Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Chương 08 – Phần 2


Bạn đang đọc Nếu Anh Nói Anh Yêu Em: Chương 08 – Phần 2


Chương 8: Người dưng không còn, quãng đời còn lại ra sao? 2
Buổi tối Kha Nhã Doanh trở về nhà, lúc ăn cơm chỉ im lặng không nói một câu. Mẹ Kha Nhã Doanh nhìn vẻ ủ rũ của cô, liền cất tiếng quan tâm: “Con sao vậy? Có phải lần này đi công tác mệt quá không? Có cần phải xin nghỉ hai ngày mà nghỉ ngơi một chút không?”
Kha Nhã Doanh lắc đầu, do dự một hồi rồi mới lên tiếng: “Mẹ, nhà chúng ta bây giờ có tiền không ạ?”
“Tiền ư?” Mẹ Kha Nhã Doanh sững người một lúc. “Sao tự nhiên con lại hỏi cái này?”
“Là một đồng nghiệp của con, nhà anh ấy có một số chuyện cần dùng đến tiền, con… con muốn giúp anh ấy…”
Vẻ mặt của mẹ Kha Nhã Doanh giãn ra một chút, bà gật đầu: “Là phòng con đang kêu gọi quyên góp tiền hay sao? Đây cũng là điều nên làm. Vậy để ngày mai mẹ đi rút tiền cho con. Mối quan hệ giữa con và người đồng nghiệp đó rất tốt phải không? Con muốn quyên góp bao nhiêu?”
Kha Nhã Doanh nhìn vẻ vô tư của mẹ, đợi mẹ nuốt xong miếng cơm rồi mới cắn môi, do dự thận trọng cất tiếng hỏi: “Không nhất định phải quyên góp, có thể cho vay ạ. Con… con và anh ấy có quan hệ rất tốt, con… con muốn mượn… năm trăm ngàn, được không ạ?”
“Bao nhiêu?” May mà mẹ Kha Nhã Doanh vừa nuốt xong miếng cơm, nếu không thì sẽ bị sặc mất. Bà trừng mắt lên nhìn cô con gái: “Năm trăm ngàn sao? Con đang đùa phải không? Đây là đồng nghiệp nào của con vậy? Là ai? Mẹ có quen không?”
“Mẹ không biết đâu ạ chính là… là người đồng nghiệp rất tốt của con. Anh ấy thực sự cần gấp ạ…”
“Nhưng năm tràn ngàn không phải là một con số nhỏ đâu!” Mẹ Kha Nhã Doanh hoài nghi nhìn cô con gái, hơi giật mình nói. “Nếu thực sự cần gấp thì con nói tên và số tài khoản của người đó ẹ. Chuyển khoản có vẻ nhanh hơn, chứ rút tiền mặt thì còn phải thông báo trước cho ngân hàng nữa.”

Kha Nhã Doanh không ngờ là mẹ cô lại đồng ý nhanh như vậy, lúc này mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm nói: “Không cần phải chuyển khoản đâu ạ, mẹ cứ rút tiền mặt là được rồi, chúng con có thể chờ được ạ…”
“Chúng con ư?” Mẹ Kha Nhã Doanh buông chiếc bát trong tay xuống, im lặng một hồi lâu rồi mới chậm rãi hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy con?”
“Thì… thì con vừa nói đấy ạ, một đồng nghiệp của con…”
“Nhã Doanh! Con đã học nói dối mẹ từ bao giờ vậy?” Mẹ của Kha Nhã Doanh không giống như bố cô, bà rất ít khi lớn tiếng với con gái nhưng lúc này sắc mặt của bà thực sự sa sầm, trong lòng Kha Nhã Doanh bắt đầu thấy sợ. Cô cúi đầu, cắn chặt môi, lặng lẽ không nói một lời.
“Rốt cuộc là ai cần khoản tiền này?” Mẹ Kha Nhã Doanh hỏi lại một lần nữa, nhìn thái độ của Kha Nhã Doanh đột nhiên lại im lặng không nói một lời nên bà bắt đầu dò hỏi: “Có phải là Mạnh Tuần không?”
Hả? Kha Nhã Doanh sững người, ngẩng lên định cất tiếng thì mẹ Kha Nhã Doanh đã lắc đầu: “Chắc là không phải rồi. Nếu là nó thì cũng không thể nào chỉ thiếu năm trăm ngàn.”
“Vâng, thực ra là cần năm triệu cơ ạ!” Ôi, quỷ thần ơi, Kha Nhã Doanh thực sự không biết tại sao mà mình lại có thể nói ra câu này.
“Năm triệu ư?” Mẹ Kha Nhã Doanh sững người hỏi: “Đúng là Mạnh Tuần cần sao?”
Kha Nhã Doanh cắn chặt môi, không trả lời mà lại hỏi lại một câu: “Vậy… vậy nếu thực sự anh ấy cần thì mẹ có đồng ý cho vay không ạ?”
Mẹ Kha Nhã Doanh hơi ngạc nhiên: “Thực sự là Mạnh Tuần cần vay sao? Sao vậy, bây giờ việc xoay vòng vốn của nó không ổn sao? Vậy nó định vay trong bao lâu?”
Kha Nhã Doanh nghĩ đến sự cố gắng của Hạ Tiểu Quả hết ngày này sang ngày khác khoảng thời gian trước đây thì cũng hơi chạnh lòng, gật đầu rồi nói nhanh: “Chính là anh ấy cần ạ, nhưng mà… chắc là sẽ không vay quá lâu đâu ạ.”

Mẹ Kha Nhã Doanh nhíu mày: “Bây giờ hai đứa con vẫn chưa kết hôn mà nó đã để con tìm chúng ta vay tiền, việc này…”
“Khoản tiền này không phải là anh ấy bảo con đi vay đâu!” Kha Nhã Doanh đã trót nói dối nên đành phải tiếp tục đâm lao phải theo lao. “Thực ra con thấy việc xoay vòng vốn của anh ấy không nhanh nên muốn giúp đỡ thôi, nếu không vừa rồi con cũng không dối mẹ nói là của một đồng nghiệp muốn vay đâu. Thực sự từ trước đến nay Mạnh Tuần không hề muốn con phải nhúng tay vào việc này, là tự con thấy anh ấy thực sự quá vất vả, thực sự không nỡ lòng đứng nhìn nên mới muốn giúp anh ấy thôi!”
“Cái con bé này, học được cách biết thương người khác từ bao giờ vậy?” Mẹ Kha Nhã Doanh nhìn cô con gái một cái rồi lại bưng bát cơm lên, từ tốn ăn.
“Mẹ…” Kha Nhã Doanh thấy mẹ không tỏ thái độ gì thì bắt đầu dài giọng nhõng nhẽo. Mẹ Kha Nhã Doanh không thèm để ý đến cô mà nhẩn nha ăn hết bát cơm rồi mới lên tiếng: “Mạnh Tuần rốt cuộc đối với con thế nào vậy? Con và nó định bao giờ sẽ kết hôn?”
“Á?’ Kha Nhã Doanh sững người. “Sao tự nhiên mẹ lại hỏi câu này vậy…”
“Nếu nó không tìm chúng ta vay tiền thì mẹ có thể không hỏi. Nhưng bây giờ đã muốn lấy năm triệu của mẹ thì mẹ cũng phải hỏi cho rõ ràng chứ? Cho dù nếu dựa vào mối quan hệ của gia đình chúng ta thì việc tìm người của ngân hàng không phải là chuyện quá khó khăn, nhưng cho dù cần chúng ta đảm bảo thì cũng không thể tùy tiện ột người không liên quan gì vay khoản tiền năm triệu như vậy được…”
“Sao anh ấy lại là người không liên quan được cơ chứ?” Kha Nhã Doanh sốt ruột. “Bây giờ thì con cũng được xem là bạn gái của anh ấy, lẽ nào thấy chết lại không cứu ư?”
“Cái gì mà thấy chết không cứu? Bây giờ nó cũng chưa phải là chồng của con, con phải căng thẳng như vậy làm gì?” Mẹ Kha Nhã Doanh lườm con gái một cái rồi đứng dậy. Kha Nhã Doanh cũng đứng dậy theo mẹ nhưng lại bị mẹ ấn ngồi xuống: “Ngoan ngoãn ăn cơm của con đi, đừng có mà lẫn lộn! Nếu nó thực sự là con rể mẹ thì mẹ vẫn còn phải suy nghĩ. Con nói xem, bây giờ giữa con và nó vẫn còn chưa nói chuyện chính thức mà mẹ đã vội vàng đưa ra năm triệu, người không biết còn tưởng mẹ muốn nhanh chóng đưa con gái cho nó nữa kia…”
Mẹ Kha Nhã Doanh vừa lẩm bẩm vừa cầm bát đi vào bếp. Kha Nhã Doanh nhìn theo dáng của mẹ, ánh mắt bắt đầu sáng lên. Bất luận thế nào cô cũng phải giúp được Tiểu Quả có được số tiền này!
Ngay tối hôm đó, Kha Nhã Doanh đã chạy đi tìm Mạnh Tuần. Lần này, khi cô và Mạnh Tuần cùng đi công tác ở thành phố H, cô biết được bây giờ anh đang gặp phải vấn đề thiếu hụt vốn, cũng vào khoảng bốn triệu. Thế nên cô đã nói với mẹ cô là năm triệu, nghĩ rằng nếu thực sự có thể vay được khoản tiền đó thì cũng vừa hay giúp được Mạnh Tuần, như vậy cũng được xem như là tất cả đều hưởng lợi.

Vì chuyện công việc chuẩn bị của Mạnh Tuần vẫn còn trong giai đoạn bảo mật nên Kha Nhã Doanh cũng không tiện đến công ty của Mạnh Tuần mà đến tận nhà của anh vào buổi tối. Lúc Mạnh Tuần mở cửa thấy Kha Nhã Doanh thì cũng có chút ngạc nhiên nhưng vẫn để cô vào phòng.
“Muộn thế này rồi còn đến tìm anh, thật ngại quá, em có chuyện này muốn bàn bạc với anh một chút.” Kha Nhã Doanh ngồi trên sofa, giọng điệu có chút do dự. Mặc dù trước đó cô đã nghĩ xong những lời cần phải nói rồi nhưng khi phải đối mặt với Mạnh Tuần thì vẫn cảm thấy khó mở lời.
“Chuyện gì vậy?” Mạnh Tuần nhắm mắt, day day hai bên thái dương, nhìn có vẻ rất mệt mỏi. Kha Nhã Doanh do dự một lát rồi lên tiếng; “Bên công ty anh, vấn đề vốn đã giải quyết được chưa?”
Mạnh Tuần lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Vậy…”
“Nói đi, em tìm anh có việc gì vậy? Tối muộn rồi mà em còn đến đây chắc không phải chỉ là muốn hỏi chuyện công ty rồi.”
Kha Nhã Doanh nhìn Mạnh Tuần không có vẻ kiên nhẫn nên cắn môi nói một cách cương quyết: “Thực ra tối nay em đến đây cũng thực sự một phần vì chuyện công ty của anh!”
“Ồ?” Mạnh Tuần nghe xong, hai mắt mở lớn nhìn Kha Nhã Doanh.
“Là như thế này, Tiểu Quả có một cơ hội để tham gia cuộc triển lãm lưu động, cơ hội rất tốt nhưng anh ấy lại cần gấp một khoản tiền. Ừm, khoảng năm trăm ngàn. Nhưng dựa vào khả năng của một mình em thì em không có cách nào giúp được anh ấy có một khoản tiền lớn như vậy trong một khoảng thời gian ngắn. Thế nên em muốn vay số tiền đó từ bố mẹ em, nhưng họ lại không hề biết chuyện của Tiểu Quả…”
“Thế nên em mới nói với họ là cho anh vay số tiền này phải không?”
“Không phải là em chủ động nói ra! Là tự mẹ em đoán đó!” Kha Nhã Doanh vội vàng giải thích.
“Mẹ em tin rồi sao? Lại còn đồng ý cho vay?”

“Lúc đầu mẹ em cũng hơi nghi ngờ bởi vì mẹ nghĩ anh không thể nào chỉ thiếu ngần đó tiền. Thế nên em nói với bà là thiếu năm triệu, vậy là cũng vừa hay bao gồm cả số tiền mà anh cần. Mẹ em nói dựa vào các mối quan hệ của gia đình em thì để có số tiền đó là không khó. Nếu chuyện này thực sự thành thì em có thể giúp được Tiểu Quả, lại giúp được cả anh nữa!”
Mạnh Tuần nhìn vẻ mong đợi của Kha Nhã Doanh, im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy hôm nay em đến tìm anh là định làm thế nào?”
“Vâng, em muốn bàn với anh một chút, xem làm thế nào để có thể khiến mẹ em đồng ý giúp chúng ta có được khoản tiền ấy. Mẹ em nói, nếu là người không liên quan gì thì bà sẽ không đồng ý đứng ra bảo đảm. Nhưng nếu hai chúng ta thực sự kết hôn thì… thì bà sẽ có thể suy nghĩ để đứng ra giúp vấn đề này…”
“Kết hôn ư?” Mạnh Tuần có đôi chút hoài nghi. “Không phải là em định sẽ vì khoản tiền năm triệu mà kết hôn giả với anh đấy chứ?”
“Tất nhiên không phải rồi!” Kha Nhã Doanh vội vàng lắc đầu phủ nhận. “Cho dù nếu em thực sự có muốn kết hôn với anh thì cũng không thể vội vàng như thế này! Chỉ là em hy vọng anh có thể phối hợp với em để diễn một vở kịch trước mặt mẹ em thôi. Theo ý của mẹ em thì bây giờ bà không muốn cho vay tiền vì nghĩ rằng giữa chúng ta vẫn chưa có gì là chính thức cả, nếu để bà nghĩ rằng sau này chúng ta chắc chắn sẽ kết hôn thì nói không chừng, có lẽ bà sẽ đồng ý cho vay khoản tiền đó…”
Mạnh Tuần lắc đầu: “Anh vẫn cảm thấy không ổn lắm, mẹ em cũng không phải sẽ dễ dàng bị qua mặt vậy đâu…”
“Không thử thì làm sao mà biết được?” Kha Nhã Doanh khẩn thiết nhìn Mạnh Tuần. “Bà sẽ không thực sự ép chúng ta phải kết hôn đâu mà! Anh chỉ cần thể hiện một chút thành ý của anh trước mặt bà là được rồi! Thật đó! Em đảm bảo! Khi nào em lấy được số tiền đó thì sẽ ngay lập tức có thể tham gia triển lãm tranh lưu động với Tiểu Quả, vấn đề vốn của anh cũng sẽ được giải quyết! Đợi vài tháng nữa em mới quay lại, Tiểu Quả lúc đó có khi đã thành danh rồi, đến lúc đó chắc chắn anh cũng có thể trả lại được số tiền đó, chí ít thì năm trăm ngàn còn lại em nhất định sẽ có thể gom đủ trong vài tháng, đến lúc đó em tuyệt đối sẽ không để anh phải khó ăn nói với bố mẹ em đâu!”
“Không phải là vấn đề tiền.” Mạnh Tuần ngắt ngang lời Kha Nhã Doanh. “Khoản tiền bốn triệu đối với anh không phải là chuyện quá khó khăn, anh chỉ là đang tạm thời nghĩ cách khác chứ không muốn để kinh động đến nhà anh. Đợi khi khó khăn này qua đi thì tiền mặt của anh sau này cũng sẽ luân chuyển thuận lợi hơn, cho dù có các thêm vào cho em năm trăm ngàn cũng không vấn đề gì, nhưng quan trọng là cái cửa ải nơi mẹ em sẽ phải qua như thế nào đây…”
“Mẹ em thật ra vẫn luôn thích anh ! Bây giờ mẹ em cũng lo lắng tình cảm giữa chúng ta chưa đến mức độ đó nên mới hơi do dự như vậy. Nhưng nếu bà biết được tình cảm của chúng ta rất tốt thì chỉ cần em nũng nịu thêm một chút nữa bà sẽ đồng ý thôi!”
Mạnh Tuần chau mày nghĩ ngợi một lát nhưng vẫn lắc đầu: “Chuyện này không hề đơn giản như vậy đâu, để anh suy nghĩ thêm đã.”
Kha Nhã Doanh định mở miệng nói thêm điều gì nữa thì điện thoại của Mạnh Tuần đã reo lên, anh nhìn màn hình hiển thị người gọi rồi nói với Kha Nhã Doanh: “Anh vẫn còn một số việc bận, em cứ về trước đi! Ngày mai anh sẽ liên lạc lại với em.”
“Vậy được.” Kha Nhã Doanh thấy Mạnh Tuần đã nói bằng giọng khách sáo như vậy nên cũng đành đứng dậy, cất tiếng chào rồi rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.