Bạn đang đọc Nếu Anh Nói Anh Yêu Em: Chương 07 – Phần 9
Chương 7: Một lời sấm truyền, không cách nào thu lại 9
Đồng Phi Phi bước vào phòng bệnh, thấy Mạnh Tuần đang hôn mê. Cô lặng lẽ ngồi bên cạnh giường, nhìn dây chuyền máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, anh dường như không có được bất kỳ chút sinh khí nào, chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt trắng như tờ giấy, dáng ngủ vô cùng mệt mỏi này, Đồng Phi Phi rốt cuộc không biết anh bị nặng đến mức độ nào, bị ép đến mệt mỏi ra sao, mới trong vài ngày ngắn ngủi, khiến anh suy nhược như thế này. Cô khẽ đặt tay lên mép giường, nhưng không dám chạm vào bàn tay kia. Cô nghĩ đến những câu chất vấn bà Mạnh đã hỏi cô, thực sự muốn ép Mạnh Tuần chết, cô mới cam tâm phải không?
“Mạnh Tuần, anh ấy vì cậu nên mới bị thế này.” Kha Nhã Doanh không biết vào từ lúc nào. Đồng Phi Phi quay đầu, từ trong đáy mắt hiện lên sự tổn thương đến mất hết ý chí: “Vì mình?”
Kha Nhã Doanh gật đầu: “Thực ra, anh ấy cũng không cần phải gấp gáp như vậy. Nhưng anh ấy chính vì cậu cho nên muốn dốc hết sức nhanh chóng làm xong tất cả việc của mình, muốn tạo một lớp bảo vệ an toàn cho cậu. Phi Phi, Mạnh Tuần, anh ấy thực sự có tình cảm rất sâu nặng với cậu! Cậu có thể cho anh ấy một cơ hội không?”
Đồng Phi Phi đờ đẫn. Cô cúi đầu, những ngón tay nắm chặt thành giường, thành giường cứng và lạnh ngắt, sự giá lạnh đó ngấm vào bàn tay cô, chạy thẳng vào tim phổi. Anh như vậy, thực sự vì cô, mới biến thành bộ dạng như vậy.
Cô nắm thành giường lạnh ngắt, không biết lúc này mình muốn nắm giữ điều gì. Cô chỉ có thể nắm chặt thành giường, nếu không nắm chặt, cô sợ mình sẽ khuỵu xuống. Lời nói của bà Mạnh, từng câu từng chữ đang vang lên bên tai cô, cái chết của Quân An như đang diễn ra trước mắt cô. Cô nên biết sớm, nêu hiểu rõ hơn, cô không có tư cách để có được hạnh phúc, từ trước đến nay đều không có.
Nhìn xuống, cô từ từ buông tay khỏi thành giường, nước mắt lăn dài… Cuối cùng, cô cũng buông xuôi tất cả, bước chân nặng nề như đang lê lết từ đầm lầy. Cô lảo đảo lùi một bước, nghẹn ngào nói: “Nhã Doanh, giúp mình chăm sóc anh ấy. Đừng nói với anh ấy, mình đã đến đây.”
“Hả?” Kha Nhã Doanh bối rối trước phản ứng bất ngờ của Đồng Phi Phi. Cô vốn cho rằng nói nguyên nhân bệnh của Mạnh Tuần, Phi Phi sẽ cảm động, nhưng không ngờ cô ấy có biểu hiện thế này!
“Đã đến rồi, tại sao phải đi?” Mạnh Tuần không biết đã tỉnh lại từ khi nào, anh đột nhiên nói khiến Đồng Phi Phi giật mình. Cô ngẩng đầu, nhìn khóe miệng Mạnh Tuần vẫn còn vết máu, vì dùng nhiều sức để nói, khiến gân cổ và các tĩnh mạch nổi rõ. Cúi mắt nhìn, cô từ từ thu tay, cái giá lạnh vẫn chưa được đẩy lùi, cuối cùng cô đành nói với giọng điệu quả quyết: “Là Nhã Doanh nói anh xảy ra chuyện, muốn em đến, em mới đến. Anh đừng vì em làm những chuyện vô vị như vậy nữa. Giữa chúng ta… là điều không thể!”
Nói xong, Phi Phi quay người bước đi, khiến Kha Nhã Doanh đứng cạnh cô cũng không kịp kéo cô lại, không ngờ cô va phải Hạ Tiểu Quả vừa đi mua nước quay lại.
“Sao thế?” Hạ Tiểu Quả ngạc nhiên, Kha Nhã Doanh chạy tới. Cô kéo Đồng Phi Phi, đang muốn hỏi, nhưng thấy Đồng Phi Phi nước mắt lưng tròng thì ngây người, Đồng Phi Phi dường như bị rút hết sức lực, cô dựa vào tường, từ từ ngồi xuống đất, dùng tay bịt chặt miệng, tất cả âm thanh bị nén trong cổ họng, chỉ còn những giọt nước mắt lăn dài. Hạ Tiểu Quả thấy bộ dạng của Đồng Phi Phi, đưa hai chai nước cho Kha Nhã Doanh: “Em nói chuyện với cô ấy, anh vào xem Mạnh Tuần.”
Kha Nhã Doanh im lặng theo Đồng Phi Phi ra hoa viên ngoài bệnh viện, đợi tinh thần cô dần ổn định, mới khẽ nói: “Cậu đã có tình cảm với anh ấy, tại sao phải làm như vậy?”
Đồng Phi Phi cúi đầu, im lặng rất lâu, mới trả lời: “Đau lâu dài chi bằng đau một lúc này.”
Kha Nhã Doanh cau mày, dường như không thể hiểu: “Cậu nói gì vậy? Tại sao phải đau khổ? Đón nhận anh ấy không được sao?”
Đồng Phi Phi lắc đầu: “Không được.”
“Cậu…” Kha Nhã Doanh tức giận. “Phi Phi, mình biết cậu không thể quên được Quân An, nhưng Quân An, anh ấy không còn trên đời nữa! Lẽ nào thực sự cậu muốn vì Quân An mà sống cô quả cả đời? Coi như cậu không nghĩ tới bản thân, cậu cũng phải nghĩ cậu làm như vậy, Quân An ở trên trời có đồng ý không? Quân An yêu cậu như vậy, anh ấy sao có thể nhẫn tâm nhìn cậu giày vò bản thân? Huống hồ Mạnh Tuần, anh ấy thực sự…”
“Nhã Doanh, cậu không cần khuyên mình.” Đồng Phi Phi ngắt lời Nhã Doanh. “Việc của mình, mình tự biết. Việc lần này, phiền cậu. Nếu thực sự coi mình là bạn bè, hãy giúp mình khuyên Mạnh Tuần, khuyên anh ấy từ bỏ, được không? Nếu anh ấy không đồng ý từ bỏ, vậy mình chỉ có thể rời khỏi nơi này, đến một nơi không bao giờ các cậu tìm thấy mình.”
“Phi Phi!” Kha Nhã Doanh nghe vậy, hai mắt đã đỏ hoe. “Cậu, sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy? Cậu muốn ép Mạnh Tuần vào chỗ chết sao?”
Ánh mắt Đồng Phi Phi run run, cô cắn môi, nhìn những vết hằn đỏ vẫn in trong lòng bàn tay, cảm thấy một nỗi đau đang dâng trào tới cổ họng. Cô dùng hết sức mình, mới nén được giọng nói run rẩy, cố trấn tĩnh nói: “Mình chỉ là… muốn anh ấy sống. Nếu mình thực sự ép anh ấy chết, mình sẽ lấy mạng này đền cho anh ấy.”
Khi Kha Nhã Doanh trở về phòng bệnh, mắt Mạnh Tuần sáng lên, nhưng nhìn mãi chỉ có một mình Kha Nhã Doanh, anh dần dần thất vọng, ánh mắt tối lại.
“Phi Phi, cô ấy… cô ấy nói có việc gấp… cho nên… cho nên đã đi trước rồi.” Kha Nhã Doanh nhìn ánh mắt thất vọng tột độ của Mạnh Tuần, lắp bắp giải thích. Mạnh Tuần khẽ bặm môi, như nửa cười, nhưng cuối cùng cũng không giữ nổi, chỉ còn lại sự đau khổ. Nhắm mắt, giọng Mạnh Tuần nhỏ dần, hầu như không ai nghe thấy, Kha Nhã Doanh nhìn khẩu hình miệng anh, mới đoán được anh nói: “Để cô ấy đi.”
Kha Nhã Doanh và Hạ Tiểu Quả thương lượng một lát, vẫn quyết định để cho Tiểu Quả về trước, cô tạm thời ở lại thành phố H để chăm sóc Mạnh Tuần phải điều trị trong bệnh viện, ngộ nhỡ anh ấy xảy ra việc gì, cũng có thể kịp thời giúp đỡ. Hạ Tiểu Quả lúc đầu không hiểu, hỏi Kha Nhã Doanh tại sao không phải là Đồng Phi Phi ở lại chăm sóc Mạnh Tuần, Kha Nhã Doanh lắc đầu nói: “Em cũng không biết tại sao Phi Phi lại trở nên như vậy. Thôi đi, chúng ta đừng ép cô ấy.”
Hạ Tiểu Quả im lặng một lúc, gọi điện thoại cho Đồng Phi Phi hỏi cô ấy có muốn về cùng không, Phi Phi nói cô đang ở trên xe, do đó một mình Hạ Tiểu Quả trở về.
Đợi lúc Kha Nhã Doanh đi ăn cơm, Đồng Phi Phi mới khẽ trở lại cửa phòng bệnh của Mạnh Tuần, qua tấm kính cửa phòng, lặng lẽ nhìn anh. Buổi tối, Mạnh Tuần không cho Kha Nhã Doanh ở lại bên cạnh, do đó Kha Nhã Doanh về khách sạn nghỉ. Đồng Phi Phi đợi Kha Nhã Doanh đi mới quay lại cửa phòng bệnh, cô đứng nhiều thấy mệt, lại ngồi xuống ghế băng bên ngoài một lát, ngồi một lát rồi lại đứng dậy, bảy giờ hơn sáng ngày thứ Hai, bác sĩ và hộ lý bắt đầu kiểm tra phòng, cô mới lặng lẽ rời đi.
Mạnh Tuần nằm viện ba đêm, Đồng Phi Phi cũng ở bệnh viện hai ngày ba đêm. Đợi đến sáng ngày Mạnh Tuần làm thủ tục xuất viện, cô mới thở phào nhẹ nhõm, mua vé xe đường dài quay về. Xe bắt đầu chuyển bánh, đủ để cô lặng lẽ ngủ một giấc.