Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh

Chương 37


Bạn đang đọc Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh – Chương 37

Quyết định (2).
o0o
Bà Bạch cằm trên tay cà-mênh. Bà giơ lên hít hà mùi thơm của nó. Vừa đi bà vừa nghĩ trong đầu rồi thầm cười: chắc nó sẽ thích lắm!.
Tiếng bước chân nện cộp cộp xuống đất ngày càng gần. Đứng từ phòng nó có thể nghe rõ từng bước một. Vội vã, nhưng lại nhẹ nhàng. Nếu ai đó là một người thích đánh giá người khác thì khi nghe qua bước chân của bà, đều sẽ nghĩ bà là một người mẹ chiều chuộng con cái, nhưng lại không quá nâng niu làm nó hư hỏng.
***
Bà Bạch đứng trước cửa phòng. Bà dùng tay đẩy cửa vào và lách người sang một bên để tránh làm đổ cháo. Bà với tay bật đèn lên rồi vội đặt cà-mênh trên một cái bàn nhỏ gần đó. Bà quay qua nhìn nó rồi mỉm cười. Bà đổ cháo ra một cái bát to, đặt muỗng vào đấy. Sau đó, bà bước lại gần nó. Ngồi xuống giường, bà bắt đầu lay nhẹ người nó. Nhưng chẳng thấy trả lời. Bà lại tiếp tục lay mấy lần, cũng chẳng có cái quay người đáp trả. Bỗng dưng bà thấy sợ hãi. Tung hết drap giường lên, bà mong mỏi đừng có chuyện gì xảy ra với con gái mình. Thế nhưng mọi chuyện có như bà nghĩ đâu. Một cái gối ôm được đặt dưới tấm mềm nguỵ trang. Bà hoảng hồn. Buông bát cháo ra. “Choảng”, vỡ vụn. Bà chạy đi gọi bác sĩ… Lúc đó, bà thầm nghĩ: Tại sao bà lại ngu ngốc đến cả chiếc gối ôm và con gái mình mà lại không nhận ra?.
o0o
Trong đồn cảnh sát:
Nó ngồi trong đấy. Bình thản như không có chuyện gì. Tuy đây là lần đầu nó bị bắt vào đồn cảnh sát nhưng chuyện có đáng gì. Chém lộn nó còn chơi, đập người nó còn dám, nói chi đến mấy thằng cảnh sát nhỏ nhoi kia!?. Bỗng dưng nó thấy khinh thường chúng dã man. Chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào đã bắt nó vào đây. Còn chửi nó như một con chó nữa chứ!. Nó nhếch miệng cười khinh rồi thầm nghĩ: “Đmẹ chúng nó, đập bạn đập ghế. Bố láo với bà, hỏi thì cứ hỏi, đmẹ bà đếch trả lời chúng mày đâu!”.
o0o
Lúc này, hắn đang ngồi bên cạnh nó. Thái độ cũng chẳng có gì khác nó. Đúng là tình nhân có khác nhờ . Bây giờ, máu ghen trong người hắn vẫn chưa hết, lại thêm cái suy nghĩ là nó vì thằng đó mà đánh hắn nên tay cứ bấu lấy nhau. Cảm giác này thật khó chịu, hắn chẳng muốn tí nào. Giờ mà cho hắn một con dao, hắn cũng lụi cho chết hết lũ cảnh sát này. Jun không thể nào chịu nổi nữa.
o0o
Ông Bạch và bà Bạch hấp tấp chạy vào đồn cảnh sát. Bà Bạch đã khóc sưng cả mắt, ngay cả đứa con của mình còn không giữ được nữa. Bà thật thất vọng về mình. Ông Bạch trong lòng hậm hực, ông muốn chạy lại tán cho nó vài cái để tỉnh đời ra. Con với chả cái.
Ông bà đứng đấy, nói gì đấy với cảnh sát. Vừa nói họ vừa gật đầu lia lịa, nghe đâu là sẽ bồi thường rồi này nọ cho người bị hại. Sau đó thì họ cứ làm theo cách của họ: đúc lót. Với cảnh sát ở nơi thoác loạn này, tiền vẫn trên hết. Mọi người thường nói, giết người, chỉ cần tiền cũng không cần ở tù. Sự thật là thế đấy!.
Ông bà Bạch đứng trước cửa đồn cảnh sát, kéo nó lê lếch ra khỏi đồn. Bỏ lại Jun với tâm trạng hụt hẫng pha chút phẫn nộ. Mặt nó vẫn lơ đãng như không có chuyện gì. Nó biết rồi thế nào nó cũng bị ăn đập, chỉ không biết là người nào sẽ cho nó cái tát nhớ đời thôi.
***
Nó đứng trước cửa xe, không nói gì. Lòng cảm thấy khó chịu, nhưng không thấy có lỗi tí nào. Ngược lại, nó đã thấy mình làm đúng. Ít nhiều gì thì nó cũng ngăn được hắn nhém tí giết người, mà quan trọng nhất nó biết được hắn đang ghen.
***
Ông Bạch nhìn thái độ thờ ơ của nó mà lòng tức không chịu nói. Giơ tay lên, định tán cho nó một phát cho tỉnh người nhưng đã chậm một bước. Bà Bạch đã ra tay trước… Cả nó và ông Bạch cũng bất ngờ về hạnh động của bà. Bà nghiến răng nghiến lợi, nước mắt cứ rơi mà tán nó thêm một cái nữa. Bà mắng nó:
– Con có biết mình vừa làm gì không!?. Tại sao lại đi đánh người ra nông nổi này!?. Mẹ có dạy con thế không!?.
Còn nó. Mặt nó xụ xuống, nó để mặt tóc nó quất qua che khuất một bên mặt. Mắt nó cụp xuống mà không biết vì sao. Bạch Ánh Linh nó, lần đầu tiên bị người mẹ yêu thương tán. Lòng nó đau như cắt, nhưng nước mắt không thể nào ứa ra được. Nó để mặc mẹ nó muốn làm gì thì làm. Dù sao, mặt nó cũng đủ dày để đón nhận tất cả mọi chuyện rồi.
***
Bà Bạch thấy nó không phản ứng gì, cứ nghĩ là nó chưa ăn năng hối lỗi, liền giơ tay lên tán nó vài cái nữa. Đánh con, con đau, nhưng lòng bà còn đau hơn gấp trăm lần. Bà cũng thương con như bao nhiêu người đàn bà khác cơ mà. Không chịu được nữa, bà ngừng tán nó rồi ôm mặt khóc.
***
Nó cảm thấy đau rát ở miệng, và thấy tanh tanh ở miệng. Nó vội phun nước bọt ra. Thì ra, nước bọt của nó đã lẫn máu từ lúc nào. Một giọt nước mắt nhiểu xuống. Đau hơn dao đâm…
***
Bà Bạch, nói lớn trong tiếng nấc:
– Từ nay, mẹ cấm con quen với Jun nữa!. Thằng đó nó chỉ mang lại cho con rắc rối thôi!.

À, thế là một quyết định mới lại ra đời… Cả gia đình nó đều phản đối, hỏi xem nó làm được gì? Đọc chap sau sẽ rõ . Còn cả kế hoạch của Uke và Zen nữa chứ!. Hố hố!.

: Quyết định (cuối).
o0o
Nó giật mình, câu vừa rồi có phải mẹ nó nói không!?. Trước giờ bà luôn thích Jun cơ mà?. Tại sao lại thế!?. Bỗng dưng nó cảm thấy xa lạ, bà không phải là mẹ nó nữa, không phải người mẹ thường xuyên bênh vực nó, không phải là người mẹ vẫn thường xem Jun là đứa con thứ 2 của mình.
Bà đánh nó, bà tán nó, bà sỉ nhục nó. Nó chịu, nhưng bà bắt nó xa Jun thì nó không chịu được. Nó ngước mặt lên, nhìn bà. Miệng vẫn còn tanh mùi máu nhưng giọt nước mắt vừa rồi rơi đã khô. Vì nó biết, dù có khóc lóc van xin cũng chẳng có hiệu quả gì. Nó trợn mắt lên hung hẳng nhìn, miệng nhếch nhếch, nói:
– Mẹ bắt con chia tay anh ấy?.
***
Bà Bạch nhìn con thú hoang trước mặt mình, không muốn tin vào những gì mình thấy nữa. Tại sao chỉ vì 1 thằng con trai mà nó lại có thể có thái độ đó với bà chứ!?. Bà bắt đầu thấy tức giận. Bà dứt tiếng nấc. Đáp lại rõ từng chữ một:
– Đúng! Mẹ bảo con chia tay với thằng bé đó đi.!
Nó nhìn bà, trừng mắt to hơn. Như không muốn tin vào điều đó, nó hỏi lại một lần nữa. Nhưng lần này giọng nó bắt đầu khinh bỉ, phẫn nộ, căm phẫn và thối tha:
– Mẹ nói gì!?. Mẹ bắt con chia tay anh ấy!?.
Và nó đã nói bằng giọng điệu đó mà chẳng nghĩ đến hậu quả của việc đó. Vài giây sau khi thốt ra những lời đó, một cái tát mạnh gấp 100 lần những cái vừa rồi giáng vào mặt nó. Theo quán tính, nó hất mặt sang 1 bên, tóc phủ kín đầy mặt nó. Hai má nó lúc này đã ửng đỏ, không những nước bọt có máu mà cả môi cũng đã có máu. Máu miệng nó chảy ra, chảy từ từ rồi thành giọt, nhiễu xuống dưới đất. Nhưng nó không cam tâm, vì nó không có lỗi. Ngược lại, hai người đó mới là người có lỗi.
Ngoan cố, nó ngước mặt lên. Mặc kệ vẻ mặt lo lắng trên mặt bà Bạch khi nhìn thấy vết máu. Nó nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa đánh nó, nó khinh thường ông ấy:
– Hừ!. Tôi biết ông chẳng tốt lành gì mà!. Ông tưởng vừa rồi trong viện ôm tôi, nói ngọt với tôi là tôi tin ông à?. Quả thật vừa rồi tôi đã trót tin ông, nhưng giờ thì không. Tôi-hoàn-toàn-không-tin-ông-là-bố-tôi!.
Ông Bạch nghe thấy những lời đó, như bị đánh một đòn tâm lý khá nặng, mặt ông đã chuyển sang đỏ ngầu. Yun đã nói sai sự thật hoàn toàn. Những lời vừa rồi của ông là thành thật, là xuất phát từ tấm lòng.
Tức giận đã lấn chiếm ý chí, ông giơ tay lên định đánh nó. Thì bà Bạch cầm tay ông ấy lại, van xin:
– Xin ông tha cho nó lần này đi…
Nó nhìn hai ông bà, lòng thẫm nghĩ: “Xem ra còn tí nhân tính!.”. Rồi bỏ chạy một mạch, không ngoảnh mặt lại nhìn hắn, cũng chẳng ngoảnh mặt lại nhìn người thân của mình.
o0o
Hắn ngồi trong đồn công an, lòng cảm thấy lo sợ và có linh cảm chẳng lành. Vừa rồi nó bị gì, hắn nhìn thấy hết. Nhưng hắn bất lực. Hắn muốn chạy ra đỡ lấy cho nó những cái tát đó nhưng công an ngăn lại, cấm hắn không cho ra. Dù cho hắn đã chửi rủa, đe doạ… thậm chí là van xin họ cũng không cho. Hắn thấy mình thật vô dụng.
Giờ, hắn đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ở đồn cảnh sát để lấy lời khai. Nhưng liệu hồn ở đâu cơ chứ!? Tất nhiên là vẫn thả theo nó.
Nó đã giận bố mẹ, nó không còn giao du với bọn ăn chơi nữa, nó không mang tiền trong người, liệu nó đi được nơi đâu chứ!?. Hắn thật sự lo lắng cho nó. Hắn bấu hai tay chặt lại với nhau, những chuỗi suy nghĩ về nó cứ dâng lên. Nào là nó sẽ tìm ai đó giúp đỡ mà, nào là nó thông minh lắm, chắc sẽ tìm được cách giải quyết. Còn nữa, còn nhiều nhiều nữa. Nhưng túm lại, những suy nghĩ đó vẫn không trấn an được hắn. Hắn thấy bực dọc, mấy “thằng” công an cứ tra khảo, nhưng hắn không nói lời nào. Một hồi khá lâu sau, hắn chẳng thể chịu nổi nữa. Đứng dậy, đạp đỗ bàn cảnh sát rồi giật mạnh tay mình ra khỏi tay cảnh sát, hắn đẩy cửa kính chạy ra trong sự rượt đuổi của một đám người hung hăng. Hắn gắng chạy hết sức bình sinh của mình. Vừa chạy hắn vừa kêu to:
– Yun ơi.! Em đâu rồi!?.
Có phải hắn quá ngốc nghếch rồi không!?. Vừa chạy vừa hét thế thì dễ phát hiện lắm mà!?. Điều này hắn biết chứ!… Nhưng Yun vẫn quan trọng hơn. Lúc này, tìm được Yun mới là nhiệm vụ trên hết!.
o0o
Bà Bạch đứng trước cửa công an, trông thấy hết mọi chuyện. Bà cảm thấy dường như bà đã sai khi nói ra những điều đó. Nhưng lòng tự trọng lại kiềm hãm bà, nó không cho phép bà suy nghĩ nữa. Bà bỗng thấy mệt mỏi, bà níu lấy ông Bạch rồi ra hiệu cho ông đỡ bà ngồi vào trong xe.

***
Trong xe, bà tựa đầu vào vô lăng. Cảm thấy lòng ngực hơi nhức nhói, khó chịu và khó thở. Bà thở gấp hẳn đi, nhưng vẫn cố hỏi ông Bạch:
– Ông định thế nào đây!?. Con bé Yun, nó…
– Bà đừng nói về nó nữa. Tôi không muốn nhận nó làm con nữa…
– Ông đừng nói thế chứ!. Dù sao cũng là máu mủ của chúng ta.
– Nhưng vừa rồi nó đã làm bà ra nông nổi này, máu mủ quái gì với nó nữa!!.
– Vì tình yêu thôi ông à!.
– Giờ mà bà con bênh vực cho nó à!?.
– Tôi chỉ nói sự thật thôi!.
– Tuỳ bà, nhưng tôi không cho chúng nó quen nhau nữa…
– Tôi cũng thế!… –Bà hơi bâng khuâng trước khi nói.
– Tôi sẽ tìm cách tách chúng ra.!
– …
Im lặng, bà không nói gì nữa. Ông ấy đã quyết định như thế rồi thì bà cũng chịu.
Trương Ngọc Ánh- tên bà- lần đầu tiên trong đời chịu phải cú shock lớn thế này!.
Mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi… Đó là điều duy nhất bà muốn vào lúc này!.
o0o
Trong xe:
Thần chết ngồi cạnh bà, lại khẽ thở dài. Thần chết bắt đầu cảm thấy nó đáng lẽ phải chết sớm hơn dự định chứ!. Làm ba mẹ đau đầu, làm người yêu vất vả tìm kiếm. Thần thấy hối hận vì việc làm khoan dung lúc trước của mình. Thần quay qua nhìn con chó, hỏi:
– Mi thấy ta nên rút ngắn thời gian lại không!?.
– Trời! Thần điên à!?.
– Thì ta muốn cô gái đó trả giá cho cái việc làm lúc nãy của cô ta thôi!.
– Hờ!. Thần hâm hấp vừa vừa thôi!. Thần đã bỏ ra một nửa phép thuật của mình để giúp cô ta sống được 3 tháng, giờ thần rút lại chẳng khác nào phí thuật của mình!.
– Ờ, nói cũng có lý nhờ!.
– Thuộc hạ mờ lị.
– Chảnh chó vừa thôi!.

– Thì thần là chó mà .
– Mệt ngươi quá!. Toàn móc họng ta. Hờ!.
– Cái đó tại thần chứ không phải tại thuộc hạ. Hí hí!.
– Hí hí gì, cười như ngựa…
– Thế không cười nữa ạ.!
– Ngoan, nghe lời đi ta cho kẹo mút!.
– Thanks thần.
– Chơi cả tiếng Anh cơ đấy!.
– Thông minh nó thế!.
– Vãi linh hồn với ngươi…
Nói rồi cả thần và con chó đều bật cười. Nhưng trong đầu thần đang có một dự định khác, thần không định thay đổi ý định vừa rồi của mình. Cô ta cần phải trả giá vì việc làm bất hiếu vừa rồi…
Thần chết cười ngặc nghẽo. Phép thuật chỉ là trò chơi vô bổ.
31: Bắt cóc cô ta. (Open).
o0o
Nó đang chơi trốn tìm?. Chắc thế!. Chỉ có điều là nó đang trốn, nhưng lại không có người tìm. Nó tự hỏi trong đầu: “Tại sao lại không đuổi theo mình!”.
Trời bắt đầu đổ mưa, những giọt mưa đầu mùa thật khiếp đảm. Chúng dơ bẩn, chúng nhơ nhuốc, chúng không phải là những cơn mưa bình thường. Hoặc ít ra là như thế, đối với nó.
Nó cứ chạy, chạy mãi. Hoá ra chạy cũng có cảm giác. Cảm giác mệt mỏi, chán chường nhưng lại khá thoải mái. Mưa bắt đầu lớn, chúng táp vào mặt nó như một con cá khổng lồ muốn nuốt chửng bất cứ thứ gì cản đường chúng. Lúc này, nó nghĩ là mình nên tìm chỗ nào đó để trú đi. Và nó đã tìm được, một góc khuất của 1 cây to. Nó ngồi đó, chân co lại vì lạnh. Người nó bắt đầu run, nó thấy lạnh… lạnh buốt. Lâu rồi nó không cảm thấy cô đơn như thế này. Lâu rồi nó chưa bị 1 cái tát đau điếng như thế này. Sao mọi chuyện cứ dồn dập thế kia!?. Sao chúng đến cùng 1 lúc thế này?. Nó làm sao đỡ được hết đây?.
Nó buông lõng tay mình ra, nhắm mắt lại rồi thở dài mệt mỏi. Nó bắt đầu thù gia đình của mình, thù cả người mẹ đã nuôi nấng nó bấy lâu nay. Thù luôn người cha hay đánh đập nó. Nó đang nuôi thù hận, mà chẳng nghĩ đến mẹ nó đã cắn răng chịu đựng điều gì để nuôi nó khôn lớn thế này!. Ba nó đã xuống nước ra sao để nói lên những lời thật lòng của mình cho nó hiểu. Liệu lúc này nó còn tâm trí nghĩ đến những điều đó không?. Ai mà biết được chứ!.
o0o
Hắn cũng chạy, hắn chạy hối hả, chạy hấp tấp như đang trốn một con dã thú. Trời mưa không ngớt, nhưng hắn cứ thế chạy trong mưa. Nếu có nhà văn nào đó thấy cảnh này, hắn là sẽ tả thế này: “ Một chàng trai to con, tướng tá cao ráo, đôi mắt hút hồn những thiếu nữ đang chạy trong màn mưa không ngớt. Chàng vừa chạy vừa té, té lên té xuống nhưng chàng vẫn cố chạy. Chạy như thể chàng sắp chết. Chạy như thể chàng đang trốn một con thú hoang hung tợn. Ta không thấy mặt chàng, nhưng nhìn chàng chạy, ta có thể thấy chàng là 1 con người vụng về, hấp tấp và ít suy nghĩ…”. . Một đoạn văn diễn tả hết những gì hắn đang làm cũng như đang nghĩ nhở .
o0o
Bà Bạch ngồi trong xe, nhắm mắt lại. Mọi chuyện sao cứ rối mù lên. Bà thất vọng về bà, thất vọng về đứa con gái của mình. Nhưng khi nghe tiếng mưa rơi, bà lại hết thấy cảm giác thất vọng nữa. Bây giờ bà chỉ lo cho nó, trời mưa thế này nó sẽ đi đâu!?. Bà hoảng hồn nhìn sang ông Bạch, ông đang nghiến răng nghiến lợi vì những lời nó vừa nói. Bà thầm nghĩ thầm là không thể nào nhờ ông ấy đi tìm Yun nó. Bà bèn nhớ đến ông Chan, bà nhanh chóng móc điện thoại ra mà gọi cho ông ấy. Đầu dây bên kia bắt máy:
– Chan đấy phải không con!?.
– Vâng ạ!.
– Con đang ở đâu đấy!?. Nhà Sula hử?.
– Con với cô ta không còn gì hết. Giờ con đang ở bar.
– Trời!. Con lại giận dỗi gì với Sula à?.
– Cô ta kiếm chuyện với con trước!.
– Ừ thôi!. Để chuyện này sang 1 bên đi. Giờ mẹ có chuyện nhờ con?.
– Chuyện gì mẹ?.
– Con đi tìm con bé Yun dùm mẹ được không?.
– Nó không ở nhà hay gì hử mẹ?. Chắc nó đi chơi với thằng Jun rồi chứ gì!.

– Không, vừa ở đây với mẹ nhưng đi rồi.
– Là sao hử mẹ?.
– Để về nhà mẹ kể, giờ thì con đi kiếm con bé dùm mẹ đi!.
Nói rồi bà Bạch cúp máy, đầu bà đau như búa bổ. Bà nhắm mắt lại, thả hồn theo những tiếng tách tách bên đường. Bà muốn ngủ 1 giấc dài, và sau khi mở mắt ra bà lại thấy những đứa con thân yêu của mình bên cạnh… Hạnh phúc biết bao!.
o0o
Zen ngồi trong quán bar. 1 tay cầm rượu 1 tay gác lên bàn. Mọi thứ giờ đối với anh ta đã quá vô vị. Gái? Rượu? Tình yêu? Vài thứ xa xỉ.
Anh ta ngồi ở một góc của quán bar, vẫn thân hình cường tráng, vẫn khuôn mặt đẹp, nhưng tinh thần đã tiều tuỵ đi rất nhiều. Bỗng nhiên ở đâu đó có bàn tay đặt lên vai anh ta, làm anh ta cảm thấy lạnh hết sống lưng. Zen nhìn lên… là đám hồi đó anh ta đánh. Trái đất thật tròn, anh ta đã tránh cái quán bar cũ để đến đây, nhưng không ngờ lại đỤng độ. Anh ta thầm nghĩ: “Hừ, làm thế là tưởng tao vãi bựa à?. Thích thì chiều, đánh nhau chứ gì? Chuyện nhỏ. Tao đang buồn bực đây!”.
Bọn chúng cười đểu, rồi nhìn Zen, nói:
– Này Hommie, khoẻ không?
– …
– Ơ, kiêu à? Sao không trả lời!. Anh em cả mà!.
– Đm chúng mày, hommie đéo gì?
– Hay vãi. Thích chơi à con?
– Đm, chơi với chúng mày chỉ làm bẩn tay tao? Thế nào? Chiến thì chiến, đéo vòng vo nhé!.
Zen luồng tay dưới chỗ mình ngồi, móc ra cây sắt mà anh vẫn mang theo trên người. Phan tới tấp vào bọn chúng. Anh đang buồn bực, anh muốn có người trút giận. Và đây, bọn chúng đây! Kẻ thế mạng.
o0o
Ông Chan sau khi nghe cuộc gọi từ bà Bạch, liền miễn cưỡng chạy ra khỏi quán bar mà tìm nó. Miệng rủa:
– Đm mày Yun, mày cứ đì tao thế!.
Rồi ông ấy phi lên chiếc xe của thằng bạn, phóng như bay đi tìm nó. Ông ấy cũng đếch biết tìm đâu nhưng vẫn cứ tìm vậy. Thà có còn hơn là bị chửi. Dù sao thì ông ấy cũng đang rảnh, làm thế cũng tránh được mấy con ngựa cứ uốn éo trước mặt ổng. Mệt hết cả mình!.
o0o
Hắn chạy đi. Cảm thấy mình đã kiệt sức. Hắn cố tìm một chỗ nào đó nghĩ ngơi nhưng không thấy. Và cũng không được, bọn người kia vẫn đuổi theo hắn. Hắn phải tìm 1 chỗ nào đó thật kín, thật tốt, để nghỉ ngơi. Và hắn đã tìm được 1 chỗ, là 1 gốc cây ở gần đó.
Trời khá tối, hắn cũng mặc đồ khá sậm nên chắc cũng không phát hiện ra đâu. Nghĩ vậy hắn bèn chui vào trong đó núp.
Và vô tình hắn chạm phải vật gì đó nóng nóng, ấm ấm như 1 con người. Thoạt đầu hắn cứ tưởng là ma, định hét toáng lên nhưng nghĩ lại ma làm gì có hơi ấm. Thế là bắt đầu bình tĩnh lại. Hắn nín thở ngồi xuống từ từ, khám xét. Rồi chợt hét lớn trong đầu:
– Là Yun, là Yun đây mà!.
Nó bị vật gì đó chạm vào. Bỗng hốt hoảng, nó theo bản năng của mình mà giật lùi lại. Thật sự mà nói thì dù nó thích ma, quỉ thế nào nó cũng phải gợn mình tí chứ nhỉ? Thế là nó nắm lấy “con ma” kia mà vật thật mạnh xuống. Đầu nghĩ: “Ma cỏ gì cớ chứ!, tao chấp hết!”. Rồi chợt nghĩ lại, ma cỏ mà lại có da thịt, có hơi ấm à?. Bỗng giật mình, nó đúng là vật nhầm người rồi. Nó liền bất chấp mọi thứ mà nhích người sang bên người đó, xin lỗi vội.
– Xin lỗi, xin lỗi… Có sao không?.
Người đó nằm dưới vẫn bất động.
– Này! Chết rồi à? – Nó lay mạnh.
Bỗng dưng người đó chòm dậy, “Grà Ùm” doạ nó. Nó giật bắn người, giựt về phía sau đập đầu vào 1 cành cây nào đó. Mắt mũi toàn sao không .
***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.