Bạn đang đọc Nếu Anh Nói Anh Yêu Em: Chương 06 – Phần 6
Chương 6: Bên nhau suốt kiếp, không rời xa 6
Hứa Lâm đưa bà Tống đến nhà xác, Kha Nhã Doanh cùng Hạ Tiểu Quả giúp Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi vào phòng bệnh. Bác sĩ kiểm tra một chút rồi nói Đồng Phi Phi là do đau lòng quá, chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi, nhưng mấy người họ đợi trong phòng bệnh gần nửa tiếng đồng hồ mà Đồng Phi Phi vẫn không hề có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại. Kha Nhã Doanh nói với Mạnh Tuần lúc này vẫn đang quấn băng trên đầu: “Hay là anh cứ về nghỉ ngơi trước đi, em ở đây đợi Đồng Phi Phi tỉnh lại là được rồi.”
Mạnh Tuần lắc đầu, giọng đã khàn khàn: “Anh sẽ ở lại đây.”
Kha Nhã Doanh định nói thêm điều gì nữa nhưng Hạ Tiểu Quả bấu vào tay cô, ngầm lắc đầu với cô. Mắt Kha Nhã Doanh hoe đỏ, cô nghẹn ngào nói: “Chẳng phải là nói dì Tống ở nhà chỉ bị ngã thôi sao? Tại sao lại thành ra thế này cơ chứ…”
Mẹ của Mạnh Tuần nghe Mạnh Tuần nói sẽ ăn cơm ở ngoài rồi mới về nhà nhưng bà đợi mãi đến tận hơn ba giờ chiều cũng không thấy Mạnh Tuần về. Lo lắng quá nên phải gọi ngay cho Mạnh Tuần hỏi: “Tuần à, con đã ăn xong chưa? Khi nào thì về nhà thế?”
“Một người bạn của con, gia đình xảy ra chuyện nên con ở trong viện cùng cô ấy, chắc sẽ về muộn một chút.” Giọng của Mạnh Tuần có vẻ mệt mỏi và khàn khàn, bà Mạnh nghe xong, thấy hơi lo lắng: “Bạn thế nào vậy? Giọng của con làm sao vậy? Con đang ở viện nào?”
“Là bệnh viện Nhân dân. Con không sao, mẹ đừng lo lắng.” Mạnh Tuần ngắt máy. Kha Nhã Doanh nhìn Mạnh Tuần hơi lo lắng: “Là điện thoại của người nhà anh à?”
Mạnh Tuần gật gật đầu: “Là mẹ anh gọi.”
“Hả?” Kha Nhã Doanh kinh ngạc đứng dậy, Hạ Tiểu Quả ngạc nhiên nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô hỏi: “Sao thế?”
“Ừm…” Kha Nhã Doanh đang nghĩ là nên giải thích thế nào thì Mạnh Tuần đã nhìn cô rồi nói: “Anh đã nói với mẹ là không sao rồi, chắc bà ấy sẽ không đến đâu.”
“Ồ!” Kha Nhã Doanh thở phào nhẹ nhõm. Hạ Tiểu Quả thấy bộ dạng lúc này của cô lại càng thêm nghi ngờ nhưng anh cũng chỉ mím môi, không hỏi thêm gì nữa.
Hơn mười phút sau, mẹ Mạnh Tuần vội vã lao vào phòng bệnh.
“Mẹ?” Mạnh Tuần ngạc nhiên nhìn mẹ anh xông vào, vô thức hét lên một tiếng.
Bà Mạnh nghe thấy tiếng Mạnh Tuần cất lên tiếng gọi đã rất lâu không được nghe nên vội dừng chân, mắt đỏ lên. Bà chậm rãi bước đến trước mặt Mạnh Tuần, nhìn cái đầu đang quấn băng và gương mặt trắng bệch của anh, xót xa nói: “Con như thế này mà còn nói là không sao ư? Mau cùng mẹ về nhà nghỉ ngơi!”
“Con thật sự không sao mà.” Mạnh Tuần nhìn lướt qua Đồng Phi Phi đang nằm trên giường bệnh một cái rồi nói: “Mẹ cứ về trước đi ạ, con muốn đợi cô ấy tỉnh lại đã…”
“Con đợi cô ta để làm gì? Con còn ở đây làm gì nữa? Con còn ở đây chờ cái đứa dối trá đó làm gì?”
“Dối trá ư?” Mạnh Tuần kinh ngạc nhìn mẹ anh, lòng chùng hẳn xuống.
“Cô ta vốn không phải là Kha Nhã Doanh, con gái của Bí thư Kha! Cô ta tên là Đồng Phi Phi! Cô ta còn treo thẻ đăng ký gặp mặt ở chỗ môi giới hôn nhân nữa! Cô ta là một kẻ dối trá! Chúng ra đều đã bị cô ta lừa gạt, con có biết không?” Hai hôm trước bà Mạnh đã đến trung tâm môi giới hôn nhân để tra tìm hồ sơ của Đồng Phi Phi, khi biết lai lịch của Đồng Phi Phi, bà vô cùng tức giận. Bây giờ lại nhìn thấy con trai mình bị thương như thế này mà vẫn còn chờ đợi bên cạnh cô ta, nỗi tức giận trong lòng lại bùng phát.
“Cô ấy không phải là kẻ dối trá, là do con để cô ấy lấy thân phận của Kha Nhã Doanh để giả làm bạn gái của con, mẹ đừng nói cô ấy như vậy!” Mạnh Tuần vốn định lần này quay trở về sẽ giải thích rõ chuyện này với mẹ nhưng không ngờ bà Mạnh đã có thành kiến trước, cho rằng Đồng Phi Phi là một kẻ dối trá. Lúc này, anh chỉ còn biết cố gắng không để cho bà Mạnh hiểu lầm thêm nữa, cũng không để ý Hạ Tiểu Quả vẫn đang còn ở bên cạnh mà đã đưa ra lời giải thích giúp Đồng Phi Phi.
“Đóng giả ư? Lại còn là do con yêu cầu nữa sao?” Bà Mạnh ngạc nhiên, bà quay sang nhìn Đồng Phi Phi một cái rồi lại nhìn sang Mạnh Tuần, gật đầu nói: “Được, nếu đã là đóng giả thì con càng không cần thiết phải ở lại đây với cô ta. Dù sao thì bây giờ thân phận đóng giả của cô ta đã bị phơi bày ra rồi, cũng không còn liên quan gì tới con nữa…”
“Cô ấy bây giờ là bạn gái thực sự của con, cho dù cô ấy không phải là Kha Nhã Doanh nhưng cô ấy đã là bạn gái của con, làm sao lại có thể không liên quan gì chứ?” Mạnh Tuần cảm thấy đầu mình bắt đầu âm ỉ đau, lần này thực sự anh đã không thận trọng rồi. Anh không ngờ rằng lại nói ra thân phận của Đồng Phi Phi với mẹ mình ở trong hoàn cảnh xấu như thế này, trong tưởng tượng của anh hoàn toàn vốn không phải như thế!
“Bạn gái ư? Con chọn người như thế này để làm bạn gái ư?” Bà Mạnh vừa tức vừa lo lắng nhìn Mạnh Tuần. “Có có biết là lúc quen con, cô ta vẫn còn đi gặp mặt những người khác hay không? Cho dù là con có yêu cầu thì nếu là một cô gái gia giáo, nề nếp thì sao lại có thể tự tiện đồng ý một chuyện như thế này cơ chứ? Hơn nữa, cô ta còn hiểu được chuyện nhà họ Kha rõ như lòng bàn tay! Nếu không phải là cô ta chủ tâm muốn tiếp cận con thì tại sao cô ta lại như vậy?”
“Cô ấy không như vậy! Cô ấy thực sự không như vậy! Là do con ép cô ấy, lúc đầu là do con nhờ cô ấy, sau đó cũng là con thích cô ấy trước, cô ấy luôn từ chối con.” Mạnh Tuần cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau, phía trước mặt dần tối lại, anh nhắm mắt lại, đau đớn sờ vào vết thương. “Phi Phi không phải là người con gái không tốt như mẹ nghĩ đâu, mẹ không biết là cô ấy tốt thế nào đâu. Mẹ, coi như con cầu xin mẹ đi, mẹ cứ về trước đi, có được không? Chuyện này để sau con sẽ giải thích thật rõ với mẹ…”
“Tuần!” Bà Mạnh nhìn Mạnh Tuần đột nhiên ngất đi ngay trước mắt mình, giọng nói lạc hẳn đi, quay đầu lại hét lên với Kha Nhã Doanh: “Mau giúp tôi gọi bác sĩ đến đi!”
Bác sĩ ở phòng cấp cứu thực sự muốn phát điên lên rồi, vừa chết một người đã ngất một người, bây giờ lại ngất thêm một người nữa! Lúc ông kiểm tra cho Mạnh Tuần thì đã tức giận đến mức muốn mắng chửi người khác: “Mấy người ở cái nhà này bị làm sao thế không biết? Cho dù được cấp cứu ngay ở viện rất tiện nhưng cũng không thể cứ giày vò mãi như thế này chứ!”
Ông vừa nói vừa xem bệnh trạng của Mạnh Tuần, rồi tự lầm bầm nói: “Huyết áp của người bệnh này sao lại có thể thấp đến thế?”
Một y tá đứng bên cạnh nhìn Mạnh Tuần rồi nói: “Anh ta vừa mới truyền 600ml máu ẹ anh ta, có thể là do thiếu máu quá nhiều.”
“600ml ư?”
“Mẹ anh ta ư?”
Vị bác sĩ và mẠcủa Mạnh Tuần cùng lúc thốt lên. Vị bác sĩ nhìn bà Mạnh một cái rồi trách cô y tá: “Đây chẳng phải là sơ suất sao? Cô không nhìn thấy trên đầu anh ta vẫn còn đang quấn băng hay sao? Người mới bị thương mà cô lại dám lấy 600ml máu sao? Cô có phải là muốn lấy mạng người ta không vậy?”
Vị bác sĩ vừa nói vừa để y tá lắp bình truyền dịch cho Mạnh Tuần, y tá nhanh nhẹn làm xong rồi mới lầm bầm nói: “Là do anh ấy nhất quyết cứ đòi truyền nhiều như vậy! Lại còn nói người đó là mẹ anh ta, ngộ ngỡ không may mẹ anh ta chết thì anh ta cũng không sống nổi. Tôi cũng vì thấy anh ta quá hiếu thuận mà không còn cách nào khác, anh ta còn ký cả giấy đảm bảo nếu có xảy ra chuyện gì sẽ tự mình chịu trách nhiệm…”
“Anh ta ký để làm gì! Cho dù có hiếu thuận thì cũng không thể lấy mạng sống của mình ra để đổi mạng chứ?” Vị bác sĩ chau mày, đứng bên cạnh giường của Mạnh Tuần, đợi cho đến khi huyết áp của anh dần dần trở lại bình thường rồi mới ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Mẹ anh ta ư? Tôi thấy có vẻ như là mẹ vợ thì phải! Tôi nghe nói cô gái kia vừa rồi còn có vẻ kích động hơn cả anh ta… Cô gái đó có phải bây giờ vẫn chưa tỉnh lại à?”
“Đúng đó, vẫn còn đang nằm kia kìa.”
“Các vị vừa nói vừa rồi con trai tôi đã bị lấy 600ml máu sao, có phải là vì mẹ của đứa con gái có tên là Đồng Phi Phi hay không?” Bà Mạnh sốt ruột ngắt lời của cô ý tá. Y tá nghĩ một lúc rồi đáp: “Cô gái đó hình như tên là Đồng Phi Phi, chính là cái người bây giờ vẫn đang nằm bên phòng theo dõi bên cạnh. Đây là con trai của bà sao? Ôi, thật là đáng tiếc cho anh ấy, lấy bao nhiêu là máu nhưng vẫn không thể cứu được người…”
“Tiếc cái gì? Bọn họ đưa đến đã quá muộn rồi còn cứu làm sao được nữa?” Vị bác sĩ trừng mắt nhìn cô y tá, cái con bé này tay chân cũng nhanh nhẹn đấy nhưng vẫn còn dại khờ lắm, ăn nói chẳng biết giữ ý gì cả, rõ ràng là muốn gây rắc rối đây mà! Cô y tá rụt cổ im lặng rồi bưng khay đi ra ngoài, vị bác sĩ nhìn bà Mạnh lúc này đang đứng thất thần bên cạnh vội cất tiếng an ủi: “Bà cũng đừng nên quá lo lắng, con trai bà thực sự cũng không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là mất máu hơi nhiều một chút thôi, về nhà tẩm bổ cho anh ta nhiều đồ dinh dưỡng vào là ổn thôi.”
“Còn điều gì cần phải chú ý nữa không ạ? Những đồ ăn nào thì tốt ạ?” Bà Mạnh vội vàng hỏi.
“Đừng lo lắng quá, chỉ cần để tâm trạng anh ta ổn định trở lại, nghỉ ngơi nhiều, đừng để anh ta quá kích động, quá mệt mỏi là được. Còn về phần ăn uống, cứ ăn thịt bò, gan lợn, đồ nào bổ máu thì ăn, tôi xem tình trạng sức khỏe của anh ta vẫn ổn, có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là có thể hồi phục thôi.” Vị bác sĩ nói xong thì đi ra ngoài, bà Mạnh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường của Mạnh Tuần, nhìn sắc mặt hốc hác và xanh xao của con trai, bà cắn chặt răng. Bà đã nuôi con trai bà ba mươi năm nay nhưng chưa từng thấy anh vì người nào, vì chuyện gì mà lại tỏ ra lo lắng, tận tâm đến thế này! Cô gái Đồng Phi Phi này quả thực không đơn giản chút nào!