Đọc truyện Nếu Có Duyên Sống Lại FULL – Chương 29: Quá Khứ
Ba năm trước, người đứng đầu Thanh Yển không phải Viên Hồng Uy, mà là An Chính Nghiêu, tỏa sáng, chính lệnh quả quyết, tương đối được nhân dân khen ngợi.
Nhưng ba năm trước đột nhiên ông ta bị đình chỉ điều tra, cuối cùng lấy nhiều tội nặng khai trừ khỏi Đảng và công chức, bị bỏ tù, khiến người ta phải thổn thức.
Án này chấn động một thời, ba năm sau người ta vẫn còn hay nhắc tới.
Đó là cha ruột của An Lai.
Lúc An Lai còn rất nhỏ thì mẹ đã qua đời, An Chính Nghiêu không đi thêm bước nữa nhưng vẫn luôn nuôi một phòng ngoài, người phụ nữ đó sinh cho ông một đứa con trai, tên là An Vãng, chỉ nhỏ hơn An Lai một tuổi.
Nhưng bà nội An Lai, cũng chính là lão thái nhà họ An cố chấp cho là người phụ nữ đó thân phận thấp, cho dù có sinh con trai, mẫu bằng tử quý cũng không cho rước vào cửa, chỉ đón cháu trai về nhà.
Sau này không biết xử lý thế nào, dù sao mấy năm sau bà ta cũng gả cho một phú thương.
Tin dữ của An Chính Nghiêu truyền đến, bệnh cũ của An lão tái phát, cưỡi hạc về Tây (qua đời).
Nhà họ An chỉ còn hai chị em tuổi nhỏ sống nương tựa lẫn nhau.
Tuy rằng An Lai còn có một ông chú, nhưng lúc bà nội An còn sống luôn cưng chìu con trưởng, làm hai anh em thường xuyên gây gổ, hai nhà đã sớm cắt đứt quan hệ.
Lúc này nhà họ An cũng không có trưởng bối đứng ra làm chủ.
Tình cảnh này, ngoại thất của An Chính Nghiêu gả cho phú thương rồi vẫn có tình, bà ta đón An Vãng qua bên đó.
Nhà họ An, tan tác như vậy.
An Chính Nghiêu từ nhỏ đã là con cưng của trời, một đời trôi chảy, nay gặp biến đổi lớn, vốn là bị kích thích không nhỏ.
Nghe tin mẹ qua đời, con trai đổi họ, ông ta bi ai muốn chết, tích tụ thành bệnh trong tù, không lâu sau cũng ra đi.
Khi chết, lặng yên không một tiếng động.
Trước khi lâm chung, ông giao bé gái mồ côi An Lai nhờ đưa cho Viên Thanh Cử.
Những tin này liên quan đến thân thế của cô này đều là Viên Thanh Cử nói cho cô.
Đối với An Lai, Viên Thanh Cử là bè gỗ cứu mạng duy nhất.
Khi cô hồi hộp bất an, sợ hãi tuyệt vọng, chỉ có anh làm bạn bên cạnh.
Anh là tia sáng duy nhất trong quá khứ hỗn độn của cô.
Anh nói cô là vợ anh, cô tin.
Anh nói cô cửa nát nhà tan, không người dựa vào, cô cũng tin.
Cô giữ chặt lấy tay anh, chứng minh mình thật sự có gốc rễ ở đây, mình vẫn còn sống.
Khóe mắt An Lai ngân ngấn nước, cô dựa vào ngực Viên Thanh Cử: “Trước khi em mất trí nhớ, vì sao quan hệ của chúng ta lại tệ như vậy?”
Vấn đề này cô đã từng hỏi Viên Thanh Cử, nhưng luôn bị anh đáp qua loa có lệ.
Hiện giờ cô đã biết mình mất trí nhớ, cô nhất định phải hỏi cho rõ.
Viên Thanh Cử nhìn xung quanh nói: “Không còn sớm nữa, Lai Lai em có đói không? Anh bảo Đỗ Liêm đi mua chút…”
“Em đang hỏi anh đó!”
Viên Thanh Cử vùi mặt vào cổ An Lai, cọ mấy cái: “Ai da, bà xã anh buồn ngủ quá à, anh ngủ một lát nha.”
An Lai lùi lại, dùng tay giữ chặt mặt anh, ép anh đối diện mình: “Đừng hòng nói sang chuyện khác!”
Viên Thanh Cử rơi vào đường cùng, anh sờ sờ mũi, chậm rì rì nói: “Khi đó em không bằng lòng gả cho anh lắm.” Giọng càng ngày càng nhỏ.
An Lai nghe vậy thì trừng mắt, nói một câu trong sự bất an của anh: “Nếu hiện giờ không có giấy đăng ký kết hôn, em cũng không muốn gả cho anh.”
Viên Thanh Cử nóng nảy: “Tại sao chứ bà xã?”
An Lai đáp đương nhiên: “Em mới hai mươi tuổi, còn chưa kịp hoang phí tuổi xuân đã bị anh dán nhãn thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, em phải cảm ơn anh sao.”
Viên Thanh Cử búng trán cô gái nhỏ: “Cái gì mà hoang phí tuổi xuân, đừng có học xấu theo bọn ranh con.
Với lại, gả sớm có gì không tốt chứ, ông xã em trải nghiệm phong phú, tuyệt đối mở cho em tiền đồ thênh thang, đỡ phải đi đường mòn chịu khổ sở lừa gạt.”
“Không chịu khổ mà có thể kêu là thanh xuân sao?” An Lai nhỏ giọng oán giận: “Hơn nữa nói không chừng còn có thể gặp được trai trẻ đẹp đa dạng gì đó.”
“Em chê anh già hử?”
“Em không có nói vậy.”
“Dù sao em cũng không còn cơ hội rồi.” Viên Thanh Cử thấy cô không theo đuổi chuyện bị ép gả nữa, đề tài lại phát triển theo hướng quỷ dị, anh nhẹ nhàng thở ra, kéo cô vào lòng ôm chặt, cười hì hì nói: “Dù sao anh cũng không đồng ý ly hôn, em vĩnh viễn luôn là bà xã của anh.”
Cô gái trong lòng không vừa ý, miệng dẩu lên, làm người ta hận không thể gặm một ngụm, thực tế thì anh cũng đã làm như vậy.
Cô gái nhỏ ô ô từ chối vài lần rồi cũng theo anh, còn chậm rãi đáp lại anh, từng chút từng chút, dè dặt cẩn trong như chim non tập bay.
Anh yêu chết quyền lợi làm chồng này, cho nên kết hôn sớm vẫn luôn tốt.
Yêu thích cái gì thì phải gom vào phạm vi thế lực của mình, đỡ phải ngồi bên cạnh nhìn mà sốt ruột.
Cô gái nhỏ dựa vào ngực anh thở, trong mắt sóng nước mênh mông.
Viên Thanh Cử hôn mặt cô, nói: “Em không biết, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh chỉ biết anh đã gặp hạn rồi.” Viên Thanh Cử cười mê ly, hồi tưởng: “Khi đó em đang chơi đu dây trong sân, tóc dài, mặc váy trắng.
An Vãng đứng sau lưng đẩy em, em đu rất cao, cười rất lớn tiếng, anh đứng từ xa đã nghe được.”
“Ha ha, thật sự là cao lắm, làm tim anh nhảy vọt lên tận cổ họng, sợ em bị ngã xuống.
Nhưng em còn thúc giục An Vãng đẩy cao thêm một chút.” Anh cưng chiều vuốt mũi cô gái đang chăm chú lắng nghe: “Tới giờ vẫn không để người ta bớt lo.
Từ đó về sau, cô gái bướng bỉnh đã không chút khách khí chui vào lòng anh, bá đạo chiếm toàn bộ không gian, không cho ai một cơ hội nào.”
“Nhưng làm anh phiền não là cô nương đó rất nhỏ, lúc gặp mặt, câu đầu tiên em nói với anh lại là ‘chào chú Viên’.” Viên Thanh Cử buồn cười lắc đầu, rất hoài niệm với cảnh tượng cũ: “Vì thế anh chờ rồi chờ, chờ cô nương đó chậm rãi lớn lên, chờ suốt năm năm.
Lai Lai, em nói anh có thể không vội được sao?”
An Lai vẫn luôn dựa vào anh tập trung nghe, đến trước đoạn thổ lộ, cô không nhịn được mặt đỏ tim đập, thậm chí còn suy nghĩ có nên đáp lại chút gì đó hay không.
Nhưng khi nghe nửa đoạn sau, cô cảm thấy càng ngày càng không đúng.
Rốt cuộc cô nhịn không được mở miệng: “Năm năm? Lần đầu anh gặp em là em bao nhiêu tuổi?”
Con mèo nhỏ sắp xù lông, Viên Thanh Cử rất bình tĩnh đáp: “Mười lăm.”
“Mười lăm?” An Lai mất bình tĩnh, bong bóng phấn hồng trôi nổi xung quanh lập tức bể sạch, đổi thành từng đường hắc tuyến dài trên mặt.
Hồi lâu sau cô mới nghẹn ra một câu: “Anh xác định anh không có tính luyến đồng chứ, tiên sinh?”
“Ha ha ha…” Thấy con mèo nhỏ sắp nổi nóng, Viên Thanh Cử nhịn cười thề: “Bảo bối em yên tâm, ông xã em có tư tưởng rất khỏe mạnh, tuyệt đối không có tật xấu này.” Ngừng một chút, anh ho khan hai tiếng mới nói: “Kỳ thực khi đó em đã lớn rồi, ừm, thứ nên có đều có cả rồi.” Tầm mắt anh như có như không đảo qua dưới cổ cô: “Cho nên anh cũng không biết em mới mười lăm tuổi, nếu biết anh cũng không dám có tâm tư này.
Em để anh đợi vài năm anh dễ chịu được sao?”
“Sắc lang!” An Lai che ngực, nhích ra xa anh: “Anh đáng lắm!”
Chuyện cũ này nói cho chúng ta biết, tuyệt đối không thể đi sâu vào lãng mạn với đàn ông, vì sẽ diễn biến thành hiện trường tai nạn.
An Lai không muốn ở lại bệnh viện nữa, sắc lang bị thúc giục đi làm thủ tục xuất viện.
Hai người trở về khách sạn, Viên Thanh Cử lo lắng không muốn để An Lai một mình, cũng may mà chuyện công ty đã giải quyết gần xong.
Để lại vài người đóng quân, ngày hôm sau anh mang theo An Lai trở lại Thanh Yển.
Tuy rằng không có biểu hiện gì quá kịch liệt, nhưng mấy ngày tiếp theo An Lai rất trầm lắng, chuyện gì cũng không có hứng thú.
Cô hơi giống những ngày vừa mới ra viện, thường xuyên ngẩn người một mình.
Đối với chuyện này, Viên Thanh Cử cũng không thể giúp gì.
Mới đầu anh còn định để Đồng Lê đến xem xem sao, nhưng từ khi biết Đồng Lê là bác sĩ tâm lý, cô liền bài xích anh ta, nên anh đành thôi.
Anh chỉ có thể tận lực rút thời gian ở cùng cô, nói chút chuyện nhỏ râu ria trước khi cô mất trí nhớ.
Phương Lai cũng gọi điện qua mỗi ngày, kể cô nghe chuyện cũ, còn tìm lại tài khoản của cô ở diễn đàn ẩm thực để cô giải buồn.
Hiện giờ diễn đàn đó đã rất lớn, là nơi trao đổi ẩm thực số một số hai trên internet, cũng đã rất thương nghiệp hóa.
Phương Lai tổ kiện một đôi chuyên quản lý đưa vào hoạt động, bản thân cô cũng coi như là một nữ cường nhân.
Giữa tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng bức.
Viên Thanh Cử đề nghị: “Ở nhà mãi cũng không có ý nghĩa gì, vừa khéo là Chủ Nhật, chúng ta đi chơi hai ngày đi được không?”
An Lai lười vận động, Viên Thanh Cử bám riết không tha: “Đi đi, bảo bối, chúng ta đến trấn Thanh Hà thôi, cũng không xa mà.
Trước kia em rất thích đến đó, sau khi mất trí nhớ cũng chưa qua lần nào.”
An Lai bị anh dây dưa không còn cách nào, chỉ phải thu xếp đơn giản rồi bị anh bắt cóc.
Viên Thanh Cử lái xe, cũng không mang theo những người khác.
Đúng là rất gần, ra khỏi thành phố mười phút là đến.
Xe ô tô không được lái vào, hai người tìm một bãi đỗ xe ngoài trấn rồi đi bộ qua.
Trấn náo nhiệt hơn trong tưởng tượng của An Lai nhiều, có lẽ vì là thứ Sáu.
Trên đường gặp rất nhiều người ngoại quốc, Viên Thanh Cử giải thích là do cổ trấn Thanh Hà bảo tồn hình thức văn hóa truyền thống rất tốt, lúc chính phủ quy hoạch kiến thiết cũng tránh đi, cho nên rất nhiều người đến đây du lịch, đây cũng là thu nhập chính của cổ trấn này.
Vì trời còn sớm, Viên Thanh Cử một tay cầm hành lý của hai người, một tay che ô chống nắng cho An Lai.
Được rồi, cô vốn có thể tự cầm, nhưng hai người đi cùng nhau, Viên Thanh Cử ngại tay chân cô vụng về, hay làm ô nện vào mặt anh nên anh quyết định ôm việc luôn.
Dưới chân là đá lát đã bị bước chân người mài ngàn năm, hai bên đường là những cửa hàng cổ kính.
An Lai thậm chí còn cảm thấy cây dù của cô không phù hợp với nơi đây.
Lúc đi ngang qua nhà trưng dù giấy, cô liền đi vào chọn một cái màu đỏ thẫm, trên ô không có hoa văn gì.
Viên Thanh Cử lắc đầu với màu đỏ chói mắt này: “Nhìn thôi cũng thấy nóng.”
“Em thích màu này.” An Lai gấp cái ô kia lại, mở ô giấy ra che cho anh.
Đừng nói, nhìn ô này có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra cầm rất nặng.
Che nắng còn được, không biết có che mưa nổi không, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Viên Thanh Cử không có cách nào với cô, không dây dưa vấn đề ô này nữa: “Sắp đến rồi.”
Bọn họ dừng lại trước một căn nhà nhỏ chưa mở cửa, từ mặt tiền phải đi vào đường hẻm khác, trong cùng là một cánh cửa nhỏ.
Viên Thanh Cử lấy chìa khóa mở cửa, nghiêng người để An Lai đi vào trước, sau đó anh mới nhấc va ly vào rồi đóng cửa.
Sau cửa là một khoảng trời riêng, là khoảng sân không lớn lắm, có đặt rất nhiều chậu hoa cỏ thông thường, lệch lạc không đều nhưng rất tươi tốt.
Trong góc còn có một mảng lớn hoa phụng tiên nhiều màu.
Trước sân chính là mặt tiền vừa rồi bọn họ nhìn thấy bên ngoài, trong sân còn có mấy căn lầu hai tầng nhỏ, dưới lầu là phòng bếp, sảnh nhỏ và đồ gia cụ linh tinh.
Căn nhà tọa lạc bên bờ đê của trấn Thanh Hà, xuống phòng bếp đẩy cửa đi ra ngoài, ngồi dưới mái hiên còn có thể thả chân xuống nước.
Trên lầu là hai căn phòng ngủ, gia cụ bằng gỗ lim, hoa văn đơn giản mà tinh xảo, hỉ thước hồng mai hoặc điệp hí mẫu đơn.
Nơi này quả thực tạo ra theo sở thích của An Lai, mang lại cho cô niềm vui và kinh ngạc không nhỏ.
Cô bắt lấy Viên Thanh Cử đang nhàn nhạt cười sau lưng, kích động hỏi: “Phòng này là của anh sao?”
Viên Thanh Cử không hài lòng lắm cách dùng từ của cô, anh thở dài: “Bảo bối, phải nói là của chúng ta.
Ba năm trước Tiểu Thất thích gian phòng bên cạnh,” Viên Thanh Cử chỉ vào phía bên kia tường: “Anh hai của cho nó lúc sinh nhật mười lăm tuổi của nó.
Nó thường xuyên tới đây ở, một năm trước vừa khéo nơi này muốn bán, anh hai hỏi trong nhà có ai muốn mua hay không.
Anh đoán em nhất định sẽ thích nên mua lấy, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội đưa em đến đây.”
An Lai ôm chặt anh: “Em rất thích.” Sau đó cô khẩn cấp đi thăm dò lãnh địa mới của mình.
Trong mắt cô gái nhỏ lại có ánh sáng lần nữa, Viên Thanh Cử cảm thấy chuyến đi này thật không tệ.
Đứng một lát, nam chủ nhân đã bị nữ chủ nhân lãng quên, đành phải nhận mệnh đi sắp xếp lại hành lý cũng bị cô lãng quên ở đây.