tiểu Bàn uể oải thở một hơi, lầm bầm lầu bầu: “Hi vọng chị ba có thể nể tình mình dẫn chị ấy đi ăn sườn mà nói tốt giúp mình.”
Lại nói đến bên An Lai, trong phòng hội nghị ngồi hơn mười người, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bọn họ cũng không dám thở mạnh.

An Lai xoay người mở cửa lén ra ngoài, ni mã có người canh ở cửa: “Mời vào phòng họp ngồi chờ.”
An Lai bực tức vòng về, một nữ sinh ngồi cạnh hỏi cô: “Cậu không khẩn trương sao?”
An Lai nghĩ rằng mình cũng không phải đến phỏng vấn thật, nhưng cũng có chút sốt ruột, miệng lại nói: “Mình đến mua nước tương thôi.”
“Có chức vị này sao?” Nữ sinh kia nhìn sơ yếu lý lịch của An Lai, trên chức vị viết: Trợ lý cuộc sống (thực tập) của tổng giám đốc.
An Lai nhún vai, sao cô biết được? Cô chỉ điền lung tung.

Đợi thêm một lát, trên loa gọi tên cô, cô được dẫn tới một phòng họp bên cạnh.

Năm người phỏng vấn ngồi giữa phòng nhìn cô chăm chú.
An Lai bất đắc dĩ đưa sơ yếu lý lịch của mình lên: “Chào mọi người.”
Chỉ có một vị gật đầu đáp lại lời chào của cô.

Lý lịch cô đảo qua một vòng năm người, rốt cục cũng có người hỏi: “Bạn học này, đối với sự sơ ý của cô, chúng tôi cảm thấy rất xin lỗi, chúng tôi không có chức vị ‘trợ lý cuộc sống của tổng giám đốc’, chỉ có một chức trợ lý hành chính thôi.”
An Lai kiên trì: “Tôi thấy tôi không có điền sai chức vị của mình, tôi thật sự đến làm việc này mà, hơn nữa cảm thấy nó rất thích hợp với tôi, tôi cũng có thể đảm nhiệm rất tốt.” Dạo gần đây không phải cô đều làm vậy sao, ôm việc áo cơm của anh, còn tán gẫu bồi ngủ nữa ấy.
Một người trẻ tuổi nhất, ước chừng hai bảy hai tám tuổi nở nụ cười châm chọc, nhìn thoáng qua lý lịch của cô nói: “Bạn học An phải không, tôi rất hiểu hành động của cô.

Hiện giờ trong quá trình tìm việc đúng là có không ít người kiếm tẩu thiên phong*, cũng được phỏng vấn thành công.


Nhưng làm một tiền bối, tôi muốn nói cho cô hay,” anh ta chỉ vào đầu mình: “Lập dị cũng cần trí tuệ, bằng không… sẽ chỉ là một con tôm nhãi nhép lấy lòng mọi người thôi.

Làm đến nơi đến chốn mới là vương đạo!” Anh ta dùng ngón trỏ với ngón tay bốc lý lịch của An Lai lên: “Nói thật, lý lịch ngu xuẩn của cô sẽ chỉ làm tôi nghĩ rằng cô muốn lợi dụng bề ngoài của mình để đạt được thứ gì từ tổng giám đốc.

Chức nghiệp như vậy vẫn còn rất nhiều, vì sao cô không làm rõ ràng hơn, là lợi dụng thanh xuân ngắn ngủi của mình đạt được điều nhỏ nhoi gì đó trong đô thị xa hoa này đi.”
(*) Kiếm tẩu thiên phong: Một loại thuật ngữ kiếm pháp.

Ý nói người không theo lệ thường mà làm cách mới, dùng biện pháp khác giải quyết vấn đề, đánh bất ngờ cầu thắng.

Câu này thường mang nghĩa xấu.
“Tôi không tiếp thu được trong văn hóa của quý công ty còn có thể tùy ý vũ nhục người đến xin việc.” An Lai thu ý cười, mặt không biểu cảm nhìn anh ta.

Khi anh ta nói đến đoán sau, người bên cạnh đã bắt đầu giữ vai anh ta ý bảo dừng lại, nhưng anh ta không nghe theo, điều này khiến bốn người còn lại liên tiếp nhíu mày.
“Cô nói là cô yêu cầu được tôn trọng?” Anh ta mỉm cười: “Tôn trọng là xuất phát từ hai phía, cô điền một chức vị không tồn tại đến đây phỏng vấn, đây là sự tôn trọng của cô với công ty sao?”
Người ngồi giữa rốt cuộc quát khẽ một tiếng: “Đủ rồi!”
Người đàn ông kia quay mặt đi: “Không hiểu nổi thanh niên bây giờ nữa.”
An Lai cũng không muốn làm lớn chuyện, cô nhìn bảng tên trước ngực anh ta, bình tĩnh nói: “Có lẽ sự cuồng vọng của anh sẽ mang đến cho anh tiền đồ rất tốt.”
Lúc này người ở giữa trả lại lý lịch cho An Lai: “Chúng tôi không có chức vị này, tạm thời cũng sẽ không có.

Tôi rất tiếc đã đánh mất nhân tài như cô!”
An Lai giả tình giả ý nói: “Tôi cũng vô cùng tiếc nuối.”
Đi đến cạnh cửa, cô xoay người lại hỏi: “Xin hỏi văn phòng tổng giám đốc nằm ở đâu?”
An Lai hỏi xong, người trẻ tuổi kia đỏ mặt muốn mắng cô, nhưng người ngồi giữa lại hứng thú hỏi: “Không biết cô muốn làm gì?”
An Lai trả lời không chút để ý: “Tôi định trực tiếp đi đề cử mình.”
Người kia còn định nói gì, chợt nghe thấy ai đó bật cười một tiếng.

Mấy người phỏng vấn đều đứng lên nói với người phía sau An Lai: “Viên tổng, anh xuống từ khi nào vậy.”
An Lai xoay người, nhìn thấy Viên Thanh Cử cười nhẹ đi về phía cô: “Các anh cứ làm việc của mình đi, tôi tới đón trợ lý cuộc sống của mình.” Anh không thèm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, vòng tay ôm vai cô, tay còn lại rút lý lịch của cô ra nhìn vài lần, sau đó cuốn lại gõ lên đầu cô: “Em cũng giỏi nói lắm.”
Anh dẫn cô bước lên giới thiệu: “Có thể các anh chưa gặp qua bao giờ, đây là phu nhân An Lai của tôi.

Cô ấy nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mạo phạm chỗ các anh, xin thứ lỗi.”
An Lai nhìn thoáng qua, ngoại trừ người đàn ông sắc mặt trắng bệnh vì khó tin, bốn người còn lại đều liên tục khó xử nói: “Không dám, không dám.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.