Nè Lam Trạm Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 23


Bạn đang đọc Nè Lam Trạm Ta Thật Sự Là Người Tốt – Chương 23


Lúc Lam Vong Cơ tỉnh lại, cảm thấy có thứ gì đó đè nặng trên người mình, nhiệt độ cơ thể cách lớp quần áo truyền đến, cực kỳ ấm áp.
Cúi đầu, một người đang gối lên ngực y ngủ ngon lành, nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở.

Thấy không rõ mặt hắn, chỉ thấy mái tóc đen nhánh xoã ra như thác nước, một sợi dây cột tóc màu đỏ tươi cột bên trên.
Trái tim Lam Vong Cơ đột nhiên thắt lại, “Nguỵ Anh?”
Trong một khoảnh khắc đó, y sợ hãi đến mức không dám có động tác nào.
Từ từ nhổm người lên, sau khi thấy rõ gương mặt kia, mộng đẹp tan vỡ, thất vọng, phẫn nộ, thậm chí có vài phần áy náy vì sự ảo tưởng vô cớ của mình, chán ghét đẩy người nọ ra.
Từ trên cao nhìn xuống Nguỵ Vô Tiện vẫn lẩm bẩm trong lúc ngủ mơ, vô tội như thế, một chút cũng không giống như là sẽ tự tay giết tay người trong lòng của y, không có bề ngoài cực kỳ hung ác, cũng không có tính tình ham hố lợi danh, thậm chí khi bị y đuổi giết nhiều lần, qua loa đối phó, thành thạo tránh né, căn bản không đánh trả, không hề có một tia ý định nào làm hại y, nhưng mà…!mỗi khi chọc ghẹo y, làm một vài hành động quá mức thân mật, ngả ngớn, trong khoé mắt đuôi mày, lúc nhấc tay nhấc chân, bóng dáng Nguỵ Anh, như ẩn như hiện trên người hắn.

Thế cho nên mới vừa rồi, chính mình còn nhận lầm hắn.
Chẳng lẽ, do quá mức nhớ nhung Nguỵ Anh, vì vậy muốn tìm kiếm gửi gắm lên thân hình của một kẻ có thần sắc giống hắn vài phần hay sao? Cho dù người này là kẻ thù giết chết Nguỵ Anh hay sao? Chẳng lẽ, mình đã hết thuốc chữa đến mức này rồi sao?
Tâm loạn như ma, Tị Trần tự động ra khỏi vỏ, lòng bàn tay khép lại, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện vẫn hồn nhiên không biết gì, vẫn lẩm bẩm trong lúc ngủ mơ.
Một giọng nói văng vẳng trên không trung truyền đến, “Ngươi sẽ hối hận vì điều này”.
Lam Vong Cơ cả kinh, nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu khô bay lơ lửng âm u giữa không trung, ngạc nhiên nói, “Ngươi là hôm ấy…”
Đầu lâu khô nhe hai hàm răng ố vàng, “Không sai, hôm ấy tiếp được kiếm của ngươi chính là lão phu”.
Lam Vong Cơ lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi là ai?”
Đầu lâu khô cười hắc hắc nói: “Người bình thường sẽ hỏi ta là cái gì”.
Lam Vong Cơ nói: “Tất nhiên lúc sống là người, sau khi chết là quỷ”.
Hốc mắt đen thui sâu hoắm chăm chú nhìn y một lúc lâu sau, “Thu kiếm đi, ta nói ngươi sẽ hối hận”.
Sắc mặt Lam Vong Cơ không ổn định, chậm rãi nói, “Ngươi làm sao biết ta có hối hận hay không”.
Đầu lâu khô cũng chậm rãi nói: “Gần ngay trước mắt, xa ở bên cạnh”
Lam Vong Cơ hơi hơi khựng lại, “Ý gì”.
Đầu lâu khô cũng khựng lại, “Ngươi chẳng lẽ không có cảm giác sao?”
Lam Vong Cơ hờ hững nói, “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì”.
Đầu lâu khô nói: “Đương nhiên là người mà ngươi nhớ thương ngày đêm”.
Thân hình Lam Vong Cơ rung lên, buột miệng thốt ra: “…..!Ngươi biết…!hắn ở đâu?”

Đầu lâu lại trầm mặc không nói.
“Lam Trạm….”
Lam Vong Cơ đột nhiên cúi đầu, lúc này mới phát hiện cái người gối đầu lên người mình ngủ cả đêm, quần áo trên người đã bị chém rách tơi tả, miếng vải trên tay áo còn bị xé đi, lộ ra mấy dấu răng dữ tợn bên dưới, giống như những hoa mai đỏ rải rác trên da thịt trắng nõn.
Gương mặt Lam Vong Cơ lộ ra vẻ kinh ngạc, Tị Trần trong tay hơi run rẩy.
Tên của mình một lần nữa lại được giọng mũi nũng nịu lúc ngủ mê bắt lấy, hai mắt Nguỵ Vô Tiện nhắm nghiền, miệng hơi chu lên, làm như có bất mãn, lại giống như trong mơ bị uỷ khuất gì đó.

Trên ngực hắn một con thỏ đang nằm dài, đúng là con thỏ hôm qua được băng bó cẩn thận.

Dường như bị đôi tai từ từ dựng thẳng của nó khẽ cọ trúng, Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng ôm nó vào trong lòng, thỏ con cũng không chê chật, đôi môi chẻ vẫn thong thả ung dung nhai thứ gì đó, một bộ dạng không đau không ngứa, không mặn không nhạt.
Nguỵ Vô Tiện nằm trên một bãi cỏ, vây xung quanh là hơn mười con vật nhỏ lông xù trắng mũm mĩm, hoặc nhảy nhót, hoặc nằm yên.

Một cửa hang nhỏ trên sườn núi, một quả cầu tuyết lớn cỡ bàn tay ló đầu ra khỏi hang thăm dò.

Một con thỏ nhiệt tình hiếu động vượt qua con thỏ trên người Nguỵ Vô Tiện lăn lộn khắp nơi trên lớp vải đen, thỉnh thoảng tiến đến vành tai mềm mại kia gặm gặm mấy cái, chọc cho Nguỵ Vô Tiện liên tục lắc lắc đầu, lại bám vào cánh tay hắn, muốn đến hợp mặt với đồng bọn đang cuộn tròn trong lòng hắn.
Mũi kiếm chỉ vào Nguỵ Vô Tiện không mảy may di chuyển, ánh mắt Lam Vong Cơ hơi co lại, trên mặt không đọc ra được biểu tình gì.
Ở nơi xa truyền đến tiếng gọi, một đám thiếu niên mặc bạch y chạy tới về phía bên này.
Sau khi nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, cả đám không dám lên tiếng, tay để lên chuôi kiếm, tầm mắt không ngừng dao động giữa hai người và một cái đầu lâu khô.
Không khí nhất thời căng thẳng.
Đầu lâu thản nhiên nói: “Kiếm này của ngươi ta có thể tiếp một lần, đương nhiên có thể tiếp lần hai”.
Lam Vong Cơ quay đầu nhìn về phía lão, lãnh đạm nói, “Vậy sao”.
Cây rừng thưa thớt, không nghe tiếng chim hót, đột nhiên yên tĩnh như thế.
Bỗng nhiên, một tiếng động vô cùng cổ quái xuyên tới, ùng ục ùng ục, mọi người tìm kiếm nơi phát ra tiếng động này một lúc lâu, cuối cùng nhìn đến người nằm trên mặt đất kia.
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ bụng, “Đói…”
Nói câu này, người mới bắt đầu tỉnh giấc, lông mi vừa nhấc lên, liền liếc thấy một tia ánh sáng lạnh lẽo loé lên ở hàm dưới, “Hàm Quang Quân, sớm nhỉ….!Hắc hắc, trên đầu ngươi có cọng cỏ”.
Bọn tiểu bối Lam thị lại đồng loạt hướng tầm mắt về phía Lam Vong Cơ,
Nhìn thấy một thân áo khoác trắng như tuyết của y phủ đầy những vụn cỏ như lông tơ, bên trên đôi mày kiếm, mạt ngạch bị gặm mấy dấu răng, hình dạng dấu răng, đương nhiên ăn khớp với răng của mấy quả cầu tuyết nho nhỏ đang lăn lộn trên mặt đất kia.
Lam Vong Cơ rũ mắt, nhìn thấy chính mình một thân xộc xệch, một cơn giận không tên cọ qua cổ họng, khoé mắt lại nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện lợi dụng lúc y phân tâm, vòng qua dưới mũi kiếm hung hiểm, nhảy bật lên.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không trốn, chỉ cười hì hì, lúc cười rộ lên hai mắt nheo thành hai kẽ hở sáng ngời, mấy nếp nhăn nhỏ ở đuôi mắt, bên dưới mắt là hai bọng mắt nhẹ nhàng đáng yêu, dáng vẻ lanh lợi tinh quái đầy sức sống giống như cũng hoá thân thành một chú thỏ con, sắp nhào tới ngực Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nỗ lực đè xuống xúc động muốn đưa tay ra đón lấy, cưỡng ép chính mình nhìn rõ gương mặt trước mắt này, cưỡng ép chính mình đâm thủng ảo ảnh trong lòng kia.
Hắn không phải là Nguỵ Anh, hắn vĩnh viễn, cũng không thể là Nguỵ Anh.
Sự ấm áp biến mất, trở lại là một vũng nước lặng không gì có thể làm gợn lên một cơn sóng nào, hàn khí bao phủ phía trên vũng nước lặng, nhanh chóng ngưng tụ thành một lớp băng mỏng, khi ngưng tụ là lúc, kiếm quang loé lên, chỉ thẳng vào trái tim Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện giơ tay thành tư thế đầu hàng, mồm miệng còn nhanh hơn tay: “Hàm Quang Quân, ngươi sao lại thế, tối hôm qua chúng ta còn ôm nhau một cục ở đây, ngươi nằm mơ kêu tên của ta…”
Lam Vong Cơ nghiến răng nói: “Nói hươu nói vượn”.
Trên mặt Nguỵ Vô Tiện bày ra ba phần ngoan ngoãn, nhẹ giọng nói: “Được rồi, coi như ta nói hươu nói vượn, nhưng Hàm Quang Quân ngươi tối hôm qua đúng là nằm mơ gọi tên một người, ngươi không tò mò là ai sao?”
Đêm qua, hắn đúng thật là nghe được, không chỉ nghe thấy rõ ràng, cả người còn bị ôm chặt.

Bây giờ ở đây, vấn đề hắn muốn hỏi nhất nhưng lại không hỏi ra được là, Lam Trạm, nếu ngươi để ý ta như thế, tại sao chưa từng biểu hiện ra ngoài? Lúc trước ngươi luôn tỏ vẻ chẳng vừa mắt ta một chút nào, so với ngươi hiện tại thế này, rốt cuộc cái nào là thật?
Thần sắc Lam Vong Cơ hơi loạn.

Người mà y gọi tên trong giấc mơ, còn có thể có người thứ hai sao?
“Chuyện này có liên quan gì tới ngươi?!” bị rình mò việc riêng tư như thế, Lam Vong Cơ nổi lên cơn tức giận, Tị Trần trong tay thu lại, muốn đưa tay ra túm lấy cổ áo Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện chẳng những không tránh, còn bước lên, “Được được ta không nhiều chuyện, ngươi đừng tức giận nữa…!Ngươi xem ngươi kìa, ngủ một đêm nơi rừng núi hoang dã, trên đầu như cái tổ chim vậy…!Lại đây, ta giúp ngươi…” Một cánh tay giơ lên hướng về phía Lam Vong Cơ.
Ánh mắt Lam Vong Cơ nghiêm lại, một kiếm đâm tới.
Lưỡi kiếm hoàn toàn đâm vào trong ngực một đoạn, nụ cười của Nguỵ Vô Tiện ngưng lại giữa chừng, ngón tay thon dài sắp chạm vào thái dương Lam Vong Cơ cứng đờ lại, như là muốn hoàn thành động tác của một giây trước, nhẹ nhàng phủi một cái, hơi thở cuối cùng nghẹn ở lồng ngực vỡ thành cơn đau đứt quãng trúc trắc: “…!Trên đầu…!ngươi, có cọng…!cỏ, vụn….”
Một sự trống rỗng xẹt qua gương mặt Lam Vong Cơ, ánh mắt không thể tin nổi nhưng dường như có thiên ngôn vạn ngữ kia của Nguỵ Vô Tiện như bàn ủi thiêu đốt trên ngực y.
Ngay sau đó, thân hình lảo đảo ngã về phía sau, mũi kiếm Tị Trần rút ra khỏi lồng ngực ấm áp, dòng máu nóng bọc trong cơn gió lạnh giá, biến thành một màu sắc cực kỳ diễm lệ.
***
Nguỵ Vô Tiện nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy vào sâu trong rừng núi, đầu lâu lặng lẽ bay phía sau hắn.
Chạy được một đoạn đường dài, một mảng xanh lá cây rậm rạp đến đen thui ập tới trước mắt, hắn thở hổn hển, vịn vào một gốc cây tùng cổ thụ, rồi chậm rãi cuộn tròn lại, lăn ra đất.
Cái đầu lâu khô nghẹn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nữa nói: “Ta nói đứa nhỏ nhà ngươi, tâm nhãn có phải bị chó gặm rồi hay không, ngu ngốc muốn ở lại bên cạnh y.

Oan gia kia của ngươi hiện giờ là trái tim bị thiên đao vạn quả, nhát kiếm kia, cũng là ngâm trong tâm địa độc ác, đâm lên người của ngươi, vậy thì tránh được không?”
Nguỵ Vô Tiện che ngực lại, trong mắt hình như có chút ánh sáng: “Y đâm ta là bởi vì y quan tâm đến ta”.
Đầu lâu khô: “…..”

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay nhiễm đỏ, nói nhỏ: “Y càng quan tâm đến ta, thì càng hận chủ nhân của thân thể này”.
Đầu lâu khô: “…..!Haizz”
Đầu lâu khô: “….!Ngươi thật là khờ”.
Đầu lâu khô lại nói: “Vậy ngươi định làm sao đây? Trên người ngươi có bao nhiêu chỗ để cho y đâm?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta…!không biết”.
Đầu lâu khô nói: “Hay là ngươi cứ quản tốt cái miệng kia của ngươi, quản đôi tay này của ngươi, đừng luôn trêu chọc y.

Hay là…!ngươi cứ trốn đi thật xa, chân trời góc biển, rốt cuộc đừng để cho y tìm thấy”.
Nguỵ Vô Tiện mờ mịt: “Ta…”
Lời nói còn chưa dứt, một trận đầu váng mắt hoa, bàn tay bất giác siết chặt, ngực bỗng nhiên run rẩy giống như rìu đục búa đâm, khiến hắn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Nói gì thì nói, người trần mắt thịt, một kiếm đâm xuống rốt cuộc vẫn là đau.

Hơn nữa thân thể này của Mạc Huyền Vũ không thể so với thân thể ban đầu của hắn, tuy nói không đến mức mong manh yếu đuối, nhưng chưa từng gặp qua sóng to gió lớn, kiêu căng không nổi, máu chảy đến giờ vậy mà vẫn chưa ngăn được.
Thấy thế, đầu lâu khô phun từ trong miệng ra một chiếc bình nhỏ, “Mau rịt thuốc”.
Mới vừa rải một ít thuốc bột lên miệng vết thương, đã nghe thấy trong rừng truyền đến âm thanh cành lá bị giẫm đạp.
“Đuổi tới rồi?”
Trái tim Nguỵ Vô Tiện lạnh xuống, cố gắng chống đỡ cơ thể đứng lên, đi một bước ngã một bước tiến vào con đường núi gập ghềnh ở phía sau.
Mạnh mẽ chống đỡ một hơi, vừa đi vừa dừng tới giữa một mảng dốc đá xanh cao chót vót.
Khoảng một canh giờ sau, một toà nhà lớn hoang tàn vắng vẻ, đổ nát suy tàn xuất hiện trước mắt.
Nguỵ Vô Tiện mới vừa đi vài bước, thì nghe thấy trong bụi cỏ vang lên tiếng trẻ con vui cười ầm ĩ.
Nghiêng người về phía trước, một đám trẻ nhỏ vây quanh một đứa bé trai, tay ném gạch đá và cành cây khô ra, “Xem kìa! Tên ăn mày nhỏ!”
Đứa bé trai ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, im lặng chịu đựng lũ trẻ kia khinh nhục.

Chỉ một lát, từ cổng lớn bước ra một cậu nhóc lớn tuổi hơn, tướng mạo đoan chính, thấy vậy lên án mạnh mẽ một tiếng.

Lũ trẻ kia thấy cậu nhóc, lập tức thu bớt vẻ mặt lại, trốn trốn, chạy chạy, nháy mắt chẳng còn bóng dáng.
Cậu nhóc lớn đi đến bên người đứa bé trai nhỏ, “Ngươi…!có ổn không?”
Đứa bé trai nhỏ vẫn không nhúc nhích, làm như không nghe thấy.
Cậu nhóc lớn do dự một hồi, khẽ thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Bỗng nhiên, đứa bé nhỏ từ mặt đất nhảy lên, đánh cậu nhóc lớn một chưởng ngã ra đất, ngay sau đó, hai đứa thế mà quấn lấy đánh nhau.
“Tử Kinh ngươi điên rồi?!!”
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: “Đứa bé nhỏ này sao lại thế, người khác cứu nó, không những không cảm kích còn ngang ngược hành hung”.

Đứa bé nhỏ không rên một tiếng, âm thầm ra sức vừa đấm vừa đá.

Cậu nhóc lớn tức giận, đưa chân gạt cho nó ngã, hai người lại giằng co một hồi, nửa đuổi nửa trốn biến mất vào trong màn sương mù.
Dư âm biến ảo khôn lường, như thể không thuộc về trần thế.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện thấy kỳ lạ, từ trong bụi cây bước ra ngoài, đi chưa được mấy bước, lại thấy hai hình bóng quen thuộc.
Nhìn vào dung mạo dáng người, vẫn là hai đứa bé trai vừa rồi, chỉ là đã lớn hơn vài tuổi.
Hai người mỗi người tay cầm một thanh kiếm, linh quang lưu chuyển, tiếng kim loại đánh nhau.

Nguỵ Vô Tiện lập tức nhận ra, thân hình bộ pháp của hai người hiển nhiên đều không phải là người tập kiếm, nhưng linh kiếm lại là thượng phẩm không tầm thường.
Đứa nhỏ từng bước ép tới, “Kiếm của ta tốt hơn ngươi!”
Đứa lớn vất vả lùi bước, trong ánh mắt hiện lên vẻ nôn nóng, nhưng rồi không cách gì bỏ cuộc, bị ép cho nóng nảy, khẽ quát một tiếng: “Vì sao ngươi cứ khăng khăng phải thắng ta mới được vậy?! Ta căn bản không có ý định tranh đấu với ngươi, vì sao ngươi cứ tiếp tục bức ép? Rốt cuộc là ngươi muốn khoe uy phong gì?!”
Đứa nhỏ hơi sững người, nhìn đứa lớn giận dữ thu kiếm bỏ đi.
Cho đến khi bóng dáng đứa lớn biến mất, bỗng nhiên gục xuống đất, làm như nổi khùng đấm xuống lớp đất dưới chân, rồi mang theo vài phần khóc oà lên, “Bởi vì…”
“Bởi vì ta cái gì cũng không có!”
“Đều không có!…”
“Cái gì so với ngươi cũng không vượt qua!…”
Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên, nhịn không được định tiến lên an ủi, hắn mới vừa nhớm bước, thì ảo ảnh này cũng hoà vào sắc hoàng hôn sâu thẳm.
Đứng yên lặng một hồi, đi về phía toà nhà.
Mái ngói xanh trơ trọi, tường màu xám loang lổ, chữ khắc bên trên cánh cổng không nhìn rõ được nữa.
Đẩy cửa đi vào, bản lề kẽo kẹt rung lên, không chịu nổi sức nặng.
Trong sân lá rụng như đã được quét, mái hiên hư hỏng, nhưng vẫn có thể thấy được rất nhiều năm trước, đã từng là một môn đình to lớn, phách vận âm trầm, đơn giản không xa hoa.
Đi đến bên ngoài sân, một loạt lò rèn sắt liên tiếp trùng hợp, giống như một con quái thú cổ xưa đen thùi nằm sấp ở giữa, các dòng dung nham chảy ra như móng vuốt hung tợn, ở phía cuối từ mặt đất đột ngột mọc lên mấy chục cái đe lớn, có thể tưởng tượng ra, cảnh tượng phong thái rèn đập, khí thế ngất trời của năm đó.
Nguỵ Vô Tiện đi ngang qua giá gác binh khí bằng sắt vẫn đứng sừng sững đến ngày nay, vuốt ve một thanh kiếm khổng lồ bằng sắt đen treo ở giữa, xúc cảm nặng nề.
Đang tò mò đây là toà nhà gì, thì một trận âm phong xen lẫn tiếng sột sột soạt soạt vang lên, ngồi thụp xuống đất, xoay người, một ông lão cầm một cây chổi so le, đang quét lá rụng trên mặt đất.
Miệng lẩm bẩm nói: “Đây, cũng đã từng là một môn phái đúc kiếm phát triển cường thịnh, những linh kiếm có tên tuổi trong tiên giới, rất nhiều cây xuất phát từ nơi này.

Đáng tiếc đáng tiếc, cực thịnh rồi suy, xuống gốc không phanh”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Xin hỏi lão trượng, vì sao mà suy?”
Ông lão nói: “Chuyện trước đây không thể kiểm chứng…!Chỉ biết thế hệ cuối cùng, hai đại đệ tử, một đột tử, một mất tích, các đệ tử khác thì tan rã”.
Nguỵ Vô Tiện rũ mi mắt suy nghĩ, hỏi: “Đây là…!là chuyện cách đây bao lâu?”
Thật lâu không thấy câu trả lời, hắn ngước mắt tìm, chỉ thấy mấy con chim hoảng hốt bay qua, thanh kiếm khổng lồ lộ ra vẻ tang tóc, nhưng rốt cuộc không thấy bóng dáng ông lão nào cả..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.