Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng

Chương 17: Thầy Đừng Đi Mà !


Đọc truyện Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng – Chương 17: Thầy Đừng Đi Mà !


Khi thầy nói xong câu này, tôi lại càng thêm kinh người.

Vậy là tôi không phải nằm mơ, con ma nữ này quả thực có thật.

Tôi muốn mếu máo to hơn nữa nhưng lại nghe tiếng thầy phì cười:
– Làm gì mà em yếu bóng vía dữ vậy? Tôi ghẹo em đó.

Nãy giờ tôi ngủ ngon lành cành đào, có thấy cái gì đâu, do nghe em ú ớ mới giật mình bật dậy.

Chắc cả ngày hôm nay em mệt mỏi nên tối ngủ mớ rồi.

Thôi nằm xuống ngủ tiếp đi.


Thầy toan đặt tôi xuống để về vị trí của mình ngủ lại.

Nhưng thật sự tôi còn quá ám ảnh, vẫn níu lấy tay thầy không chịu buông, chân cẳng vẫn chưa hết run lẩy bẩy.

Tôi nén lòng bỏ mặc sự tự tôn của bản thân, lí nhí nài nỉ:
– Thầy đừng đi mà.


Khi nghe xong câu nói ấy, tôi thấy đôi mắt thầy có gì đó đang tan chảy.

Thầy dịu dàng xoa đầu tôi, giọng điệu hết sức cưng chiều:
– Em sợ lắm sao? Tôi ôm em ngủ nha.


Không để tôi trả lời, thầy leo lên giường nằm xuống cạnh tôi, kéo hẳn tôi vào lòng mà ôm lấy thật chặt.

Mặc dù vẫn còn kinh hãi chuyện ban nãy, nhưng khi được nằm trong vòng tay ấm áp quen thuộc này, tôi lại thấy nỗi sợ cũng vơi được phần nào.


Có lẽ vì mất giấc giữa chừng nên cả tôi và thầy đều chưa thể ngủ lại được.

Một tay thầy nhè nhẹ xoa lên lưng tôi, tay còn lại đang quàng qua cổ cho tôi gối đầu cũng vuốt tóc tôi không ngừng.

Môi thầy cứ chốc chốc lại hôn nhẹ lên trán tôi.


Không hiểu sao tôi lại chả muốn kháng cự, cảm giác mình được chở che trong lòng lại có chút nao nao hạnh phúc.

Dường như đã rất lâu rồi, từ ngày mẹ mất, tôi không có được cảm giác được ai đó vỗ về như thế này.

Chẳng mấy chốc tôi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hết sức an toàn này.


Sáng hôm sau, khi những tia nắng mặt trời đã chiếu rọi qua cửa sổ.

Tôi vẫn chưa thể mở mắt vì quá mệt mỏi.

Cho đến khi mặt tôi bị cái gì đó mềm mại ươn ướt chạm khắp nơi từ chán, mũi, mắt và cả trên miệng.

Trong mơ hồ, tôi nghe được tiếng gọi:
– Vy Anh, dậy đi em.

Bác sĩ sắp đến khám rồi kìa.


Thường ngày, tôi có thói quen thức khuya nhưng lại dậy rất sớm để làm công chuyện nhà.

Không hiểu sao bữa nay do quá mệt mỏi hay tác dụng của thuốc giảm đau mà tôi chẳng thể tỉnh táo để thức giấc, tôi cau có trở mình và trùm chăn ngủ tiếp.


Chỉ khi tôi cảm nhận chiếc nệm bị lún xuống,1 bàn tay hư hỏng vòng từ phía sau ôm lấy tôi đặt lên 1 bên ngực mà nhẹ nhàng xoa nắn không ngừng.

Hơi thở nóng hổi phả vào má tôi và đôi môi mỏng của ai đó ngậm lấy vành tai tôi khẽ cắn nhẹ.

Tôi mở to mắt chụp lấy bàn tay ấy đẩy ra mà nghiến răng nghiến lợi:
– Thầyyyyyy!
– Chịu dậy rồi sao bé con.


Ông thầy già dê đang chống đầu lên tay, ung dung nằm trên giường nhìn tôi cười.

Tay không yên phận thò xuống chụp lấy cái mông tôi bóp 1 cái nữa, cùng với cái mặt gian xảo cười vô cùng khoái chí.

Tôi nhảy dựng lên vội ngồi bật dậy, bất mãn nhìn ổng gằn giọng:
– Thầy vừa phải thui nha! Sao thầy cứ ấy em hoài ? Em chưa kí giấy là vợ thầy đâu! Thầy mà cứ vậy em báo công an là thầy quấy rối tình dục em đó.

Ổng nheo mắt nhìn tôi cười mà xem tôi là 1 trò hề, má đồng tiền sâu hoắm lại lún xuống.

Một nụ cười sảng khoái mà trước giờ tôi chưa từng thấy ở thầy.


– Thế hôm qua đứa nào năn nỉ tôi leo lên giường hả? Giờ còn đòi báo công an bắt tui.

Đúng là qua cầu rút ván.


– Em năn nỉ hồi nào, em kêu thầy đừng đi chứ có kêu thầy ngủ với em đâu.


Tôi dẩu mỏ lên cãi, thầy cóc nhẹ lên đầu tôi rồi leo xuống giường:
– Sao cũng nói được, em về nhà đi rồi chết với tôi, xem lúc đó còn cãi nổi không? Mau vệ sinh cá nhân đi, bác sĩ tới khám kìa.


Lúc này vào buổi sáng, nhưng khi bước vào phòng vệ sinh tôi cảm giác vẫn còn hơi ớn về chuyện tối qua.

Vội để cái nạng qua 1 bên, tôi làm mọi thứ cho nhanh chóng vì sau lưng thấy hơi lạnh gáy như có ai đang đứng phía sau.

Khiếp thật sự!
Xong chuyện, tôi bước vội ra ngoài đã thấy thầy bày đồ ăn sáng trên bàn sẵn.

Bây giờ đã 7 giờ 30 phút sáng thứ 2, tôi sực nhớ hôm nay thầy có môn học trên trường là lớp của bọn tôi, tôi vội vàng nói :
– Thầy, bữa nay thầy đi sửa bài đó.

Thầy đi đi, em ở lại 1 mình được mà, lát em kêu ba em chở về.


– Tôi nhờ thầy Thành sửa dùm bữa nay rồi! Em không cần lo chuyện của tôi.

Lại đây mau ăn đi còn uống thuốc.


Thật sự tôi không muốn thầy vì tôi mà ảnh hưởng đến công chuyện của thầy.


Thầy thế này là đã đối xử quá tốt với tôi rồi, tôi rất cảm kích nên càng không muốn phiền thầy nhiều hơn nữa:
– Thứ 6 thầy đã nghỉ rồi, nghỉ nữa kì lắm.

Thầy dạy tụi em là phải có trách nhiệm mà, đừng vì em mà ảnh hưởng tập thể.


– Trách nhiệm của tôi là nằm ở em.

Tôi đã gửi email sửa bài chi tiết cho từng đứa rồi.

Em bớt lo lại đi, ăn mau cho tôi.


Thấy ổng kiên quyết, tôi im lặng không dám lời qua tiếng lại nữa.

Bác sĩ tới khám và nói rằng tôi có thể xuất viện về rồi, 2 tuần sau sẽ phải quay lại tái khám.

Tôi mừng rơn nhưng cũng bắt đầu hoang mang vì quần áo hôm qua của tôi rách bươm, y tá đã sớm bỏ, hiện giờ tôi đang bận đồ của bệnh viện:
– Thầy, đồ đâu em thay đây? Em nói với thầy cho em gọi ba mẹ em lấy đồ dùm rồi thầy không chịu.


Ổng không trả lời, đi đến cái giỏ xách mà anh đẹp trai hôm qua mang tới, cầm ra cho tôi 1 cái váy xuông trắng rất thoải mái và xinh xắn, còn có cả bộ đồ lót màu nude nữa.

Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt mà ngượng ngùng nhận lấy:
– Em thay đi.


– Thầy mượn đồ của ai cho em vậy?
– Đồ của em chứ của ai, hỏi câu tào lao, mặc lẹ đi về nè.


Tôi vào toilet thay đồ, rồi ngồi lên xe lăn để thầy đẩy xuống.

Xuống dưới sảnh chờ, tôi ngồi đợi thầy lái xe tới, thấy mấy chị lao công trong bệnh viện ngồi tám dóc mà bắt đầu xanh mặt:
– Ê, bệnh viện có ma đó, bà biết không?
– Vụ gì kể nghe coi?
– Bà nhớ vụ năm ngoái có con bé uống thuốc tự vẫn vì thất tình, may sao người nhà đưa kịp vào bệnh viện.

Nó nằm ở phòng bệnh 302 đó nhớ không? Rồi bác sĩ cứu được nó nhưng nửa đêm nó lại vô toilet treo cổ chết lè lưỡi trong đó! Giờ nó thành quỷ đi phá phách rồi! Mấy người nằm phòng đó ai cũng thấy nó lúc 1h sáng đầu tóc bù xù, miệng đỏ chét, trên cổ còn có sợi dây thừng bước ra từ phòng vệ sinh khiếp lắm.

Đang bảo ban lãnh đạo mời thầy hay cúng kiếng gì đó nè.


– Trời ơi ghê vậy? Tui mà thấy chắc xỉu chết tại chỗ quá!
Nghe 2 chị ấy nói, mặt tui cắt không còn giọt máu, nó xanh như tàu lá chuối.


Tôi muốn khóc ra tiếng Miên luôn vì phòng tôi ở hôm qua là 302 còn gì?
– Em trúng gió hay gì mà mặt xanh vậy?
Tôi ngó lên thấy thầy bước tới mà mừng ra mặt.


– Em…em không sao.


Thầy ẵm tôi ra xe chẳng màn mọi người xung quanh nhìn ngó chúng tôi thế nào.

Chỉ là tôi không biết trong 1 góc nào đó của bệnh viện, thằng Khoa đứng đó nhìn chúng tôi mà tay nắm chặt.


– Ủa thầy, nhà em hướng này mà.


Tôi thấy thầy đi hướng ngược lại nhà tôi mà chạy thẳng vào trung tâm thành phố, khiến tôi vội vàng hỏi vì sợ thầy đi lộn đường.


– Từ giờ trở đi, hướng nhà em sẽ là hướng khác rồi.


Tôi ù ạc suy nghĩ và nhớ lại đêm hôm thầy cứu tôi khỏi bọn cướp, thầy nói sẽ đón tôi lên ở với thầy.

Lúc này tôi đã hiểu ra ý định của thầy mà la toáng lên:
– Em chưa đồng ý ở với thầy mà, sao thầy tự quyết định vậy? Cái này có khác gì sống thử trước hôn nhân đâu?
– Tôi sống thật chứ không sống thử, ok baby?
Lúc này tôi xị mặt hậm hực, nhìn thầy đầy ai oán, sao thầy lại tự ý quyết định cuộc đời tôi như vậy chứ?
– Thầy hứa với em đợi em học xong mới kết hôn.

Vậy mà giờ vầy, thầy là kẻ nuốt lời.


– Ủa, tôi nói sẽ đợi em học xong mới làm lễ kết hôn thôi, chứ đâu có nói là trong khoảng thời gian chờ đợi chúng ta sẽ mỗi người 1 nhà đâu.

Tôi phải là người cầm cán dao chứ, lỡ xui xui trong thời gian này em lại quởn, tự nhiên có người khác ngoài tôi, vậy là tôi lỗ nặng rồi còn gì! Cái gì của mình thì phải biết bảo quản cho tốt, đánh dấu chủ quyền cho cẩn thận không để kẻ khác dòm ngó cướp lấy được, tôi nói có đúng không? Em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi, để tôi tự mình chăm sóc cho em tôi mới an tâm.


Tôi cạn lời, hạn hán lời với ông thầy khó ưa này.

Từ giờ chở đi nghĩ phải chung nhà với ổng sao thấy tương lai của tôi lành thì ít mà dữ thì nhiều rồi đây.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.