Đọc truyện Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng – Chương 30: Mém Bại Lộ
Chỉ là sáng hôm sau, khi tôi đến trường, cả lớp tôi và gần như là cả trường rần rần lên tin chuyện thầy Vũ tối qua chở người yêu đi chơi bằng xe máy.
Và người đó không phải là cô Tâm như trước nay tụi nó vẫn truyền tai nhau.
Các trang mạng cũng như các group lớp lớn nhỏ trên facebook xôn xao bàn tán sôi nổi về đề tài này.
Còn có cả hình chụp thầy chở 1 cô gái dáng người nhỏ nhắn, có vẻ còn rất trẻ tuổi trông như sinh viên trên chiếc xe Vespa trắng, đang dừng chờ đèn đỏ ở ngã tư đường.
Chủ tài khoản đưa tin nói rằng do đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt cô gái may mắn đó, nhưng chắc chắc đây là 1 mỹ nữ vì da cô ấy trắng hồng không tì vết, thân hình tuy nhỏ nhắn nhưng rất quyến rũ, vòng nào ra vòng nấy hoàn hảo, trông xứng đôi với thầy cực kì.
Và đặc biệt thầy Vũ rất yêu chiều cô gái này, khi xe dừng 2 tay thầy nắm lấy tay cô ấy đang ôm eo mình, còn ngoái xuống hôn lên má cô ấy nữa.
Tôi ngồi ở căn tin chờ bọn bạn đến trường để vào học, khi cầm điện thoại đọc những tin tức này mà muốn tụt huyết áp, máu trong người muốn ngừng lưu thông.
Chỉ vì vài phút bốc đồng mà giờ hậu quả nặng nề.
Nhưng cũng may, tấm hình mà người ta chụp là từ phía sau, nên không rõ lắm và cũng không thể thấy được cái tay đang bó bột của tôi đang vòng ôm thầy phía trên, vì thế mà không có đặc điểm nhận dạng chính xác.
Có vài đứa bình luận rằng “lẽ nào là sinh viên trường mình không ta?” Nhưng không ai biết được danh tính thật sự là tôi nên tôi cũng bớt lo lắng.
Đa phần bình luận đều là lời khen về thân hình và thần thái của tôi qua bức ảnh, tôi muốn bụm miệng cười vì nghĩ tụi nó bị lừa rồi, tôi là mỹ nữ cái quái gì chứ? Tháo khẩu trang xuống thế nào tụi nó dòm mặt tôi xong chắc chê tôi tơi tả hoa lá cành cho xem.
Sao mà có thể nói tôi xứng đôi được với thầy Vũ? Nghĩ cũng thấy tủi tủi, lỡ sau này mọi chuyện bị bại lộ, chắc tôi trốn luôn quá!
– Ê mắm!
Con Thanh gọi tôi rồi ngồi xuống bàn, vài phút sau con Mỹ cũng tới nhưng mặt nó lại đăm đăm nhìn về tôi giống như đang biết về vấn đề gì đó.
Tôi hơi chột dạ nhìn lại nó, tỏ vẻ không biết sự gì:
– Mày và thầy Vũ đang yêu nhau và sống chung phải không?
Con Mỹ vừa nói xong câu này, tôi nhanh chóng đưa tay bịt mỏ nó lại.
Con Thanh đang gặm bánh mì cũng bị lời nói của con Mỹ làm cho mắc nghẹn.
– Ra sau trường nói chuyện.
Tôi nói nhỏ với tụi nó rồi ba đứa lui ra ghế đá phía sau trường ngồi:
– Ai nói mày nghe vậy, đừng có nói tào lao chết tao nha.
Tao với thầy Vũ không có gì cả.
Mày không thấy tụi trên mạng thấy thầy chở con nào đi sao?
– Người đó là mày, mày còn tính giấu tụi tao đến bao giờ hả con kia? Tao thấy hết rồi.
Tôi run cầm cập trong lòng, nhưng sợ nó phủ đầu vẫn ráng cãi chày cãi cối:
– Mày thấy cái gì mày nói nghe coi.
– Tối hôm qua tao tính lên trường qua nhà sách đối diện in bài, tao thấy thầy Vũ và mày đứng ở dưới chung cư Royal City gần trường nói chuyện với ai đó.
Ổng ôm eo mày chặt cứng, còn đội nón bảo hiểm cho mày nữa.
Từ ngày mày bị tai nạn nghỉ học 1 tuần tới giờ, mày như thay da lột xác trở thành con người hoàn toàn khác.
Đồ mày sử dụng toàn đồ hiệu, laptop phải Macbook, điện thoại Iphone đời mới nhất.
Mày còn gì để cãi không con kia? Bọn tao có phải bạn bè của mày không?
Tôi bị bắt thóp nên không dám phủ nhận nữa, chỉ cúi đầu xấu hổ nhận tội:
– Tụi mày biết rồi sao? Tại tao không dám nói với ai, sợ tụi nó đồn bậy bạ trong trường.
Con Thanh lúc này như người hoá đá, nó nghe tôi và con Mỹ nói chuyện mà trợn to mắt, hàm cứng đơ chỉ lắp bắp nói:
– Là…là thật sao? Trời…trời đất mẹ ơi! Mày vô 1 khúc luôn Vy Anh.
Ai…ai độ mày dợ?
Tôi ngó xung quanh thấy không có ai, bèn kể lại mọi chuyện cho tụi nó nghe, năn nỉ cầu xin tụi nó giấu kín đừng rêu rao lung tung làm ảnh hưởng tới thầy và tôi.
Chúng nó đồng ý, nhưng bắt tôi phải khao tụi nó 1 bữa ăn no nê.
Xong môn Hình học hoạ hình buổi sáng, lớp trưởng đưa tôi 1 tờ giấy và nói trường đang chuẩn bị thay thẻ sinh viên mới, mà hôm bữa tôi nghĩ học, quên đưa cho tôi để điền thông tin.
Nên hắn kêu tôi ghi xong có gì mang lên thư kí khoa để nộp coi chừng hết hạn.
Tôi nhờ Thanh và Mỹ mua đồ ăn trưa dùm và chờ tôi dưới mấy chòi ghế ở sảnh trường.
Điền thông tin bắt buộc vào tờ giấy lớp trưởng đưa xong xuôi, tôi lên văn phòng khoa ở lầu 4 để nộp.
Do là giờ nghỉ trưa rồi nên thang máy bị bảo vệ khoá lại, tôi đành lầm lũi 1 mình xuống cầu thang bộ gần văn phòng khoa để đi.
Do nơi đây là khu dành cho giáo viên tách biệt với các lớp học của sinh viên, nên cầu thang bộ này rất vắng, hầu như chẳng có ai qua lại.
Tôi nhanh chân qua khúc cua để xuống cầu thang thì thấy cảnh tượng khá hú hồn, trong lòng tôi “bang” 1 tiếng.
Cô Tâm khoa thời trang đang ôm lấy cánh tay thầy Vũ, nước mắt ngấn lệ, giọng rưng rưng nói:
– Vũ, người em thương là anh, sao anh không chịu hiểu, lại cứ làm mai cho em với anh Quang chứ? Dạo gần đây anh cứ tránh mặt em hoài vậy, bộ anh thương người khác rồi sao? Trả lời em đi anh.
Tôi đi khá nhanh nên phanh lại không kịp, đứng chết trân cách cô thầy 1 đoạn, mà cả thầy và cô cũng sững sờ nhìn lại tôi.
Lúc này tôi vô cùng khó xử, chỉ biết cúi đầu đi lùi ngược lại, giọng rối rít:
– Em xin lỗi, em xin lỗi.
Khi tôi vừa quay đầu chuẩn bị đánh bài chuồn thì ông thầy già của tôi vang giọng gọi:
– Vy Anh, lại đây.
Tôi méo mỏ, đầu óc nhanh chí nghĩ có bao giờ ổng gọi tôi lại để giới thiệu tôi cho cô không? Không, tôi không muốn.
– Dạ em có việc gấp, em đi trước ạ!
Rồi tôi phóng nhanh như 1 cơn gió không kịp để cô thầy thấy bóng.
Xuống dưới sảnh, tôi thở hổn hển muốn đứt hơi, trống ngực đập thình thịch, nửa vì vừa chạy thục mạng, nửa vì chuyện ban nãy.
Tôi biết khi ở bên thầy sẽ có những ngày này, vì thầy quá hoàn hảo.
Biết bao cô gái đều muốn ở bên cạnh cùng thầy yêu đương.
Tôi khẽ thở dài, lòng cũng hơi buồn buồn.
Gái đẹp xung quanh thầy đâu đâu cũng có, tôi làm gì có cửa cạnh tranh nổi đây nhưng thầy 1 mực cứ muốn giữ khư khư tôi bên mình.
Tôi sợ 1 ngày nào đó khi đã quá yêu thầy, sự đào hoa của thầy tôi chịu sao nổi đây.
Thật là mệt mỏi! Vì vậy, tôi nên ráng đừng quá kì vọng về mối quan hệ với thầy, cũng như đừng để tình cảm trong mình trở nên quá lớn.
Vì đến lúc đó, tôi sẽ là người đau khổ nhất.
Khi tôi ra tới chòi ghế chỗ của đám bạn, Thanh và Mỹ đang ngồi sì sụp ăn miến gà.
Thằng Khoa đang ngồi đối diện tụi nó, chau mày chăm chú làm gì đó trên Macbook.
– Ơn giời, má Khoa thân yêu của tôi đây rồi!
Tôi bỏ balo lên bàn, ngồi xuống chỗ trống còn lại cạnh nó, miệng vui vẻ chào hỏi.
Nó nhướn mày, dời mắt sang tôi, miệng lanh lẹ chua ngoa không kém:
– Ui chao, con gái của má lại đây, tao tương cho vỡ mỏ.
Rồi 2 đứa cùng cười khằng khặc chọc ghẹo nhau qua lại.
Ở bên cạnh thằng Khoa tôi rất vui vẻ thoải mái, sự hài hước của nó khiến tôi cảm thấy mình có 1 người bạn thực thụ.
Hai con Thanh, Mỹ lườm nguýt bọn tôi bĩu môi tỏ vẻ khó ưa:
– Thương nhau cho lắm đi, rồi có chuyện giận dỗi cắn nhau như chó với mèo.
Tôi vội lôi laptop, cầu kiến cao nhân chỉ bài, vì ở nhà tôi không dám hỏi thầy Vũ, sợ ổng làu bàu bắt tôi cầm mấy cuốn sách học lại từ đầu.
– Khoa, mày chỉ dùm tao cái này đi, sao chỗ này tao không chèn hình ảnh vô được vậy?
Tôi quay sang nhìn thằng Khoa rồi đưa tay chỉ lên màn hình laptop của mình.
Thằng Khoa đứng dậy ra phía sau lưng tôi, chồm người cúi ra phía trước.
Một tay chống lên bàn, tay còn lại giựt con chuột trên tay tôi.
Tôi bị khoá trong vòng tay của nó, có thể cảm nhận rõ nhịp thở của nó mồn một.
Khuôn mặt nó sát kề cạnh mặt tôi lúc này, vì trước đây nó thường hay làm vậy mỗi khi muốn chỉ bài nên tôi cũng quen vì thế cũng không quan tâm cho lắm.
– Nè má, cái này là bản Word mới.
Nó thay đổi lại rồi.
Tôi chăm chú cùng nó nhìn vào màn hình, 2 đứa thảo luận khá tập trung.
Chỉ khi xong việc, tôi quay sang nhìn nó cám ơn, nó cũng quay qua nhìn tôi.
Hai khuôn mặt gần trong gang tấc nhìn nhau cười.
Cảnh tượng này trong mắt người ngoài như 1 cặp tình nhân đang âu yếm nhau nhưng nội tình thật ra không phải vậy.
Con Thanh ngứa mắt nhìn bọn tôi đay nghiến nói:
– Hai đứa mày có bớt đi không? Không phải người yêu đừng có làm mấy trò mèo này trước mặt người khác.
Người ta hiểu lầm rồi lại chối nguây nguẩy.
– Chồng mày kìa Vy Anh.
Con Mỹ lên tiếng, tôi và cả thằng Khoa đều ngước đầu lên nhìn.
Thầy Vũ đang từ xa đi lướt qua bên bọn tôi.
Ánh mắt sắc bén liếc tôi như muốn chém đứt người, tôi lạnh gáy rùng mình 1 cái.
Khi bóng thầy khuất đi rồi, điện thoại trên bàn tôi chợt reo lên.
Thằng Khoa đã ngồi lại vị trí cũ, nó quay sang nhắc:
– Điện thoại của mày kìa, sao không nghe đi.
Tôi chậm rãi cầm lên, nhìn tên người gọi phân vân 1 hồi mới đưa lên tai:
– Dạ em nghe.
– Đi ra ngoài lên xe gặp tôi mau.
Giọng thầy hung dữ gầm lên qua điện thoại khiến tôi muốn đứt mạch máu não.
Tôi cúp máy, vội thu tập vở laptop vào bao lô, tụi bạn nhanh nhảu hỏi thăm:
– Mày đi đâu vậy?
– Thầy Vũ gọi, tao đi trước nha.
Tôi chào tụi nó 1 tiếng rồi vội vội vàng vàng chạy ra cổng băng qua đường.
Xe thầy đậu ở trường Anh ngữ.
Thấy tôi lại, ổng rướn người mở cửa sẵn cho tôi chui vào.
Thần kinh căng thẳng cực độ, tôi không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tức giận đến xám xịt khó coi của ổng lúc này, nên chỉ dám cúi gằm xuống.
Thầy Vũ gằn giọng:
– Em quay qua đây nhìn tôi coi.
Giỡn mặt với tôi hả?
– Em đã làm gì mà thầy nổi giận với em?
Tôi ấm ức nói, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào thầy.
Tự nhiên dở nắng dở mưa lôi tôi ra hằm hè, trong khi đó tôi không biết mình đã làm sai điều gì.
Thầy nhíu mắt, cằm đưa ra, môi bặm lại tỏ vẻ phẫn nộ với câu nói không biết hối lỗi của tôi:
– Còn cãi nữa hả, giữa trường ôm ôm ấp ấp.
Em nên nhớ em có chồng rồi nha.
– Trời ơi! Em nói rồi, bọn em chỉ là bạn thân thôi, sao thầy làm ầm ĩ lên vậy.
Giữa tụi em đâu có gì đâu.
Tôi cố gắng giải thích cho thầy hiểu, nhưng thầy rất cố chấp:
– Bạn thân? Em nghĩ trên đời này, giữa trai gái tồn tại mối quan hệ bạn thân sao?
– Có chứ, em với nó đó.
Vừa dứt lời, thầy túm chặt lấy cổ tay tôi kéo lại gần ổng , mắt trừng lớn thẳng giọng quát:
– Tôi không thích cũng không muốn nhìn thấy em gần gũi với ai khác ngoài tôi.
Tôi khá sợ thầy những lúc thế này, khi thầy nổi giận, trên người toả ra 1 luồng khí áp bức khiến người bên cạnh phải co ro vì hoảng sợ.
Thật ra tôi cũng đã quá quen với những cơn giận dữ của thầy, nên vẫn ráng bình tĩnh nhẹ giọng hỏi:
– Thầy ghen sao?
– Ừ.
Tôi khẽ mỉm cười, hôn lên mu bàn tay to lớn của thầy đang giữ lấy cổ tay của tôi.
Thầy sững người, lửa giận như sụt đi 1 nửa sau hành động này.
Tôi dịu dàng đưa bàn tay đang bó bột còn lại đặt lên bộ ngực đang phập phồng của ổng, giọng nhu mì dập lửa:
– Thôi đừng giận dỗi nữa mà, em biết em sai rồi!
Thầy buông tôi ra, mặt vẫn còn lẫy không thèm nhìn tôi nữa, giọng dịu hẳn :
– Em đừng nghĩ làm như vậy là tôi hết giận, tôi còn bực lắm á.
– Vậy thôi em đi vô, mất công thầy nhìn thấy em lại ngứa mắt.
Tôi toan mở cửa xe đi ra, thầy vội chồm qua tóm tay tôi giữ lại, trừng mắt đe doạ:
– Em dám.
Tôi mỉm cười đắc thắng, xoay người lại hôn lên má thầy 1 cái.
Ổng đưa tay giữ gáy tôi lại, đặt 1 nụ hôn lên môi tôi thật sâu rồi mới buông ra, ôn tồn nói:
– Mốt đừng làm tôi giận nữa nghe không?
– Dạ.