Bạn đang đọc Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc – Chương 3
Nụ hôn kéo dài được 5s , hắn đẩy nó ra khuôn mặt vẫn lạnh như thường ngày :
– Đừng như vậy nữa
Nó nhìn khuôn mặt đó , tim nó như vỡ ra nhiều mảnh , nó cố kiềm nén không cho nước mắt tuôn ra :
– Tớ sin lỗi , vậy tớ có thễ hõi cậu một câu được không ?
Không đợi hắn trả lời nó nói tiếp :
– Từ trước đến giờ , cậu có bao giờ nghỉ mình sẽ thích tớ chưa ?
Hắn im lặng không trả lời , một lúc sau nó lại nói típ nhưng bây giờ có vẻ nước mắt cũng chẵng nghe lời nó :
– Xin lỗi cậu , xin lỗi vì đã làm phiền cậu suốt 17 năm qua , có lẽ tớ đã sai khi yêu một người mà có lẽ suốt cuộc đời này vẫn sẽ không yêu mình .
Nói dứt lời nó vụt chạy đi , hắn đứng đó như trời trồng nhìn theo mà tim nhói đau :
– Hì , đáng lẽ không còn cái đui phiền phức ấy mình phải vui chứ nhỉ , sao tim lại đau như thế này . Mình thích nhỏ ấy sao , không không thể nào chắc mình bị bệnh tim .
– Hai ơi _ pé Luân từ đâu xuất hiện .
– Hả ?_ hắn giật mình thoát khỏi cái suy nghĩ ấy .
– Chị Nhi đâu rồi hả Hai _ pé Luân ngây thơ hỏi .
– Àk àk chị ấy mệt nên về rồi
– Oa Oa oa , hông chịu đâu chị Nhi hứa ỡ lại chơi với Luân rùi mà _ pé Luân khóc to như mún bể làng bể xóm .
– Pé Luân nín đi _ hắn vỗ về pé .
– Hiz
Khóc một lúc pé Luân chìm vào giấc ngủ , hắn vội ẵm lên giường mình , nhìn pé Luân hắn nghĩ tới papa , mama mình họ chỉ là những con người vô tâm , chĩ biết công việc với công việc không quan tâm con cái nghĩ gì , nhưng từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng khóc một lần , có lẽ hắn muốn mình phải mạnh mẽ đễ sống trong cảnh thiếu thốn tình thương và đễ bảo vệ pé Luân .
Quay lại với nó sau khi rời khõi nhà hắn nó đến công viên gần nhà leo lên xích đu , nước mắt nảy giờ vẫn chưa ngừng rơi . Nó nghĩ về tình cảm của mình dành cho hắn , một tình cảm mù quáng , có lẽ nó đã sai và bây giờ là lúc phải từ bỏ .
– Này _ một giọng nói ấm áp nhưng xa lạ .
Nó giật mình ngẩng đầu lên , một gương mặt rất quen hình như nó đã gặp ở đâu rồi .
– Cậu hông bík tớ sao _ người đó típ tục nói .
Nó ngơ ngác lắc đầu .
– Hiz , trong mắt cậu chỉ có tên đó .
– Sao cơ _ nó ngây ngô hỏi .
– Àk hông có gì , Xin giới thiệu tớ tênVương Nhất Huy học chung lớp với cậu từ đầu năm , thích thầm một người con gái trong lớp nhưng chưa có dịp thổ lộ _ àk thì ra người đó là Huy .
-Học chung lớp với tớ cơ á , xin lỗi tớ thật là vô tâm .
– Hj hông có gì , mà sao cậu ngồi ở đây một mình thế này , rồi còn khóc nửa _ nhìn nó lo lắng hỏi .
– Tớ nói cậu có tin hông , thật ra tớ đã thích một người suốt 17 năm qua mặc dù bík chắc sẽ hông có kết quả nhưng vẫn mù quáng , tớ thật ngốc phải hông _ nó bùn bã nhìn Huy .
– Không , cậu không ngốc đâu , thích một người không phải là có tội , chĩ cần bây giờ cậu từ bỏ đúng lúc thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thui mà _ hắn ân cần nói .
– Hì cảm ơn cậu , cậu dễ thương lắm đó _ nó nhìn Huy cười tinh nghịch .
Mặc dù trước h` rất ghét người nào kêu mình dễ thương chẵng hiễu sao lần này cái mặt cứ đỏ lên như cà chua .
– Thui trễ rồi tớ đưa cậu về nhà nha
– Ừ đi thôi .
Hai đứa đi về phía nhà nó , nó định quay sang nói đã đến nơi thì Huy đã nói trước :
– Cậu vào nhà đi
– Ơ sao cậu bík đây là nhà của tớ _ nó bất ngờ .
– Àk …. tại ….. hôm … trước tớ thấy đó mà _ Huy giật mình lắp bắp nói .
– Hì vậy tớ vào nhà nha , bye cậu .
– A !!! khoan đã
– Hả !!
– Ngày .. mai tớ … đến … rũ .. cậu đi học nhá _ Huy nói mà đỏ cả mặt còn run nữa chứ .
– Hì cũng được , chúc cậu ngủ ngon _ nó nói rùi đi vào nhà .
Còn Huy thì mừng wuýnh hẳn lên , thật ra lúc nãy cu cậu đi ngang qua nhà nó như thường ngày , cứ ngỡ nó ngủ vì phòng nó tắt điện mà , nên bùn bã ra về ai ngờ đến công viên thì thấy nó , nhưng nó đang khóc tim Huy như co lại nhưng cũng dũng cảm bước tới . Không ngờ lại đạt đc hịu quả cao như dậy , đi ngang qua nhà hắn ngước nhìn lên đồ vô tâm , cậu đã để mất một món đồ quý giá rồi , đồ ngốc ạ .
Cứ thế tối đó 3 người không ngủ được , một người thì bùn rầu , lo sợ mình sẽ không quên đc tình yêu ấy , một người thì nằm suy nghĩ miên man về nụ hôn lúc nãy , và những giọt nước mắt trong suốt 17 năm qua chính bản thân mình đã vô tình đem đến cho nó . Còn người còn lại thì nụ cười vẫn nở trên môi , cuối cùng cũng có cơ hội tiếp cận và được ở bên cạnh nó .