Bạn đang đọc Nè Lam Trạm Ta Thật Sự Là Người Tốt – Chương 37-2
Nguỵ Vô Tiện đứng dậy khỏi mặt đất, nương theo ánh sáng yếu ớt từ miệng vực ở bên trên, cúi người mò mẫm quanh mình một vòng, tìm thấy Trần Tình rồi, phủi phủi bụi đất.
Ngẩng đầu, Lam Vong Cơ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, muốn nói lại thôi.
Đang muốn nói gì đó, lại nghe tiếng lưỡi kiếm sắc bén cắt qua không khí lao tới, Nguỵ Vô Tiện quăng mấy tấm Minh hoả phù ra, trong ánh lửa, trận pháp hắc thiết kiếm quỷ mị như hình với bóng lại bao vây lấy bọn hắn.
Tiếng sáo huỷ diệt ai oán, run rẩy lòng người lại vang lên lần nữa, một lần vang lên chính là hai canh giờ.
Bọn hắn khổ sở chống đỡ, nhưng không ngừng thối lui, đến lúc không còn chỗ để lui nữa.
Phía sau truyền đến tiếng nước nhè nhẹ, nhẹ đến mức như hàng ngàn hàng vạn năm qua chưa từng có chút gợn sóng.
Nguỵ Vô Tiện thật cẩn thận đi dọc ven bờ hồ một lát, cho đến khi vạt áo thấm ướt một mảng, trước người hắn, thân hình Lam Vong Cơ nặng nề, đánh trả lần lượt những mũi kiếm tiến tới gần, rõ ràng đã bị thương trong lúc bị rơi xuống, đang kiệt sức ở bên cạnh.
Bỗng nhiên, chân Nguỵ Vô Tiện dẫm vào một khoảng không, cả người rơi thẳng vào trong nước, giống như là một cái vực sâu khác, muốn nuốt chửng hắn.
Hắn mơ mơ màng màng nghĩ, nơi này rốt cuộc có điểm tận cùng hay không? Hay là cứ xuống mãi tới tận âm tào địa ngục?
Một vài tia sáng rọi lên từ đáy hồ, hắn cạn kiệt đến tia sức lực cuối cùng, ra sức bơi xuống dưới.
Một thanh kiếm toàn thân lộ ra ánh sáng bạc cắm ở giữa hồ.
Âm hổ phù rớt theo hắn vào trong hồ nước, đang rơi trước mắt hắn về phía giữa hồ, thanh kiếm bạc giống như cảm nhận được sự tồn tại của nó, mặt đất rung động rất nhỏ, sáng tối đan xen như những đám mây trôi biến đổi kỳ ảo.
Cho đến khi rốt cuộc không nín thở nổi nữa, Nguỵ Vô Tiện vớt lấy Âm hổ phù, bơi lên mặt hồ.
Ở phía sau hắn, Lam Vong Cơ cũng bơi lại đây, bị sặc hai lần trong lúc trôi nổi giữa ánh nước mờ mịt, đứt quãng nói: “Thiết kiếm không đuổi theo…!chúng không dám tiếp cận cái hồ này…”
Những chuyện tiếp theo Nguỵ Vô Tiện đều không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ nhớ là hai người bọn hắn đi sang bờ hồ bên kia, Lam Vong Cơ đỡ hắn vào trong một cái động bí ẩn, hắn yếu ớt run rẩy từng đợt, cả người rét run, trước mắt một đám bóng ma nửa mờ nửa tỏ không rõ ràng.
Cho đến khi ánh lửa ấm áp sáng lên, mơ mơ màng cảm giác quần áo ướt đẫm trên người được cởi ra, một cổ linh lực dịu dàng chậm rãi rót vào cơ thể, không lâu sau, chìm vào giấc ngủ say.
***
Trong mộng, hắn chậm rãi đi tới, dường như trên đường về nhà.
Làn gió mát của hồ sen mang theo một loạt những tiếng nói thì thầm oanh oanh yến yến, Liên Hoa Ổ gần ngay trước mắt, hắn càng lúc càng tới gần hơn, hai chân lại giống như đổ chì bước càng lúc càng nặng.
Trong lòng hắn nghi hoặc, trong lúc ngu nga ngu ngơ nghiêng người quay đầu.
Bóng đen lắc lư đứng phía sau hắn, như yêu lại không phải yêu, như ma lại không phải ma, hình dáng như tà linh, lại giống như thần phật, đứng yên đầy trời, không nói không rằng, không lo không oán, chỉ im lặng nhìn hắn.
Cái gì….
Hắn vấp ngã hai bước, xoay người nhấc chân chạy ngay, cho đến khi cánh cửa có hình hoa sen chín cánh trước mắt đột ngột mở toang dưới chân hắn, hắn chạy qua hành lang ngập nước mờ mờ bóng hoa sen, rồi xuyên qua tấm bình phong khắc hoa có làn khói tím biến ảo ở giữa sảnh, vượt qua hầm rượu thơm nồng, bay tới phòng bếp thơm mùi canh sườn hầm củ sen, đi vào giáo trường trống trải mênh mông.
Còn chưa bước vào, một dòng nước cạn uốn lượn dưới chân hắn, nhưng không phải dòng thuỷ triều dâng lên trong hồ vào lúc bình minh và hoàng hôn, cũng không phải rượu hương sen bị đá đổ trong lúc cười đùa, mà như là dòng máu đặc quánh cô đọng thành màu đỏ sậm, hắn kêu lên một tiếng, vọt vào.
Cụt tay cụt chân, thi thể ngổn ngang, như những con rối gỗ đứt dây bị ném đi lung tung, hắn từng bước khuỵu gối ngã nhào xuống đất, từng gương mặt mơ hồ, hắn ra sức dụi mắt, nhưng bất kể làm thế nào cũng không nhìn rõ được.
Tất cả mọi thứ tan rã trước mắt.
Khoan đã…
Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ có quỷ thần ngập trời ở phía sau, cười như không cười, khóc như không khóc, rũ mắt im lặng nhìn, hắn phất tay áo muốn đẩy lùi bọn chúng, nhưng chỉ chạy vài bước, thì hai chân lơ lửng, ngã xuống vực sâu.
Loạn Tán Cương, bia mộ sừng sững, nghiêng ngả trong sương mù, oán khí khắp nơi, tiếng cười tiếng khóc thê lương vang lên bên tai, như băng nứt uống máu, lạnh lẽo âm u đến cực điểm.
Hắn hoảng sợ bỏ chạy, chạy vào động Phục Ma, trong bóng tối của vách đá dựng lên từng đạo trận pháp, giấy vàng chu sa, kết nối thành từng dãy lá cờ nhỏ như tàng địa kinh treo ngang.
Trần Tình chậm rãi nổi nhạc lên, nức nở rên rỉ, yêu ma quỷ quái, bò sát đất mà đến, chồng chất vây quanh phía trước phía sau người hắn.
Đừng tới đây….
Hắn té ra đất, hai chân đạp điên cuồng, không di chuyển về phía sau được.
Trộm được chút không gian để thở dốc, quỷ mị trước mắt lại không tấn công hắn, mà biến thành bóng người trần truồng quấn quýt, mây mưa giao hoan, lộ liễu triền miên.
Bóng người có nam có nữ, muôn vàn tư thế, đủ loại tình triều.
Đây là cái gì…
Ngay khi hắn xem đến mức cả người nóng bừng lên, thì một bóng người kéo hắn vào trong lòng ngực, dịu dàng hôn lên bờ môi của hắn, hắn chỉ giãy giụa một chút, rồi không giữ được nữa.
Đối phương cạy mở khớp hàm của hắn, quấn lấy cái lưỡi của hắn, tuỳ ý mút vào.
Ô…
Hít thở khó khăn.
Một bàn tay mò vào bên trong quần áo của hắn, tuỳ ý vuốt ve, lại nhẹ nhàng véo hai viên thịt nhỏ nổi lên trước ngực.
Kỳ quái, thế nhưng là có chút thoải mái…
Người nọ khinh bạc hắn một hồi, đợi đến khi cả người hắn mềm mại, không muốn phản kháng nữa, liền thuận thế đè hắn nằm ra đất.
Sao lại…
Hai ba động tác xé bỏ quần hắn, tách hai chân hắn ra, một cây dương v*t khổng lồ chọc vào chỗ giữa khe mông, hắn hít sâu một hơi, bị ép phải nuốt vào toàn bộ.
Chậm một chút….
Cự vật chậm rãi thọc vào rút ra ở trong cơ thể, chỉ một lát, cả người liền tê dại, thở hổn hển đến kiệt sức.
Không hề phòng bị mà bám lên thân người nọ, thừa nhận mỗi một đợt tấn công.
Đôi bàn tay rong chơi khắp người hắn, nắm được chỗ nào liền dùng sức xoa nắn một hồi, hận không thể đem da thịt hắn vò thành một cục, rải rác dấu đỏ trên làn da trắng như tuyết.
Nhẹ một chút…
Hắn thấy không rõ người nọ, chỉ thấy một khúc đuôi của dải lụa trắng rũ xuống từ bên tóc mai.
Hắn vô thức chụp lấy, nhịn không được kéo xuống, dải lụa nhẹ nhàng rơi trên ngực hắn.
Thân hình người nọ cứng lại, cúi đầu nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện run run rẩy rẩy ngước mắt.
Đợi đến khi hắn nhìn thấy rõ ràng, khuôn mặt đẹp đẽ thanh lãnh, trong đôi mắt nhạt màu cháy bỏng u ám.
Là ngươi…
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau đó, trong lòng hắn rung động, vươn tay sờ gương mặt của y.
Người nọ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng dụi vào trong tay hắn, cảm nhận độ ấm của lòng bàn tay hắn.
Lúc đôi mắt nhạt màu mở ra lần nữa, ngọn núi băng vạn năm trầm lắng giống như bừng cháy.
Cự vật trong cơ thể làm như bị kích thích, thoáng cái đâm sâu vào tận bên trong.
Ơ….
Chỗ sâu bên trong huyệt đạo đột nhiên bị căng ra, sưng trướng không thôi, khó chịu vô cùng.
Quá lớn, đừng cho vào toàn bộ…
Mưa rền gió dữ, mỗi một lần đều giống như tàn nhẫn mà đâm vào tới cuối cùng.
Hắn chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn, nước mắt trào ra.
Làm sao lại thế này, đừng mà…
Giãy giụa lăn xuống khỏi người của người nọ, người nọ đột nhiên không kịp phòng ngừa, để hắn chạy thoát một đoạn.
Phân thân rút ra khỏi cơ thể, huyệt đạo được nghỉ ngơi một lát, khép chặt lại, bạch trọc chảy ra ngoài chỗ kẽ mông, hắn cảm thấy thật xấu hổ, cúi đầu nhìn thấy, muốn dùng vạt áo lau sạch.
Còn chưa lau được mấy cái, thì một sức nặng không cho phép phản đối đè lên đầu vai, rồi hắn lại bị đẩy ngã ra đất, đôi tay bị cố định chặt trên đỉnh đầu.
Người nọ vòng ôm chặt eo hắn, lại một lần đâm phân thân của mình vào trong cơ thể hắn.
Vừa đâm vào, gấp không chờ nổi mà bắt đầu đưa đẩy, làm như cảm thấy cực kỳ bất mãn đối với việc rời ra một chút mới vừa rồi, muốn bổ sung lại toàn bộ.
Hắn đại kinh thất sắc, liều mạng giãy giụa.
Mặc cho hắn chạy được một chút xíu, đã bị kéo trở về, lấp đầy một lần nữa.
Làm như trừng phạt, mỗi một lần trốn đi chỉ đổi lấy sự xâm phạm càng hung hãn hơn, biểu thị công khai quyền sở hữu không thể nghi ngờ đối với con người hắn, đối với thân thể này của hắn.
Lúc đâm vào rút ra, động tác càng lúc càng dày đặc, động tác càng lúc càng thường xuyên, không có chút khoảng trống để thở.
Nguỵ Vô Tiện đau đớn vô cùng, cả người run rẩy, chỉ có thể phát ra một trận thút tha thút thít lên án.
Một lát sau, người nọ làm như còn chưa thoả mãn, lật hắn lại, một lần nữa đâm vào từ phía sau.
Cả người căng mỏi vô cùng, không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mặc người vui vẻ.
Ngay khi hắn choáng váng hoa mắt, trướng đau không chịu nổi, sắp nằm bẹp, thì một cổ dịch nóng bỏng bùng nổ trong cơ thể hắn.
Giữa mày hắn nhíu lại, tránh cũng không thể tránh, nhận tất cả vào, bụng dưới nóng rát một chặp, giống như muốn tan chảy.
Đợt tra tấn dài đằng đẵng rốt cuộc đã kết thúc, hắn hít một hơi lấy sức, bò về phía trước một chút, cảm thấy thứ trong cơ thể được rút ra, huyệt đạo thoải mái trở lại.
Nhịn không được ngã sụp xuống mặt đất.
Chất dịch trắng đục từ từ chảy ra giữa hai chân, hắn ngơ ngẩn nhìn một hồi, xấu hổ không chịu nổi, đang định lau, thì cánh tay giơ ra bị nắm chặt lấy.
Người nọ ôm trọn hắn vào trong lòng, lại muốn hôn hắn, hắn chán ghét né tránh, bị một cánh tay to khoẻ xoay trở về.
Ô….
Môi răng triền miên một hồi, hắn hung hăng cắn môi của đối phương, người nọ bị đau buông ra, nhìn hắn một cái, không biết là tức giận hay đau lòng, dùng sức siết chặt hắn vào lòng, dụi cọ một trận, từng ngụm từng ngụm cắn vào cổ hắn.
Cả người hắn run rẩy, mềm mại xin tha.
Người nọ lại không nghe theo không buông tha, không biết nặng nhẹ, để lại vô số dấu vết đỏ thắm trên người hắn.
Trong lúc dây dưa, phần dưới của hai ngươi lại va chạm một chút, hắn vô thức bật ra.
Ngay sau đó, thân thể trên người liền theo qua, nhẹ nhàng cọ sát vào bộ vị của hắn, xúc cảm trơn trượt, khó chia lìa.
Một cảm giác khô nóng khó tả trào lên cổ họng hắn.
Hắn khẩn trương nhìn thoáng qua đối phương, lông mi người nọ hơi run rẩy, hô hấp lập tức dồn dập.
Ngay sau đó, thứ kia lại trở nên cứng ngắc, phần đầu đầy tính uy hiếp chọc vào giữa hai chân hắn.
Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển hoảng hốt, giật mình tỉnh lại từ trong mộng..