Bạn đang đọc Nè Lam Trạm Ta Thật Sự Là Người Tốt – Chương 29
Dưới ánh nến mờ ảo, Lam Vong Cơ như là đắm chìm trong hồi ức nào đó, khó có thể rút ra.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, không biết Lam Trạm lại tưởng niệm đến ta, mà ta, hiện giờ đang ở bên cạnh ngươi.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn duỗi tay sờ vào thanh kiếm, mới vừa chạm vào chuôi kiếm, một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế làm cả người hắn chấn động đến mức toàn thân run rẩy, buông tay ra, hai chân mềm nhũn ngã về phía sau một bước, liền được Lam Vong Cơ đỡ lấy.
Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, một cảm giác sợ hãi quen thuộc lướt qua, chỉ là…!hắn lại chậm rãi hướng ánh mắt lên thanh kiếm sắt màu đen trên tường, chỉ là thanh kiếm này không phải là thanh kiếm trong động Huyền Vũ, oán khí truyền đến chuôi kiếm, cảm giác cũng không đáng sợ bằng thanh kiếm sắt trong động Huyền Vũ, thanh kiếm này, càng giống như là một bản sao bị hỏng của nó.
Lam Vong Cơ biết hắn tu tập quỷ đạo, từ phản ứng mới vừa rồi của hắn, đoán hắn nhất định là bị oán khí trong thanh kiếm đen làm cho kinh sợ, buông lỏng tay ra, hỏi: “Thế nào?”
Nguỵ Vô Tiện cũng không trả lời, hắn cần phải tự mình lấy nhiều tin tức hơn nữa từ trên thân kiếm.
Lại một lần nữa cầm chuôi kiếm, sau khi dần dần quen với tiếng kêu gào khiến cả người phát lạnh kia, giống như hắn khống chế Âm hổ phù vậy, loay hoay vất vả trong những tiếng thét hỗn loạn, ngắt quãng, dùng ý chí để tạm thời trấn áp cả một đám oán linh che trời lấp đất kéo tới, chặn bớt những quấy nhiễu linh tinh, cuối cùng, trong những quỷ ảnh tà mị đứng lắc lư, nhìn thấy một bóng người mặc hắc y.
Người này mắt sắc mày kiếm, thân hình vạm vỡ, thái độ tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn, ánh mắt chăm chú mà thâm thuý, nhìn thấy hình hồn của Nguỵ Vô Tiện tới gần, thấp giọng quát: “Ngươi là ai?”
Nguỵ Vô Tiện trong lòng kinh ngạc, suy nghĩ thật nhanh, cảm thấy không nên dây dưa trong oán khí của thanh kiếm quá lâu, ngưng thần vận lực rút mình ra khỏi thân kiếm, bóng đen ngập trời biến mất, Nguỵ Vô Tiện lảo đảo vài bước, thanh kiếm đen bị rút ra khỏi giá đỡ, lạnh lùng rơi xuống đất.
Nguỵ Vô Tiện ổn định thân hình, nhìn về phía Lam Vong Cơ, nhìn chăm chú nói: “Cư trú trong thanh kiếm, không phải là kiếm linh, mà là một vong linh”.
Lời còn chưa dứt, trên thân kiếm sắt màu đen toả ra làn khói mờ mịt, hoá thành một hình người mặc hắc y, ánh mắt gã nhìn thẳng uy hiếp Nguỵ Vô Tiện, chính xác mà nói, là nhìn khoả linh nang trên người Nguỵ Vô Tiện, “Rốt cuộc ngươi là ai?! Tại sao trên người có âm thiết kiếm?!”
Nguỵ Vô Tiện theo bản năng nhìn sang bên hông, “Âm thiết kiếm? Ý ngươi là Âm hổ phù?”
Ai ngờ ngay sau đó, một cánh tay xương khớp kiệt xuất, cơ bắp dữ tợn tấn công về phía hắn, tuy cánh tay này không phải là binh khí, nhưng lại cho người ta cảm giác như đã bị rèn giũa ngàn vạn lần, toàn bộ sức mạnh trực tiếp truyền đến lòng bàn tay và các ngón tay, nhìn thấy sắp sửa tiến tới trước người Nguỵ Vô Tiện.
Tị Trần mạnh mẽ rời vỏ, thân hình Lam Vong Cơ chắn giữa Nguỵ Vô Tiện và vong linh mặc hắc y, không đến vài chiêu, đã tấn công gã liên tục bại lui, thu sát đến góc tường.
Mắt thấy sắp chế phục được gã, bỗng nhiên, thanh kiếm đen nằm trên mặt đất dựng đứng thẳng lên, đảo ngược kiếm phong, thẳng hướng đâm tới sau lưng Lam Vong Cơ!
“Lam Trạm! Cẩn thận!” Nguỵ Vô Tiện mò loạn xạ trong ngực, vứt ra một lá bùa, lá bùa đó đánh rớt hồn kiếm đen bám trên thân kiếm, kiếm tuy không bị đánh rơi, nhưng chệch hướng, Lam Vong Cơ nghiêng người một cái vừa kịp né qua.
Tình thế vừa rồi đều xảy ra trong chớp mắt, bọn tiểu bối Lam thị phản ứng không nhanh bằng Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, vì khiếp sợ nên không tránh khỏi chậm chạp một chút, bây giờ đều hồi phục tinh thần lại, đua nhau rút kiếm ra, bất đắc dĩ không gian trong mật thất này chật chội, không cẩn thận một cái sẽ làm bị thương đến người phe mình, bọn chúng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dưới sự tấn công sắc bén của Lam Vong Cơ, vong linh mặc hắc y kiên trì không được bao lâu, thấy tình thế không ổn, bật người lên, hoá thành một làn khói đen chui vào trong thanh kiếm sắt, thân kiếm bay lên không trung, chạy ra ngoài theo lối đi vào mật thất.
Lam Vong Cơ không chậm một giây, rút kiếm đuổi theo, các tiểu bối khác và Nguỵ Vô Tiện cũng đuổi theo ở phía sau.
Truy đuổi đến sân đình, bóng kiếm hoàn toàn lẩn vào trong bóng đêm của núi rừng xa xa, biến mất không tăm hơi.
Nguỵ Vô Tiện từ trong toả linh nang lấy ra một cái Phong tà bàn, kim đồng hồ hơi rung rung chỉ về hướng bóng kiếm biến mất.
“Bên này!” Hắn cúi nhìn chằm chằm vào Phong tà bàn định đi, thì đụng vào Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ lùi về sau một bước, nhíu mày nói: “Vì sao không ngự kiếm?”
Nguỵ Vô Tiện nghĩ linh lực của thân thể này thấp kém như thế, cho dù có thể miễn cưỡng đứng ở trên linh kiếm, đoán chừng cũng sẽ chậm rề rề bị bỏ lại phía sau, dứt khoát mặt dày vô sỉ một phen: “Kỹ thuật ngự kiếm của ta trước mặt Hàm Quang Quân chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ, chắc chắn sẽ kéo chân sau của các ngươi, không bằng Hàm Quang Quân mang ta đi được không? Ta rất nhẹ! Hai chúng ta chen một chút đi”.
Bội kiếm của bọn tiểu bối bên cạnh đã bay lên trời, chỉ đợi Lam Vong Cơ ra lệnh một tiếng, thấy Nguỵ Vô Tiện ngoài miệng nói là kỹ thuật không bằng người khác, mà giọng điệu không có chút xẩu hổ, lộ ra hơi thở vui vẻ tuỳ tiện, không biết sĩ diện, ngược lại tương đương với mong chờ được chia sẻ một thanh kiếm với Hàm Quang Quân.
Lam Cảnh Nghi nhìn chịu không nổi: “Vậy ngươi cho chúng ta mượn Phong tà bàn dùng một chút, tự chúng ta đuổi theo”.
Nguỵ Vô Tiện vội vàng nói: “Nè, làm vậy sao được, các ngươi dùng Phong tà bàn của ta bị hỏng rồi làm sao đây, không được không được”.
Mọi người chửi thầm trong bụng, Phong tà bàn này còn có thể dùng như thế nào, không phải chỉ là nhìn kim đồng hồ sao, ai có thể làm hư được.
Tình huống khẩn cấp, Lam Vong Cơ cũng không thèm so đo với Nguỵ Vô Tiện, miễn cưỡng đồng ý, bước chân lên.
Mọi người lại thấy Nguỵ Vô Tiện vội vàng leo lên phía sau Lam Vong Cơ, cánh tay vòng ra phía trước, giữ chặt eo Lam Vong Cơ, trong lòng không khỏi mắng to đồ vô sỉ.
Thân hình Lam Vong Cơ cứng đờ, còn chưa kịp phát tác, đã nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện nâng một bàn tay từ bên dưới cánh tay mình, đem Phong tà bàn để ở vị trí mình cúi đầu có thể nhìn thấy, chỉ là nếu như vậy, thì cả người hắn giống như miếng cao da chó dính sát lên người Lam Vong Cơ.
Làm như còn chưa đủ mạo phạm, Nguỵ Vô Tiện còn nhón mũi chân, đặt cằm lên vai Lam Vong Cơ, ở bên tai y đúng lý hợp tình nói: “Không phải ta muốn ôm ngươi như vậy, Hàm Quang Quân, như thế này ngươi mới có thể thấy rõ kim đồng hồ của Phong tà bàn nha”.
Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa, giựt lấy Phong tà bàn của hắn, rồi hung hăng cạy bàn tay của hắn đang ôm eo mình ra, Nguỵ Vô Tiện làu bàu phản đối một hồi, Tị Trần bay lên trời, hắn lại vội vàng bám lấy bả vai Lam Vong Cơ, tốt xấu gì rốt cuộc cũng khởi hành.
Đoàn người ngự kiếm trong bóng đêm khoảng hai khắc, tới một núi đá lởm chởm, cây cổ thụ mọc đầy.
Giữa hai ngọn núi, bỗng nhiên có một cái khe sâu xuống, từ trên không trung nhìn xuống, đen ngòm, sâu không thấy đáy.
Kim đồng hồ của Phong tà bàn di chuyển không ổn định, rõ ràng là đã tới nơi.
***
Hạ xuống bên trong khe núi, lập tức không thấy bầu trời, ngẩng đầu nhìn lại, cành lá dây leo như móng vuốt quỷ mọc thành cụm, ánh trăng cũng không lọt vào được chút nào.
Nguỵ Vô Tiện đốt mấy tấm Minh hoả phù, treo lơ lửng trong không trung, theo đám người tiến vào.
Mới đi được một lúc, thì thấy hai bên vách núi rải rác sáng lên, tựa như trong nơi tăm tối có thứ gì đó cảm nhận được bọn họ đã đến, tàn ảnh những ngọn đèn khô cạn khắp ngọn núi thấp thoáng ẩn hiện.
Mọi người cẩn thận nhìn lên vách đá, hoá ra khoáng thạch khảm vào vách đá phản chiếu ánh lửa, lắc lư trong không khí lạnh lẽo, nửa mờ nửa tỏ.
Bỗng nhiên, truyền đến một tiếng kêu hoảng hốt, mọi người quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt Lam Tư Truy sợ hãi, chỉ vào một chỗ trên vách đá, Nguỵ Vô Tiện gạt mấy sợi dây leo ra, thì thấy trên vách đá tối tăm, đột nhiên có mấy dấu bàn tay, những dấu bàn tay này có lớn có nhỏ, hơi nhô lên hướng về không trung.
Mọi người trong lòng hoảng sợ, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, bên kia Lam Cảnh Nghi cũng truyền đến một kêu sợ hãi, hiển nhiên chỗ của cậu cũng phát hiện ra dấu bàn tay.
Nguỵ Vô Tiện lại duỗi tay ra giật mạnh đám cành lá cây ra, mọi người thấy động tác của hắn, cũng đua nhau dọn sạch cành lá chỗ của mình ra.
Ở nơi tầm mắt có thể nhìn thấy, khắp trên vách đá, giữa ánh sáng âm u của lớp khoáng thạch, chi chi chít chít, tất cả đều là dấu bàn tay, trong bóng đêm tăm tối không biết kéo dài đến tận đâu, khiến người ta sởn tóc gáy.
Lam Cảnh Nghi run run rẩy rẩy nói: “Cái này, cái này rốt cuộc là cái gì vậy?”
Lam Tư Truy ngần ngừ nói: “Giống như là, có vô số người bị nhốt trong khe núi này, nỗ lực vùng vẫy muốn ra khỏi đây vậy….”
Lời vừa nói ra, đám thiếu niên không tránh khỏi rùng mình một cái, đua nhau nắm chặt bội kiếm của mình, ánh mắt quay về phía Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ trầm giọng nói: “Tiếp tục đi”.
Đi không bao lâu, giữa ngọn núi phát hiện một cái khe rộng cỡ một người.
Nguỵ Vô Tiện việc đào mồ quật thi đã làm không ít, nhìn tình hình đất đá bùn đất xung quanh cái khe, khẳng định nói: “Cái khe này mới xuất hiện gần đây, hơn nữa…!không giống người làm”.
Lam Vong Cơ gật đầu nói: “Một tháng trước, vùng đất Nghĩa Dương này từng có một trận động đất, có thể là trận động đất đã làm sụp chỗ đất yếu này”.
Từng người đi vào trong khe hẹp đó, trước mắt xuất hiện một cái hang nho nhỏ, cuối hang thông với nhiều hang nhỏ hơn, địa thế dốc dần xuống dưới với độ dốc khó nhận ra.
Đi được một đoạn đường, thì nghe thấy tiếng động không rõ ràng truyền qua vách đá, tiếng động này có lớn có nhỏ, như là âm thanh thứ gì đó gõ đập vào nhau, trong sự hỗn loạn lại có thể mơ hồ nghe ra một loại tiết tấu riêng biệt.
Lại đi tiếp vài bước, không khí bỗng nhiên trở nên nóng hừng hực, tiếng gõ đập càng lúc càng rõ ràng, toàn bộ hang động gần như rung lên theo, từng chút từng chút chấn động đến nỗi màng nhĩ phát đau, chui qua một khe hở đột nhiên thu hẹp, trước mắt bỗng xuất hiện một cái động thật lớn, nhìn hết tầm mắt, chỉ thấy mấy chục cái lò rèn khổng lồ như cái mồm to của một con hung thú thời cổ xưa, trong đó là dòng sắt đun chảy nóng rực, lần lượt chảy vào khuôn đúc theo các đường rãnh xung quanh.
Bên cạnh lò rèn là một đống đe lớn nhỏ, hình dáng khác nhau, giống như những ngôi mộ bao quanh con thú cổ xưa khổng lồ, trong lúc này hàng trăm hình bóng lắc lư làm việc, những âm thanh gõ đập đó, bất ngờ chính là những âm thanh phát ra khi người thợ rèn đúc!
Toàn bộ hang động bao trùm trong bóng tối, chỉ có những dòng sắt chảy đỏ rực này phát ra ánh sáng mờ mờ, điều quỷ dị chính là, những hình bóng đó làm như hoàn toàn không bị bóng tối ảnh hưởng, giơ búa sắt lên, lại đập thật mạnh xuống, mỗi cú gõ đều trúng mục tiêu.
Nguỵ Vô Tiện từ xa quan sát thấy, mỗi một động tác của những bóng người này đều toả ra sức mạnh khiến người ta sợ hãi, bên dưới sức mạnh không thiếu lực đạo và vị trí đã định, quan sát toàn bộ trình tự làm việc từ đun nóng chảy, rèn, tôi rồi lại đun nóng chảy của bọn họ, nhịp nhàng rõ ràng, lên xuống hợp lý, nhưng đi lại chậm chạp, bước đi nặng nề, thân hình vẫn là cứng đờ so với người bình thường, nghiêng tai lắng nghe, tựa như còn có thể nghe tiếng khớp xương kêu răng rắc, hắn quả quyết nói: “Những người này không phải là người sống”.
Nhớ tới câu chuyện kia của lão trượng, Nguỵ Vô Tiện kể tóm tắt câu chuyện xưa mà hắn đã nghe cho mọi người.
Sau khi nghe xong im lặng, Lam Cảnh Nghi nơm nớp lo sợ hỏi: “Chẳng lẽ…! chúng ta đã thật sự đi đến xưởng đúc kiếm âm phủ trong truyền thuyết kia?”
Nguỵ Vô Tiện không tỏ ý kiến, “Trước hết cứ quan sát đã”.
Mọi người thật cẩn thận vòng qua đống lò rèn và tẩu thi, lúc đi ngang qua tẩu thi, Nguỵ Vô Tiện lại không chỉ không né tránh, còn đặc biệt vòng một vòng xem xét kỹ hơn.
Hành thi này nhận thấy có người sống tới gần, lập tức ngừng động tác trên tay, bộ mặt dữ tợn nhìn hắn một cách căm tức.
Nguỵ Vô Tiện lại hồn nhiên chẳng nhận ra, đi dạo trong sân, chắp tay sau lưng đi xuyên qua, ngừng bên cạnh vài người trong đó, ngẩng lên cúi xuống, nghiêng đầu đánh giá một lúc lâu, thỉnh thoảng còn nhấc vạt áo của bọn họ, bình phẩm từ đầu đến chân xem xét kỹ lưỡng một phen.
Làm như chưa đủ quá đáng, lại còn dùng hai ngón tay, không hề kiêng dè mà xoa và nhéo mấy cái lên cánh tay của tẩu thi, vừa bóp còn vừa không ngừng gật đầu.
Đối mặt với những hành động khác người như thế, vậy mà những tẩu thi đó không con nào tấn công hắn, tuy rằng biểu tình không vui, nhưng để mặc hắn xoa tròn nắn dẹp, không hề có ý muốn phản kháng.
Lam Cảnh Nghi cả kinh nói: “Mạc công tử này, ngay cả tẩu thi cũng không buông tha!”.
Cụm từ “không buông tha” này hiển nhiên là chỉ hành vi cợt nhả bừa bãi quen thuộc của Nguỵ Vô Tiện, không chỉ làm đối với Hàm Quang Quân mà bọn chúng kính trọng như thần thánh, mà ngay cả với những tẩu thi lai lịch không rõ ràng, không biết mức độ hung hiểm như thế nào này cũng làm những hành động càn rỡ giống vậy, mà dưới sự khiêu khích bằng mọi cách của Nguỵ Vô Tiện, bất kể là Hàm Quang Quân nghiêm túc không thể mạo phạm của nhà bọn chúng, hay đám tẩu thi thần bí kia, đều dường như không làm gì được, để mặc cho hắn làm bậy, Nguỵ Vô Tiện này rốt cuộc là có bản lĩnh thông thiên gì?
Giọng nói của Lam Cảnh Nghi hơi lớn, gần như tất cả mọi người đều nghe thấy, Lam Tư Truy dùng khuỷu tay huých cậu ta, Lam Cảnh Nghi khó hiểu nhìn vẻ mặt của Tư Truy, phát hiện ánh mắt đầy ám chỉ của Tư Truy hướng về phía Lam Vong Cơ đang lạnh lùng đứng trang nghiêm bên cạnh, mới phát giác mình nói lỡ lời.
Lời nói mới vừa rồi, chẳng lẽ không phải là so sánh Hàm Quang Quân với tẩu thi hay sao?
Mọi người bắt đầu liên tưởng từ câu nói của Lam Cảnh Nghi.
Bị mọi người để ý nhưng Lam Vong Cơ vẫn điềm tĩnh như thường, nhìn về hướng Nguỵ Vô Tiện, làm như suy nghĩ gì đó.
Sau khi tuần tra xong, Nguỵ Vô Tiện lại rảo bước trở về.
Lam Vong Cơ hỏi: “Thế nào?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Những tẩu thi này đa số đều là những thi thể lâu đời cũ kỷ, đoán chừng bị nhốt ở đây không dưới 100 năm, chỉ có ba con là thi thể mới”.
Bây giờ bọn tiểu bối Lam thị mới biết Nguỵ Vô Tiện không phải là bệnh cũ phát tác quậy phá, mà là xem xét tình trạng tẩu thi, không khỏi xấu hổ, ngược lại còn lặng lẽ thấy uỷ khuất, người này bình thường cứ dáng vẻ cà lơ phất phơ, ai biết hắn khi nào đứng đắn, rồi khi nào là cố tình chọc ghẹo?
Trong đám tiểu bối này, có Lam Tư Truy là tâm tư tinh tế nhất, suy nghĩ của cậu quay nhanh, buột miệng thốt ra: “Ý của Mạc công tử là, ba tẩu thi mới này chính là thi thể của ba người bị hại chết bất đắc kỳ tử rồi bị mất tích thần bí gần đây?”
Nguỵ Vô Tiện gật đầu nói: “Không sai.
Ta quan sát sơ qua áo liệm trên người bọn họ, chất lượng áo liệm trên ba người khác nhau, đúng lúc ứng với bối cảnh gia thế của ba người bị hại của chúng ta, hơn nữa da thịt trên người cứng nhưng chưa thối rữa, hẳn là chết chưa quá một tháng”.
Lam Cảnh Nghi hỏi: “Vậy, ba người bị hại này tại sao bị nhốt chỗ sâu trong lòng đất này? Và sức mạnh nào ép bọn họ đến phát cuồng, sau đó đưa bọn họ tới nơi này, rồi tại sao lại ở đây làm nghề rèn kiếm?”
Nguỵ Vô Tiện ôm cánh tay nói: “Nên hỏi là, rốt cuộc là tên chủ nào lòng dạ độc ác thiếu đạo đức, ngay cả tiền công cũng không trả nổi, thế nên phải giết người đoạt thi thể để hắn sử dụng mãi mãi”.
Một kẻ chủ mưu đằng sau vụ án giết người đoạt thi thể thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm, có mục đích bí ẩn khó lường, thế mà bị hắn nói thành một tên chủ thiếu đạo đức vì tiếc mấy đồng tiền công, vị thế lập tức rớt xuống mấy bậc, trong lòng mọi người cạn lời.
Tiếp tục thận trọng đi tiếp trong hầm mỏ tăm tối u ám, bỗng nhiên, truyền đến một tiếng kêu hoảng hốt.
“Sao vậy?!”
Mọi người cảnh giác, đồng loạt rút kiếm ra.
“Không, không có việc gì! Chỉ là rơi vào hố”.
“Hố gì??”
“Mọi người cẩn thận! Ở đây chỗ nào cũng đều là hố!!”
Nguỵ Vô Tiện lại roẹt roẹt quăng ra mấy tấm Minh hoả phù, vận lực đến mảng tối tăm mênh mông trống rỗng trước mặt mọi người.
Trên mặt đất xuất hiện vô số những hố kích cỡ bằng một người, thành hàng thành lối, hiển nhiên là dùng để mai táng người chết, số lượng nhiều, đến mức khiến da đầu tê dại..