Bạn đang đọc Nè Lam Trạm Ta Thật Sự Là Người Tốt – Chương 57
Đề tài vừa chuyển, sắc mặt chủ tiệm trở nên nghiêm trọng, ông ta cầm lấy chén trà uống một ngụm, ánh mắt chăm chú nhìn lá trà trong chén, cho đến khi Lam Cảnh Nghi gọi một tiếng, mới từ từ phục hồi tinh thần lại, lúc buông chén trà xuống, lại có một chút run rẩy.
“Một buổi tối cách đây năm năm, cổng sau nơi này của ta bị gõ vang.
Nếu như những người đào mộ tìm được món hàng gì đó, thì sẽ lập tức đến chỗ này của ta, cho đến đối với việc bọn họ đến vào đêm khuya, ta cũng đã sớm quen thuộc.
Sau khi mở cửa, bọn họ liền nâng vào một cỗ quan tài nhỏ.
Ta vừa thấy kích cỡ này, liền biết là một quan tài trẻ sơ sinh.
Trong nghề này của chúng ta, nếu nói trộm quan tài, cũng không nhiều lắm, bởi vì quan tài cồng kềnh, rất khó lọt qua những đường hầm đào nhỏ hẹp.
Cho dù là kích thước quan tài trẻ sơ sinh này, cũng có rất ít người sẽ lấy, bởi vì bản thân nó cũng không đáng bao nhiêu tiền.
“Khi đó ta đã nghi ngờ, vừa nhìn thấy những người đào mồ đó, cả đám giống như hồn phách bay đi mất, chỉ có gã thủ lĩnh còn hơi bình tĩnh một chút, dù sao cũng đã trải qua không ít sóng to gió lớn, gã nói với ta, cái mộ bọn chúng đào lần này, có hơi cổ xưa, phải vài trăm năm, bình thường mà nói, thi thể trong quan tài hẳn là đã mục rữa chỉ còn xương cốt từ lâu.
Cho dù là mộ của đại gia tộc trong huyền môn, khi hạ táng cho thêm pháp khí vào, có thể giữ cho thi thể được mười năm hai mươi năm không bị thối rữa, cũng đã là chuyện quá hay rồi.
Nhưng khi bọn họ mở quan tài này ra, đứa bé sơ sinh nằm trong đó, thế nhưng nhìn không khác gì người còn sống, nói là mới hạ táng hôm qua cũng có người tin!
“Gã thủ lĩnh kia cũng đã lăn lộn trong nghề này nhiều năm, gã từng nghe những chuyện tương tự, nói là cạy nắp một quan tài mấy trăm năm tuổi ra, mà còn tưởng rằng nhìn thấy người còn sống, trong đó cũng không thấy pháp khí kỳ lạ gì, ngược lại cỗ quan tài này, người đứng cạnh nó, liền có một cảm giác gì đó không diễn tả được, cho nên có người suy đoán, là do sự kỳ lạ của cỗ quan tài này.
Từ đây mới truyền ra lời đồn vạn năm không thối rữa kia.
Ta nói với gã thủ lĩnh, các ngươi lần này gặp trúng vận hên lớn rồi, gặp được cỗ quan tài không thối rữa trong truyền thuyết này.
Ai ngờ sắc mặt gã đầu lĩnh kia không tốt lắm, nói, chuyện này không chỉ dừng ở đó”.
Nói tới đây, chủ tiệm lại uống một ngụm trà.
Bọn tiểu bối nghe mà không dám thở mạnh, không nghĩ tới sau lưng cỗ quan tài nhỏ bé kia lại có một câu chuyện phức tạp như vậy.
“Bọn họ lập tức quyết định, đem quan tài này mang về, nhưng lúc muốn lấy thi thể đứa bé sơ sinh ở bên trong ra, lại không ai có thể khiến nó nhúc nhích được! Những người đi đào dưới lòng đất là những người như thế nào chứ, suốt ngày lên núi xuống hang, làm sao mà ngay cả đứa bé sơ sinh cũng không ẵm lên nổi, kết quả mỗi người thay phiên thử một lần, thế nhưng đứa bé đó giống như nặng ngàn cân, không ai có thể nhấc lên nổi! Lập tức có người kinh hãi, cảm thấy chuyện này quỷ dị, nhưng gã thủ lĩnh kia vẫn khá bình tĩnh, kêu mọi người thử nâng toàn bộ quan tài lên, lúc nâng lên lại không có gì khác thường, vì thế mọi người mang cả quan tài và thi thể cùng nhau ra ngoài.
“Nghe đến đây, ta liền nói xui xẻo như vậy, mang cả thi thể đến cửa tiệm của ta, sau đó mở nắp quan tài ra, ai ngờ trong quan tài lại trống không! Ánh mắt gã thủ lĩnh phức tạp nhìn ta, nói bọn họ đã vứt bỏ đứa bé ở giữa đường.
Ta liền hỏi, tại sao vứt bỏ, không phải nói là nhấc lên không được sao? Gã thủ lĩnh nói, quan tài này, lúc bọn họ nâng lên được một nửa, thì bên trong vang lên tiếng khóc”.
Xoảng một tiếng, mọi người giật mình nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
Quay đầu lại thì thấy, chén trà của Lam Cảnh Nghi rơi xuống mặt đất, đang hốt ha hốt hoảng định nhặt lên.
Lam Tư Truy hơi mỉm cười, nói: “Cảnh Nghi, đừng nhặt, coi chừng đứt tay”.
Xoay người qua chủ tiệm nói: “Xin lỗi, lát nữa phiền ông chủ cho mượn dụng cụ để quét dọn một chút”.
Chủ tiệm bị Lam Cảnh Nghi làm cho hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, khoát khoát tay, gọi tạp dịch, nói: “Không sao không sao.
Lúc đó ta cũng có phản ứng gần giống như vậy”.
Uống ngụm trà dằn xuống cơn hoảng hốt, tiếp tục nói: “Lần này, hẳn là đi đêm mãi cũng có ngày gặp ma, tiếng khóc đó, chẳng lẽ là quỷ hồn của đứa bé quấy phá? Trong lòng ta thầm mong đừng quấn lên cửa hàng này của ta, sẽ phải tốn tiền mời người tới lập tràng làm phép trừ tà.
Kết quả gã thủ lĩnh nói, cũng không phải là quỷ hồn gì, bọn họ nơm nớp mở nắp quan tài ra, đứa bé kia thế mà sống lại khóc oa oa thật lớn!”
Lời này vừa thốt ra xong, cả gian phòng chấn động.
Lam Tư Truy hỏi: “Người chết sao có thể sống lại, có thể đứa bé này bị vứt bỏ vào trong quan tài, tình cờ được các ngươi phát hiện ra mà thôi?”
Chủ tiệm xua xua tay, nói: “Lúc ấy ta cũng hỏi như vậy, gã thủ lĩnh kia nói, điều này bọn họ không phải là không nghĩ tới, nhưng quan tài này trước khi bọn họ mở ra đúng thật là vẫn phong kín, chỗ niêm phong còn nguyên, hơn nữa trên quan tài không có lỗ thủng cung cấp không khí để thở, tuy nói bọn họ đúng là có phát hiện một đường hầm đào trộm khác ở trong mộ, rõ ràng ngôi mộ này đã từng có trộm tới viếng, nhưng lúc bọn họ đào trộm cũng không thấy có người gần đó ra vào, chỉ với thời gian đào hầm đi vào đó, cũng đủ ngộp thở chết vài người rồi, huống chi là một đứa bé sơ sinh như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, dân thường chúng ta không hiểu, các vị tiên sư tầm tiên vấn đạo nhiều năm, có biết trên đời có thuật pháp thần kỳ nào, có thể bảo vệ người ta ngủ trăm năm không chết không? Hay đứa bé này là thần tiên nào đó chuyển thế đầu thai?”.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lam Vong Cơ, y trầm ngâm một lát, nói: “Có phương pháp quy tức (thở kiểu rùa), nhưng tạm thời chết giả thôi, chứ kéo dài cả trăm năm, chưa từng nghe nói có người nào có thể làm được, huồng hồ là một đứa bé sơ sinh, cũng không phải là một đạo sĩ đắc đạo nào đó.
Về phần nói là thần tiên đầu thai chuyển thế, thì càng không thể kiểm chứng”.
Chủ tiệm nhìn y một hồi, gật gù, lại nói: “Nếu ngay cả tiên sư cũng nói như vậy, thì tất nhiên là không có”.
Lam Vong Cơ lại nói: “Ngươi mới vừa nói, đứa bé kia, bị bọn trộm mộ vứt bỏ, xin hỏi là vứt bỏ ở chỗ nào?”
Chủ tiệm nói: “Khi đi ngang qua khu Nghĩa địa trẻ con”.
Lam Tư Truy giữa mày nhíu lại, một lát sau, đưa mắt về phía Lam Vong Cơ để xác nhận, Lam Vong Cơ nhìn cậu một hồi, dùng ánh mắt để trả lời cậu.
Lam Cảnh Nghi sốt ruột nói: “Hàm Quang Quân, Tư Truy, hai người đang nghĩ đến cái gì?”
Lam Tư Truy cũng là vẻ mặt không thể tin tưởng, chậm rãi nói: “Ta suy đoán, đứa bé bị vứt bỏ kia, có phải là tình cờ, được Thẩm phu nhân đi ngang qua nhặt về nhà không”.
Sự việc không thể tưởng tượng nổi như thế, ngay cả làm rớt chén trà cũng không đủ để thể hiện sự kinh ngạc trong lòng Lam Cảnh Nghi, dưới tình thế cấp bách, cả người bật dậy, nước miếng phun tung toé nói: “Tư Truy, ngươi, ngươi nói đứa bé sống lại trong quan tài kia, chính là Thẩm tiểu thư?!”
Bên này, đến phiên chủ tiệm không hiểu chuyện gì: “Thẩm tiểu thư nào?”
Lam Tư Truy kể lại tình trạng Thẩm Mạc cho ông ta nghe, lại nói: “Đây là mục đích chúng ta đến nơi này để tìm kiếm hỏi thăm, xem có biện pháp gì có thể giải cứu Thẩm tiểu cứu khỏi căn bệnh quái lại hay không.
Việc này, cũng mong ngài đừng nói với người thứ ba, vấn đề riêng tư của Thẩm gia”.
Nghe xong câu chuyện này, chủ tiệm cũng khiếp sợ không thôi, không ngờ đứa bé kia cuối cùng trưởng thành, hơn nữa còn khác biệt với người thường như thế, bí mật đằng sau đứa bé này, sợ là càng ngày càng khó hiểu phức tạp.
Lam Vong Cơ tiếp tục hỏi: “Về ngôi mộ kia, có thể nhớ các chi tiết khác không? Mộ ở chỗ nào, có phát hiện bia mộ và các vật bồi táng khác (đồ vật chôn cùng người chết) hay không?”
Chủ tiệm nói: “Theo lời gã thủ lĩnh nói, quy mô của ngôi mộ này rất nhỏ, bên trong mộ không có gì ngoài cỗ quan tài, bọn họ phát hiện ra ngôi mộ này cũng là tình cờ, cũng không có bia mộ gì.
Vị trí ngôi mộ, ta cũng không rõ lắm, trừ phi tìm được người năm đó để hỏi, chỉ là hiện gờ bọn họ đường ai nấy đi.
Trái lại, trên cửa mộ có một huy văn, huy văn này, nếu nói ra, phỏng chừng là các vị tiên sư cũng biết”.
Lam Tư Truy nói: “Huy văn gì?”
Chủ tiệm nói: “Là hình hoa mẫu đơn Kim Tinh Tuyết Lãng”.
Lam Cảnh Nghi vỗ vào góc bàn nói: “Lan Lăng Kim thị? Chuyện này có liên quan gì với bọn họ?”
Chủ tiệm nói: “Các vị tiên sư có điều không biết, gần Nghĩa Thành này, là một vùng đất có phong thuỷ rất tốt, từ xưa đến nay có không ít thế gia đại tộc xây mộ phần ở chỗ này, hơn phân nữa là dòng phụ hoặc phân gia của mấy gia tộc gần Nghĩa Thành này.
Cũng có lăng mộ của chủ gia tộc, Kỳ Sơn Ôn thị chính là một nhánh trong đó, Kỳ Sơn cách nơi này cũng khá gần, lăng mộ của mấy đời tổ tiên bọn họ đều nằm tại đây, tất nhiên cũng có những ngôi mộ cổ xưa hơn, Trương gia – một thế gia chuyên trộm mộ từng có thế lực trải rộng khắp nơi, cũng có không ít phần mộ tổ tiên”.
Lam Tư Truy nói: “Kim thị? Chẳng lẽ thân thế của Thẩm tiểu thư, có quan hệ với Kim thị?”
Nếu có dính dáng đến Kim thị, mọi người có thể bàn tán, có thể soi mói kỹ hơn, tiếp theo là một trận thảo luận sôi nổi, nhưng nhắc đến chuyện xưa mấy trăm năm trước, lúc này cũng không dễ dàng truy xét.
Lúc cuối, mọi người hành lễ, đang chuẩn bị cáo từ, chủ tiệm làm như chợt nhớ đến điều gì đó, “Có một chuyện quan trọng, ta suýt nữa thì quên.
Thật ra, bên trong ngôi mộ đó…!còn có một cỗ quan tài”.
Mọi người nhìn lẫn nhau, chỉ cảm thấy sự việc càng lúc càng phình to không giới hạn.
Lam Tư Truy nói: “Còn có một cái?”
Lam Cảnh Nghi nói: “Chuyện này mà cũng có thể quên?”
Chủ tiệm nói: “Quan tài này, cũng là quan tài trẻ con, giống y chang cỗ quan tài đã mang đi kia.
Chỉ là cỗ quan tài này đã bị mở ra, bên trong trống rỗng.
Bởi vì trên mặt quan tài có bị hư hại, chất lượng không còn tốt, cho nên bọn họ chỉ lấy trộm cỗ quan tài kia.
Phỏng chừng có liên quan đến cái đường hầm đào trộm kia trong ngôi mộ, có lẽ là dấu tích của người tới trước”.
Cuối cùng Lam Tư Truy dặn dò chủ tiệm, nếu sau này có bất kỳ manh mối gì, nhất thiết phải gửi thư cho bọn họ.
Sau khi nói từ biệt, cúi đầu bước chân lên bậc thềm, không ngờ va đầu vào một người.
Ngẩng đầu lên thì thấy, là Lam Vong Cơ.
Đang định xin lỗi, thì phát hiện không thích hợp.
Lam Vong Cơ đứng nghiêm chỉnh một bên, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đứa bé gái mới hỏi chuyện hồi nãy.
Bé gái cũng nhìn chằm chằm y.
Hai người giống như đánh cược, ai cũng không nói một tiếng nào, tiếp tục giằng co với nhau.
Lam Cảnh Nghi nắm tay áo Lam Tư Truy, thì thào nói: “Hàm Quang Quân đây là làm sao vậy?” Lời còn chưa dứt, bé gái làm như rốt cuộc lấy hết can đảm, lên tiếng trước: “Đoá hoa này cũng không cho ngươi”.
Lam Cảnh Nghi không chút nghĩ ngợi liền nói: “Tiểu cô nương đừng nói lung tung, ai hiếm lạ bông hoa này của ngươi? Ngươi cũng không xem Hàm Quang Quân của chúng ta…” Bị Lam Tư Truy kéo trước túm sau một trận, lúc này mới liếc mắt qua Lam Vong Cơ một cái, lập tức “Ơ?” một tiếng, thật sự là mắt Lam Vong Cơ nhìn thẳng trân trân, vào đoá hoa người nào đó tặng trên đầu bé gái.
Bọn tiểu bối không rõ nguyên do, Hàm Quang Quân nhà bọn chúng bị đứa nhỏ ba tuổi ở Nghĩa địa trẻ con nhập vào người hay sao, mà lại muốn phân cao thấp với một tiểu cô nương? Một đám mắt to trừng mắt nhỏ, nghĩ thầm chẳng lẽ hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, sự việc quái dị đặc biệt nhiều.
Khẽ phất tay áo, Lam Vong Cơ chắp tay sau lưng rời đi, khí độ ung dung, dáng người lỗi lạc, làm như người vừa rồi đấu trí với đứa bé không phải là y.
Bọn tiểu bối vội vã đuổi theo, nhìn khắp xung quanh, co ro cúm rúm, Nghĩa Thành này cũng quá tà môn rồi, tốt hơn hết là chạy cho nhanh..