Bạn đang đọc Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh – Chương 2
” Reng … reng … reng , giờ ra chơi đã hết , đề nghị các em vào lớp để học tiếp tiết kế ” – lại cái giọng của ông thầy hiệu trưởng được thu lại rồi phát tự động mỗi ngày , nghe đến nhàm chán .
Ở ngoài vườn cây lúc nãy …
Hắn dứng phắt dậy , đi ra khỏi vườn cây sau dãy lớp cũ . Ông Chan cũng chả ưa nó nên thấy đứa muốn chơi khăm nó thì ổng mừng hơn ai hết , nhưng … cảm giác hình như có một chuyện chẳng lành sắp đến .
Còn hắn , vừa đi hắn vừa tính kế . Bị nó lừa cú này rõ đau , trước giờ hắn chỉ toàn lừa người ta … chủ động hôn người ta chứ có bao giờ bị lừa hay bị người ta hôn đâu . Đối với lòng tự trọng lớn lao của cậu chủ tập đoàn Bùi Tịnh ( cái tên là tớ chế ấy nhớ ) thì việc đó thật sự là nỗi nhục lớn nhất đời cậu , và cậu nhất định phải rửa nổi nhục đó . Hắn vừa đi vừa suy nghĩ xem có kế nào hay không .
Hành lang đến lớp 11V ( 11 VIP ý , còn 10 , 12 nữa cơ )
Quay lại với nó , từ lúc nó bước ra khỏi vườn cây ở sau dãy lớp cũ thì có cảm giác là lạ ( Liệu cảm giác đó là gì nhỉ ) . Lần đầu tiên nó gặp người hôn giỏi hơn nó ( Cái này thì không nói quá đâu nhớ , Yun là chùm rồi … mà còn có người hôn giỏi hơn Yun thì đúng là VIP thật ấy chứ lị ) , nó không cam tâm , nó ghét người nào giỏi hơn nó . Mãi lo suy nghĩ , nó quên béng tết đuôi sam lại , cài cúc áo lại , và dĩ nhiên là quên đeo cái kinh giả mạo ấy . Nó bây giờ thì không thua kém với girl xinh nào hết , có khi còn đẹp hơn cả hoa khôi của trường ý chứ . Nó đi đến đâu ai cũng nhìn đến đó , rồi bỗng dưng ở đâu một đám nam sinh chạy ùa lại xin số điện thoại , hẹn đi chơi hay cho biết tên hoặc lớp nó đang học . Ngạc nhiên dưới cái sự thay đổi 180* của mọi người , nó vẫn chưa nhận ra nó chưa cải trang lại sau giấc ngủ đó ( Không biết sao khúc này bà Yun ngu quá ). Bước vào lớp , ai cũng ồ lên rồi nhìn thò lỏ nó , nó cũng nhăn mặt lại rồi vừa về chỗ vừa nhìn thò lõ mọi người . Nó căng tai lên để nghe mấy tiếng xì xào của mọi người ( Còn khúc này sao bà Yun ngố thế hở zời )
Phe con zai :
– Nhỏ này đi lộn lớp hay sao á mày , lớp mình có nhỏ nào xinh thế à ?
– Nhỏ này là nhỏ nào đây , sao xinh thế , dám năm nay hoa khôi đổi chủ rồi mày ơi !
– Ui ui , em này xinh tươi trắng trẻo này ! Nhìn là tao mê rồi đấy
…
( Toàn lũ bẩn tính )
Phe con gái :
– Con này là con nào đây ?
– Bọn con zai làm gì nói quá lên thế ! Nó đã xinh hơn ai đâu ?
– Nó đi lại chỗ mấy anh ấy kìa , nhỏ này có bị thần kinh không dạ trời .
– Trời ! Nhỏ này vô lộn lớp cái chắc ! Xinh thì xinh thật nhưng thần kinh thì chắc có vấn đề rồi
…
( Con gái bao giờ cũng thế )
Nó nghe xong , gần như hiểu ra vấn đề ( thông minh mà lị ) nó ngước xuống nhìn mình . Bây giờ thì hiểu hoàn toàn rồi ! Nó chưa cải trang , hẳn là thế rồi ! Hèn chi cái bọn ruồi nhặng ( cách Yun gọi mấy tên con trai mê gái đẹp á :-O ) đó cứ bám theo mình . Cô ngồi xuống chỗ mình , nhìn lên thì thấy ba thằng ôn dịch bạn ông Chan đang đờ người ra . Cô cũng chẳng hiểu lý do vì sao . Còn hắn với ông Chan thì chưa vào ! Chắc lại cúp tiết rồi – Nó nghĩ . Rồi cô chủ nhiệm bước vào lớp kêu nó ra , bả cũng giật mình khi thấy bộ dạng của nó , bả mắng :
– Em cài cúc áo lại và thắt cà vạt lại cho tôi !
– Cô phiền phức quá ! Làm ơn ăn nói dễ chịu tí được không ? – Nó bơ cái câu nói trên của bả .
Bà cô mím môi , tức giận nhưng chẳng dám làm gì . Bà ta biết rõ cô là ” Bạch Ánh Linh ” con gái của ” Bạch Anh Duy ” mà ! Mặt bà ta bắt đầu đỏ lên , bà ta bước vào lớp và nén thở đến kêu một bạn dẫn nó đi tham quan trường . Hàng loạt cách tay của phe con trai giơ lên , còn bên con gái thì cứ xù xì nói xấu nó . Chẳng thèm quan tâm , nó bảo :
– Nhanh lên đi cô ơi , đứng mãi thì mỏi cả giò ! Em mà mỏi là phải có người khiêng em mới đi được đấy ( giọng nó đầy châm biếm ) .
Bà cô lại mím môi , lần này chắc do mím quá mạnh mà môi bà cô rướm máu . Thấy tình hình hơi căng , San bảo anh sẽ đi . Bà cô cũng gật đầu đồng ý . San đi ra định dẫn nó đi thì đúng lúc ông Chan và hắn về , thấy con em của mình không còn mang mắt kính dày cọm , tết đuôi sam , và ăn mặc tươm tất nữa thì ồ lên :
– Mày bị lộ rồi à Yun ? Hờ ! Mày dở thế , tao cứ tưởng mày giỏi giả vờ lắm cơ đấy . Mới tiết thứ 3 đã bị lộ …
– Thì giỏi nên tao mới vờ được cho đến khi bị đuổi từ trường trước sag trường này đấy chứ ! ( Nó đớp lại )
– Mày cứ thích vặn lại lời anh mày quá nhỉ ? ( ông Chan hậm hừ )
– Tao học từ mày chứ đâu ( Nó lại đớp lời ông Chan ) .
– Điều kiện mày hứa với tao vẫn còn hiệu nghiệm đấy nhé ! ( Ổng Chan hậm hừ với nó )
Nó quay sang San , rồi tình cờ nhìn thấy hắn . Hắn nhìn nó với ánh mắt nảy lửa , nhìn cái thái độ của hắn nó thấy thích thích sao á vì hình như cách trả thù của nó đã có tác dụng . San dẫn nó đi , nhưng tự dưng nó nảy ra ý trả thù khác , nó quay lại kêu hắn ( lúc đó hắn đang đi vào lớp ) (Bà này , người ta tới cửa rồi mà cũng không tha ) :
– Này ! Nhóc play boy hàng lởm … ơi …
Hắn quay qua , trừng mắt nhìn nó . Một lần nửa nó cười ha hả :
– Làm gì nhìn chị gớm thế cưng ! Muốn gì thì nói , chị nghe mà . ( Chẳng hiểu tại sao đoạn trên kêu người ta mà đoạn này lại hỏi vặn lại người ta nữa _ _! )
– Cô có tự tin quá không đấy ? Vịt bầu xấu xì mà tưởng mình là thiên nga chắc . Dở hơi ! ( Hắn nói một hơi , ko cho ai xen vào )
– Đồ gấu lắm lông , thế cậu tưởng mình xinh zai như mấy đứa con gái nó lẽo đẻo theo cậu khen à ? Gớm thế nhỉ ? Tội cậu quá ! Bệnh hoang tưởng nặng rồi đó ( Nó cũng không vừa ! )
– Ừ , để rồi xem con gấu lắm lông này vạch sạch lông con vịt bầu xấu xí như thế nào nhá ! Chừng nào cô còn học ở đây thì ngày đó càng u ám ấy ( Hắn đe doạ )
– Thế cậu chưa nghĩ tới cảnh con vịt bầu nó cạo trụi lông con gấu à ? Để xem cậu làm gì đc tôi nào ( Nó thách thức … )
– Để rồi xem …
– Thì đang xem này , xem cậu làm gì được tôi nào ? ( Nó châm biếm )
– Cô … cô …
Hắn giơ tay lên , định đấm nó nhưng nghĩ kĩ lại thì dù gì nó cũng là con gái nên không ra tay . Thấy hơi căng , ông Chan kéo hắn vào lớp rồi nói với nó ( ông này còn có tình người , chưa đến nổi mất hết nhân tính ):
– Mày cẩn thận đấy ! ( ông Chan nói cho bỏ ghét ) ( ông này bênh bạn bè mà không bên em mình kìa )
Rồi San kêu nó đi kẻo hết giờ , nó nhìn ông San nói gấp
– Này , mày nói với mẹ là tối nay tao về khuya , đừng có đợi tao ăn cơm .
Một góc sân của trường trung học phổ thông quí-sờ-tộc ( ) Nights :
Tham quan một vòng trường , mỏi rụng rời . Thằng ôn dịch này nhìn thân hình cũng bình thường mà khoẻ như trâu nước . Vừa xoa chân nó vừa lẩm bẩm : ” Mẹ kiếp cái trường to thế chứ ! Đi tổ mỏi chân … ” . San đi lại chỗ máy bán hàng tự động mua một chai nước suối ( thằng này đúng là gớm thật … mua ỗi bà Yun , mình chẳng uống ) , đưa chai nước suối lạnh cho nó . San nói :
– Lâu rồi không gặp nhìn em khác hẳn ra nhỉ ?
– Đã lâu đâu , 4 tháng trước anh còn lại nhà em chơi với anh Chan mà ( cô vừa nói vừa lột vỏ chai nước suối ) .
– 4 tháng mà nhìn em người lớn ra ấy nhỉ ? ( San nói tiếp )
– Nhờ đi chơi over night đấy thôi ! Anh không đi chơi over night hay gì mà không biết điều đó ? ( Nó nói với vẻ mặt bình thường , mà thật ra thì nó đang khinh khỉnh thằng ôn dịch này ý )
– Có chứ ! Nhưng dạo này hơi ít , quán bar anh hay đi đóng cửa rồi . Đi mấy quán khác thì dùng thuốc lắc mất ! Hồi đấy anh sốc thuốc một lần rồi ( Chơi tới mấy chất này cơ đấy , chào thua mấy thằng quí-sờ-tộc này luôn )
– Thế tối nay đi với em không ? Quán bar này em quen , em chơi ở đây được 6 tháng rồi . Bà chủ là mẹ của bạn em , đảm bảo không thuốc lắc , mà nếu có cũng chẳng đến nổi phải sốc thuốc
– Thế tối nay 7h anh lại nhà đón em nhé !
– Thế 7h tối anh đứng dưới đi , rồi phone cho em … em xuống dưới nhà ( Nó vừa nói vừa đưa chai nước suối lên miệng nóc ọc ọc )
– Ừ , thế cũng được … Mà em đã quen trường mới chưa nhỉ ? ( Thằng ôn dịch chuyển chủ đề khéo léo )
– #$%$ ( Nói tàm phào , chuyện trên trời dưới đất ý . Cho phép tớ lượt qua khúc này để tránh gây nhàm chán )
Cuộc nói chuyện với San lúc đầu thì hơi tẻ nhạt , còn lúc sau thì vui hẳn ra . Thằng ôn dịch này tếu lâm với pha trò hay dễ sợ , nó cười đến nổi quăng luôn chai nước suối . Suy nghĩ một hồi nó nói :
– Trên xe ( hơi ) của anh có để mấy con thú , con mèo hay con nào đấy đáng yêu không ?
– Cứ chứ ! Em thích chúng à ? Thế thì anh để nhiều thêm cho em ( San nói với cái giọng đùa đùa )
– Thế thì phiền anh bỏ hết ra dùm em . Tối nay đến đón em mà trong xe anh có con nào là em đếch lên đâu . Nhớ đấy ! tuyệt đối đừng mang thứ gì dễ thương trên xe đấy ( Nó nói với cái giọng nghiêm túc cực kì )
– Ơ , chẳng phải con gái hay thích mấy món đó sao ? ( San được 1 phen trố mắt ngạc nhiên nữa ).
– Đối với bọn nó là thế , nhưng với em thì không . Mà làm gì anh hỏi nhiều thế ? ( Nó bắt đầu thấy bực bội khi có người săm soi nó )
– Em đúng là lạ thật đấy ! Lần đầu tiên anh thấy đứa con gái lạ như em . Biết em từ nhỏ mà chẳng biết em lạ lùng đến thế … ( San nói chậm rãi )
Mọi chuyện là hậu quả của cô …
Nó không nói gì nữa , theo sau San để lên lớp . Chậc , bỗng dưng nó cảm thấy ngán học . Dù gì cũng bị lộ rồi , ăn tán cũng quen rồi thì dại gì mang kính , tết tóc , ngồi đủ tiết trong lớp với mặc cái váy dài hơn đầu gối kia nữa . Nó quyết định cúp tiết , nó quay sang nói với ông San :
– Em không học tiết này nữa . Lý do gì thì anh bịa đại ra cũng đc , xong tiết cuối phiền anh mang cặp da em xuống phòng y tế dùm .
Ông San chưa kịp phản ứng gì nó nó đã quay người đi đến phòng y tế rồi ( Bà này trơ trẽn thật á ).
Trong lớp 11V , bàn cuối của Hải Đăng ( hắn – Jun ) :
Hắn ngồi trong lớp , chân gác lên bàn , tích cực suy nghĩ về cách trả thù nó . Hắn sẽ hành hạ nó … nhất định phải xem bộ mặt thảm thương của nó , rồi lúc nhìn thấy hắn sẽ cười hả hê – Hắn mường tượng . Hắn chợt nảy ra sáng kiến , hắn bỏ chân xuống rồi khìu ông Chan :
– Mày biết con đấy nó sợ cái gì nhất không ?
– Con đấy thì nó mà sợ cái gì Cả rắn nó còn bắt tay không , rồi nó bảo osin chặt làm tám khúc cho nó chơi . ( Vừa nói ông Chan vừa hồi tưởng lại cái cảnh đó , ông cười như điên ).
Hắn thấy cái cảnh này quen quen nhưng chẳng cần nhớ để làm gì ( Cái này không hiểu thì đọc tiếp mấy chap sau để hiểu ) . Hắn nói tiếp với ông Chan :
– Thế thì tao phải dùng biện pháp mạnh với nhỏ đó rồi !
Ông Chan nhăn mặt :
– Tuy là tao ghét nó , mày muốn làm gì thì làm nó … tao không quan tâm . Nhưng tuyệt đối không được làm nó khóc , nó mà khóc vì đầu mày bay với tao
Hắn trố mắt ếch ra ngơ ngáo , rồi hỏi :
– Khóc thì đã sao ? Con gái khóc là chuyện thường tình mà ( Ông này ngây thơ thấy gớm – bộ trước giờ con gái khóc nhiều lắm à )
– Nó khác với mấy đứa con gái tầm thường đó . Từ hôm sinh nhật 5 tuổi tới lớn nó chỉ khóc một lần duy nhất … ( Hình như ổng vừa nhớ ra điều gì , rồi nói tiếp với hắn ) Mẹ kiếp , sao tao nói nhiều thế này … .
Hắn nhìn ông Chan , biết là có moi thêm gì cũng vô ích . Hắn đứng dậy hỏi ông Chan :
– Mày xuống phòng y tế cúp tiết này không ?
– Không đi , ở đây ngắm gái xinh ( Ông Chan vừa nói vừa đảo đảo con mắt về tứ phía của lớp – Nhấn mạnh là tớ nói lớp ổng toàn girl xinh ở chap 1 rồi đấy)
Rồi hắn đi xuống dưới một mình , giáo viên cũng chẳng nói gì cứ thể mặc cho hắn đi mà không xin xỏ một tiếng nào . Trên đường đi xuống phòng y tế , đi ngang lớp nào hắn cũng được đám con gái nhìn . Có một số lớp , đám con gái khích quá còn nhảy ào ra cửa sổ để kêu la tên hắn . ( Nói hơi quá , nhưng thật là hắn rất đẹp trai … không có một cô gái nào có thể giữ bình tĩnh trước sức hút của hắn được , mà hình như có 2 – là Duri ( sau này xuất hiện ) và Yun ( nó ) ) .
( Mà tớ nói sơ sơ về quy tắc cặp bồ của hắn nhớ . Hắn cực kì thích lăng nhăng nên ai đề nghị xin làm quen ( nếu hắn thấy vừa ý ) đều ok . Còn không vừa ý thì sẽ lạnh lùng từ chối với lý do là không đủ tiêu chuẩn của hắn . Thời gian cặp bồ của hắn trên quy tắc là 5 ngày đổi 1 em , những đứa cứng đầu không chịu chia tay hắn sẽ đẩy sang ấy thằng bạn trong đội bóng rổ xử lý , muốn làm gì cũng được … hắn không quan tâm ) .
Phòng y tế trường Nights :
Nó nằm trên giường trắng ở phòng y tế lim dim . Mới đầu vào phòng y tế thì chẳng thấy ai , nó nhìn quanh rồi đi 1 mạch đến căn phòng chứa giường bệnh . Nó vén lớp màng màu trắng rồi nhảy phịch lên giường ngủ .
Phòng y tế trường này rộng , thoáng lại đầy đủ máy móc hiện đại và ánh sáng . Vừa bước vào phòng sẽ thấy bàn làm việc của cô y tế , đi tiếp có 2 căn phòng . Một phòng là kho thuốc và 1 phòng là phòng bệnh . Phòng bệnh gồm nhiều giường bệnh xếp gần nhau ( tất nhiên là cách nhau ít nhất 1m ) và được bao quanh bởi rèm màu trắng .
Đang lim dim ngủ , nghe tiếng lục cục mở cửa phòng bệnh . Nó ngồi dậy và nhìn xem là kẻ nào . ” Kẻ đó ” vén tấm rèm trắng bước vào … thì giật mình , đúng là ” oan gia ngỏ hẹp ” … ” hai kẻ không đội trời chung ” lại gặp nhau ( Bây giờ các cậu biết ” kẻ đó ” là ai rồi hén , là hắn chứ ai ) . Hắn nhìn nó rồi nhíu mày nói :
– Tưởng ai đang nằm đấy , thì ra vịt bầu đang ấp trứng :2T-phaobinh-(98) Hắn nhấn mạnh chữ vịt bầu đang ấp trứng nhé ! ) ( Ông này châm biếm người ta vừa vừa thôi )
Nó nhìn rồi nhếch răng cười khinh :
– Thế mà có con gấu lắm lông nhìn con vịt bầu đang ấp trứn đấy ! :2T-phaobinh-(70):
Hắn tức giận bước lại gần nó ( lúc này nó đang ngồi trên giường nhớ ) , xô nó xuống giường … hắn leo lên người nó ( Đừng nghĩ là cảnh nóng nhé , oan cho tớ :2T-ghost- (79): đọc tiếp đi rồi các cậu sẽ hiểu ) . Do bất ngờ , nó chưa kịp giữ thăng bằng , đã nằm bẹp dí ở trên giường . Hắn kề mặt mình sát mặt nó :
– Sợ không nào con vịt bầu xấu xí ( Ông này đùa hơi quá ! )
Nhưng sự thật không như dự đoán , nó mở mắt trao tráo nhìn hắn . Kế hoạch đổ vỡ , quê không thể nào chịu được :2T-ghost- (13): , hắn bèn nói một câu lật ngược tình thế :
– Hoá ra là quen rồi ! Play girl có khác ấy nhỉ ?
Nó nghe được câu nói này , nếu bạn bè nói thì không sao ,nhưng người nói câu này lại là hắn . Nó cảm thấy mình bị khinh bỉ và xúc phạm không khác nào một con phò ( Cho tớ xin lỗi , chữ này hơi bậy bạ tí ) . Nó giơ tay lên đấm thẳng vào bụng hắn ( bà này thích đánh vào bụng ế nhể :2T-ghost- (5) . Đau điếng , hắn la choai choai ,ôm bụng , nhảy xuống giường và lẩm bẩm chửi vài câu nói tục . Rồi nó nói :
– Gấu lắm lông thì con nào mà thèm , cho còn sợ nhỡ lông rụng thì làm sao quét sạch nhà ấy chứ :2T-ghost- (100): ( Bà này cũng chẳng vừa gì :2T-ghost- (101): )
Hắn điên tiết lên , xông vào móc họng nắm tóc nó . Nó cũng chẳng vừa , vừa móc họng vừa đạp liên hồi vào bụng hắn .( Con lại 2 ông bà , đánh nhau mà cứ như con nít thế :2T-ghost- (22): ) Thế là chiến tranh giữa anh chàng play boy và cô nàng play girl bắt đầu . Đánh nhau một hồi hai đứa đuối sức , thở hổn hển , xem vậy chứ ai cũng còn ý chí ” đánh bại kẻ thù ” . Tóc nó thì rối tung , quần áo lếch thếch , mặt có vết xước và tay chân thì có vài vết bầm tim tím . Còn hắn , đầu tóc hẳn cũng rối tung , miệng hắn chảy máu , đôi bông tai đeo bên phải bị nó giật mạnh ra đau điếng ( hên là không chảy máu :2T-ghost- (97) , tay chân hắn cũng có vết bầm do nó đạp liên hồi vào .
Hơi đau , nó với hắn đứng dậy lấy dụng cụ sơ cứu . Hai người tự ai lo thân người nấy . Một hồi sau , không hẹn mà nói :
– Mọi chuyện là do cô/anh gây ra .
Lườm nhau , họ lại nói cùng lúc :
– Đừng có mà nhại theo tôi .
Rồi lại cùng lúc một lần nữa :
– Mọi chuyện là hậu quả của cô/anh . Đừng có mà đổi thừa cho tôi !
Máu điên nổi lên , hai người lại xong vào đánh nhau tiếp . Mặc kệ vết thương vừa rồi , họ lao vào đánh nhau ” bán sống bán chết ” … ( Chết thì không biết đâu đấy )