Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh

Chương 29


Bạn đang đọc Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh – Chương 29

Ve kêu rộn ràng, cái nắng cứ phà phà vào mặt nó.
Nó ngồi ngoài vườn, mặc một cái quần cụt xinh xinh. Nó bắt chéo chân lên như mấy bà bán cá ngoài chợ.
Một tay nó phẩy phẩy cái áo, một tay nó cầm quạt tay… đưa tới đưa lui.
Nó cứ luôn miệng lẩm bẩm than:
«Mẹ kiếp! Nóng gì nóng thế! Ngồi máy lạnh thì lại bị la, còn ra đây ngồi thì không sớm cũng muộn, thì mình cũng thành con vịt quay thôi!»
o0o
Tại nhà hắn :
Còn hắn, hắn chán nản ngồi trong phòng.
Tay click chuột lướt web, tai thì đeo headphone nghe nhạc.
Mặc quần tà-lỏn (), hắn nhịp nhịp chân rồi hát nhép nhép theo điệu nhạc đang phát.
Hắn sướng thế cơ chứ!!!
Phòng mở máy lạnh nên không thể nào mà “hưởng thụ” được cái “thiên đường lò lửa” bên ngoài. Hắn mừng thầm.
***
Dạo này hắn thấy mình vui vẻ hẳn ra. Lâu lắm rồi! Từ ngày Yun cứ nhập viện liên tục thì hắn chẳng có thời gian nghỉ ngơi hay vui vẻ thế này!
Bên cạnh Uke hắn chỉ thấy mình thoải mái thôi chứ chẳng có cảm giác vui vẻ.
***
Ừ, tim có đập mạnh khi ở bên cô ấy. Song, điều đó chẳng làm hắn thấy thích cô ấy.
Ừ, đúng là có vài lần hắn nhầm tưởng mình thích Uke thật. Nhưng thật sự chẳng phải như thế, chỉ là… nhất thời thôi!
Cũng ừ nốt, nhiều khi hắn đã quên nó mà nhớ tới Uke. Song, mọi thứ đối với hắn chẳng tốt đẹp hơn mấy.
«Hắn vẫn chỉ yêu mỗi mình nó»
o0o
Tại nhà Uke :
Cô nằm phe phẩy trên giường. Cô nằm sấp, hai chân cô để chổng lên trời… chúng cứ đá nhau rồi đạp tới đạp lui.
Trước mặt cô bây giờ là một quyển tạp chí. Cô lật từng trang xem rồi thầm nghĩ:
«Hè rồi, mình cũng cần phải nghiên cứu để tìm ra cái “fashion” mới chứ nhỉ?»
***
Nghĩ ngợi một hồi, cô moi điện thoại ra. Gọi điện cho “một ai đó” .
“Tút tút tút”, tiếng chuông đỗ. Đầu dây bên kia nhận cuộc điện thoại :
– Alô.
Ngập ngừng một tí, cô nói tiếp:
– Kyo à? Chở em đi siêu thị mua đồ được không?
-…
– Này, em nói thật đấy! Em muốn đi mua quần áo! – Thấy bên kia không nói gì, cô đành tiếp lời.

-…
– Sao thế? Không được à?
-…
– Thôi được rồi! Xin lỗi vì đã làm phiền anh vậy!
Đợi chờ vài phút, cô bắt đầu bực mình. Cô giận dữ đáp lại. Nghe thế, đầu dây bên kia liền lập tức níu kéo:
– Khoan…
Rồi như tự tiếp lời của chính mình, đầu dây bên kia lại nói tiếp:
– Em chuẩn bị, mười phút sau anh đến đón.
***
Gập điện thoại lại, cô phòng bịch xuống giường. Và thế là “Rầm”, cô trượt chân… nằm chình ình ở trên nên nhà.
Cô quản gia đi ngang qua, thấy thế chạy lại đỡ. Rồi không hẹn mà cùng một lúc, hai người cười nghiêng ngả. Họ cười ra cả nước mắt, nhưng họ lại chẳng hiểu sau họ lại buồn cười như vậy.
***
Khá lâu sau đó, cô bắt đầu mỏi miệng. Cô đành ngắt tiếng cười của cô quản gia kia bằng một giọng đùa cợt:
– Có hai đứa điên đang cười ở đây này…
– Vâng… vâng ạ – Cô nàng quản gia vẫn cười, cô nàng thốt không nên lời.
***
Cô khẽ mỉm cười, cô đứng lên… tiến lại tủ quần áo mà lật tung hết mọi thứ trong đó. Cô muốn tìm một bộ đồ thật xinh để đi dạo cùng Kyo.
Cô để mặt cái cô nàng quản gia bị “chập mạch” ấy đang lăn lộn trên nền nhà mà cười. Cô tự ngắm nghía mình trong gương. Cô khoái chí nghĩ:
«Mình làm thế tuy hơi lố bịch nhưng chẳng sao, mình muốn như thế mà! Mặt mình đủ dày để làm việc đó rồi! Và cả mình cũng muốn làm một chuyến hẹn hè cùng anh ấy nữa »
o0o
Quay lại nhà nó:
Nó thở phì phò như con heo. Đúng là cái nắng mùa hè nó vừa gắt vừa nóng.
Nãy giờ ngồi ngoài vườn, mồ hôi nó đã đổ đầy người.
Bây giờ thì nó chịu không nổi nữa rồi! Nó móc điện thoại từ trong túi quần ra, nó trượt nắp lên. Nó nhấn tên hắn, rồi nó nhấn phím Gọi.
***
“I dont care, Who you are, Where youre from, What you đi. As long as you love me” -Nhạc chờ vang lên và hắn bắt máy:
– Anô, một hai ba bốn… tình hình là em sắp nóng chết rồi nên gọi anh đúng không?
Nó há hốc mồm, nó không ngờ hắn lại biết. Tay kia đang ở không, nó đưa lên cằm vuốt vuốt vẻ đăm chiêu. Rồi nó hỏi:
– Anh đang ở đâu đấy? Đông Tây Nam Bắc, hướng nào mà nhìn thấy em.
Vừa nói nó vừa lấy tay làm thành cây súng, chỉa tứ phía. Bên kia, hắn cười lớn, hắn nói:
– Nhìn trước nhà đi cô nương…
Chẳng nghĩ ngợi gì, nó nghe lời hắn nhìn ra trước nhà. A… thì ra hắn đã ở trước cửa từ “thể kỉ” nào rồi, hèn chi biết là phải.

Nó bước xuống cái ghế đá, nhảy chân sáo. Tay với lấy chùm chìa khoá rồi tung tăng vừa hát vừa nhảy chân sáo đi ra mở cửa cho hắn.
***
Mở cửa xong, nó nhìn hắn. Tự dưng nó thấy hắn đỏ mặt hết, một tay hắn che mắt, một tay hắn chỉ chỉ xuống phía dưới đùi nó. Nó nhìn theo hướng của tay hắn, rồi hiểu ra mọi chuyện, nó thầm nghĩ :
«Thì ra là do cái quần cụt!»
Một lác sau, nó cười đểu và nói với giọng trêu đùa hắn:
– Đứng đây hay vào nhà? Em thay đồ xong ra ngay… Dẫn em đi đâu chơi nhá! Okê không, “anh gấu đẹp trai” ?
Nghe vậy, chẳng biết cách nào khác. Hắn đành gật gật đầu, tay vẫn còn che mắt.
Đợi nó đi khuất, nó mới bỏ tay xuống. Từ phía sau, hắn chòm lên nhìn bóng dánh của nó. Thật chất là ngượng nhưng vẫn muốn nhìn, con trai mà. Rồi hắn nghĩ thầm:
«Đúng là người yêu mình có khác! Xinh thấy tía Form chuẩn thấy cụ nội. Được cô ấy yêu mình đúng là có phước ba đời mà!»
Hắn cười khoái chí…
25: Sự thật!? (5)
o0o
Tại một ngọn đồi toàn đồng cỏ xanh…
Hôm nay hắn đã chuẩn bị một chiếc xe đạp. Hắn đang đèo nó đi vòng vòng nơi đây.
Trán hắn đẫm mồ hồi, lưng cũng đã thấm dần mồ hôi.
Còn nó, nó ở phía sau, hai tay ôm eo hắn. Nó ngữa cổ ra sau đón lấy những ánh nắng mùa hè và những làn gió mát mẻ hơi đây. Tất nhiên là nó không quên để ý hắn, những lúc thấy hắn mệt quá, nó đề nghị đèo thay ột lác nhưng hắn không chịu. Hắn bảo con trai để con gái đèo thì còn ra thể thống gì nữa.
Nên nó cũng đành bó chíu, nó chỉ biết ngồi ở sau mà lâu lâu, lấy khăn giấy ra chấm mồ hôi cho hắn.
***
Một hồi thì cũng lên được ngọn đồi. Chỉ một cụm từ diễn tả được cảnh đẹp nơi đây thôi: “đẹp-không-thể-nào-tả-được”.
Hắn đuối sức nãy giờ rồi nên chẳng đợi gì nữa, thở một hơi dài, tiến lại một góc cây nào đó ngồi tạm bợ.
Còn nó, nó cũng nhảy phắt xuống khỏi yên sau xe đạp. Nó tiến lại gần hắn.
Bây giờ, nó đang đứng trước mặt hắn, người nghiêng một góc 45 độ. Nó cười tủm tỉm.
Nó nói:
– Gấu lắm lông như anh mà cũng biết mệt à?
Hắn không nghe. Hắn mãi ngắm nhìn nó. Lúc này nó thật đẹp.
Một bộ váy trắng đơn giản. Nó đứng dưới ánh nắng mặt trời, yếu ớt và dễ vỡ. Ánh mặt trời xuyên qua từng khe hở trên người nó tạo nên một vầng hào quang sáng chói. Nói thật chứ nó là con người chứ không người ta cũng bảo nó là thiên sứ.
***
Ngẫn tò tè nhìn người yêu, hắn quên rằng mình cũng thật đẹp để khiến nó ngây ngất.
Hắn không đẹp như một thiên sứ, nhưng hắn lại đẹp như một anh chàng “tiều phu”.
Trán đẫm mồ hôi, quần áo giản dị hơn bình thường; đôi lông mài rậm thỉnh thoảng lại cong lên rồi cụp xuống… ừ, một chàng “tiều phu” đáng yêu.
Hai người ngắm nhìn nhau mãi.

Một hồi lâu, nó tiến lại gần hắn. Rồi đặt “mông” vào cạnh hắn và ngồi xuống. Nó tựa đầu vào vai hắn, nó hát khe khẽ vào câu:

Youre always on my mind, all days and all the time
Youre everything to me , bright the stars to let me see.
You touch me in my dreams, we kiss in every scenes.
I pray to be with you through rainy , shine day.
Anh luôn luôn ở trong em, mọi lúc và mọi nơi.
Anh là mọi thứ của em, sáng như những vì sao em nhìn thấy
Trong giấc mơ của em, anh chạm vào em và chúng ta hôn nhau
Em luôn khẩn cầu cho em được bên anh cho dù trời mưa hay nắng.

Hắn ngồi đó nghe nó hát. Miệng lúc nào cũng cười thật tươi, hắn biết nó hát bài này dành cho hắn.
Mặc kệ trời nóng nực, mặc kệ cỏ cây cứa vào chân ngứa ngấy. Hai người đắm chìm vào điệu nhạc, như thể họ chưa được như vậy bao giờ. Và thế là họ thiếp đi cùng nhau, họ cùng mơ một giấc mơ đẹp.
***
Một buổi trưa hè, một cặp tình nhân, một góc cây đa to tướng. Hai người họ, một là cô gái xinh đẹp; hai là chàng trai handsome… họ tựa đầu vào nhau. Họ mỉm cười sung sướng.
Mắt họ nhắm nghiền và mọi thứ bây giờ đối với họ chẳng còn là gì nữa. Họ đã trong thế giới của họ.
Trong thế giới chỉ toàn là “tình yêu”.
o0o
Tại nhà Uke:
Cô lại ngồi bên bậu cửa sổ, cô còn nhớ cô và Kyo có cùng chung sở thích này.
Mùa hè nóng bực, nhưng nó không nóng bằng trái tim cô. Trái tim cô đang rạo rực ngọn lửa tình yêu.
Đi siêu thị sắm quần áo. Cô đã đi khắp nơi, mỏi đến nhích chân không nổi nhưng cô vẫn chỉ muốn đi. Cô không muốn dừng lại, vì nếu dừng lại… Kyo sẽ đề nghị đi về, và thế là cuộc hẹn hò “do cô tự định nghĩa” sẽ sớm kết thúc.
Cô thở dài thườn thượt, chân cô lúc này sưng lên. Da thịt rốp lại. Cô mang giày cao gót, nên đi lại nhiều thì sẽ rất hầm và đau. Đó chính là lý do vì sao chân cô lại bị “biến dạng” như thế ấy.
Cô vừa đưa tay xoa chân mình, cô vừa nghĩ:
«Bao giờ thì mình và Kyo mới trở lại được với nhau đây? Nhìn Jun và Yun, hai người đó yêu nhau thế mình cũng ngưỡng mộ… Mình đúng thật là chẳng có đất chen vào chỗ họ. Mình muốn được như họ… nhưng Kyo thì sao? Anh ấy có nghĩ như mình không?»
***
“Chíp chíp chíp”, một chú chim nhỏ bay lại bên cửa sổ. Cách li với cô qua lớp kính, nó muốn nói với cô điều gì đó.
Cô nhìn nó nhíu mài khó hiểu, rồi thì một hồi sau, cô mở cửa ra và đón nhận lấy chú chim bé nhỏ.
Chân của chú chim này có bột một mảnh giấy gì đó. Cô mở ra xem vì cô nghĩ nó là của cô.
Lướt mắt sơ qua, cô buông mảnh giấy ấy xuống và vụt chạy xuống nhà. Để tìm một ai đó…
Mảnh giấy ghi thế này :
– Cám ơn em vì ngày hôm nay, anh đã rất vui. Chúng ta có thể quen nhau lại không? Nếu được, em chạy xuống nhà và nhìn qua bên đường nhé! Anh đợi em… ngay bây giờ. Anh sẽ đợi cho đến khi nào nhận được câu trả lời của em mới thôi.
o0o
Anh chàng tên Zen:
Nắn nót gấp những con hạt to tướng, anh chàng hì hục suốt cả ngày hôm nay rồi.
Hôm qua anh chàng mới biết ngày sinh nhật nó rơi ngày vào tháng 9, nên bây giờ mới là tháng 6, anh chàng đã hì hục gấp hạt để tặng nó.
Ăn chơi và bá dơ thế thôi chứ anh chàng cũng giống như bao anh chàng khác khi yêu thôi. Nhiệt tình và đáng yêu, luôn luôn là thế.
***

Lọ hạt của anh chàng sáng giờ đã đầy ấp, khoảng chừng cũng được hơn con.
Anh chàng bây giờ đang vừa huýt sáo theo giai điệu bài hát “Rule the world” (thống trị cả thế giới) của Take that vừa gấp nốt những con hạt còn lại.
***
Anh chàng này nói trắng ra là rất khác Shin.
Anh ta yêu nhưng lại không nghĩ là mình sẽ được đáp lại. Anh chàng chỉ đơn giản nghĩ là mình yêu thì yêu cho trót thôi.
***
«Yêu vì mục đích được yêu là con người, nhưng yêu vì mục đích yêu là thiên thần.»
( Lamartin)
Có lẽ là câu nói này, dành riêng cho anh chàng cũng nên.
o0o
Những người khác:
Durin và Hải (người yêu của cô ấy):
Mùa hè là mùa dành cho tình yêu nên dĩ nhiên là Durin cũng sẽ dành mùa hè này cho người yêu của mình.
Cô dự định là sẽ đi khắp nơi. Đi KFC, đi karaoke, đi khu vui chơi… những nơi mà trước giờ chỉ được đi qua đếm trên đầu ngón tay cũng chẳng được 2 lần.
***
Tình cảm càng mặn nồng, càng êm ái thì càng đáng sợ. Nhiều lúc yêu quá khiến cho cô đâm ra bất an và sự hãi.
Sự thật là trên đời này chẳng có cái gì có thể đổi lấy dễ dàng vậy… Cô lo, cô sợ mình sẽ bị trả báo vì những gì mình đã gây ra cho Yun.
Từ những ngày hại Yun, quả thật là cô vẫn chưa bị gặp quả báo lần nào. Mà ngược lại, cô toàn gặp vận may thôi…
●ᴥ●
Ông Chan và Sula:
Còn 3 tháng dài dằng dẳng, thế mà họ đã chuẩn bị chu đáo từ A-Z về hôn lễ rồi. Áo cưới, nhà hàng, món ăn, tương lai… họ cũng đều đã có kế hoạch hết.
●ᴥ●
San và Hanri:
Bị đá, thất tình. Đâm ra buồn, rồi lại bình thường. Đúng là hai thằng dở hơi.
●ᴥ●
Shin:
1…2… tháng nữa là “ngủm củ tỏi”. Tội em nó, mới sống được 17 tuổi, tháng 10 mới sang 18t đã chết rồi!
Mà cũng đáng. “Nợ máu thì trả bằng máu” thôi!
o0o
Quay lại đồi cỏ:
Dụi dụi mắt, nó đã tỉnh giấc. Ngáy ngủ đã lâu, bỗng dưng tinh thần nó phấn chấn cực kì. Và với cả là nó có một giấc mơ đẹp nữa.
***
Mở mắt to ra, nó nhìn xung quanh. Nó thấy hắn, hắ đang dựa đầu vào đầu nó mà ngủ. Một đứa trẻ “lớn”, đúng là vậy đấy!
Nhìn hắn một hồi, nó lại đưa mắt sang nhìn bầu trời. Bầu trời xế chiều đẹp thật, nó không biết rằng nó đã ngủ bao lâu và họ đã ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi… nhưng mấy thứ đó chẳng quan trọng, quẳng hết đi. Bây giờ là thời gian của nó và hắn.
«Mặt trời đỏ, có lẽ là hoàng hôn. Thôi, kêu anh ấy dậy ngắm hoàng hôn cùng mình. Thế nó mới lãng mạng»- Nó nghĩ ngợi.
***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.