Đọc truyện Nếu Chỉ Là Thoáng Qua – Chương 12
Cô không hỏi vì sao anh biết cô ngã bệnh, mà chỉ đoán có lẽ là do anh thấy cuộc gọi nhỡ rồi gọi lại. Lúc đó cô đang trong phòng phẫu thuật, điện
thoại do Trầm Tiểu Giai giữ, mà theo tính tình của cô nàng này thì chắc
chắn sẽ nói hết mọi chuyện. Anh không giải thích tại sao lại biệt tăm
gần cả nửa tháng, cô cũng tự biết mình không có tư cách hỏi. Có nhiều
thứ nói ra con người ta sẽ thấy nặng nề, không nói vẫn tốt hơn. Bên anh
không chỉ có một người phụ nữ, ngay từ đầu cô đã biết chuyện này. Từ khi bên nhau, mỗi đêm anh đều ngủ bên cạnh cô, dĩ nhiên không thể đến với
người đàn bà khác. Mà con người ta ăn mãi một món rồi sẽ ngán, bây giờ
anh vẫn còn mê mẩn cô đấy, nhưng có lẽ cũng chỉ vì cô khác với những phụ nữ anh thường tiếp xúc. Rồi khi không còn thấy mới mẻ nữa… thì sẽ tới
bi kịch lớn nhất của một người phụ nữ: chia tay!
Nhưng cũng thật lạ, đôi khi cô lại cảm
giác mình được yêu thương. Ban ngày phải đến công ty, anh sắp xếp một hộ lý riêng chăm sóc cô. Buổi tối, dù sớm dù trễ, không khi nào anh vắng
mặt. Ngày ngày hộ lý mang đến toàn những món ưa thích, dĩ nhiên người ta không thể nào biết rõ khẩu vị của cô như vậy, trừ phi do anh căn dặn. Ở bên cô, phần đa thời gian anh vẫn im lặng, có lẽ còn giận chuyện ở
phòng tắm. Đôi lúc một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu cô: hình như anh
đang ghen. Nhưng rồi cô lại gạt đi. Phụ nữ bên anh nhiều vô kể, muốn
người đẹp cỡ nào cũng có, việc gì anh phải ghen vì cô!
Tan giờ làm, Trầm Tiểu Giai đến thăm.
Việc đầu tiên mà cô nàng làm lúc bước vào phòng là lia mắt khắp một
vòng, hỏi: “ Anh chàng xe màu bạc đâu rồi?” Thực ra xe anh không chỉ có
một chiếc, nhưng hình như chiếc màu bạc ấy được sử dụng thường xuyên
hơn, nên cô nàng có ấn tượng. Cô cười: “Anh ấy đâu phải là gì của chị,
nếu em muốn tìm thì lộn chỗ rồi!” Trầm Tiểu Giai cầm một trái táo lên,
vừa ăn vừa lắc đầu chép miệng: “Đáng thương cho anh trưởng phòng Tịch,
năng lực có năng lực, ngoại hình có ngoại hình, tiền không gọi là nhiều
nhưng tiền đồ cũng sán lạn… Ai dè phải chịu đả kích lớn như vậy, đến nỗi mấy hôm nay không còn sức mở miệng nói chuyện nữa!” Không ngờ Trầm Tiểu Giai quan sát tỉ mỉ như vậy, cô phì cười, ra vẻ săm soi nhìn cô nàng
rồi chọc ghẹo: “Vậy nhân cơ hội đang rộng mở, thừa dịp mà tiến tới đi!”
Tiểu Giai đỏ mặt, vội dứ trái táo trong tay vào miệng cô: “Ăn táo đi,
chị nói nhiều quá! Bác sĩ nói bệnh nhân phải nói ít, nghỉ nhiều!” Tử Mặc không nói nữa, nhưng biết thừa trong bụng rồi. Cô liếc Trầm Tiểu Giai
rồi phá ra cười giòn giã. Cô nàng xấu hổ, dậm chân nói: “Triệu Tử Mặc,
chị cười nữa thử xem!” Điệu bộ đó càng làm cô cười to hơn, đúng là chỉ
khi ở bên Trầm Tiểu Giai mới có thể thấy vui vẻ như vậy. Từ trường học
bước ra đời, tuy không phải ganh đua giành giật gì, nhưng cũng trải qua
không ít chuyện thị phi, cô biết giữa người với người, có thể mỉm cười
vô tư với nhau đã là tốt lắm rồi, nào có mấy ai dễ mến như Trầm Tiểu
Giai – vừa nhiệt tình thẳng thắn, vừa vô tư khẳng khái. Khoa học kỹ
thuật thời nay tiến bộ, muốn xinh đẹp có khó gì, nhưng người vừa đẹp vừa dễ mến thì rất khó kiếm, Trầm Tiểu Giai chính là một trong số ít đó.
Cho nên cô nghĩ mình thật may mắn khi có được một người bạn như vậy.
Đang cười, chợt thấy Trầm Tiểu Giai có vẻ hơi gượng gạo, quay đầu lại
thì thấy anh đang đứng tựa cửa, trông có vẻ đăm chiêu. Trầm Tiểu Giai
thức thời, nhìn đồng hồ nói: “Tử Mặc, em về đây.” Cô cũng không tiện giữ lại, chỉ nói: “Đi đường cẩn thận!”
Anh bước vào, nằm gục bên cạnh cô, người
anh toàn mùi rượu. Cũng may chiếc giường này không hẹp như mấy giường
bệnh bình thường khác, anh nằm cũng không gây trở ngại gì. Đột nhiên cô
thấy hơi lạ, anh say bí tỉ, sao không về nhà mà còn đến đây? Nhưng có
những điều thầm kín mà chạm đến chỉ khiến con người ta tổn thương, nên
cô không muốn nghĩ ngợi nhiều.
Anh ngủ rất say, nhịp thở đều và sâu. Bầu không khí cực kỳ tĩnh lặng. Cô lẳng lặng ngắm anh. Mũi cao, mày rậm.
Người xưa thường nói mày càng rậm, tính càng ngang. Cô không khỏi nghĩ
sau này con anh chắc sẽ đẹp trai lắm, nếu tính cũng giống anh, e rằng
cũng khiến con gái chết mê chết mệt. Thật quá tội lỗi! Bỗng cô ngẩn ra,
sao tự dưng mình lại nghĩ đến chuyện này? Anh đẹp trai là chuyện của
anh, liên quan gì đến mình? Lại còn con của anh nữa?? Đúng là người
bệnh, đầu óc cũng hồ đồ! Cô kéo một nửa chăn đắp cho anh. Đã vào cuối
xuân, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh.
Chỉ trải qua tiểu phẫu, lại nằm viện hai
tuần, cô đã bình phục rất nhiều. Thường thì chỉ cần một tuần là có thể
xuất viện, nhưng anh không đồng ý, nên bác sĩ không dám cho cô ra viện.
Trong phòng có đủ TV, tạp chí,DVD, chẳng thiếu thứ gì, nhưng cô thấy rất bức bối. Ngày nào cũng bị hạn chế, không được làm cái này không được
làm cái kia, đến tuần thứ hai cô không chịu nổi nữa. May là cuối cùng
cũng được giải phóng, tuy phải dọn đến nhà anh nhưng còn tốt hơn ở bệnh
viện. Có thể người ta sẽ nghĩ cô không tim, không phổi – nhà anh thứ gì
cũng có, vô cùng tiện nghi, nhưng trông cô vẫn có vẻ miễn cưỡng, như bị
người kề dao vào cổ bắt đến đó ở. Thật ra là vì cô không biết mình có
thể ở lại đó được bao lâu, sợ quen hưởng thụ rồi, đến lúc phải dọn đi,
sẽ chỉ tiếc nuối khổ sở. Có câu từ khổ đến sướng thì dễ, nhưng từ sướng
đến khổ lại khó. Cô quen sống giản dị, cũng tự biết mình chẳng có số
sung sướng, nên chẳng dám mơ tưởng gì cao sang.
Hàng ngày có một phụ nữ mà cô gọi là dì
Trương tới nấu ăn, mỗi ngày một món khác nhau, vô cùng hợp khẩu vị của
cô. Dạo này anh có vẻ rảnh rỗi, đi làm và về nhà rất đúng giờ, còn cô
không ăn thì ngủ, cũng đã sắp khỏe hẳn. Vương Đại Đầu hào phóng cho nghỉ phép hai tháng, cô cũng tranh thủ cơ hội này mà lười biếng một chút. Từ sau khi ra trường đến giờ, chưa từng đươc nghỉ nhiều như vậy, tiếc là
vẫn còn đang bệnh, không thì cô về quê thăm ông bà rồi. Mấy lần mẹ gọi
điện tới, cô vẫn cười nói bình thường, giấu không cho mẹ biết chuyện
đang nằm viện – chỉ là tiểu phẫu, không cần thiết phải khiến bà lo lắng.
Nồi canh đang sôi trên bếp, hương bay ra
tận phòng khách. Cô bước vào bên trong. Dì Trương đeo tạp dề, đang lui
cui dọn bát đĩa. Người phụ nữ này hơn năm mươi tuổi, tóc đã có sợi bạc.
Mẹ cô cũng vậy, từ khi cha qua đời, bà đảm đương luôn vai trò của cha,
vô cùng cực khổ, tóc cũng bạc sớm. Cô đặt bát đĩa lên chiếc bàn cẩm
thạch: “Dì Trương, để cháu giúp cho.” Dì Trương ngẩng đầu, cười phúc
hậu: “Không cần đâu, cô còn chưa khỏe, với lại đây là phần việc của tôi
mà!” Cô cầm chúng lên, cẩn thận đứng dậy: “Không sao đâu, cháu cứ ở dí
một chỗ thế này, sắp rỉ sét đến nơi rồi!” Dì Trương cười: “Vậy cũng
được.” Một lát sau, bà lại nói thêm: “Cô chủ, cô thật có phúc!” Cô không trả lời. Dì Trương mới đến đây vài ngày, dĩ nhiên không hiểu nội tình.
Lần đầu tiên bà gọi cô là cô chủ, lúc ấy anh cũng có mặt, nhưng có lẽ
anh không để ý mà sửa lại. Cô thì không tiện giải thích, chẳng lẽ lại đi nói với một người xa lạ rằng: “Tôi không phải vợ anh ấy”? Tuy trong xã
hội này, tình nhân sống chung với nhau chẳng phải chuyện lạ, nhưng nhiều người lớn tuổi vẫn không thể chấp nhận, huống chi cô chẳng phải tình
nhân lẫn bạn gái của anh.
“Hạnh phúc nhất của phụ nữ là gặp được
một người đàn ông thương yêu mình. Đường đời rất dài, nếu người ta không quan tâm, không trân trọng mình, thì biết phải sống ra sao?” Cô lẳng
lặng nghe, cũng như hồi trở về nhà, nghe mẹ vừa nấu cơm vừa càm ràm, tuy lỗ tai bị tra tấn một chút nhưng hạnh phúc. Có lẽ ngoan ngoãn nghe mẹ
càm ràm cũng tương đương với hiếu thảo.
Dì Trương lấy bát đĩa từ trong tay cô,
nói: “Cô chủ vừa đẹp người, vừa đẹp nết, thảo nào lấy được một người yêu mình như vậy.” Bà vừa rửa bát vừa nói: “Ngày đầu tiên tôi đến đây, cậu
ấy đã dặn tôi rất kỹ, cô thích ăn gì, không thích ăn gì. Thời nay hiếm
người đàn ông nào tốt như vậy lắm…” Tuy dì Trương không biết rõ nội
tình, nhưng những lời nói ấy không khỏi khiến cô băn khoăn. Cô không
muốn tiếp tục nghe nữa, bưng bát đi ra ngoài.
Dạo này trưa nào cô cũng ngủ tới chiều,
đến nỗi tối ngủ không được, cứ lăn qua lộn lại. Nếu cô ở vào vị trí của
anh, chắc đã sớm chịu không nổi, nhưng anh lại chẳng kêu ca gì. Sau khi
cô ra viện, anh tự giác nhường hẳn cho cô nửa giường, tối ngủ rất ngay
ngắn, không gác tay gác chân lung tung lên người cô như trước nữa.
Lúc cô tỉnh lại đã sắp trưa. Mơ mơ màng
màng buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa, cô ôm gối ra phòng ngoài. Căn phòng
đã sực nức mùi thơm của thức ăn. Tuy người vẫn đang trong trạng thái lơ
mơ, nhưng thần kinh đại não của cô đã tự động có phản ứng, bụng cứ réo
lên ùng ục. Tới cửa phòng bếp, cô không thấy dì Trương đâu cả, mà người
đứng trong đó lại là anh. Nhưng đó chưa phải điều đáng kinh ngạc nhất,
mà đáng kinh ngạc nhất là anh đang đeo một chiếc tạp dề, đứng trông nồi
canh, hệt như một người chồng đang bận rộn bếp núc. Động tác đầu tiên
của cô là đưa tay dụi mắt, nhìn kỹ lại thì thấy mình không có lầm. Cô
ngửi được mùi món canh, là canh cá! Canh cá trích nấu chân giò nấm
hương! Anh ấy biết! Không ngờ anh ấy biết mình đang thèm món này!
Tim nảy lên thình thịch, cô đứng ngẩn ra, không biết qua bao lâu hay chỉ là vài giây đồng hồ, cô vội vàng chạy
trốn vào phòng tắm. Vừa nhìn gương mặt hồng hào của mình trong gương, cô vừa vốc nước lạnh lên rửa. Mấy tuần nằm viện không làm cô tiều tụy, đôi mắt vẫn linh lợi, khuôn mặt vẫn thanh tú. Rửa mặt xong, cô không dám ra mà quay trở lại giường, giả vờ ngủ say. Trên giường toàn là mùi của
anh, lòng cô càng trở nên hỗn loạn. Đang rối rắm, nghe anh đứng ngoài
cửa gọi: “Tử Mặc, dậy chưa?” cô lại bối rối hơn, chỉ nằm ôm gối thật
chặt. Chiếc gối có thêu hình một con bướm, những đường vân nổi cộm lên,
cọ vào da thịt, vừa ngứa vừa đau, nhưng cô vẫn không bỏ nó ra. Tính cô
từ trước đến giờ là vậy, đã ghiền thứ gì thì không thể thay đổi.
Anh khẽ đẩy cửa bước vào, thấy cô đang
nằm cuộn thành một cục, đoán chắc cô còn đang ngủ. Anh mỉm cười vuốt tóc cô, tóc đã dài hơn nhiều rồi, mái tóc vừa mềm vừa mượt, cũng giống như
bất kỳ phần nào trên thân thể cô. Nghĩ đến đây, người anh lại nóng lên.
Mấy đêm nay cô ngủ không được ngon. Bác sĩ nói lúc vết mổ lên da non sẽ
vừa ngứa vừa đau, nhất là ngứa mà không thể gãi, rất khó chịu. Vậy mà
chưa bao giờ thấy cô kêu nửa lời. Anh khe khẽ đưa tay sờ vết sẹo của cô, tuy chỉ khâu ba mũi, nhưng cô cũng phải ăn đau, thật tội.
Cô không dám động đậy, chỉ cảm giác anh
đang vuốt ve vết sẹo, rất nhẹ, rất khẽ, giống hệt như cha hồi trước. Mỗi lần cô bị sốt, ông sẽ vuốt vuốt trán cô, cũng khẽ khàng như vậy, chậm
rãi như vậy…
Một lúc sau, anh mới buông cô ra. Có
tiếng nước chảy trong phòng tắm, chắc là anh đi tắm. Cô từ từ ngồi dậy,
đạp chiếc gối xuống giường. Ngồi sững một hồi, cô cúi xuống ôm nó lên.
Rồi lòng hỗn loạn, cô lại ném nó đi. Anh vừa tắm xong, choàng khăn tắm
bước ra ngoài, đúng lúc chụp được: “Sao thế, mới sáng ra đã bắt nạt gối
rồi à?” Cô đang bối rối, không muốn nhìn anh, quay đầu sang một bên:
“Ngày nào cũng ru rú trong phòng, chán muốn chết!” Anh lấy khăn lau tóc, uể oải nhìn cô. Điệu bộ ấy trông thật quyến rũ. Cô thầm than, sao vô
duyên vô cớ lại đẹp trai như vậy làm gì không biết! Rồi cô sực nhớ ra:
“Sao hôm nay không đi làm?” Ngày nào về nhà anh vẫn còn phải tiếp hàng
tá cuộc điện thoại, chắc công việc bận rộn lắm. Tóc đã gần khô, anh
quăng khăn sang một bên, ngồi xuống giường: “Hôm nay là thứ bảy, không
phải đi!” Nếu dạo này không đúng lúc công trình xây dựng vào giai đoạn
khẩn trương, anh đã nghỉ để ở nhà với cô rồi. Thấy hơi thở cô nặng nề vẻ bức bối, anh cười dỗ dành: “Được rồi, hôm nay anh dẫn em ra ngoài! Em
thích đi đâu thì mình đi đó!” Lúc này cô mới thấy khá hơn.