Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng

Chương 4: Không Thể Ngờ Tới


Đọc truyện Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng – Chương 4: Không Thể Ngờ Tới


Sáng hôm sau tôi lên trường với đôi mắt bầm đen vì mất ngủ và tâm trạng hời hợt chán nản.

Do chưa chuẩn bị kĩ lưỡng nên tôi nhường tụi nó báo cáo cho thầy Vũ trước, còn mình thì ngồi bàn bên cạnh tập trung xem xét lại nội dung chuẩn bị trình bày.

Nói là ngồi coi bài chứ tôi chống cằm thở dài lên xuống, tay thì cầm cây bút quay vòng vòng.


Tụi nó lác đác về gần hết, các nhóm của thầy cô khác bên cạnh cũng đã kết thúc.

Do thầy Vũ sửa bài khá kĩ và lâu nên lúc nào nhóm tôi cũng về sau cùng.


Tôi kéo ghế ngồi trước mặt thầy và ủ rũ trình bày 1 hơi.

Hôm nay thầy kì lạ lắm, cứ nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt khó đoán làm tôi chột dạ hoang mang vô cùng.

Trong đầu thầm nghĩ không biết bài của mình có vấn đề gì không?
– Hôm qua không ngủ hay sao mà nay con mắt em lừ đừ vậy?
Hả? Tôi giật mình vì câu hỏi của thầy.

Có bao giờ thầy quan tâm sinh viên như thế đâu.

Cứ tưởng thầy sẽ cho tôi 1 tràng câu hỏi về bài báo cáo như mọi ngày chứ, tôi rụt rè trả lời:
– Dạ, dạ có hơi khó ngủ ạ!
– Có chuyện gì xảy ra với em sao?
Lòng tôi “bụp” phát nữa.

Bữa nay vong nào dựa thầy vậy, thầy xử sự khác thường khiến tôi ngáo ngơ luôn.

– Dạ, dạ không có gì đâu thầy, sinh viên tụi em đứa nào cũng vậy hết á.


– “Ừm”.

Nói rồi thầy mới bắt đầu phân tích các phác thảo của tôi, nhưng bữa này giọng thầy nghe dễ thở hẳn.

Tôi tiếp thu các ý kiến và ghi chú vào sổ cầm tay của mình.


Xong chuyện, thầy thu dọn giấy tờ, bút viết vào cặp và tôi cũng vậy.

Mọi lần, thầy sẽ đi trước nhưng bữa nay không hiểu sao thầy vẫn ngồi đó nhìn tôi khiến tôi không dám đứng dậy theo, tôi ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyện gì nữa sao thầy.


– Cúc áo của em, nó đứt rồi kìa.


Tôi vội vàng ngó xuống cái áo sơ mi mình đang bận, trong tích tắc chụp lấy cổ áo kéo nó lại để che đi rãnh ngực đang lấp ló của mình.

Cái cúc áo nó rớt hồi nào tôi không hay, tôi thiệt là bê bối mà.

Ở đây có cái lỗ nào không cho tôi chui với, không tôi đội quần chết mất.

Tôi đưa mắt lên nhìn thầy, mặt vừa sượng vừa ngại, vô thức hỏi 1 câu ngu ngốc:
– Sao giờ thầy ơi?
Chân mày và khoé miệng thầy khẽ nhếch lên, chắc do thầy không nghĩ rằng tôi sẽ hỏi như thế.


– Em có áo khoác không mặc vô đi.


Ờ ha! Sao tôi có thể ngu xuẩn thế chứ.

Thầy nhìn tôi cười phì rồi mới đứng dậy bỏ đi.

Sau khi khoác áo ngoài vào tôi mới ngồi thần ra vò đầu bứt tóc.

Cảm giác ngại ngùng, bẽ mặt chỉ muốn đập mặt xuống bàn.

Tôi không biết giữa tôi và thầy Vũ có nợ nần hay ân oán gì không mà sao toàn dính vào những chuyện không hay suốt.


Tôi nghĩ rằng cuộc sống này rất muôn màu và kì diệu nhưng lại không ngờ nó còn oái ăm và trái ngang vô cùng.

Chiều chủ nhật cũng đã tới, bữa nay tôi xin trung tâm dạy vẽ cho tôi về sớm vì nhà có việc.

Tắm rửa sấy tóc xong xuôi, tôi lôi chiếc váy hồng pastel mà sinh nhật năm ngoái Thanh và Mỹ đã tặng.

Đây là lần đầu tiên tôi bận nó, trong tủ quần áo của tôi chỉ toàn sơ mi và quần jean, hầu như chả có bóng dáng của những chiếc đầm chiếc váy.

Ướm nó lên mặc, công nhận con Mỹ biết lựa ghê, không hổ danh là fashionista của lớp tôi.


Mặc dù chỉ là hàng chợ Bà Chiểu nhưng chiếc váy không hề quê mùa.

Thằng em tôi thấy tôi bận còn suýt xoa “ Trồi ôi! Bữa nay chị hai đẹp quá ta”.

Tôi nhe răng cười xoa đầu nó mà trong lòng giông bão.

Nó không biết bữa nay là ngày chị nó đi xem mắt nên miệng cười chí choé vì sắp được đi ăn nhà hàng, còn tôi thì ủ rũ hồi hộp.

Giờ chỉ mong đàng trai lắc đầu cái và tôi khoẻ liền.

Nhiều khi tôi nghĩ sao mình nhu nhược ghê, không muốn thì mạnh dạn từ chối nhưng lại chẳng thể.

Vì trước tới giờ tôi không muốn làm tổn thương ai huống gì làm cho ba mẹ buồn.


– Trời ơi con ơi là con, mày kiếm đôi cao gót nào đi ngay cho mẹ.

Người ta cao lắm đó, mày đi đôi đế bệt này trông có 1 khúc coi sao được con.


– Con không có giày cao gót.


Tôi xụ mặt trả lời mẹ kế.

Tôi thấy bà lật đật chạy về phòng mình, vài phút sau bà đưa tới tôi đôi giày đính kim sa hột lựu của bà.


– Đi tạm đi, trông cũng trẻ, cũng hợp với con đó.

Sẵn đưa mỏ đây, tao quệt cho tí son cho hồng hào.


Nhà tôi có con xe hơi 4 chỗ đời cũ, ba tôi lái nó từ gara đi ra và cả nhà leo lên xe.

Tôi và thằng em ngồi dưới, nó cứ liên tục hỏi:
– Bữa nay đi ăn đám cưới ở đâu vậy mẹ? Thường ngày có bao giờ chị hai đi đâu sao nay đi vậy?
– Chị hai mày đi coi mắt, chút nữa đến nơi làm ơn ăn uống ý tứ dùm con cái nha ông nội! Mất công bẽ mặt chị hai mày là bể chén bể dĩa hết.

– Ủa? Xem mắt là sao mẹ?
– Đi xem mắt chồng đó cha, hỏi gì hỏi gùai!
Lúc này nó mới tá hoả vùng vằng nói:
– Chị hai còn nhỏ ba mẹ bắt lấy chồng gì sớm dợ? Con ứ chịu đâu nha.


– Mày ngồi yên không hả? Tao cho mày ăn cây nha Bi.

Lát tới nơi mà lộn xa lộn xộn mày về chết bà với tao à!
Ba tôi đang lái xe cọc cằn mắng, thằng Bi mới hậm hực ngồi yên tới nhà hàng.


Đây là một nhà hàng Tàu sang trọng ở quận 1, tôi nghe nói đàng trai là người gốc Hoa nên họ hẹn gặp ở đây.


Vì đi cao gót không quen nên tôi khổ sở chậm rãi bước vào, chỉ sợ trẹo chân 1 cái là ăn cho hết luôn nên tôi bám vai thằng em cho bước đi vững chãi.

Nhân viên nhà hàng hướng dẫn chỗ đã được đặt sẵn và có người đang chờ trên lầu cho ba mẹ.

Tôi không quen với những chỗ thế này, nó xa lạ và đẳng cấp quá khiến tôi ngợp và ngượng ngạo.


Thang máy mở ra, tôi theo ba mẹ vào 1 phòng ăn riêng, vừa mở cửa tôi liền thấy 1 bà cô gần 50 tuổi cỡ ba tôi, nhưng thần thái cao sang quyền quý, bà đứng dậy tay bắt mặt mừng với mẹ kế.

Còn người bên cạnh bà ấy chính là người mà có chết tôi cũng không thể ngờ tới là thầy Vũ – giáo viên hướng dẫn của tôi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.