Đọc truyện Nét Cười Nơi Ấy – Chương 1
Lời giới thiệu truyện
“Anh có một đôi mắt rất đẹp, mũi thẳng, đôi môi mỏng với sắc hồng nhạt, tạo thành những đường nét hoàn
mĩ. Nhưng điều khiến Thẩm Thanh chú ý hơn cả là đôi mắt – đồng tử đen
sẫm không thần sắc, hoàn toàn không biết cô đang nhìn anh, càng không
thể có biểu cảm khi giao tiếp. Vậy mà nó lại thu hút sự chú ý của cô.
Cô ngắm nhìn đôi mắt đã mất đi thần sắc ấy và cảm thấy mình như bị cuốn vào trong sự hoang mang sâu thẳm….”
“Thực lòng em rất sợ nếu mình
buông tay, tất cả những hạnh phúc sẽ đột nhiên bay biến mất hêt. Cho
nên, khi đó em chỉ muốn có thể chút thời gian suy nghĩ, ai ngờ càng lâu thì càng do dự. Cho đến tận khi gặp lại anh, em mới phát hiện ra dù
cho có bao nhiêu day dứt, bao nhiêu sợ hãi, em vẫn muốn được ở bên
anh…”
Thẩm Thanh, một cô gái cũng giống
như cái tên của cô vậy, đơn giản mà dịu dàng. Cô đã từng âm thầm thích
một đàn anh khóa trên trong suốt những năm đại học và cho đến tận 2 năm sau khi ra trường, cô vẫn mang trong mình một tình yêu lặng lẽ chưa
một lần cất thành lời. Để có cơ hội được gặp lại người mình vẫn âm thầm yêu mến, Thẩm Thanh đã chuyển từ phía Đông thành sang phía Tây thành
với hy vọng vào một lần tình cơ cửa số phận sẽ cho cô gặp lại người đó. Và đúng là số phận đã đem đến cho Thẩm Thanh một sự tình cờ.
Trong ngày đầu tiên chuyển đến căn
phòng ở tầng 19 của một khu chung cư phía tây thành, Thẩm Thanh đã gặp
một chàng trai khiến cho cô không thể không đứng lại nhìn. Đó là một
chàng trai có khuôn mặt đẹp trai nhưng có phần thờ ơ lãnh đạm, dáng
người cao ráo nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác cô độc. Điều thu hút sự chú ý của Thẩm thanh đầu tiên chính là khuôn mặt đẹp trai đến
mức hoàn mỹ ấy nhưng điều thực sự ấn tượng với cô lại là dáng vẻ cô đơn của người đó, giữa những con người đang tất bật xung quanh, dáng ngưới cao cao mảnh khảnh đứng đó dường như càng trở nên đơn độc hơn, thật dễ khiến người ta có cảm giác đau lòng. Thật tình cờ người đó cũng chính
là hàng xóm của Thẩm Thanh và còn bất ngờ hơn nữa khi cô biết rằng
người con trai này bị mù.
Người con trai bị mù ấy chính là
Khuynh Quyết. Kể từ ngày tai nạn định mệnh xảy ra cách đây 3 năm, thế
giới của anh đã vĩnh viễn mất đi ánh sáng, màu sắc và hình ảnh. Ước mơ, sự nghiệp và tình yêu anh đang nắm giữ trong tay lúc đó cũng vụt biến
mất, điều duy nhất còn lại với anh chỉ là một màu đen mênh mông cũng
những chênh vênh chấp chới và một sức khỏe chẳng thể tồi tệ hơn nữa vì
bệnh tim và đau dạ dày. Ba năm trôi qua anh đã quen với việc gắn liền
cuộc đời mình với một màu đen sâu hun hút của bóng tối, anh cũng chưa
từng hy vọng ánh sáng từ xuất hiện của bất cứ con người nào trong cuộc
sống của mình, cho đến khi anh gặp Thẩm Thanh.
Nếu nói cuộc sống của một người gắn
liền với ngôi nhà của họ thì có thể thấy Thẩm Thanh và Khuynh Quyết chỉ mất có một vài bước chân là sẽ bước vào cuộc sống của nhau. Những va
chạm thường nhật kéo Thẩm Thanh bước về phía cuộc sống của Khuynh
Quyết, những dịu dàng ấm áp nơi Thẩm Thanh khiến Khuynh Quyết dần mở gỡ bỏ bức tường phòng bị lãnh đạm xung quanh mình. Rồi họ bước vào cuộc
sống của nhau như một điều tất nhiên, bước cùng nhau qua những ngày mùa đông lạnh giá, vượt qua hết thảy những khoảnh khắc chênh vênh cô độc, họ nắm tay nhau đến cánh cửa của hạnh phúc hôn nhân, những tưởng hạnh
phúc đã nắm trong tay, nào ai biết đau khổ lại thường đến vào lúc người ta không ngờ nhất…….
———————————————————————————————–
Chương I
Thẩm Thanh dời nhà từ phía đông sang phía tây thành phố cũng chỉ vì một nguyên nhân.
Phải mất một ngày trời để thu xếp ổn thỏa đồ đạc trong phòng và năm va li quần áo. Mười tiếng trước, Thẩm Thanh còn đứng trong căn phòng trống rỗng, đưa mắt ngắm nhìn lần cuối khoảng không gian nhỏ mà cô từng gắn bó suốt mười năm qua. Bây giờ, cô đứng trên ban công thoáng đãng của nơi ở mới, hít thở thật sâu bầu không khí xung quanh, trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Trời chập choạng tối, những cơn gió đầu hè nhè nhẹ thổi mang theo hơi nóng. Hai tay bám vào thành lan can, nhắm mắt lại, Thẩm Thanh cảm thấy dường như trong cơn gió cũng có hơi thở của Hứa Quân Văn.
Nhờ quyết tâm chuyển nhà mà cuối cùng cô cũng có thể chung sống trên một mảnh đất cùng anh. Nhìn tòa nhà màu trắng sữa ở phía xa xa, nơi Hứa Quân Văn sinh sống, đôi mắt cô mơ màng, gương mặt tràn đầy mãn nguyện.
“Thời đại nào rồi mà cô nương còn chơi trò thầm thương trộm nhớ thế?”
Đã nhiều lần Lâm Mị nói với Thẩm Thanh câu nói ấy nhưng cô đều không để tâm đến. Cô thích Hứa Quân Văn ngay từ khi còn học đại học. Nhưng cô lại không cho rằng, thích một người là phải bày tỏ cho họ biết.
Thầm thương trộm nhớ một ai đó dĩ nhiên có lúc vui, lúc buồn, nhưng âm thầm dõi theo tâm trạng của người mà mình vẫn luôn yêu mến lại là một việc tốt đẹp. Thẩm Thanh tự cho rằng mình thuộc kiểu thứ hai. Cô có thể không đòi hỏi đối phương phải đáp lại tình cảm, vậy mà một mực quyết tâm thay đổi cuộc sống của mình chỉ vì yêu Hứa Quân Văn.
Thẩm Thanh đứng trên ban công gần một tiếng đồng hồ, dành phần lớn thời gian để quan sát căn nhà màu trắng sữa cách đó hơn một trăm mét, đến nỗi cô cảm thấy mình giống như kẻ nhìn trộm chuyên nghiệp vậy.
Tám giờ kém năm phút, Thẩm Thanh cầm ví tiền xuống lầu. Không thể chỉ hít không khí mà sống được. Dù việc chuyển đến nơi ở mới làm cô vui mừng thế nào chăng nữa cũng không thể phớt lờ cái dạ dày đang sôi lên vì đói.
Thẩm Thanh đẩy cánh cửa kính nặng nề bước vào siêu thị, âm thanh “tinh tang” của chuông cửa điện tử vang lên. Cô thích âm thanh ngân vang như thế. Trong những siêu thị nhỏ gần nơi sống của cô trước kia không có chuông cửa, mà hàng hóa cũng không được sắp xếp ngăn nắp như ở đây. Khi được nhân viên lễ tân chào đón, cô nở nụ cười đáp lại. Thẩm Thanh tìm được một lý do nữa để hài lòng với quyết định chuyển nhà của mình. Nơi đây có người cô yêu thương, có môi trường tốt, chỉ còn thiếu mỗi công việc.
Vào giờ này, những siêu thị thế này thường ít khách. Ôm vài gói mì ăn liền, Thẩm Thanh nhanh chóng thanh toán. Lúc ra cửa, cô nhìn thấy một người lạ đứng đó từ lúc nào. Mái tóc đen, ngắn, bộ quần áo màu đen, lưng quay về phía cô và đang thầm thì to nhỏ với một cô nhân viên bán hàng. Thẩm Thanh thấy cô gái phảng phất nét cười, đôi mắt long lanh, vừa như hào hứng vừa như e thẹn.
Nhìn từ phía sau, người thanh niên đó có dáng người rất cao, thân hình tuyệt đẹp, quần áo vừa vặn mà chất liệu cũng là loại thượng hạng. Chỉ nhìn từ phía sau cũng thấy toát lên khí chất tuấn tú. Thẩm Thanh cúi đầu mỉm cười. Đang định bước ra thì nghe thấy tiếng gọi rất nhạy cảm đối với cô:
“… Anh Hứa!”
Thẩm Thanh bất giác dừng bước, quay đầu lại nhìn. Người bán hàng quay người bước về phía quầy hàng, vừa lúc cô nhìn thấy gương mặt của người thanh niên đó.
Gương mặt hơi gầy, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, sống mũi thẳng tắp… chỉ có đôi mắt bị cặp kính đen che khuất. Nhưng chỉ cần thế cũng đủ toát lên vẻ đẹp mê hồn của chàng trai trước mắt cô. Dường như hai từ “tuấn tú” sinh ra là để dành cho anh ấy vậy. Nhìn vẻ đẹp như thế, người đầu tiên Thẩm Thanh nghĩ đến là Lâm Mị, cô bạn “háo sắc”. Nếu lúc này Lâm Mị ở đây, chắc đã không kìm nổi mà chạy đến phía trước rồi.
“… Anh Hứa?”
Thẩm Thanh vẫn đứng đó, ánh mắt không dời khỏi gương mặt của người thanh niên. Tất nhiên đó không phải “anh Hứa” vẫn ngự trị trong trái tim cô, nhưng cô thầm mỉm cười vì phát hiện mới của mình: Nam giới họ Hứa hầu hết đều có dung mạo tuyệt vời. Có điều, hình như chàng trai đó không biết đến sự theo dõi của cô, anh đứng tựa vào quầy với vẻ điềm nhiên. Chẳng rõ vì quần áo hay phản ứng của những ánh đèn mà cô thấy sắc mặt anh ta quá đỗi nhợt nhạt.
Định thần lại, Thẩm Thanh xách lấy túi hàng, đẩy cửa bước ra.
…
Hứa Khuynh Quyết rút tiền trong ví trả cho nhân viên siêu thị giúp anh đưa đồ đạc lên phòng, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, hai tay khẽ dụi mắt. Căn phòng tối om không ánh đèn, những cơn gió thổi vào từ ban công làm lay động chiếc rèm cửa màu xanh thẫm. Ánh trăng vằng vặc chiếu đến những góc tối của căn phòng.
Hứa Khuynh Quyết không biết người mới chuyển đến phòng bên là ai, cả ngày anh chỉ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng kéo những đồ vật nặng, mãi đến giờ ăn tối thì sự yên tĩnh mới trở lại.
Anh ngồi đó một lát, tháo chiếc kính đen xuống đặt sang bên cạnh. Đến khi định đứng dậy thì một cơn choáng váng ập đến làm anh phải ngồi xuống. Sắc mặt trắng bệch, anh đưa tay quờ quạng về phía bàn trà, tay cầm chiếc cốc lạnh băng lên, ấn vào chỗ dạ dày đang âm ỉ đau và ngả lưng về phía sau.
Cơn mệt mỏi rã rời kéo đến, khóe môi hơi mấp máy, không chút hơi ấm. Chỉ đi xuống tầng dưới một chuyến mà khi lên anh đã thấy đau đớn, mệt mỏi thế này! Sức khỏe sa sút, biết đâu có một ngày anh bỏ mạng ở nơi này mà không ai biết. Không biết đến ngày đó, nhà họ Hứa sẽ phản ứng như thế nào? Nhớ đến những lúc bị mắng là đứa con “bất hiếu”, “sống không có mục tiêu”, Hứa Khuynh Quyết lại cười khẩy. Đôi mắt lãnh đạm trong bóng đêm càng trở nên âm u. Có người anh tài giỏi, hiếu thuận, e rằng người con bất hiếu như anh đối với gia tộc họ Hứa có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Trời đã vào đầu hạ, Hứa Khuynh Quyết ngồi trên ghế sô pha mà vẫn thấy rét run. Anh đưa tay lần tìm chiếc gậy bên cạnh, lấy lực đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía phòng ngủ.
…
Trời bắt đầu về khuya, theo thông lệ là thời gian buôn chuyện của Thẩm Thanh và Lâm Mị.
“Gặp được Hứa Quân Văn chưa?”, giọng Lâm Mị uể oải cất lên trong điện thoại.
“Vẫn chưa.” Thẩm Thanh phớt lờ đáp. Cô ở gần anh như thế, lo gì không có cơ hội gặp mặt. Lẽ nào lại hùng hùng hổ hổ đến tận nhà anh gõ cửa, mời anh ăn mừng niềm vui “hội ngộ” này.
Nghĩ đến việc hôm nay gặp một anh chàng đẹp trai trong siêu thị, Thẩm Thanh thấy phải chia sẻ cùng Lâm Mị. Cô hắng giọng:
“Ở khu này có một anh chàng cực kỳ đẹp trai nhé.”
“Gì cơ?” Giọng nói của Lâm Mị hào hứng hẳn lên, làm Thẩm Thanh thở dài ngao ngán:
“Đồ háo sắc!”
Lâm Mị tảng lờ:
“Cậu mà khen như thế thì anh chàng này chắc chắn không tồi rồi. So với Hứa Quân Văn thì thế nào?”
Thẩm Thanh nghĩ ngợi một lát, thực tình ngoại hình của anh chàng đó có thể nói là có một không hai. Nhưng đôi mắt anh ta lại khuất sâu trong cặp kính, mà theo Thẩm Thanh thì đó mới là nhân tố quan trọng nhất trong ngũ quan, vì thế cô nói:
“Hứa Quân Văn chỉ là có chút ưa nhìn, không thể so với anh ta được.”
“Ôi trời, xem ra câu nói ‘người mình yêu luôn đẹp nhất’ thật sự không phù hợp đối với cậu.”
Thẩm Thanh chớp mắt:
“Mình đánh giá khách quan mà.”
Thực sự, nếu chỉ xét tướng mạo thì người thanh niên lạ mặt hôm nay là người đàn ông tuấn tú nhất trong những người cô từng gặp. Nhưng Hứa Quân Văn sở dĩ thu hút cô ngay từ ngày còn học đại học hoàn toàn không phải vì ngoại hình, mà chính vì tính cách vui vẻ, hoạt bát và cách xử lý công việc linh hoạt thỏa đáng đem lại cảm giác đáng tin cậy của anh.
Hứa Quân Văn, Hứa Quân Văn…
Gác điện thoại, Thẩm Thanh nhẩm đọc tên anh trong trái tim, rồi từ từ đi vào giấc ngủ.
Thẩm Thanh vẫn duy trì công việc của cô ở Đông thành. Nhưng có điều, mỗi ngày cô mất bốn tiếng đồng hồ cho lịch trình đi về giữa hai nơi, vì vậy vấn đề tìm được một công việc gần nơi cư trú đối với một người mê ngủ nướng như cô là vô cùng cần thiết.
Còn chưa tìm được việc làm mới nên Thẩm Thanh cũng không muốn nghỉ việc ở chỗ cũ. Cô biết mình không thuộc loại thanh cao, coi tiền như cỏ rác, vì thế với mức lương bèo bọt của công việc cũ, lại thêm phần đi lại vất vả, cô cũng vẫn chấp nhận.
Hằng ngày cô tỉnh dậy đi làm lúc sáu giờ sáng và trở về lúc tám, chín giờ tối. Thời gian gần đây, Thẩm Thanh mới lĩnh hội đầy đủ vai trò tích cực của mỹ phẩm, chí ít nó cũng giúp cô che đậy đôi mắt thâm quầng và gương mặt bơ phờ trước mọi người.
Sau năm ngày dài đi đi về về giữa công ty, bến tàu điện ngầm, xe buýt, nơi ở, cuối cùng cũng đến hai ngày nghỉ cuối tuần. Ngày nghỉ đầu tiên thật sự đáng quý, Thẩm Thanh ngủ nướng đến tận trưa hôm sau. Nhà A tầng mười chín, cô cảm thấy may mắn khi thuê được căn phòng này, vì khung cảnh phía trước ban công rất thoáng đãng, có thể phóng tầm mắt ra thật xa. Thẩm Thanh khoác trên mình chiếc váy ngủ hai dây, vô tư đi lại trong phòng. Rèm cửa mở toang nhưng không hẳn lúc nào ánh sáng cũng xuyên được vào, đó là một ưu điểm của những phòng trên tầng cao.
Đúng lúc Thẩm Thanh lấy chai nước khoáng, lục tìm đồ ăn trong tủ lạnh thì nghe thấy tiếng chuông cửa mơ hồ vọng lại. Không phải là tiếng chuông phòng mình mà là của phòng đối diện. Sau đó âm thanh chuyển thành tiếng gõ cửa mỗi lúc một lớn hơn. Thẩm Thanh mặc áo khoác ngoài, mở cửa ra xem.
Một người mặc đồng phục nhân viên phục vụ hàng ăn đang cầm trên tay chiếc bánh pizza, bộ mặt có vẻ nôn nóng.
Thẩm Thanh cười.
Cô mở cửa, vì không muốn tiếng gõ cửa gấp gáp làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn trưa của mình chứ hoàn toàn không phải vì nhiều chuyện. Thế nên sau khi biết được tình hình, cô lập tức đóng cửa lại. Nhưng đúng lúc cánh cửa chuẩn bị khép lại, âm thanh lạch cạch ở phòng đối diện lại cất lên, cánh cửa màu hồng thẫm mở ra.
Thẩm Thanh sững lại, cách một hành lang nhỏ, cô nhìn thấy phòng đối diện có một người đang đứng dựa vào một bên cửa, mặc đồ đen và đeo một cặp kính râm. Là anh ta?
Cặp mắt Thẩm Thanh mở to, không ngờ, hàng xóm của cô lại chính là người con trai ấy.
Cậu bé đưa pizza giờ đã hết kiên nhẫn:
“Anh gọi loại pizza sáu centimet, tổng cộng năm mươi lăm nhân dân tệ. Phiền anh kí nhận giúp.”
Nói đoạn, cậu bé đưa chiếc bánh về phía người thanh niên.
Thẩm Thanh chau mày, sắc mặt người thanh niên đó trắng một cách đáng sợ. Điều khó hiểu là ban ngày ban mặt, lại ở trong nhà, sao anh ta vẫn còn đeo kính râm?
Hứa Khuynh Quyết dựa phần lớn trọng lượng cơ thể vào một bên cửa, trước mắt anh là một màu đen quen thuộc. Nghe giọng điệu người đưa hàng có vẻ thúc giục, anh vội thò tay vào túi quần lôi ra tờ một trăm nhân dân tệ, điềm nhiên đưa cho người đưa hàng:
“Không cần trả lại. Còn bánh, cứ đặt dưới sàn là được rồi!”, anh nói.
“Còn nữa.” Nghiêng đầu theo thói quen, giọng nói vô cảm của Khuynh Quyết lại cất lên:
“Kí nhận chỗ nào? Tôi không nhìn thấy, làm ơn đưa bút và chỉ cho tôi vị trí kí nhận.”
Âm thanh buông lơi, một sự im lặng bao trùm pha lẫn đôi chút bàng hoàng của người đối diện. Hứa Khuynh Quyết kiên nhẫn đưa tay ra chờ đợi.
“À… Bút đây… Anh làm ơn kí ở chỗ này…”
Cậu bé giao hàng cũng bất ngờ, lúc lâu sau mới định thần lại, lấy bút và tờ biên nhận đặt vào tay Hứa Khuynh Quyết.
Nhưng người còn kinh ngạc hơn có lẽ là Thẩm Thanh, nhìn người thanh niên chỉ cách mình vài mét, cô chau mày.
Chả trách hôm qua anh ta không phát hiện ra sự theo dõi của cô, chả trách cô đã đứng bao lâu mà anh ta vẫn không lấy gì làm lạ. Một người như thế, lẽ nào lại không thể nhìn thấy?
Thẩm Thanh há hốc miệng, gương mặt hiện rõ vẻ ngỡ ngàng. Cô đứng nhìn anh phải nhờ sự giúp đỡ của cậu bé đưa hàng mới biết chỗ kí nhận, nguệch ngoạc vài nét rồi quay người trở vào.
Thẩm Thanh cố khép cửa thật nhẹ vì cô sợ tiếng đóng cửa sẽ làm kinh động đến anh. Cô không muốn anh biết có người nãy giờ vẫn đứng theo dõi mọi chuyện. Như vậy không chỉ thất lễ mà còn làm anh tổn thương.
Trong lúc ăn cơm, Thẩm Thanh nghĩ có lẽ trên đời này không có gì là hoàn mỹ.