Bạn đang đọc Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại FULL – Chương 52: Ngoại Truyện Sống Chung
Editor: Doris
“Chào cậu, Vọng Thư.
Mình mới nghe bài phát biểu của cậu trong lớp và mình cảm thấy quan điểm của cậu về vấn đề đó hết sức thú vị.
Cậu có thể thêm Wechat với mình không? Mình rất muốn nói thêm vấn đề này với cậu.”
Vừa mới ngày đầu tiên sau khi khai giảng, Vọng Thư đã bị nghiên cứu viên khác đến gần.
“Ồ, vậy sao.” Vọng Thư lấy từ từ chiếc điện thoại trong túi ra, tay trái vòng đến vuốt nhẹ mái tóc ra sau tai.
Chàng trai tiến đến xin Wechat đột nhiên ngẩn ra, rất khó kiềm chế nên sau khi quét mã xong thì vội vàng ‘cảm ơn’ rồi rời đi.
Vọng Thư dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn mang trên ngón giữa.
Trong lòng cảm thán, không nói đến chuyện khác, chiếc nhẫn này thật sự hữu dụng khi từ chối người đến làm quen.
Thừa dịp nghỉ giải lao, cô mở Weibo nhìn thấy tiêu đề đang được treo ở đầu bảng hot search, còn được gắn thêm chữ ‘HOT’.
Tên là #Lâm Diệc Nhiễm đêm khuya gặp lại bạn trai cũ#
Vọng Thư dù không chú ý đến giới giải trí nhiều lắm nhưng vẫn biết Lâm Diệc Nhiễm.
Cô ấy là tiểu hoa đang nổi mấy năm gần đây.
Đã từng có cuộc tình bảy năm với người yêu cũ, đủ loại ân ái ngọt ngào nhưng một năm trước lại bất ngờ chia tay.
Fan hâm mộ CP đó đều đang nhảy nhót lung tung trên khu bình luận, chúc mừng CP bọn họ từng đu đã BE nay lại vùng lên.
Hơn một giờ, làm xong việc lại đến nhà bạn trai cũ hơn hai năm trước chụp một tấm hình với ly rượu vang rồi up trên Weibo, là ám chỉ cái gì?
Tất nhiên là muốn gương vỡ lại lành rồi!
Vọng Thư không quan tâm lắm đến chuyện tình cảm của người khác nhưng cô lại có hứng thú với sự kiện đó.
Cô chụp màn hình lại rồi gửi cho Lăng Việt.
Rất nhanh Lăng Việt đã nhắn tin trả lời:
【Lăng Việt: ?】
【Lăng Việt: Anh không có bạn gái cũ.】
【Lăng Việt: Trái tim anh từ đầu đến cuối đều thuộc về em.】
Vọng Thư nhìn những dòng tin nhắn trên điện thoại mà chẳng biết nói gì.
Người này, bắt đầu nói những lời yêu đương sến súa từ lúc nào vậy?
【Vọng Thư: Đây là một hiệu ứng trong tâm lý học.】
【Lăng Việt: Em nói một chút đi.】
【Vọng Thư: Vào lúc nửa đêm, con người thường hay thoát khỏi vai mà xã hội giao cho họ mà về con người thật hơn.
Lúc đó sẽ nhớ về những ký ức, tâm lý cũng dễ giao động hơn.
Cho nên có người sẽ thường xuyên vào trang cá nhân của người yêu cũ, bạn bè hoặc là người thầm mến lúc nửa đêm.
】
Lăng Việt gửi sticker ba con chó đang hoang mang: 【Vậy là?】
Khóe miệng Vọng Thư hơi cong lên, ngón tay nhanh chóng đánh chữ: 【Vậy nên lúc ở khu thi đấu đông, tại sao lại có một buổi tối anh đột nhiên thích tất cả bài viết của em?】
Bên kia đột nhiên không nhắn tin nữa.
Khóe miệng Vọng Thư lại cong thêm rất nhiều: 【Lúc ấy đã thích em sao?】
Một lúc lâu sau, Lăng Việt bên kia mới nhắn tin trả lời: 【……Em nên chừa chút mặt mũi cho chồng chưa cưới mình đi!】
Vọng Thư hoàn toàn cười ra tiếng.
Nhưng mà Lăng Việt cơ trí bên kia nhanh chóng đáp trả:
【Không phải em hỏi anh là anh phát hiện em thích anh khi nào sao?】
【Em muốn biết không?】
Vọng Thư thẹn thùng nhưng lại rất muốn biết, muốn biết mình lộ ra sơ hở từ lúc nào.
Rối rắm một lát, lại hỏi: 【Từ khi nào vậy?】
【Lúc em ngồi sau anh trên xe buýt, còn thâm tình nhìn anh hơn nửa ngày.】
【Thích một người thì sẽ không nhịn được mà nhìn đối phương, tâm lý học gọi cái này là gì vậy?】
Vọng Thư rất nhanh đã nhớ ra, cô ảo não xoa trán thì ra là do ảnh chiếu trên cửa sổ.
Nhìn thấy Vọng Thư ở đâu bên kia không trả lời, anh lại hỏi tiếp: 【Đó gọi là gì vậy? Hy vọng cô giáo tiểu Vọng sẽ giải đáp một chút.】
Nghe được người ấy nói mình là cô giáo, lỗ tai cô đỏ lên, nhanh chóng nói sang chuyện khác:
【Bây giờ đã là ba giờ chiều rồi mà anh còn chơi điện thoại!】
【Làm ông chủ có thể đi sờ đầu cá sao!?】
【Làm sao được!?】
Lăng Việt đáp lại bằng một chữ “hừ” không rõ ý nghĩa.
Vọng Thư nhìn chằm chằm dòng chữ kia một chốc lát.
Cảm thấy có vẻ như anh không phải đang giận nên liền cất điện thoại vào lại trong túi, chuẩn bị tài liệu cho tiết sau.
Buổi tối cuối tuần, Vọng Thư đi đến công ty Lăng Việt tìm anh.
Hai người cùng đi đến căn nhà anh thuê để nấu món lẩu yêu thích của Vọng Thư.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lăng Việt thuê một căn nhà hai tầng ở một khu thương mại nổi tiếng của Bắc Kinh.
Công ty của anh rất ít người nhưng ai nấy đều là nhân tài.
Mọi người đa số đều chuẩn bị tan tầm, thấy Vọng Thư đi đến liền nổi hứng trêu ghẹo, nhìn vào trong văn phòng rồi hô to: “Lăng Tổng, vợ sếp đến rồi!”
Vọng Thư tức khắc bị xưng hô ‘vợ sếp’ làm cho đông cứng người lại.
Vợ sếp làm cho người khác cảm thấy mình rất thành thục, giỏi giang, là người cùng chồng mình mở một cửa hàng nhỏ để khởi nghiệp.
Hình như không phù hợp lắm với sinh viên chưa dấn thân vào công việc như cô.
Hai người trở về nơi ở của Lăng Việt, nhanh chóng xử lý nguyên liệu nấu ăn rồi mở một bàn tiệc nhỏ.
Ăn được một nửa, Vọng Thư vớt từ trong nồi lẩu ra một miếng khoai tay đã bị nấu đến mềm nhừ, nhìn rất ngon miệng.
Cô chu cái miệng nhỏ thôi vào nó, cắn một miếng, liền cảm thấy cuộc sống đã viên mãn.
Lúc này, Lăng Việt không lạnh không nhạt nói: “Vọng Thư.”
“Dạ?”
“Ngày mai chúng ta đi lãnh chứng, được không?”
Vọng Thư đột nhiên ho khan, cảm giác cay cay của khoai tây nghiền bị sặc vào khí quản làm mặt cô đỏ lên: “Hả? Chuyện này….hình như có hơn đột ngột đúng không?”
Lăng Việt dịu dàng dụ dỗ cô: “Như vậy…Mọi người sẽ thay đổi từ ‘vợ sếp’ biến thành Lăng phu nhân.”
“Có dễ nghe hay không?”
Lăng phu nhân.
Nghe thân mật quá.
Vọng Thư thừa nhận chính mình đã có chút lung lay nhưng cô vẫn từ chối: “….Có vẻ hơi sớm.”
“Em vẫn còn đang học thạc sĩ mà.”
Kết hôn xong nếu có muốn đi hưởng tuần trăng mật thì phải xin phép giáo sư, rất xấu hổ.
Dừng lại dừng lại, tại sao cô lại nghĩ đến tuần trăng mật chứ!?
“Được rồi.” Hình như Lăng Việt có chút thất vọng nhưng rất nhanh đã đổi đề tài: “Vậy em dọn đến ở cùng anh được không?”
Nếu như ngày thường, Vọng Thư sẽ thẹn thùng từ chối nhưng mà cô vừa với không đồng ý lời đề nghị kết hôn của Lăng Việt, nếu bây giờ từ chối tiếp hình như cũng không tốt cho lắm: “Được, được rồi.”
“Nhưng mà, vậy anh….” Ánh mắt Vọng Thư không tự giác mà nhìn đến phòng ngủ.
“Anh thuê một căn hai phòng ngủ.
Đến lúc đó em ngủ phòng ngủ chính, anh ngủ phòng ngủ phụ, vậy là được rồi.” Lăng Việt ấm áp dỗ dành.
Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên gật đầu.
Buổi tối ngày đầu tiên dọn đến, Vọng Thư nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.
Hưởng thụ chút mùi hương còn sót lại trên chiếc chăn bông và gối, không kiềm lòng được mà vùi đầu vào gối một lát.
Cô ngẩng đầu nhìn chiếc cửa không chút động tĩnh, xoay người tắt đèn—Người này là trang thân sĩ[1] sao?
Cô chỉnh điều hòa thấp xuống một chút, cả người vùi vào trong chăn, hơi thở quen thuộc bao lấy, cảm giác giống như được anh ôm vào lòng.
Hơi thở của cô dần dần chậm lại, sau đó tiến vào trong mơ.
Mà cách một vách tường, Lăng Việt đang trằn trọc suy nghĩ—Thật sự không muốn làm người.
Nhưng mà sẽ dọa cô ấy sợ.
Làm bạn trai ân cần, dịu dàng thật khó!
Nhân viên trong công ty của anh gần đây phát hiện rằng, họ có thể đi hẹn hò với bạn gái vào thứ ba và thứ sáu.
Mỗi ngày đến giờ tam tầm, ông chủ của bọn họ giống như đã thoa dầu vào chân, chạy rất nhanh.
Nhưng bọn họ không nói, cũng không hỏi.
Bởi vì bọn họ biết, hỏi vào sẽ bị nhét một bụng cơm chó, mất nhiều hơn được.
Lúc Lăng Việt về đến nhà, Vọng Thư đang ngồi xếp bằng trên sô pha học bài, trên chiếc bàn trà đang rải rác các tài liệu, giáo án và những tập luận văn.
Thấy vậy, Lăng Việt cau mày nhắc nhở: “Em ngồi học trên sô pha như vậy, ngồi lâu eo sẽ bị đau đấy.”
Vọng Thư ngả lưng vào chiếc sô pha, xoa chiếc eo đang cứng đờ của mình, cô thực sự rất mệt: “Bàn học trong phòng ngủ quá nhỏ, không để vừa đồ.”
Lăng Việt tìm giúp cô một chiếc đệm lót sau người, lại giúp cô nhặt hai tờ giấy rơi trên mặt đất.
Người được chăm sóc cẩn thận đang nhìn anh cười tủm tỉm: “Em thấy anh rất giống ba em, không cho em ăn cay, hay nhắc em đi ngủ sớm, muốn em tập thể dục, còn hay sửa những thói quen xấu của em nữa.”
Lăng Việt liếc mắt nhìn cô: “Nếu hai chúng ta ngủ chung một phòng, phòng ngủ phụ có thể làm phòng cho em học tập.”
Vọng Thư tự giác im lặng.
Được thôi, đây không phải là ba cô, đây là người bạn trai đang nhiệt tình như hổ của cô.
==
Ngày nọ, lúc Lăng Việt đang rửa chén, Vọng Thư ngẫu hứng mở ngăn kéo nhỏ của bàn trà ở phòng khách, cô phát hiện một quyển vở.
Tùy ý mở hai trang, ánh mắt đột nhiên đông cứng lại.
Chỉ thấy nội dung của tâm lý học được nghiêm túc viết lại cẩn thận, từ chữ viết cho đến cách trình bày, chắc là Lăng Việt làm, trong đó có hai điều Lăng Việt đánh dấu.
【Hiệu ứng thỏa mãn: Khi ăn món họ thích, người ấy sẽ đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn nên sẽ dễ dàng buông bỏ tâm lý phòng bị, trở nên dễ đồng ý yêu cầu của người khác.】[2]
Vọng Thư nheo mắt, đột nhiên nhớ đến một việc.
Lúc trước, Lăng Việt thảo luận với cô về việc sống chung, anh đã phá lệ, chủ động cho cô ăn món lẩu cay cô thích nhất nhưng dễ làm đau dạ dày.
Một điều khác là:
【Hiệu ứng chừa lại mặt mũi: Khi một người từ chối một yêu cầu quan trọng, khả năng cao đối phương sẽ đồng ý yêu cầu nhỏ kế tiếp.】[3]
Vọng Thư:….
Lúc ấy, đầu tiên Lăng Việt hỏi cô có muốn kết hôn không, sau đó mới đưa ra yêu cầu sống chung.
Kịch bản như vậy, ngay cả người đang học tâm lý lúc ấy như cô cũng không hề phát hiện.
Thật là, suốt ngày đánh chung với nhạn, bị nhạn mổ mắt.
Vọng Thư bình tĩnh lại, lặng lẽ tìm kiếm những dấu vết khác, xem thử có phải anh còn có bí mật nhỏ nào khác không.
Sau đó ở trong phòng ngủ chính, cũng chính là phòng ngủ của mình, cô phát hiện một chiếc hộp nhỏ……
!!!!
Cô đỏ mặt lao ra khỏi phòng ngủ, đứng bên cạnh bàn ăn bên ngoài phòng bếp, mắng anh: “Lăng Việt, anh hay lắm….”
Hay cái gì không biết, háo sắc, bụng dạ đen tối, đồ ăn trộm gà…
Đây là lần đầu tiên Vọng Thư nói ra những từ có lực công kích mạnh ấy, lại không tìm thấy từ thích hợp nữa liền nói ra một từ không có khí thế mấy: “Anh là chó à!???”
Lăng Việt ngẩn ra, không biết tại sao chính mình vô duyên vô cớ bị mắng.
Anh dùng bàn tay đang ướt tắt vòi nước, sau đó đi ra ngoài.
Nhìn cuốn vở trong tay Vọng Thư, anh lập tức hiểu ra mọi chuyện nhưng anh vẫn ung dung, thậm chí là nhướng mày hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi à!? Lúc trước anh dùng mấy kịch bản này dụ dỗ em đúng không?”
“Làm em phải đồng ý sống chung!”
“Vừa học vừa áp dụng thì làm sao có thể là kịch bản.”
Anh rút ra một tờ khăn giấy, lau khô tay: “Hơn nữa, em hiểu rõ tâm lý hơn anh, có phải ngày thường em cũng dùng kịch bản trên người anh không?”
“Thảo nào ở trước mặt em, anh chẳng có chút nguyên tắc nào, luôn không biết tại sao lại đồng ý nhiều yêu cầu của em đến vậy.”
Vọng Thư tức chết, cái tên này lại còn trả đũa: “Lúc em chưa học tâm lý, anh cũng chẳng có xí nguyên tắc nào!”
Một tay Lăng Việt nắm chặt tay cô, tay còn lại ôm hết eo cô, nhẹ nhàng dẫn cô đến ngồi trên chiếc bàn ăn bên cạnh.
Hai tay ôm lấy hông cô: “Chuyện đó như anh nhường em, em đừng giận nữa, được không?”
Trái tim Vọng Thư lập tức mềm đi nhưng trong đầu cô vẫn còn kinh ngạc vì chiếc hộp nhỏ đó, đỏ mặt muốn đi xuống, còn mắng anh: “Hơn nữa anh….
Cả ngày nghĩ gì trong đầu vậy….”
Lăng Việt biết điều đó, một quyển vở đương nhiên không thể làm cô xấu hổ như vậy, chắc là đã nhìn thấy đồ anh chuẩn bị rồi, đồ dùng tránh thai.
Anh lại đi lên thêm một bước nhỏ, đôi chân dài áp vào góc bàn, ôm chặt cô gái ấy vào lòng, môi áp lên tai cô, giọng nói khàn khàn: “Anh vốn dĩ muốn đi từng bước một….”
Anh hôn vành tai đỏ ửng cô gái trong lòng, khiến cho cô hoảng sợ run lên: “Nhưng nếu đã bị em phát hiện, tốt hơn hết nên làm hết một lần.”
Nói xong, anh ôm người lên, đi về phía phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đóng lại, cũng giấu đi một bầu không khí ái muội.
……..
Vọng Thư ngước nhìn người mình yêu sâu sắc.
Những năm gần tây, anh từ ngây ngô trở nên trưởng thành hơn.
Cử chỉ của anh đều có sức hút khó tả, đặc biệt là lúc mặc đồ vest và giày da, vừa sạch sẽ, bí mật lại có chút hoang dã.
Đúng lúc đang nghĩ ngợi, vài giọt mồ hôi nương theo góc cạnh của anh, trượt xuống cằm của anh.
Cuối cùng lại dừng một chút, sau đó nhỏ giọt vào xương quai xanh Vọng Thư, giống như đang đánh vào đầu quả tim cô.
Đôi mắt thâm trầm tuyệt đẹp, dưới đáy có chút ánh sáng mờ mịt, từng li từng tí nuốt hết đuôi mắt và gương mặt đỏ ửng của Vọng Thư, lộ ra khát vọng.
Gợi cảm đến mức không có gì có thể sánh kịp.
Vọng Thư không chịu nổi mà che đôi mắt của anh lại, hơi thở hoảng loạn: “Đừng nhìn em như vậy.”
Lăng Việt nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen, cười rõ ràng: “Rõ ràng em rất thích.”
——————–
Tác giả có chuyện muốn nói:
[2][3] Tác giả không học qua tâm lý học nên nội dung đều tìm hiểu trên internet, vậy nên hành văn khá đơn giả và không chuyên nghiệp lắm~
———
Ở đây nói cho mọi người biết một tin: Đêm nay cập nhật một chương nữa là kết thúc
Một chương nữa đại khái là sự nghiệp của hai người, cuộc sống sau kết hôn, còn có….một chút về xe cộ.
Chắc là sẽ không sinh con đâu, bởi vì hai người bọn họ chẳng khác gì trẻ con.
———
Thật sự cảm ơn mọi người đã thích!!! Mặc dù mỗi ngày tôi trả lời bình luận hơi lạnh lùng nhưng mỗi ngày đọc bình luận của mọi người khiến tôi rất hạnh phúc!
Hai chương đêm nay xong sẽ phát bao lì xì, rút thăm trúng thưởng.