Đọc truyện Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc – Chương 37
CHƯƠNG 24(TT):
“Ưm…”
Có tiếng rên rất khẽ vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh,thân hình mỏng manh vốn nằm yên trên giường bắt đầu lay động,tỏ vẻ khó chịu.
Gia Nguyệt thấy thật nóng,nóng quá. Một cái gì đó mềm mại lại mang theo hơi thở nóng rực cứ chạm vào nàng. Từ vầng trán còn lấm tấm mồ hôi,đôi mắt đang nhắm chặt,chiếc mũi xinh xắn rồi trực tiếp áp đặt lên bờ môi mọng có chút tái nhợt.
Hắn hôn nàng,dùng đôi môi lạnh như băng của mình khắc họa dung nhan đã sớm in vào tim mình của nàng. Nàng thật đẹp,đẹp đến mức hắn muốn dấu nàng đi,đem nàng nuốt vào bụng,chỉ để mình hắn biết,mình hắn thấy.
Gia Nguyệt cố mở đôi mắt nặng như chì của mình,nhưng không thể,có cái gì đó đang chặn nàng lại,không để nàng nhìn thấy.
Nhưng hơi ấm kia,bờ môi kia,nàng đã sớm quen thuộc,nàng nói,chợt nhận ra cổ họng nàng rát buốt.
“Lâm tổng…”
“Đừng…đừng gọi anh như thế Gia Nguyệt”
Hắn nỉ non,bàn tay hơi run rẩy chạm vào nàng. Thật nhẹ,như thể sợ làm nàng đau. Nàng đang ở đây,trong tay hắn…mà hắn,sắp có được nàng…toàn bộ nàng.
“Anh đang làm gì,thả tôi ra.”
Gia Nguyệt cố mở mắt,cố gắng gượng với trí óc mơ mơ hồ hồ của nàng.
Hắn hôn nàng,bờ môi giá lạnh tham lam hút lấy,tham lam gặm cắn bờ môi nàng.
“Gia Nguyệt…Gia Nguyệt…Nguyệt…Nguyệt của anh,chỉ là của anh….một mình anh thôi….”
“Anh định làm gì,buông tôi ra,buông ra.”
Gia Nguyệt hoảng hốt khi nhận ra bàn tay hắn chạy dọc trên thân thể nàng,rồi tâm nàng càng lúc càng lạnh khi mà nàng biết,váy trên người nàng đã không còn.
“Suỵt….em biết mà Nguyệt…anh yêu em…anh sẽ yêu em…chúng ta sẽ yêu nhau…chỉ có anh và em,chỉ có hai chúng ta.”
Hắn nói,bàn tay và môi hắn không ngừng duy chuyển trên thân thể trắng nõn xinh đẹp của nàng. Hắn hôn lên chiếc cổ thiên nga khiến người ta ghen tị. Hắn chạm vào xương quai xanh mượt mà của nàng. Nắm lấy khỏa tròn trắng nõn tận tình yêu thương chúng.
Lòng bàn tay ấm nóng của hắn,cứ nhẹ nhàng chạm vào nàng,kéo lê những ngón tay thon dài trên làm da mềm mại tuyệt đẹp,đốt lên dục vọng trong cơ thể nàng. Trên da nàng,hắn từng chút từng chút yêu thương,chạm vào,hôn lên,gặm cắn…để lại những dấu vết chỉ thuộc về hắn,chỉ là của hắn.
Nàng muốn thét lên,kêu hắn dừng lại,muốn né tránh,muốn trốn chạy. Nhưng khi nàng mở miệng…
“Ừm….”
Lại là tiếng ngân khe khẽ như thôi thúc hắn. Hắn mở bừng mắt,nhìn gương mặt đang đỏ ửng mê mang của nàng…Hắn sắp có được nàng,nàng có cảm giác với hắn. Điều đó làm hắn điên cuồng.
Hắn nằm đè lên người nàng,ngậm chặt lấy viên ngọc vì hắn mà vươn lên,hắn liếm mút,vẽ những vòng tròn quanh chúng,làm cho nàng tê dại,tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc càng lúc càng nồng đậm.
Gia Nguyệt không biết bản thân mình bị làm sao,và mình đang ở đâu,nàng chỉ biết đến bàn tay và môi hắn đang ở trên cơ thể nàng,đốt lên những tràn lửa nóng rực,như muốn thiêu đốt tâm nàng,tim nàng.
“Anh sẽ yêu em…Nguyệt,Nguyệt của anh,chỉ là của riêng mình anh mà thôi….”
Hắn nói,bờ môi nóng rực ấy hôn lên môi nàng,điên cuồng gặm cắn,hút hết những ngọt ngào bên trong vòng miệng đang hé mở và tê dại của nàng.
“A…ừm..”
Bên trong phòng,chỉ có tiếng rên rỉ của cô gái,và tiếng thở dốc của người đàn ông.
…………………………………………….
Mà khi đó,ở một nơi rất xa Lâm viên. Trong bóng tối âm u một chiếc xe con đang chạy rất nhanh trên đường núi quanh co.
Phía tay lái là một người đàn ông mặc tây phục sang trọng. Nếu nhìn kỷ,người ta sẽ thấy anh ta có gương mặt đẹp nhưng lại đang mang vẻ lo sợ,anh ta không ngừng nhìn vào gương chiếu hậu,vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh,mà bàn tay cầm vô lăng của anh tay cũng đang không ngừng run rẩy.
Ngồi phía sau,khuất trong bóng tối,một đôi con ngươi sáng rực chứa đầy tơ máu tàn ác,khiến anh ta run rẩy đến gần như không thể nắm chặt lấy tay lái.
Một giọng nói ngọt ngào,nhưng lại chứa đựng nguy hiểm tàn nhẫn đến khiến người ta lạnh sống lưng.
“Thế nào,Paul,anh không thể chạy nhanh hơn sao?”
Paul…con trai của ông hoàng buôn đồ cổ ở Anh quốc,luôn là nhân vật muốn mưa có mưa muốn gió có gió. Nhưng giờ phút này,anh ta chỉ muốn…rời khỏi đây,rời khỏi con…quái vật đằng sau lưng.
Một con dao mổ,bén nhọn,sắt lạnh chạm vào cổ anh ta,kèm theo hơi thở lạnh băng đang chạm vào tai khiến anh ta rùng mình khiếp đảm.
“Đừng nghĩ đến chạy trốn,Paul,anh…không muốn tôi điên lên đúng không….”
Paul run rẩy,hàm răng va vào nhau khiến anh ta không thể trả lời.
Người ngồi phía sau cảm thấy điều đó thật thú vị,cô ta cười rú lên khoái trá. Rồi nhìn quang cảnh không ngừng trôi tuột về phía sau.
“Khiêm Khiêm…chị đến với em đây…đã quá lâu rồi..nếu em không muốn gặp chị,vậy thì chị sẽ tìm em…Khiêm của chị.”
Trong đêm tối,chỉ có giọng nói thì thào vang lên khe khẽ,giống như loại lời nguyền rủa từ nơi tâm tối,cũng giống như một lời khẳng định….
Cái cô ta muốn,cô ta sẽ có….không bằng cách này sẽ bằng một cách khác.
Trong đêm,tiếng cười ma quái điên dại của cô ta lại vang lên,mở màn cho sự trở lại sau mười năm bị cấm chế của mình.
Cô ta đã trở lại và lần này,sẽ chẳng còn ai,chẳng còn thứ gì ngăn cản cô ta nổi nữa.
Lần đầu ta viết mí cảnh hot,ừm…nói chung ta cũng chỉ biết qua mấy bộ ai là sắc nữ cũng biết là gì rồi,nên…hê hê hê…hy vọng đừng ai ném gạch đá vì về đoạn trên kia. Cám ơn mý nàng nhiều.
_________________
Trái tim của em chỉ có thể bình yên khi nó được ở bên anh
Được là cái may mắn và mất chính là số mệnh