Đọc truyện Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng – Chương 2: Rơi Vào Lòng Thầy
Các ngày trong tuần cùng với các môn học khác lần lượt trôi qua rồi cũng đến thứ 6, tôi ráng dậy đến trường sớm vì nhà tôi cách trường khá xa, may quá kịp lúc trước khi giáo viên hướng dẫn đến.
Mấy đứa trong nhóm có mặt đầy đủ ko dám thiếu mạng nào.
Thầy xuất hiện vẫn chói loá như ngày đầu, bữa nay thầy bận sơ mi xanh da trời không thua kém mấy mẫu nam catwalk trên sàn runway, vẫn thân ảnh cao lớn và khuôn mặt sáng láng nhưng khó gần ấy.
Thầy ngồi vào 1 góc lớp và mấy đứa nhóm thầy, trong đó có cả tôi tự động tìm ghế ngồi vây xung quanh, vẫn màn điểm danh trừ điểm và hên không đứa nào vắng.
– Giờ bạn nào chuẩn bị tốt và tự tin thì trình bày trước nha, tôi không bắt buộc theo thứ tự tên trong danh sách đâu.
Hoá ra thầy cũng nhân từ, tôi tên Huỳnh Vy Anh nên từ nhỏ tới lớn gần như lúc nào tên cũng ở đầu danh sách.
Mấy đứa học giỏi xung phong hy sanh trước.
Thề là trước giờ chưa thấy giáo viên nào hỏi nhiều mà oái ăm như thầy: ” Tại sao em lại chọn đề tài này? Tại sao em nghĩ nó độc đáo? Tại sao không thế này? Tại sao không thế kia? Tại sao em nghĩ nó chỉ có như vậy?.pla..pla..
”
Cả đám toát mồ hôi hột đến tôi muốn run lẩy bẩy dưới chân.
Chục đứa trong nhóm may ra có 3, 4 đứa được duyệt đề tài, còn lại về tìm lại hết, trong đó có cả tôi.
Chuyến này lành ít dữ nhiều không biết qua nổi môn không đây?
Kết thúc buổi học, Thanh Thanh và Tiểu Mỹ đã duyệt bài xong đợi tôi ngoài cửa, 3 đứa bấm thang máy xuống lầu tìm đồ ăn.
Nay trường sắp tổ chức lễ hội truyền thống chào đón tân sinh viên, nên các thành viên của hội sinh viên đang set up, trang trí khuôn viên trường theo chủ đề của lễ hội.
Lễ này tôi tham dự đúng 1 lần năm nhất cho biết, sang năm 2 lo đi làm nên chả tha thiết tham gia.
Ba đứa tôi vừa xuống tầng trệt, đang vừa đi vừa tám dóc dạo từ toà nhà khu B, men theo 1 con đường hành lang nối ra sảnh chính giữa trường thì nghe 1 cái “RẦM”.
Cổ tay tôi bị ai kéo giật ngược lại, cả người sà vào 1 lồng ngực rắn chắc ấm áp của ai đó, mùi nước hoa nam tính bao bọc xung quanh khiến tôi bàng hoàng thảng thốt.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên thì kinh hãi nhìn thầy Vũ đang giữ tôi vào lòng, khuôn mặt thầy gần trong gang tấc khiến tôi ngáo ngơ.
Hai con bạn bên cạnh cũng hốt hoảng không kém, lúc này tôi chỉ nghe giọng thầy mắng vang:
– Mấy em ẩu tả vừa thôi, để đồ trên xà lan cao không cẩn thận rớt trúng đầu người ta rồi sao.
– Dạ em xin lỗi, em xin lỗi ! – Giọng mấy đứa trong hội sinh viên ríu rít vang lên.
Thì ra mấy ông nội này đang trang trí hành lang tính giăng dây nhợ gì đó nên bắt xà lan cao để khoan tường, khoan xong để cái máy khoan trên sàn không khéo, đúng lúc tôi đi tới nó rớt trúng đầu tôi.
À mà chưa trúng, tôi vẫn còn nguyên cái đầu mà.
Tôi dần lấy lại được ý thức thì thầy đã buông tôi ra chỉ quẳng lại 1 câu: ” Lần sau đi đứng cho cẩn thận” rồi mất hút.
Hai con bạn vội vàng lay tôi:
– Có sao không mày? Hồn mày về chưa?
– Ấm ha, tối nay mất ngủ nha con, cú đỡ như phim ngôn lù luôn, thầy thơm thật á tụi mày.
– Mém tí tét đầu nè ở đó mà còn chọc tao, đồ mất nhân tính.
Tôi lườm nguýt tụi nó rồi trở ra sảnh chính, tim vẫn còn đập liên hồi chưa hoàn hồn.
Lúc đó không có thầy chắc tui tiêu mạng, chưa kịp cảm ơn thầy đã đi mất tiêu.
Đám con Thanh, Mỹ đang kể cho thằng Khoa nghe vụ tôi vừa nãy, tụi nó miêu tả chân thực như phim.
Thằng bạn nhìn tôi mắng:
– Mốt mày lo chú ý đi đứng, chắc vừa đi vừa tám dóc với 2 con mắm này chứ gì? Hên nó không vô đầu mày, không khéo sau này ngồi cười nói 1 mình không.
– Vâng, cũng nhờ tao ăn ở phúc đức, trời độ nên tao không bị gì, chứ khẩu nghiệp như tụi bay mới sợ.
Tôi chua ngoa đáp lại tụi nó rồi cả đám phá lên cười cà khịa nhau qua lại.
Tôi chơi với tụi này từ hồi luyện thi vẽ chung lò để vô đại học năm lớp 11, hên sao 3 đứa cùng đậu nên chơi thân tới giờ.
Từ hồi chơi với tụi nó tôi lầy và vui vẻ hẳn.
Nhưng khi ở bên tụi nó tôi mới vậy thôi, chứ thật ra ai tiếp xúc cũng kêu tôi hơi trầm ngâm ít nói.
Ánh chiều tà bắt đầu buông xuống, thằng Khoa chở tôi bằng con cup của tôi ra bến xe buýt, nói trắng ra cho nó quá giang để khỏi đi bộ mỏi chân.
– Bye nha mày! Thứ 2 gặp.
Tôi nhe răng cười rồi chào nó.
Nó nhéo nhẹ mũi tôi như vẫn làm rồi trả lời “Ừ, về đi má”.
Tôi lái xe đi hoà vào dòng người tấp nập trong giờ cao điểm tan làm, tan trường.
Nhiều khi tôi không biết Khoa nó có ý gì với tôi không nhưng tôi thấy nó có nhiều cái lạ với tôi lắm.
Khác hẳn cái cách nó đối xử với Thanh và Mỹ.
Nó hay nhéo mũi, nhéo tai và nghịch tóc tôi nữa, hay phụ tôi làm bài mỗi lần deadline và hay mua đồ ăn tôi thích nữa.
Ngay cả tụi con Thanh, Mỹ cũng thấy điều đó và nhiều đứa đồn rằng thằng Khoa là người yêu tôi nhưng nào phải.
Không ít lần nhạy cảm, tôi dò hỏi phủ đầu nó: “Mày thích tao hay sao hả?”.
Nó chỉ trừng mắt nhìn tôi:” Chó nó thích mày, tại tội mày không có mẹ ruột nên quan tâm bạn bè hơn xíu thôi, làm gì căng vậy má, lo học đi, yêu đương gì tầm này”.
Ừ, vậy đi, chứ tôi cũng chả mong tôi với nó phát sinh quan hệ gì trên mức tình bạn, mặc dù có chăng nó thích tôi thật đi nữa, tôi cũng mong nó cũng đừng thổ lộ phá vỡ tình bạn đẹp giữa chúng tôi thế này, vì thật sự tôi chưa có hứng thú yêu đương gì.