Nè Lam Trạm Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 135


Bạn đang đọc Nè Lam Trạm Ta Thật Sự Là Người Tốt – Chương 135


“Lam Trạm…” Nguỵ Vô Tiện nhìn đến ngây người, nuốt xuống cổ họng, một hồi lâu, mới kinh ngạc chưa hết mà nói: “….!Lam Trạm, ngươi biết không, dáng vẻ ngươi cười lên rất là đẹp.

Sau này, chính là phải như vậy, cười nhiều một chút.

Không cần nhiều, cười với ta là được rồi”.
Hắn mặt mày cười rạng rỡ lên, đôi mắt đào hoa cong lên một độ cong xinh đẹp, trong đó điểm chút ý xuân, tươi tắn xán lạn, chói sáng đến mức không thể đón nhận, như thể vạn vật giữa trời đất đều trở nên không còn màu sắc.
Vẻ mặt Lam Vong Cơ biến hoá, cúi đầu, tại khoảnh khắc kinh ngạc đó, hạ xuống một nụ hôn lên hàng mi vừa kịp khép lại.

Sau đó ôm lấy gương mặt hắn, trên hai cánh môi mềm mại hấp dẫn kia, dán sát lên.
Nụ hôn này không mang theo sự thăm dò không xác định, hoặc sự dè dặt rõ ràng, giống như nụ hôn trong từ đường ngày hôm qua, mà là được bao bọc trong một nguồn nhiệt nóng rực bá đạo, vừa xuất hiện là muốn nuốt chửng lấy hắn.
“Ưm….”
Gương mặt Lam Vong Cơ mang theo chút lạnh lẽo, sau khi dán lên thì trằn trọc trên cánh môi, ăn hắn một lượt từ trái sang phải, từ trong ra ngoài.

Mùi đàn hương pha lẫn với mùi rượu thật là muốn lấy mạng, trong sự cao ngạo lạnh lùng có một tư thái say mê bao trùm lấy tất cả, che trời lấp đất ập tới, phủ kín mít mọi hơi thở của hắn, Nguỵ Vô Tiện bị khí thế này ngăn chặn, trong nháy mắt có chút hoảng hốt khó chịu đựng, hơi nhúc nhích, bị vòng tay của đối phương giữ chặt ở phía sau, giam hắn trong cái ôm không gì phá nổi, cách một lớp áo, nhịp tim đập không theo quy luật kia của Lam Vong Cơ va vào lồng ngực hắn.
Đối phương cọ dụi qua lại trên môi hắn, liếm láp, hơi thở dốc nặng nề trầm bổng bên tai, thổi mạnh vào lỗ tai của Nguỵ Vô Tiện, trong đầu hắn lập tức bùng lên một luồng hơi nóng, chỉ cảm thấy mỗi một chỗ Lam Vong Cơ chạm vào trên người hắn đều sắp cọ ra lửa, mơ mơ hồ hồ còn chưa kịp phản ứng lại, thì bàn tay để bên eo hắn lại không tự giác bắt đầu vuốt ve, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, sờ soạng một chút, nút khoá trên đai lưng khẽ vang lên một tiếng, sau đó được nhấc lên bởi ngón tay thon dài, chậm chạp rơi xuống, xộc xệch máng trên hông Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến có chút mềm nhũn, Lam Vong Cơ buông hắn ra, ánh mắt dừng lại trên mặt hắn, xung quanh chợt yên tĩnh.
Nguỵ Vô Tiện ngước hai mắt nhìn đối phương, trên khuôn mặt xưa nay luôn vô cùng thanh lãnh viết nên dục vọng chưa từng có, lập tức hút lấy hồn hắn, nhịp tim biến mất, dòng máu va chạm khiến cho hắn nhẹ nhàng bay bổng ý loạn tình mê, chỉ còn lại: “Lam Trạm….”
Nến đỏ nổi lên một bầu không khí ái muội, trong nháy mắt bị thiêu đốt bởi tấm màn lụa đỏ còn nóng rực hơn, trong lúc cử động sợi đai lưng vướng víu đã rơi xuống mặt đất, bàn tay Lam Vong Cơ mò mẫm đến trước ngực Nguỵ Vô Tiện, vô thức dùng lực túm lấy cổ áo hắn, dọc theo chiếc cằm có đường nét xinh đẹp rõ ràng thẳng một đường xuống dưới, để lại những dấu hôn như dã thú đánh dấu con mồi, tràn ngập hơi thở của giống đực.

Cần cổ trắng nõn của Nguỵ Vô Tiện ngửa lên, một tay chống trên giường, tay kia đưa ra sau muốn với tới cột giường để mượn lực, trong lúc lơ đãng túm phải tấm màn lụa, dải lụa đỏ buông xuống đúng lúc, che lại cảnh sắc trên giường, hông Lam Vong Cơ hạ thấp xuống, nhẹ nhàng áp lên.
“A!….”
Tay Nguỵ Vô Tiện trượt một cái, thân mình theo đó ngã lên trên lớp chăn đệm bằng lụa đỏ.
Hai người sững sờ một giây trong tư thế xấu hổ này, Lam Vong Cơ nói ít làm nhiều, xuống tay trước với đai lưng của Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy, giúp y cởi áo khoác của mình, sau đó đưa tay về phía Lam Vong Cơ.
Bị ấn xuống.
Đôi mắt Lam Vong Cơ sau khi say bị che phủ bởi một tầng sương mù do hơi nước ngưng tụ, ngọn lửa tình cảm nồng nhiệt mới vừa rồi bùng cháy lên, đột ngột trở nên có chút rõ ràng hơn, “Ngươi…!thật sự nguyện ý?”
Nghe thấy mấy chữ này, Nguỵ Vô Tiện gần như ngẩn ra, chỉ cảm thấy định lực của Lam Vong Cơ sau khi say rượu thật đáng sợ, chẳng lẽ còn có thể dừng lại ở bước này? Nhưng quan sát kỹ, biểu hiện thành thật thẳng thắn không thể nghi ngờ sau khi say này, vẫn là đứa nhỏ Lam Trạm không biết bao nhiêu tuổi kia.
Y ngừng là ngừng ngay, nhưng trong giọng nói rõ ràng viết lên vẻ uỷ khuất, giống như đứa nhỏ thật vất vả trộm được kẹo, giấy gói thậm chí đã lột ra hết rồi, khoảnh khắc đưa vào trong miệng kia vẫn là chột dạ thấp thỏm, ôm một bụng không cam lòng, dò hỏi sự cho phép của người lớn.
Ngón tay Nguỵ Vô Tiện gãi gãi lên cằm y, “Nhị ca ca, ta đã lên giường của ngươi rồi, ngươi nói có nguyện ý hay không?”
Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, hôn vào lòng bàn tay lưng bàn tay, Nguỵ Vô Tiện nắm đai lưng của y, chống thân hình của mình ngã từng chút từng chút về phía sau, để y chồng lên người mình.
Viên kẹo này chủ động nhảy vào miệng mình, Lam Vong Cơ hít một hơi nhận lấy, phủ người lên, mút lên đôi môi đỏ ngọt mềm của đối phương.

Nụ hôn này lại khác với nụ hôn gấp gáp như hổ sói mới hồi nãy, ba phần triền miên, bốn phần không nỡ, vài phần còn lại không rõ cảm xúc gì, làm như tất cả những điều này đã khao khát lâu lắm rồi, chờ đợi lâu lắm rồi, đè nén lâu lắm rồi, rốt cuộc khi tới tay, lại sinh ra chút hoảng loạn bất an và hèn nhát chỉ nhìn thôi đã thấy sợ, sợ nhất cử nhất động của mình có điều đường đột, sợ phiền nhiễu và xúc phạm đối phương.
Lam Vong Cơ vùi đầu vào gáy hắn, thật cẩn thận hít lấy mùi hương của hắn, Nguỵ Vô Tiện một tay nắm đai lưng của y, một tay ôm eo y, cũng bị bầu không khí thận trọng này lây nhiễm, trái tim tan nát đau xót, hắn cũng không phải một bình sứ nhỏ, rơi một cái là vỡ, hắn ôm lấy gương mặt Lam Vong Cơ, cầm lòng không đậu nói: “Lam Trạm! Ta là của ngươi, tất cả đều là của ngươi!”
Hắn vốn định xé bỏ trung y vướng víu của mình, nhưng bị đối phương ngăn cản.
Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, để lên chính giữa trán hắn, hít sâu một cái.
Giọng nói của Nguỵ Vô Tiện run rẩy cả lên, chỉ kịp nói ra một chữ: “Ngươi….”
Lam Vong Cơ cẩn thận, dịu dàng như thế, nhưng không bởi bỏ bộ trung y kia, chỉ cách lớp áo mỏng mà hôn hắn.

Vải lụa trắng trơn mềm mại tinh tế cọ xát lên làn da, lớp vải mỏng dưới đầu ngón tay Lam Vong Cơ như thể vừa chạm vào là sẽ rách, nhưng lúc này tiếp nhận những nụ hôn nóng rực của y, vẫn không mảy may hư hao gì, bọc lấy thân hình cũng nóng rực như thế của Nguỵ Vô Tiện.
Đầu lưỡi Lam Vong Cơ lướt qua vải lụa, loang ra một mảng ướt nước nửa trong nửa mờ, ngoan ngoãn dán lên hai quả hồng mai nhỏ xinh ở hai bên ngực trái phải, dừng lại ở eo, ở bụng nhỏ, chỉ ra một mảnh xuân sắc thấm đẫm nước và sương, hứng thú ái muội, cách lớp quần lót, dùng khoang miệng mềm mại ấm áp ngậm lấy phần đầu cán hơi ngóc lên của Nguỵ Vô Tiện.
Lớp vải ướt át trong nháy mắt bao lấy vật nhỏ đã đứng lên, giam lại những đường gân cố định ở trên đó, hình dạng nhấp nhô xanh tím như ẩn như hiện bên dưới lớp lụa trắng bóng loáng càng thêm quyến rũ, xúc cảm ướt át ấm áp không đủ thoả mãn của lớp vải mềm tạo ra ngàn vạn sự nhu tình, tiếng nước mút máp khe khẽ quanh quẩn nơi khoé miệng xinh đẹp của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện người chưa say nhưng tâm trí đã say rồi.
Một bàn tay của hắn cắm vào mái tóc mềm mại mượt mà của Lam Vong Cơ xoa xoa, vuốt ve xuống cần cổ trắng nõn, kéo cổ áo y ra, năm ngón tay thăm dò, xoa nắn phần xương bả vai cùng với cơ vai mạnh mẽ trơn láng ở chỗ cổ của đối phương, cảm nhận nhịp đập lúc lên lúc xuống ở bên trong.
Lam Vong Cơ vớt lấy một cái chân hơi căng thẳng của hắn, đặt lên vai, sau đó xoay đầu hôn lên phần gốc đùi non mềm mẫn cảm nhất của hắn, dây dưa trên chiếc quần mỏng, nhưng làm sao bằng những nụ hôn ướt át lưu luyến, môi răng cọ xát với làn da qua lớp vải lụa, trơn trượt và ái muội, khơi lên sợi dây bí ẩn nhất trong lòng Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện tình ý khó nhịn, hai mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ lấp lánh ánh nước khác thường, một tia ửng đỏ gấp gáp nơi khoé mắt, ánh mắt trần trụi dõi theo Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nuốt xuống một cái, một tia lý trí cuối cùng không ngừng trôi nổi trong đầu, y nhíu mày lại, cúi người ghé sát Nguỵ Vô Tiện trong gang tấc, gần như là cắn răng, lần thứ hai hỏi: “Ngươi, thật sự nguyện ý?”
Ngón chân Nguỵ Vô Tiện dụi dụi lên bắp chân Lam Vong Cơ, khoé miệng cong lên: “Tới nào!….!Nguỵ nào đó đang kính cẩn chờ đợi ở đây, nếu ngươi muốn, cứ việc đến và lấy….”
Lồng ngực Lam Vong Cơ phát ra âm thanh nguy hiểm, một chưởng rơi xuống, bộ quần áo mong manh càng che càng lộ, ướt đẫm đáng xấu hổ đó của Nguỵ Vô Tiện hoá thành từng mảnh nhỏ.

Bị y chưởng mạnh, “bụp” một tiếng vang giòn giã dễ nghe, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rung lên trong lúc thẹn thùng, từng mảnh từng mảnh nhè nhẹ rơi khỏi người, trần trụi một mảng, chỉ còn lại mái tóc xoã ra, che nửa bên ngực và xương quai xanh.
Ngay sau đó, phần bị che khuất này cũng bị bàn tay to lớn của đối phương phất đi, ánh mắt Lam Vong Cơ tuỳ ý rong ruổi trên người hắn, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy điểm nhỏ trước ngực, đùa bỡn một lát, rồi mới cởi quần áo của mình.
Ánh mắt y thanh lãnh, bao phủ một lớp màu tối tăm âm trầm, vừa cởi quần áo ra, ném lên lan can giường, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, khoé môi mím lại nén giận, giữa mày treo ý lạnh, tất cả mềm nhẹ của một khắc trước đều biến mất, khác hẳn với trước đó như thể là hai người vậy.
Nguỵ Vô Tiện nằm nghiêng ở bên dưới y, trong lòng lộp bộp vang lên một tiếng, chớp mắt nhìn đạo lữ mới cưới, trái tim đập thình thịch, trong đầu không tự chủ được hiện lên tình cảnh năm đó ở Tàng Thư Các.
Lam Trạm y, hẳn sẽ không….
Thật sự là một người mặt người dạ thú chứ?
Quần áo Lam Vong Cơ đã cởi hết, giữ hai đầu gối của hắn banh rộng thân hình hắn ra, giữa hai chân y, một cây trụ chống trời, khí thế bừng bừng ở đó.


Cây trụ to lớn chắc khoẻ cao ngất, phần đầu có chút doạ người, Nguỵ Vô Tiện nuốt xuống một cái, dâng lên cảm giác không ổn.
À ờm….
Hiện giờ đổi ý còn kịp không?
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng ánh mắt Nguỵ Vô Tiện lại giấu không được, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào vật kia, chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, không biết cảm xúc như thế nào.

Hắn liếm liếm môi, giơ một tay ra định sờ vào, bao trùm lấy vật nóng bỏng đó, nhưng sắc mặt Lam Vong Cơ lại biến đổi.
Lại giống như tức giận, đẩy tay hắn ra.
Nguỵ Vô Tiện: “?”
Lam Vong Cơ chậm rãi cúi người bên trên hắn, nắm lấy hai tay hắn, đè lên đỉnh đầu, Nguỵ Vô Tiện cho rằng y lại muốn hôn, ngoan ngoãn ngậm miệng, ai ngờ cổ tay có cảm giác quấn quanh quen thuộc, hắn quay đầu nhìn, thấy mình lại bị cột vào đầu giường.
Hắn phản đối nói: “Tại sao lại trói? Lam Trạm, ngươi cứ thích trói người như vậy hả? Tàng Thư Các trói ta, tối hôm qua trói ta, bây giờ cũng trói ta? Thế nào, không thích ta chạm vào ngươi à? Được rồi, ta không chạm vào là được, ngươi mau tháo ra cho ta”.
Lam Vong Cơ không hề phản ứng, làm như không nghe thấy.
Nguỵ Vô Tiện sốt ruột: “Nè, Hàm Quang Quân, cái người này sao lại như thế, không nghe thấy ta nói sao? Cứ nhỏ mọn như vậy, không cho sờ hả? Sờ ngươi một chút thì sao, cũng không mất miếng thịt nào, ta đã cho ngươi sờ hết rồi, sờ ở đâu cũng được, ngươi lại không thể có qua có lại một chút hay sao?”
Giọng điệu mềm mại ngọt ngào của hắn van xin một hồi, ai ngờ đối phương thờ ơ, cuối cùng, chỉ nói với hắn một câu: “Không được trốn”.
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra ngay tại chỗ.
Vậy nên…!là bởi vì sợ hắn chạy trốn?
Nguỵ Vô Tiện chân tâm thật ý nói: “Không trốn không trốn, Nhị ca ca, ta bảo đảm không trốn, đêm nay mặc cho ngươi thao mặc cho ngươi làm, ta cam tâm tình nguyện, không một câu oán hận.

Nói lý một chút đi…!Cả ngươi ta đều là của ngươi hết rồi, sao có thể trốn chứ?”
Mồm mép cả nửa ngày, đối phương không có vẻ dao động chút nào, chỉ hết sức chăm chú cột cổ tay hắn, hết nút thắt này đến nút thắt khác cột thành một dãy mười mấy nút thắt nhỏ, từ trên cao nhìn xuống hắn, lời ít ý nhiều đưa ra kết luận: “Không chạy được nữa rồi”.
“Lam Trạm, ngươi….” Nguỵ Vô Tiện vừa bực vừa buồn cười, dõi theo hai mắt Lam Vong Cơ nhìn kỹ, khiến hắn nhìn ra vài phần tính nết trẻ con, chỉ không biết lúc này lại là mấy tuổi? Trong lòng cảm khái, dù sao cũng là Lam Vong Cơ say rượu, cảm giác an toàn cực kỳ thấp, hơn nữa lại không nói đạo lý.

Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười, đành phải coi người nọ như trẻ con mà dỗ dành: “Lam Trạm tiểu bằng hữu, ca ca đồng ý với ngươi tuyệt đối sẽ không chạy.

Ngươi nhìn ca ca nè, sức lực không lớn bằng ngươi, đánh nhau không lợi hại như ngươi, ngự kiếm không nhanh bằng ngươi, làm sao chạy trốn?….! Ừm, hay là như vầy, nếu ca ca dám chạy, ngươi cứ bắt ca ca về đét mông được không?”
Nghe vậy, Lam Vong Cơ nhấc một chân của hắn lên, bép bép đánh vào mông hắn mấy cái vô cùng giòn giã.
“A!”
Nguỵ Vô Tiện trợn mắt há mồm, khuôn mặt căng trướng đến đỏ bừng, cả đời hắn chưa từng bị người ta đánh mông, thế nhưng khơi khơi bị Lam Vong Cơ làm người đầu tiên mở màn, không khỏi vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cả giận nói: “Ê! Lam Trạm, Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân! Uống say thì không nói lý lẽ hả! Bộ kêu ngươi đánh bây giờ hay sao?”
Bép!
Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn, tay nâng lên đánh xuống, lại một cái.
Y xuống tay thật sự không lưu tình, vốn dĩ lực tay đã kinh người, sau khi say càng thêm không có chừng mực, mông nóng rát và đau, Nguỵ Vô Tiện giận dữ: “Tại sao lại đánh!”
Bép bép!
Nguỵ Vô Tiện: “…..”
Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười: “Hóa ra ngươi chỉ nghe được hai chữ đét mông có phải không? Những chữ trước và sau đó đều coi như gió thoảng qua tai bay mất có phải không?”
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, lại giơ tay lên.
Bép bép bép!
Nguỵ Vô Tiện sợ đến mức ngây người, vội vàng ngậm miệng, khắp đầu óc đều là thẹn quá hoá giận, Lam Trạm sau khi say rượu quả thực trêu chọc không được, hung dữ muốn chết, hơn nữa chỉ chọn những điều mình thích nghe, đặc biệt ngang ngược vô lý.
Kỳ lạ, chẳng lẽ, Lam Trạm dịu dàng và khắc chế mới vừa rồi là phiên bản có điều kiện giới hạn sao? Quá giới hạn là không được? Hay là chỉ một lần này, dùng hết là ngưng?
Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, đột ngột không chú ý, bị Lam Vong Cơ nhấc hai đùi lên, dưới mông nhét vào một cái gối đầu, kết quả chỗ tư mật ở bên dưới liền trong tư thế đặc biệt mở ra, đặc biệt mặc người xâu xé, hiện ra không sót một thứ gì ngay trước mắt Lam Vong Cơ.
Mới vừa rồi bị đánh cũng đã đủ cảm thấy thẹn, thế nhưng hiện giờ gác lên như treo giò heo cho người ta xem thế này, cơn xấu hổ hiếm hoi đó của Nguỵ Vô Tiện bừng bừng trỗi dậy, cố gắng nuốt xuống những lời thô tục vừa định chửi ra miệng, sợ lại để cho Lam Vong Cơ nhặt được tiện nghi gì, thầm nghĩ: “Đường đường Di Lăng Lão Tổ ta, để người ta bày thành dáng vẻ này, bị Lam Trạm uống một ngụm rượu tuỳ ý làm thịt, nếu truyền ra làm sao còn có thể gặp người đây?”
Suy nghĩ hắn quay nhanh, nhưng xui xẻo không có đối sách, mắt thấy sắp sửa bị một cây thương dài tấn công đâm thủng ở trên giường, xấu hổ nhẫn nhịn một lát, mềm giọng nói: “Lam Trạm, ngươi hôn ta một chút đi….”
Quả nhiên, lời này Lam Vong Cơ nghe lọt, cúi người xuống, động tình mà triền miên hôn môi với hắn một lát..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.