Đọc truyện Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc – Chương 1
Lâm viên…
Ai trong thành phố A lại không nghe đến tên gia đình này.Từ những năm chiến tranh,Lâm gia đã được coi như thành phần tiến bộ,đóng góp rất nhiều cho chính phủ,về vật chất cũng như nhân lực.Cho nên nhắc đến Lâm gia người ta lại nhớ ngay đến câu chuyện hào hùng thời chiến sự năm xưa.
Nhưng niềm vui chẳng lâu.Lâm gia được ca ngợi và tôn trọng bao nhiêu thì những vận đen cứ đeo bám họ.Bệnh tật,neo người và mệnh yểu đã làm cho một gia tộc vốn đông đúc trở nên hiu quạnh.
Lâm gia cho đến nay,chỉ còn lại Lâm tiên sinh cùng cô con gái duy nhất.Vợ ông,trong một lần đi uống trà chiều đã gặp tai nạn giao thông.Để lại chồng và đứa con gái bơ vơ mới được hai tuổi.
Có lẽ vì nhiều năm cô đơn,Lâm tiên sinh đã đón một người phụ nữ trẻ về nhà.Gây ra một làn sóng nhiều chuyện,tò mò của các quý bà thuộc giới thượng lưu.
Người ta còn đưa ra bằng chứng chứng minh ông Lâm không còn tỉnh táo khi mà cô vợ trẻ mới cưới lại dẫn theo hai đứa con riêng.Đây chẳng phải là phiên bản Cinderella hiện đại sao?????
Về sau nếu có nghe thấy mấy tin đồn rằng con gái ruột của ông Lâm bị ngược đãi,họ sẽ chẳng thèm ngạc nhiên đâu.Những người đàn bà làm vợ lẽ và mẹ kế thì mấy ai tốt chứ.
Họ thì thầm,bàn tán và chế nhạo về sự minh mẫn của thành viên nam cuối cùng của dòng họ,lại không nhìn thấy một đôi mắt trong veo những chứa đựng nhiều bí mật đang nhìn họ….
“Cinderella sao??”
… …… …… …… …… …… …… …… …
Lâm viên….
Toà nhà được xây dựng từ những năm thuộc triều đại cuối cùng của nhà Thanh. Đến bây giờ nó vẫn vươn mình đón ánh nắng ngày mới như thời còn các vị vua chúa ngày xưa. Tuy giờ không còn vị vương tôn quý tộc nào sống tại đây,nhưng nó vẫn được gìn giữ chăm sóc cẩn thận. Khu vườn từng được coi là trân bảo bởi các giống loài thực vật quý hiếm vẫn đang khoe sắc toả hương. Là nơi khiến cho nhiều vị tự coi là mình đã xem hết thấy hết giống cây lạ cũng phải cuối đầu xấu hổ. Đình viện nghiên nghiên bên bờ hồ liễu rủ. Dễ làm người ta liên tưởng đến hình ảnh nên thơ của các cặp tài tử giai nhân ngày xưa.
Trong cái nắng sớm dịu nhẹ này,đột nhiên bị tiếng hét thất thanh làm hỏng.
Từ phía bên kia của bờ hồ. Người ta có thể thấp thoáng thấy các dãy phòng khác nhau. Tiếng ồn ào phát ra từ đó.
“Nói dối,rỏ ràng là cô làm rơi đồ của tiểu thư,lại còn cãi?”
Một cô gái dáng người đẩy đà,mặc bộ váy liền thân màu vàng nhạt. Trên mặt tô một tầng phấn son xinh đẹp,nhưng vẻ mặt vặn vẹo làm điều đó mất đi.
Đối diện là một cô gái khác,mái tóc thắt bím đơn giản,dáng người thon gọn trong bộ váy rời màu tím nhạt.
“Tôi không có làm,cô đừng đổ tội cho người khác.”
“Ở đây chỉ có cô ra vào,nếu không phải là cô thì là ai,không lẽ là tôi,tôi không biết,tôi đi nói cho tiểu thư,để cô ấy phạt cô.”
Cô gái mặc áo vàng nhạt nói xong không thèm để ý đến ai,xoay người đi về phía nhà lớn.
Cô gái mặc áo tím khóc không nên lời,dáng vẻ gầy yếu run rẩy chọc người yêu thương càng làm tăng dáng vẻ xinh đẹp yếu đuối của cô.
Xung quanh tụ tập rất nhiều người làm,họ chỉ chỏ,bàn tán không e dè người đang bị nói đến,không ai có ý định tiến lên an ủi hay nói chuyện với cô.Ở Lâm gia,người làm nói chung cũng chẳng hiếm lạ gì,ai lại muốn đá đổ bát cơm của mình cơ chứ.
“Tiểu thư,chính là cô ta,chính cô ta làm rơi vòng xuyến của tiểu thư. Chính mắt em nhìn thấy.”
Giọng nói chua chát,gay gắt của cô gái ban nãy đã quay trở lại. Mọi người vộn vàng tản ra,tạo thành một lối đi nhỏ cho người vừa tới. Cô gái mặc áo tím đang khóc rất thương tâm,vội vàng ngẩn lên nhìn người đang chậm rãi đi vào.
Trong những tia sáng vàng rực,rọi qua tán lá đại thụ.Tà váy trắng bay nhè nhẹ theo mỗi bước chân. Thân ảnh xinh đẹp,cao ngạo,mang theo khí chất đại tiểu thư quyền uy. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân của nàng cũng làm người ta khó dời mắt. Gương mặt trái xoan,đôi môi mọng không tô son vẫn ửng hồng. Đôi mắt như làn thu ba mềm mại,ẩn ẩn ý cười thản nhiên. Chiếc mũi thẳng xinh xắn càng làm tổng thể gương mặt nàng thêm hài hoà xinh đẹp.
Nàng đi không nhanh,nhưng mỗi bước chân lại khiến cho bọn người làm đang xì xào kia im bặt. Chân mày khẽ nhíu làm lòng người bất an,nàng nhìn cô gái đang khóc thật đau lòng trước mắt.
“Là cô làm rơi vòng xuyến của tôi?”
Vòng xuyến là: Vòng trang sức bằng vàng (phụ nữ đeo ở cổ tay). | Hàng dệt bằng tơ, theo dạng vân điểm, sợi dọc sợi ngang đều nhỏ và săn.
“Tiểu thư,tôi không có,tôi không có làm,xin cô tin tôi”
Nàng nghiên đầu,mái tóc đen chảy dài mượt mà đến tận eo khẽ lay động.Đôi môi xinh xắn khẽ nhắm mở như có điều gì khó nói.
Khẽ liếc mắt nhìn bọn người làm đang tụ tập,thật nhanh bọn họ biết điều vội vàng tản đi như bầy chim vỡ tổ.
“Có biết tôi sẽ làm gì với người làm hỏng đồ của tôi không? Bây giờ làm sao tin cô đây,bị người khác nhìnthấy mất rồi.?”
Giọng nói ngọt ngào,mang theo chút trêu chọc,nàng mĩm cười,nụ cười trong vắt,thanh khiết như giọt cam lộ.Lại vô tình làm người ta rét lạnh,khi mà nụ cười kia không leo lên đến đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp của cô hầu gái.
“Tiểu thư…cô…tôi…”
Cô hầu run rẩy,cô hiểu ý của nàng.Bị nhìn thấy,nếu không nhìn thấy thì sao?
Có phải là…ý của tiểu thư…
“Hửm???”
Nàng lại mỉm cười,đợi chờ cô gái kia hiểu rỏ ý nàng.
Thật là không làm nàng thất vọng khi mà….
“Á……”
Tiếng hét thảm thiết vang lên,cô gái mặc váy vàng nhạt,giây trước còn hả hê khi nhìn thấy người gặp nạn.Thì giây sau ôm chặt lấy đôi mắt của chính mình.
Cơn đau xé ruột ấy làm cô ta gục ngã,lăn lộn dãy dụa dưới đất.Vì cái gì,vì cái gì,cô ta đang đắc thắng lại phải chịu hậu quả này.
“Mắt của tôi,mắt của tôi,aaaaaaaaaaaa”
Tiếng hét đau đớn kia vẫn gào lên trong nắng sớm,nàng lạnh nhạt đứng nhìn cảnh tượng nhuốm đầy máu này.
Cô gái mặc váy tím,giây trước còn ngây thơ,mền mại,yếu đuối,chọc người yêu thương.Thì giờ đây,với bàn tay đầy máu tươi.Đôi mắt long lên vẻ tàn nhẫn,tà ác.
“Trên đời này cá lớn nuốt cá bé,ai bảo cô đụng tôi trước,cô chết đi,chết đi….”
Khi móng tay bén nhọn của cô ta chạm vào đôi đồng tử kia,cô ta thật sự sợ hãi.Nhưng mà,nếu như không làm theo,cô ta biết cái mình phải chịu còn tồi tệ hơn. Cô ta căm giận,cô ta xinh đẹp,có tài,sao lại phải chịu luồn cúi bọn người này chứ.Cô ta muốn im lặng đợi cơ hội từ chim sẻ thành phượng hoàng.Nhưng tại sao,vì cái gì,cô ta mất tất cả.
“Tại cô.đều tại cô…”
Gằn lên từng tiếng đầy thù hận,cô ta đem sự tức giận ấy vào mỗi cái cào,xé gương mặt của kẽ hãm hại cô ta.
Cô gái bị cào xé kia,dường như nhận ra cái gì đang đợi mình,cô ta vùng lên nhào về phía kẻ thù.Cô ta không thấy,nhưng có thể cảm nhận được.Cắn xé nhau như những con thú hoang,hai mỹ nữ bỗng chốc trở thành hai kẻ điên loạn. Tiếng gào thét chửi bới,tiếng vải vóc bị xé toạc.Tiếng da thịt bong chóc,và tiếng cười hả hê…vang lên không dứt.
“Ha ha ha…..ha ha ha”
Tiếng cười như chuông bạc.Một âm thanh cao vút lên giữa trận chiến say máu của hai con thú.Tiếng cô gái cười đầy khoái trá,vang vọng đến bốn phía.Âm thanh ấy,thánh thiện như vậy mà cũng tà ác đến như vậy.Bóng người thon thả,xinh đẹp trong váy trắng thuần khiết,lại đang ngửa mặt lên trời để mà cười nhạo.
“Nhìn đi,anh hãy nhìn đi Lâm Khiêm,đây chính là cô gái thánh thiện của anh,anh thích cô ta đến thế kia mà.Nhìn đi,cô ta bây giờ không bằng cả một con chó…ha ha ha….ha ha ha…anh thà rằng thích cô ta,vậy thì anh chỉ có thể nhận lấy cái xác thối rửa mà thôi,ha ha ha…ha ha ha….”
… …… …… …… …… …… …… …….
Lâm viên….
Nhiều năm về trước,có ba con người,đã bước qua cánh cửa lớn này.
Một người phụ nữ và hai đứa trẻ. Họ bước qua cánh cửa lớn,bỏ lại phía sau cuộc sống cơ cực nghèo khổ,để nắm bắt lấy cuộc sống hào môn thế gia.
Có hai người đang đợi họ ở phía trước,một người đàn ông và một đứa bé gái,mặc trên người bộ váy công chúa thời thượng xinh đẹp.Nó nhoẻ miệng cười khi phát hiện cái nhìn khao khát của đứa con gái đang đứng bên cạnh người phụ nữ.
Người đàn ông nhanh chóng nắm lấy bàn tay của người phụ nữ,cười dịu dàng với cô ta.Trong mắt họ dường như chỉ có nhau.
Bỏ quên ba đứa trẻ đang yên lặng đứng bên cạnh.Cô công chúa nhỏ vẫn mĩm cười chấp nhận ánh mắt khát khao đến gần như là ghen tỵ của cô bé kia.Nó đã quen với ánh mắt này kể từ khi trào đời đến nay. Nó biết bởi vì ba nó là người giàu có,có thể cho nó những thứ mà mấy đứa trẻ khác chỉ có thể khao khát rồi lại khát khao mà không bao giờ có thể có được. Nó chỉ mỉm cười,ba nó đã nói,cho dù có hả hê vì ánh mắt hâm mộ của những kẻ nghèo hèn hơn,nó cũng nên không thể hiện trên mặt,bởi vì nó sẽ là người nắm giữ quyền lực tương lai chứ không phải những kẻ nghèo hèn này.
Bắt đầu chán phải mĩm cười với cô bé kia,nó quay sang nhìn đứa trẻ thứ hai.Điều làm nó ngạc nhiên,là không như cô bé kia,đứa trẻ này chỉ lẳng lặng nhìn nó,không có khát khao,không có ham muốn,không có ghen tỵ,chỉ có chút….phiền chán. Đúng,chính là phiền chán.
Năm đó,khi ba đứa trẻ gặp nhau lần đầu tiên vào năm chúng chỉ vừa mười hai,và mười tuổi. Lâm Gia Nguyệt,cô công chúa nhỏ. Lâm Giai Hân và Lâm Khiêm