Bạn đang đọc Nếu Anh Nói Anh Yêu Em: Chương 04 – Phần 2
Chương 4: Đau đớn tận cùng, mất mát tận cùng 2
Nửa đêm, khi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ vang lên, Alex, người đang ở nơi phương xa ngàn dặm cùng những người đồng hương Trung Quốc đón năm mới gọi điện thoại cho Mạnh Tuần, xung quanh vẫn là những tiếng ồn ào: “Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới!” Giọng Mạnh Tuần bình tĩnh khiến Alex có chút ngạc nhiên: “Cậu đang ở đâu thế? Sao mà lại yên tĩnh thế?”
“Đang ở dưới nhà của một người.”
“Á?” Alex giật mình, đẩy ghế ra, đứng dậy, rời khỏi nơi tụ tập của đám đông náo nhiệt kia, bước hẳn ra ngoài hành lang vắng vẻ bên ngoài rồi mới hỏi: “Cái gì mà dưới nhà của một người? Cậu không ở nhà à? Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, ở nhà cũng chán nên ra ngoài uống chút rượu với bạn thôi, định lái xe về rồi nhưng kết quả là chẳng may lại lái xe đến nhà của người khác, vừa hay có thể ở đây cho tỉnh rượu.”
“Tôi nghe nói bây giờ trong nước đang làm rất nghiêm mấy vụ kiểm tra nồng độ cồn khi lái xe, cậu không về cho sớm đi, còn lang thang ở bên ngoài làm gì nữa?” Alex lẩm bẩm một câu châm biếm: “Sao vậy, cậu đi tỏ tình, bị từ chối hả?”
“Đúng đấy.” Mạnh Tuần mở cửa sổ xe, một luồng gió lạnh lùa vào. Anh day day hai bên thái dương, cảm giác thấy đầu óc tinh thần phần nào tỉnh táo hơn một chút.
“Cậu thực sự đã trở về để bày tỏ tình cảm hả?” Alex ngạc nhiên. Trước Tết, Mạnh Tuần có đi Mỹ công tác, có nói với anh về việc đang thích một cô gái ở cùng công ty, thế là Alex cứ khích lệ Mạnh Tuần trở về để bày tỏ tình cảm, lại còn nói thêm những câu đại loại như: “Không nên để lỡ mất cơ hội, cơ hội đã qua đi thì không có lần thứ hai”, “Nên sớm chủ động sẽ có lợi thế hơn là muộn”. Cho dù tất cả điều đó đều là kinh nghiệm của chính anh nhưng anh không ngờ rằng lần này hành động của Mạnh Tuần lại nhanh như vậy, vừa trở về đã thực sự ngay lập tức “xông pha trận mạc” rồi.
“Chẳng phải cậu bảo với tôi phải biết nắm lấy cơ hội hay sao?” Mạnh Tuần hỏi ngược lại một câu rồi thẳng thắn bộc bạch lý do thật sự: “Thực ra là vì cái đêm tôi trở về nhìn thấy cô ấy đang cười nói với một người đàn ông khác, rồi ngày hôm sau lại thấy cô ấy đi gặp mặt một người đàn ông khác nữa, thế là tôi cảm thấy những lời cậu nói thật có lý, đúng thật là nên sớm chủ động sẽ có lợi thế hơn là muộn!”
“Kết quả là cậu đã hy sinh một cách thảm thương? Ha ha ha!” Alex cuối cùng cũng không nhịn được mà cất tiếng cười. Cho dù lúc này việc nói đùa với Mạnh Tuần thực sự là không được lịch sự cho lắm, nhưng xin thứ lỗi cho cái con người vẫn thường xuyên bị Mạnh Tuần mỉa mai gọi là “kẻ cô đơn” trong một thời gian dài, bây giờ thực sự là khi nhìn thấy Mạnh Tuần vĩ đại cuối cùng cũng phải nếm mùi đau khổ mà không thấy tâm trạng hả hê thì quả thật là… cũng thấy có lỗi với bản thân lắm lắm!
“Cười cười cười! Cười cho chết đi!” Mạnh Tuần có chút giận dữ. “Biết ngay là không nên nghe theo mấy cái ý kiến ngu ngốc của cậu mà! Cục diện này tôi vốn đang kiểm soát rất tốt, như bây giờ này, cô ấy nói vẫn muốn tiếp tục đóng giả làm bạn gái của tôi, kết quả là tránh mặt tôi như tránh tà!”
“Hả? Cô ấy vẫn muốn tiếp tục đóng giả ư? Vậy tức là cậu vẫn còn cơ hội đấy!”
“Thôi đi! Cô ấy đồng ý với mình phần lớn là sợ có lỗi với mình thì tôi sẽ khiến cô ấy và bạn cô ấy gặp phiền phức. Thực tế thì cô ấy đã nói rất rõ ràng rồi. Đóng giả thì có thể, nhưng là thật thì không bao giờ!”
“Vậy cậu định thế nào? Cứ thế mà từ bỏ hay sao?”
“Không hề. Tôi nói với cô ấy rằng, cô ấy có thể tiếp tục coi là giả nhưng tôi sẽ coi là thật.”
“Ồ, những lời ướt át thế mà cậu cũng có thể nói được ra cơ à, trình độ dạo này có vẻ lên đấy nhỉ?”
“Cái gì mà trình độ lên chứ? Tôi thực sự nghĩ như vậy đó!” Mạnh Tuần bị Alex chọc cho phát cáu, chỉ muốn dập máy. Anh day day trán bình tĩnh lại một chút rồi mới nói tiếp: “Trước đây tôi vội vàng bày tỏ với cô ấy là lo sợ cô ấy sẽ thích người khác. Nhưng tối nay khi tôi gọi điện cho cô ấy mới cảm thấy rằng có lẽ cô ấy chưa thể quên, chưa thể buông một số chuyện trước đây nên mới không muốn nói đến chuyện yêu đương. Nếu thật sự như vậy thì tôi sẽ không cảm thấy mình không có hy vọng nữa rồi. Tôi cảm thấy nếu mình có thể giúp cô ấy bước ra khỏi những khổ đau trước đây thì tôi và cô ấy vẫn còn có cơ hội.”
Alex nghe xong những lời này thì im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng, giọng điệu dường như đã không còn mang ý mỉa mai nữa mà trở nên nghiêm túc, đầy thận trọng: “Nếu thực sự là như vậy thì cậu có thể tiếp tục cố gắng. Nhưng chuyện của tôi, cậu cũng đã biết rồi đấy. Trước đây cậu vẫn nghĩ rằng tôi không đáng phải như vậy. Còn cậu bây giờ liệu có phải cũng thực sự muốn thử cảm giác của tôi không? Chính cậu cũng đã từng nói, có lúc những thứ cố chấp cố giữ lấy không phải có thể dễ dàng mà thay đổi được.”
Mạnh Tuần dựa người vào ghế, ôm lấy điện thoại. Bầu trời bên ngoài cửa sổ lúc này đã âm u hơn nhiều, chỉ còn sót lại chút dư âm tàn sau màn bắn pháo hoa đêm Giao thừa. Anh hít vào một hơi thật sâu để cho luồng không khí mát lạnh tràn vào buồng phổi rồi mới nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi biết là không dễ dàng gì, nhưng tôi vẫn muốn thử xem sao. Thực ra, vấn đề này vừa rồi tôi cũng đã hỏi đi hỏi lại bản thân rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần tự hỏi thì đáp án của tôi vẫn là như vậy. Vì cô ấy, tôi cam tâm tình nguyện.”
Đầu bên kia của điện thoại im lặng rất lâu rồi mới thấy vang lên giọng nói có ý cười của Alex: “Steven, cậu nói như vậy làm tôi muốn quay về rồi đấy.”
Mạnh Tuần cũng cười, đáp lại: “Vậy quay về đi. Ba người chúng ta cũng đã rất lâu không được uống rượu cùng nhau rồi. Cậu yên tâm, bây giờ tôi không dám cười cậu nữa rồi!”
“Vậy à? Tôi và Paul không cười cậu là được rồi! Ồ, bạn tôi bên này đang gọi rồi, nói chuyện sau nhé!”
“Được.” Mạnh Tuần khẽ bấm nút kết thúc cuộc gọi, nụ cười trên gương mặt cũng nhạt dần. Anh nghĩ đến hai từ “bạn trai” mà vừa rồi Đồng Phi Phi nói với anh. Người đó đã không còn nữa nhưng cô ấy vẫn còn gọi anh ta là “bạn trai”, chứ không phải là “bạn trai cũ”. Anh phát hiện ra rằng anh dường như đã hiểu được cảm giác bất lực và suy sụp của Alex lúc đó.
Đặt điện thoại xuống, anh đóng cửa sổ xe lại, nhấn mạnh chân ga. Chỉ một giây ngay trước khi xe khởi động anh không nén được hướng mắt dõi về phía căn phòng trên lầu cao đó.
Đồng Phi Phi, mong rằng anh có thể đưa em ra khỏi quá khứ băng giá đó, không để cho ánh mắt của em phải trống trải, cô đơn như thể cả thế gian này ảm đạm, không còn chút ánh sáng nào thêm nữa đâu.