Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng

Chương 88: Anh Đội Ơn Em


Đọc truyện Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng – Chương 88: Anh Đội Ơn Em


Rồi ngày ấy cũng tới, ngày mà con heo mẹ ục ịch chuẩn bị làm thủ tục giấy tờ lên bàn mổ.

Thai tôi đã được 38 tuần mấy ngày rồi, 2 nhóc trong bụng dạo này bắt đầu gò nhiều quá.

Do tôi đau ê ẩm trằn bụng lúc 3 giờ sáng nhưng chưa phải đau đẻ hay vỡ ối gì, và thân xác nặng nề lết đi hết nổi đến quá mệt mỏi rồi.

Nên ông thầy già sáng sớm vội chuẩn bị mọi thứ chở gấp tôi lên bệnh viện, đem tôi hiến dâng cho bác sĩ khoa Sản liền.
Khi theo dõi nhịp tim thai và cơn co tử cung bằng monitor sản khoa, hộ lý thấy nhiều dấu hiệu hơi bất thường, nên bác sĩ chỉ định cho tôi làm thủ tục nhập viện mổ luôn không nói nhiều.

Các xét nghiệm máu đã làm đủ từ tuần trước để chờ sanh thôi.

Do được ăn uống cẩn thận nên tôi không có bị đáo thái đường thai kì hay cao máu gì đó, chỉ do mệt quá nên đo điện tim bị hở van tim chút xíu thôi.
Nếu ai hỏi đi đẻ để thấy mặt con có vui không? Tôi sẽ gõ vô đầu người đó liền.

Run và sợ thấy mụ nội luôn chứ ở đó vui cái nỗi gì.

Nguyên buổi sáng có được ăn uống đâu, nếu đói quá thì chỉ nhấm nháp chút nước đường thôi.

Trước khi nhập viện tôi đã tắm rửa gội đầu sạch sẽ ban sáng ở nhà rồi, nên khi vô bệnh viện không cần rửa ráy thân thể lại.

Thầy cùng tôi kí giấy và làm các thủ tục cần thiết, sau đó được lên nhận phòng liền.

Ta nói có tiền đi đẻ cứ như đi nghỉ dưỡng, phòng ốc như căn hộ chung cư cao cấp vậy.

Tiện nghi và thoải mái lắm.

Hộ lý theo tôi vào tận phòng bệnh đo huyết áp và kêu tôi nằm lên giường, dạng chân để bả vệ sinh “cây cỏ” cạo cọ cho gọn gàng chút xíu.

Thoa thuốc sát trùng, cắm kim truyền nước biển vào mu bàn tay sẵn.

Má nó thốn, muốn tụt huyết áp luôn.

Đã thế nhát đầu bị lộn ven hay sao mà bả rút ra đâm lại phát nữa.


Trời ơi muốn té xỉu!
Xong rồi tôi thay đồ của bệnh viện, đeo đồ chụp tóc, chụp chân, leo lên nằm trên băng ca để chị hộ lý đẩy vào tận phòng mổ.

Suốt quá trình thầy vẫn luôn bên cạnh động viên và rủ rỉ an ủi tôi.
– Em run quá anh ơi!
– Bình tĩnh đi, có anh đây mà, đừng sợ!
Nhưng vào tới phòng mổ thầy phải đứng ở ngoài thay đồ các thứ, đợi người ta gây tê tuỷ sống xong mới được vô với tôi.

Nếu từ trước đến giờ, mọi người hỏi tôi rằng nơi đâu tôi cảm thấy lạnh nhất.

Tôi sẽ trả lời đó chính là phòng mổ, lạnh tê tái từ tinh thần đến xác thịt.

Khiến miệng tôi run cầm cập, răng muốn va vào nhau không ngừng.

Các chị hộ lí dễ thương lắm, an ủi tôi không ngừng, cho tôi tấm khăn trắng đắp lên người cho đỡ lạnh để chờ bác sĩ gây tê vào.

Lúc này tôi nhắm mắt mà ước rằng, mèo ú Doraemon hãy đến bên và cho tôi dùng cỗ máy thời gian để quay ngược trở lại, tôi thề tôi sẽ bắt thầy dùng bao đầy đủ, không thiếu ngày nào.

Dù là ngày an toàn hay không an toàn.
Bác sĩ gây tê đã đến, hộ lý kêu tôi nằm nghiêng cong người như tôm, rồi giữ chắc tư thế ấy của tôi lại.

Cái bụng to bự chảng khiến tôi khá khó khăn trong việc cong lưng.

Nhiều người quảng cáo rằng gây tê tuỷ sống nó kinh khủng lắm, tôi đã đọc review của các chị trên mạng rồi.

Nên lúc này tôi bị tâm lí đè nặng cảm thấy sợ tột đỉnh.

Nhưng theo tôi cảm nhận nha, sau khi trải nghiệm nó không kinh khủng đâu.

Ban đầu nó mát mát, lành lạnh do được bác sĩ thoa thuốc sát trùng, rồi kim nó đâm vô sóng lưng 1 nhát, rồi nhát thứ 2 đúng 1 vị trí.

Hơi đau râm ran nhưng mau chóng tan nhanh thôi, chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng lắm đâu.


Xong xuôi, họ dán băng cá nhân chỗ vừa chích và cho tôi nằm ngửa ra.

Trời ơi nó tới rồi, nhanh quá, toàn thân dưới bắt đầu tê dại như mình đứng hay ngồi lâu 1 tư thế đó nên bị tê chân á.

Tôi thử nhúc nhích ngón chân mình thử xem sao.

Wow! Đúng kiểu trên bảo dưới không nghe í! Vi diệu vãi luôn!
Tự nhiên chân tôi nó đặt sát mép giường quá nên rớt ạch buông thõng xuống.

Tôi phải gọi chị hộ lý rằng:
– Chị ơi, chị lụm cái chân lên dùm em với!
Hộ lí đặt ống thở để tôi hít oxy, kẹp ngón tay vào máy Monitor để theo dõi các thông số sinh tồn và cho 2 tay tôi dang ra 2 bên, đặt ống thông tiểu bên dưới mà tôi chẳng thốn tẹo nào.

Thân dưới của tôi bị bôi thuốc khử trùng đỏ au, do tôi ngó lên cái đèn phẫu thuật bên trên trần phản chiếu xuống mà nhìn thấy.

Chết rồi, lát nữa người ta làm gì là tôi sẽ trông thấy hết toàn thân bị xẻ thịt ra sao ư? Nhưng không, hên hên, người ta kéo rèm che mặt tôi khúc này rồi, hú hồn chim én!
Ông thầy già đã được vào với tôi, mặc áo bệnh viện và đội nón cùng đeo khẩu trang cẩn thận.

Tôi thấy ổng mà mừng rỡ muốn khóc như nhìn thấy vị thần bảo hộ của mình, quýnh quáng đưa bàn tay lạnh ngắt của mình đan vào lòng bàn tay đã được đeo bao tay nhưng vẫn rất ấm áp của ổng.
– Đừng sợ, anh đây mà!
Lúc này bác sĩ mổ lấy thai đã tới, là người quen của ông chồng già đã khám và theo dõi cho tôi suốt quá trình thai kì.

Bà ấy cùng thầy hỏi thăm vài ba câu rồi tập trung nhanh chóng vào việc.

Một nhát dao roẹt qua nhưng méo đau đớn gì đâu, nghe xốn xốn tí thôi.

Mấy người hộ lí đè xuống bụng tôi rồi dằn qua dằn lại khiến tôi muốn ná thở.

Ông thầy già nắm chặt tay tôi nhưng mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm như niệm bùa chú:
– Không sao đâu em, không sao đâu em, sắp xong rồi, sắp xong rồi!

Mà tay của ổng còn lạnh hơn bàn tay của tôi nữa, khiến tôi muốn phì cười.

Một tiếng “oe…oe” khàn đục do còn nước ối trong họng của thằng oách con đầu tiên vang vọng cả phòng sinh.

Tôi và ông thầy già cùng nhìn nhau, cảm giác khó tả chẳng biết phải nói ra sao cho đúng.

Ổng ngóc đầu lên ngó rồi lại rụt xuống hôn lên trán tôi không ngừng, tay vẫn nắm chặt tôi, miệng thì thào vào tai:
– Còn 1 đứa nữa em.
Vài phút sau cũng “oe…oe” y chang thằng nhóc ban nãy.

Không biết mặt mũi chúng nó ra sao, nhưng tôi nghe thấy xung quanh từ bác sĩ tới hộ lý, các vị trong ê kíp mổ cứ khen không ngớt lời:
– Trời ơi sao dễ thương đẹp trai quá à!
– Nhìn 2 anh em nó kìa, nét quá trời quá đất, giống ba quá!
– Từ trước tới nay, lần đầu tiên tôi thấy 2 thằng nhóc sơ sinh đẹp trai như vậy luôn á.
Cả 2 thằng đều được bế đi cắt rốn, vệ sinh tắm rửa và mặc đồ.

Tay thầy vẫn nắm lấy tôi không rời dù con đã ra hết, tôi phải hối thúc ổng ra xem con ra sao đi, ổng mới chịu hôn lên trán tôi rồi rời đi để tôi ở đó.

Hồi hộp quá, hồi hộp quá! Bác sĩ bên dưới vẫn đang miệt mài hút chất nhờn, máu me gì đó trong tử cung cho sạch rồi may lại vết mổ.

Thời khắc hộ lí đặt thằng nhóc anh được bốc ra trước lên ngực tôi và nói:
– Hai bé trai, bé đầu 3 kí mốt, bé sau 3 kí nha chị.

Chị sanh đôi mà 2 bé có số cân như thế này là bự lắm rồi đó.
Tôi cúi đầu nhìn xuống con tôi đã được mặc đồ vệ sinh sạch sẽ, hộ lí áp nó cho nằm úp lên ngực tôi cẩn thận để da kề da.

Mẹ ơi! Sao tôi thấy nó y chang ông thầy già lúc nhỏ trong mấy tấm hình hồi xưa quá vậy nè! Không khác miếng nào luôn, đẹp trai chết người luôn á.

Mặc dù mới bốc ra nên da nó còn nhăn nheo và đỏ hỏn, nhưng nhìn sơ đường nét là biết con ai luôn rồi.

Sao hạnh phúc quá vậy không biết, nhìn nó còn “oe, oe” trên người mình mà tôi ứ họng trào nước mắt khóc vì hạnh phúc.

Bà mẹ trẻ vụng về dỗ dành:
– Nín đi con, lát ra ba la bây giờ!
Đi đẻ chứ tôi vẫn còn nhây lắm, từ lúc còn trong bụng tôi và thầy vẫn thường xuyên nói chuyện và la mắng mỗi khi tụi nó chơi trò lộn mèo bên trong.

Mỗi lần ổng đi làm là ở nhà tôi la tụi nó:
– Quậy đi nha, về mẹ méc ba nha, ổng la tụi con đó.

Thế mà tụi nó không biết là do nghe và hiểu không mà cả 2 thằng đều ngưng lại liền, không dám vặn vẹo tôi nữa.

Lúc này khi tôi nói vậy, nó hiểu và nhớ giọng tôi hay sao á, vội nín khóc to chỉ dám “oe” cách nhẹ nhàng nhìn mà thấy tội luôn.

Tôi hôn lên đầu nó có đội nón, thơm mùi sữa ngạt ngào.

Nắm lấy bàn tay bé xíu cưng muốn chết người của nó vuốt ve cẩn thận.

Ngón tay của nó cũng thon dài y chang ba nó vậy.

Vài phút sau thầy ẵm thằng nhóc em kia ra, bế xuống gần tôi, vừa cười vừa nói:
– Em, thằng này mặt nó hài hài giống em hay sao á!
Lựu đạn! Con nhà người ta cưng muốn chết thế này mà nói là hài giống tôi.

Tôi nhìn qua 2 đứa, trông thật kĩ mặt.

Do sinh khác trứng nên không thể giống nhau hoàn toàn.

Cả 2 đứa có nét chung gì đó thoang thoảng giống nhau, nhưng thằng anh giống ba nhiều hơn, còn thằng em thì nét tôi nhiều hơn, đúng là hơi có sự gì đó hài hài thật.

Và hình như tính tình cũng vậy, thằng anh điềm đạm hơn, nói cái là im liền, chỉ “e, e” khóc nhỏ nhẹ.

Còn thằng chó con kia nó è cái miệng toang ngoác khóc hoài.

Ông thầy già phải ôm nó chặt vào lòng rồi cưng nựng:
– Thôi nín đi ba thương mà, mẹ sắp xong rồi, xuống phòng rồi được bú mà!
Xong xuôi hết thảy, tôi được đẩy xuống phòng hồi sức nằm 2 tiếng.

Hộ lí 2 bên mỗi người 1 bé, cạy sạch vảy trên đầu ngực, bóp mạnh để cho sữa non chảy ra ngoài, rồi đỡ cho tụi nó bú mẹ 2 bên, mỗi thằng 1 bầu khi tôi vẫn còn nằm bẹp dí trên giường và mới xuống phòng xong.

Không biết có sữa không mà tụi nó bú mút khí thế nhỉ, nhột thấy bà luôn á! Thầy cứ đứng đó nhìn mẹ con tôi, trong đáy mắt đã có nước.

Giang hồ đổ máu chứ không đổ lệ, ấy thế mà giây phút này ổng muốn khóc nhưng ráng kìm nén lại.
Khi hộ lý bế 2 thằng con tôi đi ra để pha sữa ngoài cho tụi nó bú, vì sữa tôi chưa về nhiều, không đủ đô cho 2 ông thần háu đói này.

Lúc này thầy mới tiến lại bên cạnh, cứ nhìn tôi âu yếm không rời, hôn lên trán tôi mà nhẹ giọng nói:
– Anh đội ơn em!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.