Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 50: Ngoại Truyện Đại Học 5


Bạn đang đọc Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại FULL – Chương 50: Ngoại Truyện Đại Học 5


Editor: Ying
Hồi năm nhất đại học, giờ học của Vọng Thư tương đối nhiều, cuối cùng đợi đến khi cô đổi chuyên ngành xong, chính thức vào được khoa Xã hội học thì Lăng Việt vì phải tham gia cuộc thi khởi nghiệp đổi mới sáng tạo dành cho sinh viên toàn quốc, từ cuối tháng chín vào năm hai đại học cậu đã bắt đầu lập tổ dự thi, phải xác định dự án hạng mục và tiến hành các công tác chuẩn bị sơ bộ, nên phần lớn thời gian sau giờ học đều dành hết cho cuộc thi này.
Các loại dự án đều phải được thầy hướng dẫn thông qua, sau khi chính thức được duyệt lại càng bận xoay mòng mòng, cũng phải cúp không ít giờ học.
Mỗi ngày cậu chỉ có thể gặp Vọng Thư được một lúc dưới lầu ký túc xá trước giờ giới nghiêm, trò chuyện được đôi ba câu là lại phải uể oải quay về phòng tiếp tục nghiên cứu tài liệu.
Vọng Thư có cảm giác bạn trai mình biến thành điện thoại di động x người yêu, chỉ có vào lúc mười một giờ khuya mới hóa thành thực thể được một lúc.
Hơn nữa cái điện thoại di động x người yêu này đảm nhiệm chức vụ công tác giao lưu cũng không chuyên tâm lắm, trong giờ học Vọng Thư có gửi cho cậu một tin nhắn Wechat:
【Vọng Thư: Tiết Tâm lý học xã hội của chúng ta mời được một thầy thuyết giảng đẹp trai xỉu, lịch sự tao nhã, mang đậm phong độ của người tri thức.】
Hai tiếng sau Lăng Việt mới nhìn thấy, chậm rãi trả lời:
【Lăng Việt: Bây giờ mới nửa ngày không gặp, đã quên bạn trai em đẹp trai cỡ nào rồi sao?】
【Lăng Việt: Vừa nãy đang làm tính toán đo lường mô phỏng】
【Vọng Thư: Ảo tưởng】
【Vọng Thư: Tính toán đo lường thuận lợi không?】
【Lăng Việt: Không thuận lợi lắm, tụi anh làm thêm lần nữa】
【Lăng Việt: Làm xong tìm em nói chuyện tiếp】

Một tuần trước cuộc thi vòng loại vào tháng 12, cậu càng bận hơn, hai ngày liên tục phải ngủ trong phòng nghiên cứu.
Vậy nên vào ngày đông chí hôm đó, Vọng Thư đặc biệt đến cửa hàng sủi cảo được sinh viên ưa thích ngoài khuôn viên trường, mua mấy phần sủi cảo lớn đem tới phòng nghiên cứu tìm Lăng Việt.
Khi tới tòa nghiên cứu của bọn họ, cô còn gặp được giáo sư Hoàng dạy môn《Giới thiệu về Hàng Không Vũ Trụ》, ông mặc một chiếc áo khoác đen dày, quần đen, giày đen và mang một cặp kình dày, phong cách đơn giản mộc mạc của các nhà nghiên cứu khoa học – kỹ thuật.
Ông nhìn thấy Vọng Thư, thân thiết cười nói: “Ủa, em không phải học trò học lớp tôi sao? Tôi nhớ ra em.”
“Thiên phú của em cũng không tệ, sao thế? Hứng thú với những thứ liên quan đến hàng không vũ trụ, nên chuyển tới khoa của chúng tôi à?”
Vọng Thư ngượng ngùng nói: “Không ạ, nhưng học lớp của thầy thật sự cảm thấy rất hay.”
“Ồ,” Vẻ mặt giáo sư kia như hiểu ra, “Thì ra đến tìm Lăng Việt.”
Giáo sư Hoàng không phải người chưa từng yêu như Phan Nãi Thành, sau một kỳ học lớp của ông, thế nào ông cũng đã phát hiện ra quan hệ giữa Lăng Việt và Vọng Thư.
Vọng Thư mím môi cười khẽ, không chối.
“Tôi giúp em quẹt thẻ ra vào, em vào đi, tôi phải về nấu cơm cho vợ.”
“Cảm ơn giáo sư, tạm biệt giáo sư.”
Vọng Thư đưa mắt nhìn giáo sư đã đi xa, lúc này một bên đi tới thang máy một bên gửi tin nhắn cho Lăng Việt: “Em đang ở dưới lầu.”
Lăng Việt tức khắc trả lời lại: “Chờ anh xuống đón em.”
Vọng Thư tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy thang máy dừng ở lầu 8 đang đi lên lầu 12, rồi lại đi xuống từng tầng từng tầng, tự nhiên trong lòng lại có chút hồi hộp.
Thang máy dừng lại ở lầu 1, kèm theo một tiếng vang khẽ nhắc nhở, cánh cửa kim loại dần dần mở ra, lộ ra dáng người quen thuộc lại đẹp trai bên trong.
Vì ở trong phòng, Lăng Việt mặc một chiếc áo len dày mềm mại màu xám bằng vải lanh, trông cậu vừa lười biếng vừa dịu dàng.

Vọng Thư không nhịn được chạy hai bước vào thang máy, ngửa đầu nhìn cậu, vành mắt cong cong: “Bạn Lăng, lâu rồi không gặp.”
Lăng Việt cúi đầu hôn cô: “Lâu rồi không gặp.”
“Hửm?” Vọng Thư lo lắng hỏi, “Sao giọng anh nghe như, bị cảm?”
“Thì là dạo này không nghỉ ngơi tốt.”
Sắc mặt Vọng Thư sầm xuống: “Hai ngày nay anh ngủ được mấy tiếng? Ăn cái gì?”
“Chắc mười tiếng hai ngày, ăn…mì gói.”
Nhìn bộ dạng chột dạ của cậu, sợ rằng ngay cả mười tiếng để ngủ cũng không có.
Hàng mày tinh tế của Vọng Thư cau lại, thầm cảm thấy tức giận vì hành động không thương tiếc thân thể mình của cậu, cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng quay đầu thở phì phò không nhìn Lăng Việt nữa.
Lăng Việt thấy cô như vậy, vội vàng tỏ ra yếu ớt: “Chủ yếu là do mấy ngày nay đột nhiên phát hiện ra một lỗ hổng trong hệ thống mà trước kia không xem xét đến, lại sắp tới cuộc thi nên thời gian có hơi hẹp, chỉ có thể tranh thủ từng phút từng giây tiến hành bổ sung lại.”
“Có điều lỗ hổng đó đã giải quyết xong trong chiều nay rồi.”
“Sau hôm nay sẽ không vội như vậy nữa.”
Cậu nhìn vào mắt Vọng Thư giả bộ đáng thương: “Đừng giận mà, Vọng Thư.”
“Em rất tức giận, phải đợi 12 giây nữa mới nói chuyện với anh.”
Lăng Việt dời lực chú ý của cô: “Sao phải đợi 12 giây?”
Vọng Thư liếc cậu: “Trong tâm lý học có hiệu ứng 12 giây, tức thời gian khiến một người bùng lên cơn giận vì một chuyện gì đó chỉ có 12 giây, sau 12 giây này, tâm trạng sẽ bình tĩnh lại khá nhiều.” (*)
(*) Nội dung tâm lý học liên quan đều được tham khảo trên in tờ nét.

(Chú thích của tác giả)
“Nhưng hầu hết mọi người thường trong 12 giây tức giận này sẽ làm ra những việc khiến mình hối hận.”
“Em không muốn trút giận với anh, cho nên phải đợi sau 12 giây mới tới dạy dỗ anh.”
Lăng Việt bóp bóp mặt cô: “Sao bạn gái anh đáng yêu dữ vậy.”
“Không được nói ngọt để hòng bỏ qua,” Vẻ mặt Vọng Thư đầy nghiêm túc, “Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ tới đưa cơm cho anh.”
“Không có gì đâu, không cần đưa.” Tòa lầu của bọn cậu ở lưng chừng núi, cách khá xa khu dạy học và ký túc xá của Vọng Thư, cậu cũng không muốn để Vọng Thư mỗi ngày phải đi đi lại lại xa xôi như vậy, đã vậy trời còn lạnh như thế.
“Hồi học cấp ba không phải anh cũng đưa cơm tối đến phòng phát thanh cho em à, tại sao đến phiên em thì không được?”
“Hồi học cấp ba là do em rất bất tiện khi muốn mua đồ ăn, còn đại học thì chúng ta có thể gọi đồ ăn ngoài hay mua ở căn tin rồi giao đến dưới lầu, rất tiện lợi.”
Vọng Thư buộc miệng thốt lên: “Nhưng em muốn gặp anh mà.”
Cô nói xong mới ý thức được bản thân vừa nói gì, mặt đỏ ửng nhìn xung quanh, chỉ là không nhìn Lăng Việt.
Trong mắt Lăng Việt hiện ra ý cười, hôn lên mặt Vọng Thư một cái: “Anh cũng muốn gặp em.”
Lông mi như lông quạ của Vọng Thư run run, tựa như chú bướm bị gió làm cho hoảng sợ.
Cô nhỏ giọng cằn nhằn: “Vậy mà hôm nay anh không ôm em.”
Lăng Việt rất biết nghe lời, đặt tay trong vào áo khoác dài đang mở ra của Vọng Thư, cách một lớp áo len ôm thật chặt người vào lòng ngực: “Hôm nay anh đang nghiên cứu mấy đồ bụi bẩn trong phòng nghiên cứu, khiến cho người anh có hơi bẩn, sợ quẹt lên người em.”

“Chỉ là bây giờ, dù cho có quẹt bẩn thì cũng phải ôm em.”
Vọng Thư theo bản năng co lại vào ngực cậu, đưa mũi lên xương quai xanh khụt khà khụt khịt.
Hơi thở nhẹ nhàng phả lên da thịt Lăng Việt, rất chân thật, như kêu cậu siết chặt vòng tay ôm eo bạn gái, cậu cảnh cáo: “Đừng trêu.”
Hai người đang ôm nhau thì đột nhiên phía sau truyền tới tiếng vang, nhắc nhở bọn họ hiện đang ở nơi nào.
Bên ngoài cửa thang máy xuất hiện một bạn nam đang cầm túi nilon, anh ta vừa chuẩn bị nhấc chân bước vào thang máy thì giật mình khi thấy bên trong có người, theo bản năng anh ta quay đầu lại nhìn con số màu đỏ trên tường lầu và trong thang máy: “Ủa, Lăng Việt? Sao cậu ở trong này vậy? Không phải thang máy đang dừng ở lầu một hả?”
“Hư rồi?”
Hình như quên bấm số tầng…
Xấu hổ quá đi, đến mức muốn trốn lên sao Hỏa ở một đêm.
Ở góc bạn nam kia không nhìn thấy, tay Vọng Thư đang đặt trên eo Lăng Việt nhéo một cái, cái nhéo khiến cậu cứng đờ trong giây lát, rồi cô tỉnh bơ buông tay ôm cậu ra, cố gắng làm bộ đứng bên cạnh cậu như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lăng Việt khẽ đằng hắng một tiếng, bước lên nhấn lầu 12: “…Không hư, đàn anh lên lầu mấy?”
“Lầu 16.”
Vậy nên Lăng Việt tiện tay nhấn số lầu giúp anh ta.
Đàn anh nhìn hai người rồi đi vào thang máy, dường như hiểu ra cái gì đó, anh ta trở nên lúng túng, không biến nên nói gì: “À, đây là bạn gái cậu?”
“Đúng vậy.”
Vọng Thư chào hỏi: “Chào đàn anh.”
“Trai tài gái sắc ha ha, trai tài gái sắc.”

Im lặng, là hiện trạng trong thang máy.
Hai mươi mấy giây tựa như kéo dài vô tận, vất vả lên đến lầu 12, hai người liền vội vàng gật đầu chào rồi nhanh chóng đi ra.
Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, Vọng Thư cáu kỉnh chọt cậu: “Tại anh hết.”
“Lỗi anh lỗi anh.” Lăng Việt thừa nhận, “Không phải tại anh nhớ em quá sao.”
Bọn họ cơm nước xong xuôi, Lăng Việt dắt Vọng Thư xuống lầu, lúc đi ra tới cửa mới phát hiện bên ngoài đã có tuyết rơi, những bông tuyết sáng mịn trong màn đêm tối, nơi có ánh đèn đường soi đến tựa như từng lớp sóng cuồn cuộn.
Vọng Thư chạy hai bước về phía trước, đưa tay ra hứng: “Oa! Tuyết rơi rồi!”
“Chậm thôi.” Lăng Việt đi tới từ đằng sau, cầm áo choàng đang khoác ở khuỷu tay lên, khoác lên lưng Vọng Thư, rồi xốc tay áo lên: “Tay.”
Vọng Thư ngoan ngoãn đứng trước mặt cậu, nhìn cậu nghiêm túc mặc áo choàng cho mình, cực kỳ cẩn thận vòng thắt lưng qua eo cô rồi thắt nút lại.
“Nút gì đây, xấu quá đi,” Vọng Thư làm nũng, “Em muốn nơ con bướm!”
“Em trở nên nhõng nhẽo từ khi nào vậy,” Lăng Việt giằng co nửa ngày, “Không biết làm, để về anh học thử.”
“Anh tốt quá đi à.”
Vọng Thư nhìn cậu cuối cùng cũng vụng về thắt xong cái nút xiêu xiêu vẹo vẹo có hình thù kỳ lạ, rồi vỗ tay như làm được việc lớn: “Đi thôi, anh đưa em về.”
“Không cần, không phải anh còn đang nghiên cứu sao, em tự về được rồi.’

“Không tốn bao nhiêu thời gian đâu,” Lăng Việt dắt tay cô, dẫn cô đi qua con đường ướt nhẹp xuống dưới núi, “Đưa bạn gái về cũng giống như công việc quan trọng vậy.”
“Mấy thành viên khác trong tổ dự án của anh đều đang làm việc mà,” Vừa nãy Vọng Thư cũng tiện tay đưa sủi cảo cho bọn họ, “Vậy chẳng phải em tỏ ra cực kỳ không hiểu chuyện, còn rất dính người sao.”
“Em không dính người hả?” Lăng Việt cười hỏi, “Vừa nãy ai muốn ôm anh đấy nhỉ?”
Cậu bị Vọng Thư liếc một cái, tức khắc đổi lại lời, “Là anh dính người.”
Hai người dắt tay nhau đi tới dưới dãy ký túc xá, Vọng Thư chủ động hôn cậu một cái: “Về đi anh, vòng loại thi tranh biện cố lên!”
Trước vòng loại một ngày, ánh đèn phòng nghiên cứu dường như sáng suốt đêm, Lăng Việt thu dọn mấy giấy tờ luận điểm và danh sách câu hỏi mô phỏng bày đầy trên bàn, liếc nhìn sắc trời bên ngoài đã sắp sáng, “Bây giờ chắc giờ giới nghiêm ký túc xá cũng qua rồi, mấy cậu về rửa mặt nghỉ ngơi trước đi, tôi dọn dẹp xong cái đi liền, buổi chiều mọi người cố lên!”
Một vài người đang đứng hoặc ngồi khoanh tay nhìn Lăng Việt bỏ giấy vụn vào túi: “Không sao đâu, tụi tôi đợi cậu về chung, cả một đêm còn chịu nổi, cũng không thiếu chút thời gian này.”
Lăng Việt cười mắng: “Vậy còn không mau tới phụ, ở đó mà trố mắt ra nhìn.”
“Còn không phải do bị cậu, thân là người phụ trách dự án này, sai bảo lâu như vậy, nên giờ mới phải để cậu giúp tụi tôi làm ít việc để tụi tôi được nở mày nở mặt tí à.”
“Không hồi hộp? Cũng không biết hôm qua ai lo lắng tới mức suýt khóc, bây giờ còn có lòng dạ nhàn nhã nói đùa cơ.”
Bạn nam bị cậu nói đến như một con cá mặn không tranh với đời làm ổ trên ghế: “Việc nên làm cũng đã làm rồi, cố gắng hết lòng thuận theo số trời thôi.”
“Huống chi cậu đây còn có dự tính trong lòng, nắm toàn cục trong tay, mặt không đổi sắc, vững vàng dẫn dắt cả nhóm, tôi còn gì phải lo lắng nữa.”
“Viết một bài báo cáo tranh biện xong, trình độ ngôn ngữ tiến bộ không ít ha.”
Lăng Việt đang nói thì điện thoại reo lên, cậu bắt máy, đặt ở bên tai: “Vọng Thư,”
Quần chúng xung quanh xô đẩy nhau, nháy nháy mắt.
Cơ thể bọn họ hình như từ từ nhướng lên cao, như cái máy bắt tín hiệu âm thanh đang nhận được một nội dung quan trọng vậy, trắng trợn nghe lén Lăng Việt nói chuyện.
“Trời còn chưa sáng mà sao em đã gọi điện tới? Ngủ không ngon?”
“Tất nhiên hồi hộp chứ, đầu tắt mặt tối chuẩn bị lâu như vậy, lỡ đâu tranh biện ra vấn đề nan giải nào đó là sẽ thất bại trong một nốt nhạc liền.” Lúc nói những lời nói, khóe mắt Lăng Việt lộ ý cười, không có chút bộ dạng hồi hộp nào.
Đầu bên kia điện thoại hình như nói rất nhiều, chắc là Vọng Thư đang nghĩ cách an ủi cậu.
Mấy quần chúng ăn dưa lộ ra vẻ mặt chê bai.
Móa, bán thảm.
“Thiệt hả? Thất bại cũng có phần thưởng sao? Vậy em nuông chiều anh quá rồi.”
“Ừ, chờ tin tốt của anh.”
Lăng Việt thuận lợi vượt qua cuộc thi vòng loại của trường, sau đó không ngừng không nghỉ góp mặt vào vòng bán kết và chung kết dưới sự hướng dẫn của các giáo sư trong trường.

Không thể không nói, quả nhiên con người phải chịu áp lực mới có thể nhanh chóng trưởng thành.

Vì dự án này mà dường như Lăng Việt đã học hết chương trình học trong hai năm liền, thậm chí nắm được kiến thức của nghiên cứu sinh, còn dành được chút thời gian để theo theo học các môn về tài chính – marketing của khoa kinh tế.
Cuối cùng dự án này giành được giải quán quân toàn quốc, được một nhà đầu tư mạo hiểm (*) có mặt ở đó nhìn trúng và nhận được năm triệu tiền tài trợ từ quỹ đầu tư thiên thần (**).
(*) Nhà đầu tư mạo hiểm (Venture Capitalist, ký hiệu là VC) là các nhà đầu tư tài trợ vốn cho các công ty có tiềm năng tăng trưởng cao để đổi lấy cổ phần.
(**) Quỹ đầu tư thiên thần (Angel Investment): là nguồn tài trợ từ các nhà đầu tư thiên thần (Angel Investor).

Đây là những cá nhân giàu có tạo điều kiện cho các doanh nhân trẻ và các công ty khởi nghiệp có sự hỗ trợ tài chính trong giai đoạn đầu.

Dự án ban đầu vốn ở trên giấy nay lại sắp được thương mại hóa, điều này khiến mọi người trong tổ dự án cảm giác vô cùng không chân thật, vậy mà Lăng Việt đã bắt đầu lên kế hoạch muốn tuyển thêm một vài sinh viên từ khoa kinh tế để triển khai hoạt động dẫn đầu thị trường sản phẩm.
Khi học hết đại học, Vọng Thư tiếp tục ở lại trường để học lên thạc sĩ, còn Lăng Việt không định tiếp tục sự nghiệp học hành mà tập trung vào phát triển dự án khởi nghiệp của mình.

Hôm tốt nghiệp đại học, sau khi lễ tốt nghiệp được tổ chức trong giảng đường của trường, nhiều người mặc đồng phục cử nhân đã tập trung bên ngoài giảng đường để chụp hình với nhau.
Nơi nơi đều là tiếng cười nói.
Lịch trình của Lăng Việt và Vọng Thư đương nhiên rất bận rộn.
Lăng Việt chụp ảnh xong liền dời mắt khỏi người Vọng Thư, cậu cảm giác lòng bàn tay mình đổ mồ hôi không ngừng.
Bạn bè cùng phòng đứng kế bên nhìn bộ dạng kia của cậu, cổ vũ cậu cố lên một cách rất không chân thành: “Lăng Việt, đừng có sợ!”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta trông ngờ nghệch như vậy, có cảm giác cậu ta căng thẳng đến mức suýt khóc rồi.”
Lăng Việt không để ý tới bọn họ, cuối cùng vất vả lắm mới đợi tới đúng thời điểm, kéo Vọng Thư lại trên sân cỏ rộng lớn, lúc này còn có mấy bạn nữ đi đến xin phép muốn chụp chung.
Lăng Việt lịch sự từ chối bọn họ, quay đầu đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Vọng Thư.
Cô nàng vẫn chưa nhận ra được điểm kỳ lạ: “Không sao đâu, anh chụp với các cô ấy cũng được mà, giữ làm kỷ niệm.”
“Dù có ra sao chăng nữa, anh cũng là bạn trai em.”
Lăng Việt cảm giác tim mình đập loạn xạ như kiểu sắp chết đến nơi, khiến anh phải mở miệng mà không biết mình đang nói cái gì: “Anh ra bên ngoài làm việc chăm chỉ vậy, em không có ý nghĩ nhốt anh lại sao?”
“A?” Vọng Thư sửng sốt một hồi, không hiểu ý anh là gì.
Trong lòng Lăng Việt thầm ân hận, cậu nói gì vậy trời, bản thảo soạn trước đều uổng phí hết.
Cậu hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc, kéo tay Vọng Thư trịnh trọng quỳ một chân xuống, lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra.
Đột nhiên xung quanh truyền đến những tiếng cảm thán kiềm nén, dường như Vọng Thư ý thức ra được chuyện gì, vô thức siết chặt lấy tay Lăng Việt, hốc mắt hơi ươn ướt.
“Vọng Thư, chúng mình gặp nhau từ cấp ba, quen nhau được bốn năm.”
“Đã rất lâu trước đây, anh đã nhận định, em chính là người sẽ bên anh cả đời.”
“Hôm nay, anh muốn nói, anh yêu em.”
“Em có bằng lòng…gả cho anh không?”
Nước mắt Vọng Thư lập tức rơi xuống.
Mặc dù cô chưa bao giờ nghĩ tới việc mình và Lăng Việt sẽ chia tay, nhưng lời cầu hôn của cậu vẫn khiến cô vô cùng hạnh phúc, lệ rơi ròng ròng.
Một tay cô bụm mặt, một tay nũng nịu kéo cậu lên.
“Em còn chưa nói, em có bằng lòng hay không.”
Vọng Thư nghẹn ngào: “Em bằng lòng!”
Bởi vì anh cũng là ánh sáng mà em cố gắng theo đuổi.

Vở kịch nhỏ:
@Page confession Trường Đại học Bắc Hoa: Số đặc biệt! Nam thần cầu hôn hoa khôi trường! Hoa khôi trường đồng ý! [Hình]
【Cuối cùng hai người bọn họ cũng tu thành chánh quả, bốn năm trời tôi bị ngọt tới mức sinh bệnh tiểu đường luôn rồi】
【Giá trị nhan sắc quá tương xứng, muốn hình ảnh hẹn hò của bọn họ】
【Đầu gối nam thần bẩn bẩn thế nào ấy, có cảm giác nó phá hư hết vẻ đẹp của bức tranh】
【Nghe nói lần này nam thần cầu hôn cực kỳ căng thẳng! Từ trước đến nay anh luôn là người suy nghĩ thấu đáo mà lại đoán sai địa hình, không để tâm đến hôm trước trời mưa, quỷ thẳng một gối xuống, nên đống bùn trong cỏ mới làm dơ quần của ảnh】
【A a a a a a a ngọt quá đi, không nghĩ tới nam thần cũng sẽ như vậy! A a a a a a a a】
【Người luôn ung dung bình thản lại mất bình tĩnh vì tình yêu, lạy hồn】
【Trên mạng chờ bọn họ kết hôn!】


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.