Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh

Chương 42


Bạn đang đọc Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh – Chương 42

Yun bị cái ôm làm giật mình. Theo bản năng cô quay người lại xem đó là ai và la toáng lên chửi:
– Ơ cái đm!.
– Hơ hơ, Chồng em mà em giật mình à?.- Cậu trêu.
– Chồng cái đầu anh ý. Buông ra coi.
– Không buông thì sao.
– Muốn ăn cắn không?.
– Muốn .
Vừa nói cậu vừa chu chu cái mỏ ra, ra hiệu: “Cắn đây này Vợ yêu” . Còn cô thì rùng mình nhìn thằng con trai “biến thái” trước mặt mình. Đầu thầm nghĩ:
“Chẳng nhẽ Jun mắc mưa rồi bị điên luôn à? Thái độ này là sao đây ”.
Rồi chẳng đợi gì nữa. Cô giơ tay lên đấm cho cậu 1 phát vào mặt, làm cậu giăng bật ra sàn nhà. Ôm mặt rên đau đớn. Cô cười hả hê, chỉ trích những hành động vừa rồi của “người yêu mình”:
– Này nhá! Này thì đấm nhá chứ đếch hôn nữa đâu nhá!. Nhìn cứ như biến thái ý.
Jun lăn lóc trên sàn nhà, tay xoa xoa sống mũi. Mắt rưng rưng vì đau. Bực tức trách lại cô:
– Thì anh muốn chào buổi sáng với em như trong phim truyền hình tình cảm thôi mà. Sao em bạo lực với anh thế?. .
– Em không phải mấy con nhỏ đó!.
– Chứ em thế nào?.
– Em khác biệt. .
– Thôi đi nàng ơi, ta biết nàng thích đú cao nhưng đừng đú cao quá! Nhỡ té, mặt bị biến dạng là ta không yêu nữa đâu đấy!. .
– Hờ, muốn ăn đấm nữa à ?.
– Đâu đâu, ta đùa thôi . Dù sao nàng vẫn là con gái mà…
– Rỗi hơi. Mai mốt đừng có giở cái trò biến thái đó với em nữa đấy nhá!.
– Em không thích à?.
– Ừhm, tất nhiên. Chẳng theo thời đại tí nào?.
– Trời, tình yêu phải thế chứ!.
– Nô nô, tình yêu không phải thế. Tình yêu là dùng tâm để yêu, dùng hạnh động và lời nói để diễn tả chứ không phải là ôm eo, ôm mông là yêu đâu. .
– Hôm nay lên mặt dạy đời anh nữa đấy chứ!- Jun cười đểu.
– Thôi, mồm thúi quá!. Đi đánh răng đi!.
– Em đánh chưa mà dám bảo anh mồm thúi.
– Không thấy em thay đồ rồi à?. Dở hơi.

Cậu bắt đầu nhòm kĩ lại. Đúng là cô đã thay đồ rồi. Vừa quê vừa bị chửi dở hơi. Cậu cũng hơi khó chịu. Nhưng chẳng muốn nói gì, vì đối tượng trước mắt là Yun- người yêu cậu. Cậu đành nhịn tức mà bước vào phòng tắm. Trước khi bước vào, cậu còn quay người lại trêu cô phát cuối:
– Không được vào đâu đấy nhá!.
– Ok, em sẽ không vào. Em chỉ đứng ở ngoài nhòm anh tắm thôi! .- Nó trêu lại.
-o0o-
Jun bước vào phòng tắm, cậu cởi đồ mình ra. Quăng vào sọt đựng quần áo gần đó. Rồi tay này luồng qua tay kia, lắc lư tập thể dục buổi sớm (Chưa thấy thằng nào điên như thằng này ).
Cậu vặn vòi nước lạnh. Nước chảy xuống thầm dần vào người cậu. Cậu đưa tay chà quanh người.
Cái nóng của mùa hè, cái lạnh của dòng nước hoà quyện vào nhau. Chúng cứ như điều khiển hết mọi hoạt động của cậu. Thể xác cậu lẫn lí trí.
Vài phút sau đó, cậu đã tắm xong. Cậu bắt đầu đánh răng, súc miệng. Rồi cậu bước ra khỏi phòng tắm với 1 cái khăn choàng trên đầu. Cười tươi như 1 đoá hoa.
Song, Yun hoàn toàn ngược lại với cậu. Cô đang ngồi co ro trên giường với khuôn mặt hoàn toàn trái với lúc nãy. Cô đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ từ tối hôm qua. Cô ngước lên nhìn cậu, càu mày lại. Điều này đối với cô quá thể khó khăn. Cô hít 1 hơi dài, rồi lại thở ra. Rồi lại hít 1 hơi dài, rồi lại thở ra. Cô nắm tay cậu, kéo xuống ngồi cạnh mình. Cô nhắm mắt lại, hít thở. Cô nhìn thẳng vào mắt cậu, nói:
– Em đã suy nghĩ nhiều về điều này… Và em nghĩ là em nên nói với anh.
– Chuyện gì thế em?.
– Ưhm… Có lẽ là anh sẽ không tin những gì em sắp nói đây, nhưng em vẫn phải nói. Với điều kiện là… anh muốn nghe, và phải tin vào những điều em sắp nói.
Jun nhìn cô. Cậu bắt đầu ý thức được chuyện cô sắp nói sẽ nghiêm trọng như thế nào. Cậu thấy mình hơi lúng túng. Cậu né tránh cô, cố tình quay đi hướng khác. Cậu không muốn như đợt trước nữa. Cậu đã khốn khổ với những lời quan trọng của cô lắm rồi.
Mình không muốn nghe. . Lần trước cô ấy cũng nói thế, lần này cũng nói thế. Mình chẳng muốn nghe tí nào.
***
Yun nhìn cậu, hai tay bấu thật chặt vào nhau. Sự thật sắp nói ra rồi. Cô chưa biết hậu quả của chuyện nói ra sẽ như thế nào. Nhưng cô vẫn phải nói, chỉ có như thế. Cô mới thấy được lòng mình thanh thản hơn.
Nếu Jun biết sự thật, anh ấy sẽ phản ứng sao đây?.
Cô ngồi đó. Vẫn hai tay bấu chặt nhau. Vẫn đang nhìn cậu, nhưng trái tim thì đập liên hồi. Chúng không chậm lại, hay nhanh lên. Chúng chỉ đập liên hồi. Cô hít thở thật sâu, rồi lên tiếng xé vỡ bầu không khí ngại ngùng kia:
– Chuyện này rất quan trọng. Nhưng…
– Quan trọng thế nào? – Cậu suy nghĩ 1 tí rồi nói.
– Em không biết, nhưng có lẽ anh không tin.
Jun quay qua nhìn Yun. Nhìn thẳng vào đôi mắt trong và đẹp kia. Jun biết, khi Yun nói dối. Cô thường không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Tạm thời tin cô ấy.
– Vậy…
– Em cần nói với anh. Thật sự là rất cần. Thời gian của em còn ít lắm!.
– Thời gian gì cơ?.
– Em sẽ nói anh biết. Thế anh có muốn nghe không?.

– ….
– Anh trả lời em đi.
– Được thôi. Em hứa với em. Thề với trời, anh sẽ tin vào lời của em vô điều kiện.
Cô gật đầu, tay khẽ đưa qua cầm lấy tay cậu. Hít một hơi dài, nói:
– Nghe nhé!.
– Ừhm.
– Em sắp chết rồi…
Jun giật mình. Tai cậu trở nên lùng bùng. Cậu không thể nào tin vào lời cô vừa nói được. Bệnh tim của cô nặng, cậu biết. Cậu biết rằng cô sẽ ra đi, nhưng đâu nghĩ lại nhanh thế. Cậu nhăn mày, cáu kỉnh:
– Em nói gì cơ chứ?.
– Em biết anh không tin, nhưng em sắp chết rồi. Còn hơn 1 tuần nữa thôi anh ạ. Em sắp chết rồi…
– Em đừng gạt anh chứ!- Cậu gạt phắt câu trả lời của cô.
– Không, em không gạt anh. Sự thật là thế, em sắp chết rồi… Thần chết đã bảo, chỉ còn hơn 1 tuần nữa… Em sẽ chết, anh phải tin em.
– Em xem phim kinh dị riết rồi em hoang tưởng à?.
– Anh phải tin em chứ!- Yun nói, tay nắm chặt tay cậu hơn.
Cậu nhìn cô, nhíu mày thương xót.
Mình nên tin cô ấy không?.
Cậu đang chông chênh, giữa tin và không tin.
Nên… hay không?. Dựa vào đâu mà mình tin cô ấy chứ!?.
– Anh tin em đi. Em nói thật, em sắp chết rồi nên em muốn tạo nhiều kí ức cho anh, và cho em. Được không?.
– Anh không tin em được.
– Nhưng…
– Thần chết? Làm sao có chuyện thần chết xuất hiện ở nhân gian chứ!.
– Sự thật là thế mà…
– Em bị hoang tưởng rồi.
– Anh phải tin em chứ!.
– Dựa vào điều gì?.

– Dựa vào trái tim đang đập yếu dần của em đây này.
– …
Jun nuốt nước bọt. Chưa bao giờ cậu thấy Yun như thế. Như 1 con mèo bị hất hủi, nước mắt cô cứ từ từ chảy ra. Cô không kêu, không nấc, hay rên rỉ. Đơn giản là cô chỉ chảy nước mắt.
***
Đôi mắt đẹp kia của cô dần dần cụp lại. Cô biết, 1 khi Jun đã không tin gì rồi thì đánh chết anh ấy cũng chẳng tin. Bỗng nhiên có 1 tí thất vọng len lỏi trong người cô. Cô từ từ buông tay cậu ra. Lắc đầu đau đớn. Cô đã tin cậu như thế, tin vô điều kiện như thế… Vậy mà những lời cô nói, cậu chẳng thèm tin. Cô cười đau đớn, hoá ra con người họ vẫn ích kỉ như nhau. Chẳng ai chịu tin vào những chuyện ma quái, chẳng ai chịu tin cả. Kể cả những người yêu nhau, họ nói ra những điều họ thầm giấu bấy lâu cho nhau nghe. Song, liệu nói rồi đối phương có tin không?. Đó mới là vấn đề chính.
Mình nên cứng rắn. Đừng hở chuyện gì cũng khóc thế!.
Cô hít hơi dài. Đó là thói quen khi mệt mỏi của cô. Sau đó, cô dùng tay mình lau vội những giọt nước mắt trên má. Khẽ nói với giọng hết sức yếu đuối:
– Thôi, anh về đi!.
– …
– Không tin lời em thì về đi. Em ở đây, tí gọi điện thoại bảo thằng Chan rước.
– …
– Về đi, đừng đứng đó mà nhìn em nữa.
– Anh… xin lỗi.
– Xin lỗi gì? Đâu cần xin lỗi. Anh đâu có lỗi, là em ngu quá nên đâm ra ảo tưởng mà. – Cô khinh.
– Thôi được rồi!. Anh sẽ tin em.
– Thôi, không cần. Miễn cưỡng chẳng được gì cả. Về đi!.
– Anh tin em mà.- Vừa nói cậu vừa cằm tay nó.
– Bây giờ tôi nói anh về đi!. Cút đi!. Đm, xem như tôi tin lầm người đi. Cút đi!. Biến khỏi mắt tôi đi- Cô hất tay cậu đi.
– Anh nói là anh tin em rồi mà!. – Jun bắt đầu cáu.
– Đi đi, hay muốn tôi đánh anh vỡ lò?. Đi đi… Anh không tin tôi thì thôi, không cần đâu. Chắc tôi chết anh cũng chẳng quan tâm đầu nhỉ?.
– Em nói gì thế?.
– Anh đi đi… Đi đi… Biến đi…
– Được, anh sẽ đi. Không phải là anh không tin em, nhưng chuyện này quá hoang đường, anh muốn tin cũng không được. Giờ, em muốn thế nào tuỳ em. Anh đi đây!.
– …
Chẳng có chứng cứ, làm cái đm gì mình phải tin cô ấy chứ!.
Rồi cậu chạy ra, đóng sầm cửa lại. Mặc kệ cô ở trong đấy 1 mình.
Cô không ngờ người mình yêu, người mình tin tưởng lại như thế. Cô thầm hỏi mình.
Có phải trước giờ toàn mình yêu anh ấy không?. Trước giờ anh ấy chẳng hề yêu mình đúng không?.
Một hồi sau, cô bật cười điên dại. Người dọn phòng đứng trước cửa nghe tiếng cười đấy cũng chẳng dám gõ cửa đem thức ăn sáng vào. Tiếng cười đó… điên? Vui? Hay quá thê lương? Nên anh chàng đó không dám vào?.
-o0o-
Jun bực mình bước ra khỏi khách sạn đó. Tiện tay quơ đón 1 chiếc taxi rồi bước lên ngồi về nhà. Trên xe cậu vẫn chưa hết bực mình.

Làm cái đm gì cô ấy phải như thế chứ?. Thần chết gì chứ!. Cô ấy chắc sợ mình lăng nhăng nên mới thế đây mà. Hừ, đúng là con gái đứa nào cũng như đứa đó. Khác biệt? Khác biệt đéo gì cơ chứ!. Bực mình thật!.
-o0o-
Ông Chan bước chân vào khách sạn thì thấy Jun chạy ra với bộ mặt đỏ hoe như muốn giết người. Liền chạy vào chỗ của Yun thì thấy anh chàng phục vụ đứng trước cửa, trên tay là khây thức ăn. Đang phân vân việc nên vào hay không. Ông ấy thấy thế bỗng dưng đâm ra nghi ngờ.
Chuyện gì thế nhờ? Thằng Jun vừa mới chạy ra, còn thằng này thì đứng lấp ló ở đây. Đm phải lại gần xem chuyện gì mới được.
Ông ấy theo suy nghĩ của mình mà bước thật nhanh lên anh chàng phục vụ, hỏi:
– Này này, sao không mang vào cho người ta ăn sáng, mà lại đứng đây rình rập thế hử?.
– Cô ấy… đang có vấn đề…
– Cô nào?.
– Cô gái trong phòng này ạ…
– Đâu? Thấy gì đâu?.
– Anh nghe kĩ đi ạ. Cô ấy đang cười đấy .
Ông Chan dảnh lỗ tai lên nghe. Đúng là Yun đang cười, cười trong tiếng nấc. Hoảng sợ quá ông ấy liền đẩy mạnh cửa vào.
Ông Chan đẩy cửa vào. Người chết đứng. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn đáng sợ so với những gì ông ấy nghĩ: Yun không cười bình thường, Yun không vui vẻ, háo hức. Cô ngồi trên giường, cô càu cấu lấy tấm drap chẳng tiếc thương. Miệng cứ nở nụ cười thê lương và điên dại.
***
Ông ấy sợ sệt chạy lại bên Yun, đỡ cô đứng dậy rồi hỏi:
– Chuyện gì với mày thế?.
Yun nhìn ông Chan, chẳng nói gì. Nước mắt cứ chảy ra kèm theo tiếng nấc. Mắt cô đỏ mộng lên, điều này chứng tỏ cô đã khóc từ rất lâu. Giờ, cô đang tự định nghĩ từ “tin tưởng” và “phản bội” trong mình. Liệu có phải thế giới này đã –hoàn toàn- phải bội cô rồi không?. Cô không biết, điều duy nhất lúc này cô biết là Jun đã không tin cô. Anh không tin vào những lời cô nói. Chẳng phải cô từng nói với anh: “Tình yêu phải có sự tin tưởng, và cảm thông cho nhau mới làm nên 1 tình yêu vĩnh cữu” hay sao?. Thế tại sao anh không tin những lời cô nói thế?.
Cô lại lặng lẽ khóc.
***
Ông Chan nghĩ mình không nên hỏi thêm nữa. Nếu hỏi thêm nữa, có lẽ cô sẽ lại càng đau đớn thêm.
Ông ấy đành lắc đầu mà dùng 2 tay bế xốc cô lên. Cứ để cô rút vào người vào người mình khóc như 1 đứa bé.
***
Mọi người bên ngoài đều tò mò về chuyện gì đang xảy ra. Cũng kéo nhau đến xem. Có người bảo:
– Hình như cặp này cãi nhau thì phải?.
Cũng có người nói:
– Anh chàng đòi chia tay, cô nàng không chịu nên đâm ra thế để níu kéo anh ta.
Hay:
– Cô nàng này xinh thế mà lại bị bệnh điên.
Họ cứ nói, cứ nói thế. Nhưng họ đâu biết, cảm giác của 1 người đang ở bên bờ cõi chết. Vịn lấy 1 tí hi vọng với người mình yêu, rồi hi vọng đó tiêu tan… cảm giác thế nào?. Họ đâu biết, họ cũng không cảm nhận thấy đâu. Vì thâm tâm họ, chưa từng nếm trải. Người chết, kẻ sống. Những linh hồn giao quyến nhau, nhưng họ chẳng thế nào biết. Vì họ, chưa chết.
-o0o-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.