Bạn đang đọc Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh – Chương 40
Uke cuối chào lễ phép, ra dáng 1 thiên kim tiểu thư rồi mở cửa bước ra. Sau đó đóng cửa nhẹ nhàng lại. May thay đoạn đường về nhà cô không còn xa nữa. Cô có thể đội mưa về.
“Cám ơn trời!”.
o0o
Hắn ngồi trong xe. Hơi nóng của Uke vẫn còn trên tay hắn. Trong vài phút lúc đó, có lẽ tim hắn có hơi đập loạn nhịp. Uke là 1 cô gái xinh đẹp, thậm chí là cô ta quá tốt bụng. Trời lại tối, mưa nữa chứ!. Mấy lão già xưa vẫn nói khói xương buổi tối làm hồn ta mê mẫn còn gì. Mà công nhận, cô nàng xinh thật. Không xinh bằng Yun (Trong mắt Jun, Yun vẫn đẹp nhất) nhưng cũng thuộc vào hàng gái xinh: da trắng nõn, mềm mại mà lại thơm thơm, khuôn mặt trời ban, đường nét sắc sảo. Quả xứng làm người yêu Kyo.
*Hắn bật cười khoái chí*.
“Có lẽ mình nên suy nghĩ về vấn đề cô ta vừa đề nghị. Nhưng mình sẽ hỏi qua ý kiến Yun, mình không muốn lừa dối cô ấy!”.
Thiên thần bị nguyền rủa.
o0o
Trong khách sạn:
Nó ngồi trên giường. Bắt đầu cởi đồ ra đi tắm.
Nó cởi vớ. Làn da nó dạo này đen đi, không còn trắng nõn như trước nữa. Nó khẽ thở dài.
Nó lại tiếp tục cởi áo, tới quần. Rồi nó trần như nhộng bước vào phòng tắm.
Yun tự nhìn lại mình, nó phải công nhận là mình quá gầy đi so với trước. Nó lại khẽ lắc đầu nhẹ. Hoá ra từ khi yêu hắn nó đã thay đổi khá nhiều. À không, thay đổi quá nhiều. Không còn chơi rock nữa, không còn lẳng lơ nữa, không sợ những thứ dễ thương nữa, không tiếp xúc với người lạ nữa… và đặc biệt là… có lẽ nó không sợ bị tổn thương nữa. Nó nhớ mình có nói với Shin 1 câu, “Tôi yêu trong đau khổ quen rồi!”. Nhưng thật sự là nó có quen đâu. Nó vẫn sợ phải cô đơn, vẫn sợ phải chịu đựng đau khổ 1 mình. Dù sao đi nữa, nó vẫn là con gái mà. Con gái thì phải cần yêu thương chứ! Con gái thì phải cần người yêu của mình tạo ình cảm giác an toàn và bền vững chứ. Tại sao lại khác hoàn toàn thế? Giờ, nó ngồi trong bồn tắm này. Chỉ muốn hụp mặt xuống mà tự nhấn chìm mình chết đi.
“Cả thế giới có phản bội mình thì anh ấy cũng không. Nhất định thế!”. Có lẽ cái suy nghĩ này, làm nó sống tới tận giờ. Không cảm thấy mệt mỏi vì yêu hắn, không cảm thấy buồn chán vì cô đơn. Đúng, nó tin tưởng hắn. Tin vào hắn không điều kiện. Nếu 1 ngày nào đó, hắn phản bội nó. Thì có lẽ nó sẽ chết mất. Vì như thế, cả thế giới đã -hoàn toàn- phản bội nó rồi.
o0o
Trong căn phòng tắm, hơi nước bốc lên làm nhoà cửa kính. Yun ngồi trong đấy với tâm trạng không yên. Nước mắt muốn rơi nhưng đã cạn. Người ta vẫn thường nói, người khóc không phải là kẻ đáng thương, mà người không khóc được mới là kẻ đáng thương. Có lẽ giờ đây, Yun đang thấm dần câu nói này.
“Có phải mình là kẻ đáng thương không?. Mình còn gì nữa đây?. Tình yêu của mình liệu rồi giữ được tới bao lâu?. Nó có thể đến khi mình chết, hay ra đi trong 1, 2 giây thôi?. Mình sợ lắm, sợ lắm!. Chưa bao giờ mình cảm thấy sợ thế này!”.
-Kinh hoàng, sợ hãi-. Chỉ 2 từ này, mới có thể lý giải được tâm trạng nó lúc này. Có thể nói “rơi vào vực thẩm” không nhỉ? Không, nói thế hơi quá! Nhưng đại loại là thế đấy!. Bên-mép-bờ-vực-thẩm. Chỉ cần 1 người tiếp tay đẩy xuống, sẽ ngã quỵ, chết. Không nhắm mắt.
Trời hôm nay sao lạnh thế nhỉ?.
o0o
Trước của nhà:
Hắn mở cửa, bước xuống xe. Người hầu đã chuẩn bị 1 cái ô cho hắn. Hắn chỉ cần bước, và bước. Đó là nhiệm vụ của hắn.
Hắn đẩy mạnh cánh cửa, lại tiếp tục bước vào. Nhưng lần này nhanh hơn, hấp tấp hơn. Vì hắn biết, có người đang chờ hắn.
Từng bước, từng bước 1 vang lên. Càng ngày càng gần, càng ngày càng tiến gần. Bà mẹ hắn bối rối, họ vẫn chưa biết nói gì với con trai mình. Không biết nói gì về việc Yun bỏ đi. Họ ngồi đó, người thấp thỏm. Họ biết, họ có lỗi và họ đáng được nhận hình phạt. Con họ sắp nổi giận.
Và thời khắc đó đã đến:
– Ba mẹ nói gì? Yun bỏ đi rồi á?.
– À ừ…
– Sao ba mẹ không cản lại?.
– Không kịp con ạ.
– Trời ơi, giờ cô ấy đi đâu đây? Làm sao con tìm được cô ấy đây?.
– Con làm gì dữ thế! Chỉ là đi ngoài trời mưa 1 tí thôi mà!.
“Chỉ đi ngoài trời mưa 1 tí thôi sao? Nực cười!”.
Hắn liếc nhìn ba mẹ mình, mắt đỏ ngầu. Cơn tức giận đã lên tột đỉnh. Jun biết, trước giờ hắn không phải đứa con ngoan, nên lần này hắn cũng chẳng thèm vờ ngoan ngoãn làm gì ệt. Hắn nghiến răng, nghiến lợi chỉ trích cha mẹ mình:
– Ba mẹ có biết cô ấy vừa cãi nhau với gia đình không?
– Thế thì sao? Ba nghĩ con lo cho nó quá rồi đấy!.
– Cô ấy giờ không có tiền, bệnh tim lại ẩn náu trong người. Hỏi sao con không sao đây?.
– (Im lặng).
Nói rồi hắn ngồi phịch xuống, tay ôm đầu đau đớn.
“Làm sao mà tôi không lo cho cô ấy chứ!”.
***
Một tí hồi lâu, hắn dứng phắt dậy trước 1 bộ dạng đáng thương. Miệng lấp bấp nói gì đấy rồi quay phắt người sang hỏi ba mẹ mình:
– Ba mẹ thấy cô ấy đi hướng nào?.
– Ưm…
– Nói nhanh đi!.
– Hướng này!.
Mẹ nó giơ tay chỉ ra ngoài cảnh cửa. Hắn nhìn theo rồi chạy phắt ra. Đâm thẳng vào, xé nát màn đêm. Tiếng gào thét tên ai kia vẫn vang vọng.
***
Ông bà Bùi lần đầu thấy con trai mình như thế. Bà Bùi bật khóc, ông Bùi ngồi đó, đau như vỡ tung.
“Hoá ra chỉ vì 1 đứa con gái mà nó thành ra thế này. Mình không thể chấp nhận tụi nó, tuyệt đối không. Còn dây dưa với con đấy bao giờ thì nhà này không yên. Chấm dứt ngay, chấm dứt ngay…”.
o0o
Trời mưa, mọi người vẫn bình thường. Vẫn đôi tình nhân che ô đi trên đường, vẫn những chiếc mô tô, ô tô chạy rộn rã. Nhưng ở nơi này, mỗi người 1 nơi nhưng cùng 1 nỗi buồn.
Zen đau đớn vì tình yêu đơn phương. Đau đớn vì nổi đau thể xác. Đau đớn vì người con gái đó. Cô ta quá tàn nhẫn.
Yun, nó đang đau đớn vì tình yêu đau khổ. Đã quá mệt mỏi, nhưng vẫn chưa nhận ra.
Jun, đau đớn vì những thử thách của tình yêu. Liệu hắn có bỏ cuộc không nhỉ? Có chúa mới biết.
Hoá ra, mọi chuyện chỉ đơn giản thế. Hắn và nó chia tay, sẽ hết chuyện. Sẽ ổn thoả, sẽ bình yên. Nhưng tình yêu mà, làm sao dễ dàng như thế được. Ừhm, dù sao thì nó cũng chỉ còn 2 tuần nữa, 2 tuần nữa… những chuyện này sẽ kết thúc.
“Cầu mong trời, người hãy mang hạnh phúc lại cho con. Chỉ cần 1 tí, 1 tí thôi cũng được. Con muốn nếm thử vị hạnh phúc thực thụ, hơn là cảm giác đau đớn này. Nó khó chịu, tim con như co thắt lại mỗi khi nghĩ đến nó. Cầu xin ông, cho con 1 tí thôi! Chỉ tí ti thôi ông cũng ích kỉ sao? Ông ác lắm, ông trời ạ”.
.
.
.
Lại 1 đêm lạnh. 3 người, chung niềm đau. Họ là những kẻ đáng thương, họ là nô lệ của tình yêu. Tình yêu điều khiển họ, tình yêu nguyền rủa họ. Họ chỉ chết, chỉ chết mới hoá giải được lời nguyền này.
Yun- Thiên thần bị nguyền rủa.
“Yêu tức là chọn con đường đau khổ” – Madame de Cohin.
Ông Chan đã về, ông ấy mang cho nó cả 1 tủ thuốc và tủ đồ. Đếch biết tiền đâu ra lắm thế mà lão mua nhiều quá. Nhưng nó cũng chẳng quan tâm, có đồ, có thuốc. Sợ quái gì nữa.
***
Nó quấn cái khăn trên người, đưa tay ra ngoài lấy đồ của ông ấy đưa. Nó cầm vô phòng, thay đồ. Chiếc khăn được tuột khỏi người nó một cách dễ dàng. Sau đó, nó mặc quần, áo vào. Rồi dùng lược để trên bồn tắm mà chải tóc. Nó tự nhìn vào gương, lâu rồi nó không hoá trang nhỉ?. Bỗng dưng nó nảy ra 1 ý nghĩ to bự. Đó là cải trang .
Chẳng cần đợi cái gì nữa, nó đập cửa nhà tắm rầm rầm, la lớn nói với ông Chan:
– Mày đi mua cho tao cái kính nào to to được không?.
Đúng là tắm 1 phát cái khoẻ cả người. Yun sức sống đã về rồi. Há há!.
***
Ông Chan ngồi ngoài, 1 tay chống cằm, 1 tay khẽ gõ gõ vào cái bàn. Đang chờ Yun ra để tới lượt mình. Thế mà nó dám sai khiến lão thế, tự dưng đâm ra điên khùng. Quát lại:
– Đm mày, tự đi mà mua. Mày không thấy tao đang ướt mà. Ra nhanh đi con, tao còn phải thay đồ nữa.
– Thôi mà Chan, anh em với nhau mày giúp tao lần này đi – Vờ ngoan hiền.
– Chết mẹ mày đi. Về mà anh em với thằng chồng mày ý!.
– Đm mày, giờ mua không?.
– Không.
Nó đứng trong phòng tắm, tay nắm chặt lại. Máu trong người cứ sôi lên ù ù, tí nữa là bốc khói, cháy mẹ cái đầu. Nó mở cửa nghe cái rầm, phi thẳng ra mà đá cái bộp vào đầu ông Chan. Làm ông ấy ngã ngữa, la oái oái lăn vài vòng trên đất. Nó thì cười ha hả, đầu thâm nghĩ.
“Mày cãi bà à? Bà ày chừa nhá!”.
Nó đắc thắng, hếch mũi kênh kiệu hỏi lại ông Chan 1 lần nữa:
– Giờ thì mày mua không?.
– Thôi thôi, tao đi. Tại mày con gái nên nhường mày thôi!.
– Dzậy đó hở, nam nhi quá hén! Đi nhanh đi thằng hâm.
– Ừ rồi. Đi thì đi.
Ông Chan đứng dậy, ôm lấy đầu gối, đi cà nhắc ra mở cửa phòng. Trước khi đi còn quay lại, đưa ngón giữa lên chỉ chỉ vào mặt nó, nói:
– Tại mày là con gái thôi!.
Rồi đóng sập cửa lại. Nó ức quá, vớ lấy ngay cái gối chọi mạnh vào cửa. Hét toáng lên:
– Đĩ mẹ mày Chan, thằng chó đẻ!.
-o0o-
Ông Chan chơi nó được vố này mừng thấy mụ nội. Vừa đi vừa huýt sáo. Lão bước ra khỏi khách sạn. Ngó Đông ngó Tây rồi tự hỏi:
“Mẹ nó, giờ là 9h30 rồi. Cửa nào mở nữa cơ chứ!”.
Rồi lại dáo dác nhòm. Trời còn mưa lâm râm, lão lấy tay xoa cằm.
“Giờ này không biết có gái ngoài đường không nhỉ?”.
Lão soi quyết liệt hơn. Cuối cùng thì cũng ra cái bóng người. Lão cười tít mắt:
– Hô hố, cuối cùng cũng ra 1 em.
Lão Chan tiến lại, đi chầm chậm để không gây ra tiếng động. Đến nơi, lão vỗ tay “em ấy” cái rồi nói:
– Em ơi, tối thế đi đường nguy hiểm lắm em à!. Cần anh chở về nhà không em?.
“Ẻm” bị cái vỗ vai, quay qua nhòm. Rồi cả 2 đều la lên:
– Đm mày! .
Hoá ra “ẻm” là Jun. Còn “ảnh” là lão Chan. Lão Chan dụi dụi mắt mình mãi, lão tự hỏi mình có bị mù không mà nhòm 1 thằng to như voi thế này lại ra 1 em dễ thương, dáng chuẩn cơ chứ!. Gặp gỡ nhau rồi 2 người kéo nhau vào gốc cây ngồi. Jun bắt đầu lên tiếng:
– Mày làm gì quái này thế?.
– Đi mua kính.
– Đm ngu vl thế. Kính giờ này ở đâu ra? Mà con nhỏ người yêu bắt mày mua à?
– Không, còn ghê hớn cả người yêu ý!.
– Đứa nào thế?
– Em tao chứ ai!. Đm vừa bị nó đá bầm mắt đây này!.
– Yun á? Giờ Yun đang ở đâu ế?.
– Mày kiếm nó hở?
– Không kiếm nó chứ chẳng nhẽ kiếm mày!.
– Hèn gì thấy mày ướt nhẹp.
– Nói đi, ở đâu?
– Đéo nói!.
– Nói không?
– Đéo nói!.
v
“Thằng cố chấp, định trêu tao à?.
– Hay mày muốn bầm thêm 1 con mắt nữa cho cân đối hử?
– Thôi thôi, lạy mày. Nó đang trong khách sạn á!.
– Khách sạn nào?.
– 9x. Đằng kia kia bố!.
– OMG.
– Cái gì mà OMG.
Không giải thích, hắn đứng dậy. Nắm lấy cổ áo lão Chan mà kéo lên hỏi tội:
– Mày loạn luân với Yun à?
Không nói gì, lão Chan bật cười ha hả như thằng khùng. Ai đời nào lại nghi ngờ thằng bạn thân mình đi loạn luân chứ!. Huống chi nó lại là bạn gái hắn. Lão cười như điên như dại làm hắn càng điên lên. Liền nắm tay lên, đục cái bốp vào con mắt con lại của lão. Làm lão ôm mắt la oaioái như con heo bị chọt tiết lợn. Lão chửi:
– Thằng khốn nạn, mày đánh bạn mày đấy à?.
– Mày giải thích coi sao mày lại cho Yun vào khách sạn?.
– Mẹ mày, từ từ tao nói.
– Nói nhanh đi, tao đục thêm cái mỏ à nha.
– Thì nó không muốn về nhà, tao cho nó vào khách sạn chứ sao? Chẳng nhẽ cho nó vào chuồng heo? . Mày buồn cười thật!.
Hắn biết mình nghĩ ngờ vớ vẩn, liền bỏ tay ra khỏi người lão Chan. Mặt ửng đỏ vì quê. Muốn đào ngay cái lỗ nào đó mà núp xuống nhưng hổng được. Hắn đâu phải thần tiên. Thế là đành nén lại 1 tí, để hỏi chi tiết nơi nó đang ở:
– Ở đâu, phòng nào? Nói đi.
– Ơ cái đm mày, vừa nãy bảo tao loạn lâu mà – Vừa nói vừa cười sặc sụa.
Hắn ngượng đỏ cả mặt:
– Thôi nói đi!, bạn Chan yêu vấu của mình!.
– Ơ, mày học thối vả ngây ở con em tao đấy à? .
– Hờ, giờ mày nói không? – Hắn giơ tay lên, đe doạ bằng nắm đấm.
– Ừhm ừhm, nói. Phòng 1 đấy. Đi vào là thấy ngay.
– Mẹ, đưa chìa khoá đây!.
– Con Yun giữ, tao đây có lấy.
– Khốn nạn, ngu vl thế!. Sao không lấy chia khoá ra.
– Mày định úp sọt nó à .
– Im đi, thằng mặt dày.
– Rồi rồi, đi đi bố. Ngồi đó nói nhảm . Tí tao loạn luân với nó bây giờ – Lão trêu.
Bị trêu nên tức. Hắn đưa chân ra đạp vào “chỗ hiểm” của lão. Lại 1 lần nữa lão lắn đùng ra đất mà ôm lấy cái “của quý” của mình. Hắn mà mạnh tay 1 tí là lão đã sùi bọt mép mà chết nãy giờ rồi.
Hôm nay là cái ngày xui xẻo nhất đời lão. Hết Sulla, đến con ngựa đi, giờ tới Yun, Jun.
“Đm nó, kiểu này không tàn cũng tật. Thôi, về nhà cho yên thân”.
Lão leo trên xe mô tô của mình. Vặn ga lên phi vèo như tên bay.
“Cứ để mặt chúng nó. Làm gì thì làm. Dù gì thì mình cũng trả tiền phòng rồi”.
Đột nhiên, lão nở 1 nụ cười nham hiểm. Ai mà nhìn vào cũng phải sởn da gà. Thật sự mà nói, đối với dân “đầu óc trong trắng” như lão thì chuyện đó là chuyện gì cũng rõ rồi hé. .
-o0o-