Bạn đang đọc Nè Lam Trạm Ta Thật Sự Là Người Tốt – Chương 11
Bảy ngày trước, bên bờ hồ nước sâu đầy sương mù huyền ảo ở sau núi.
Ngay sau khi bóng dáng Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện ở dưới vách đá càng lúc càng xa, một bóng người từ trong bụi phong lan trên núi đá nhảy ra, rồi khoan thai đi đến bên hồ, nhẹ nhàng mỉm cười.
Một lát sau, kéo thân thể ướt đẫm, từ đáy hồ vớt lên một chiếc bình.
Cầm chiếc bình, chúc ngược xuống, một bên chống cằm, không nhanh không chậm nói, “Lam Tế tiền bối, ra đây trò chuyện một chút nào”.
Hồn phách Lam Tế ngưng tụ lại từ một luồng ánh sáng mờ ảo, rơi xuống trên mặt đất, bước đi hơi lảo đảo, chỉ vào mũi Nguỵ Anh nói, “Ngươi? Ngươi là người phương nào? Tới đây lúc nào? Tại sao biết tên huý của ta?!” (Nguỵ Anh này là xuyên vào thân xác Mạc Huyền Vũ á nha!)
Nguỵ Anh đặt linh hồ lên mặt đất, tiếp tục ngồi xổm, vẻ mặt một bộ là sắp làm chuyện xấu.
“Ta lại phá không được sương mù huyền ảo, đương nhiên là theo tới…!Ta không chỉ biết ngươi là ai, ta còn biết ngươi đã nói bao nhiêu lời dối trá với hai đứa hậu sinh ngây thơ hồn nhiên đáng yêu kia”.
Ngay sau đó, Nguỵ Anh kể ra hết những ghi chép về việc vi phạm gia quy của ông ta trong hồ sơ Lam thị, vạch trần không chút khách khí, sắc mặt Lam Tế càng thêm trắng bệch, tựa như hoà cùng một thể với ánh trăng.
“Ngươi! Làm thế nào ngươi biết được?!” Cả người Lam Tế run lên, đánh giá Nguỵ Vô Tiện từ trên xuống dưới, không nhìn thấy mạt ngạch vân văn trên trán hắn, “Tất cả những hồ sơ này đều giữ dưới tầng hầm trong từ đường, chỉ có huyết mạch bổn gia Lam thị mới có thể đi vào! Ngươi…!Hay ngươi là thân thích của bổn gia Lam thị…!Ngươi, ngươi là hôn phu ở rể của Lam gia?!”
Chợt nghe thấy cách nói này, Nguỵ Anh ngẩn người, sờ sờ cằm, “Cũng có thể nói như thế…”
Hắn và Lam Trạm đều là nam tử, hắn tự nói mình là con rể cũng không quá đáng chứ? Tuy rằng suy nghĩ này vừa loé lên, thì lập tức hiện ra vẻ mặt không đồng tình của Lam Trạm.
Hắn nhớ năm đó chính mình ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nghẹn đến hoảng, cả ngày chỉ biết đi dạo loanh quanh, trong lúc vô tình phát hiện chỗ sương mù huyền ảo này, nhưng không đi qua được, trở về Tĩnh Thất, ép buộc lôi kéo Lam Trạm đang hết sức chuyên tâm chấm bài thi tới chỗ này.
Sau khi phá được sương mù phát hiện hai hồ nước trên dưới vách đá, nhớ tới trong danh sách pháp khí tiên môn của Lam thị ở Tàng Thư Các có nhắc tới linh hồ.
Xuống nước dò tìm, liền phát hiện ra vật ấy.
Sau đó làm cái chuyện không khác gì thiếu niên Nguỵ Vô Tiện đã làm, đem Thiên Tử Tiếu rót vào linh hồ, hồn phách Lam Tế bị mùi rượu xông tới nỗi nhảy ra, nói với bọn hắn một mớ lý do khoái thác, dẫn dụ bọn hắn đưa linh hồ về chỗ cũ.
Trước khi rời đi, trong lòng Nguỵ Anh ngứa ngáy, nhảy vào hồ sâu muốn xem dáng vẻ của tiên tử dưới đáy hồ, kết quả mờ mờ ảo ảo là nam tử, bởi vậy dẫn đến một loạt những suy luận không thể tưởng tượng.
Khác với đời này, ngay lúc đó Lam Trạm cũng không có ý điều tra thêm về chuyện này, mà Nguỵ Anh hắn đã được Lam thị thừa nhận thân phận đạo lữ, ghi vào trong gia phả bổn gia Lam thị, đương nhiên có thể đi vào tầng hầm của từ đường xem hồ sơ, vì vậy biết được sự thật cố tình bị giấu giếm.
Nhớ lại chuyện xưa, Nguỵ Vô Tiện lại nghĩ đến những ngày tháng sống cùng Lam Trạm, trước khi bản thân mình không hiểu sao rơi vào thế giới này, không khỏi buồn bã.
Cố gắng đè nén những nhớ nhung trong lòng, suy nghĩ thay đổi, lại lộ ra vẻ giảo hoạt đắc ý, chậm rãi nói, “Ta nói nha tiền bối, chỉ sợ là, sự thật so với những gì ghi trong hồ sơ còn muốn hay ho hơn nhiều đúng không?”
Sắc mặt Lam Tế trong nháy mắt lại từ trắng chuyển sang xanh, lúc sáng lúc tối, quả thực khiến người ta hoài nghi có phải sắp giận quá tắt thở chết lần nữa hay không.
“Ngươi có ý gì?”
Nguỵ Vô Tiện ngồi một hồi chân cẳng tê rần, dứt khoát đặt mông ngồi hẳn xuống, chọn một tư thế thoải mái, mới nói, “Chính là nói á, lúc trước linh hồ có thật sự bị kẻ trộm mộ lấy đi không?”
“….!Nếu không thì còn có thể như thế nào?”
“Có thể nào, linh hồ bị trộm, vốn là do kẻ trộm trong nhà làm hay không?”
“…..”
“Mà việc trộm mộ đào mộ chẳng qua là tiền bối ngài tự biên tự diễn ra trò hay mà thôi?”
“…..”
“Không phải chính ngài vừa nói đó hay sao? Được thôi, vậy vãn bối sẽ tự coi mình tài giỏi mà suy luận vu vơ, đánh bậy đánh bạ một phen nhé?…Vãn bối từng xem qua dã sử ít người biết đến của thời trước, nghe nói mấy trăm năm trước, có một gia tộc họ Trương, nhiều thế hệ tổ tiên chuyên xây lăng mộ cho hoàng đế, sau không biết vì nguyên nhân gì, gặp phải sự nghi kỵ của chủ thượng, những người có thế lực trong tộc đều lần lượt bị kéo xuống ngựa, người bị cách chức, người bị trục xuất, người bị lưu đày, người bị giết chết.
Người trong tộc hoảng sợ oán giận, thế mà thay đổi sự nghiệp mấy đời tổ tiên giữ gìn, bắt đầu lần lượt vì cuộc sống của gia đình mình, đều đi đào mộ, cướp lấy vàng bạc, giống như trả thù, khai quật tất cả những lăng mộ mà tổ tiên từng xây dựng.
“Như thế đến hơn 100 năm trước, thế gia trộm mộ này trải qua biến cố lớn, sụp đổ, người trong tộc tứ tán, ai đi đường nấy.
Trên đời này có ai hiểu rõ việc trộm mộ hơn người xây mộ? Mà gia tộc họ Trương này, cho dù là lăng mộ được nhiều thế hệ tổ tiên xây dựng, hay là lăng mộ đời sau ăn trộm, đều là các lăng mộ lớn của thế gia, người trong tộc họ Trương này, tuy rằng tan rã đi khắp nơi, nhưng người tài cao thì gan cũng lớn, tâm khí tầm mắt đều cao, ngay cả những thương nhân nhà giàu bình thường cũng không lọt vào mắt họ, bởi vậy vãn bối suy nghĩ, có không ít người để mắt đến huyền môn thế gia”.
“Cho nên thì sao? Ngươi muốn nói cái gì?”
“Tiền bối ngài với trách nhiệm canh giữ lăng mộ quanh năm trong gia tộc, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc công khai hoặc âm thầm, không tránh được phải ứng phó với những kẻ trộm mộ thèm muốn linh khí tiên vật của Lam thị này, cho nên vãn bối cả gan suy đoán, ngài cùng vị công tử họ Trương kia có phải đã kết bạn từ lâu rồi hay không, có lẽ đánh nhau một trận lớn, có lẽ không đánh không quen, ngươi bại dưới tay hắn hoặc hắn thua dưới kiếm ngươi, lại bất ngờ, nảy sinh tình ý, rơi vào bể tình, lén lút hứa hẹn chung thân?…!Thế cho nên phản bội gia tộc, thậm chí sẵn lòng vì hắn lấy trộm linh hồ của nhà mình, hai tay dâng lên…”
“Càn rỡ!!” Nghe tới đây, Lam Tế vẫn luôn trầm mặc không nói nổi giận tím mặt, sau một lúc lâu, mới đè cơn tức giận trầm giọng nói, “Ta tuy phạm phải vô số điều cấm kỵ, nhưng…!nhưng ta cũng chưa bao giờ vui sướng vì điều đó, tuy xấu xa cố chấp, nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, thì sao có thể tự nguyện rời bỏ người thân?”
Nguỵ Anh hơi sững người, hỏi dò: “Nhưng ngài, còn không phải vì hắn…”
Lam Tế đau khổ nói: “Đúng vậy, ta là vì hắn mà đào trộm phần mộ nhà mình, nhưng đó là vì hắn bị trọng thương, ta bất đắc dĩ vì cứu hắn mà làm như thế.
Hắn bị bỏng trong một lần chiến đấu, da thịt huỷ hoại không chịu nổi, mà ta lại biết công dụng của linh hồ…!Vốn định trộm từ trong lăng mộ ra, đợi sau khi vết thương của hắn lành sẽ trả lại, nhưng bị đệ tử trong tộc hoài nghi, đành phải giở trò, làm bộ là việc làm của bọn trộm mộ….!Không ngờ, không ngờ ngược lại là hại hắn….”
Không ngờ rằng ngược lại trong lúc giúp đỡ bị người trong tộc phát hiện, vì bảo vệ Lam Tế, vị công tử họ Trương kia ra sức ôm hết mọi tội lỗi, quan tài nữ tu sĩ bị cạy, dung nhan thối rữa, linh hồ bị mất trộm, đều là do hắn làm, theo di huấn của tiền bối, chém chết phơi thây.
“Mà ngài đem linh hồ giấu đi, chính là vì sau khi hắn chết, lén giữ gìn thi thể của hắn, để linh hồn của hắn yên ổn ngoài tam giới ngũ hành, dung nhan như cũ”.
Lam Tế nhìn chăm chăm gật đầu, trong mắt là nỗi bi thương vô tận, “Hắn muốn linh hồ này…!hắn nói với ta, lúc trước hắn muốn mượn dùng linh vật pháp khí Lam gia, là để đoạt lại tất cả lăng mộ Trương gia bị Kỳ Sơn Ôn thị chiếm đoạt”.
“Kỳ Sơn Ôn thị?” Nguỵ Anh kinh ngạc, so thế giới của hắn với thế giới trong miệng của Lam Tế, chưa nghe nói đến tình tiết này, suy nghĩ nhanh chóng, “Ôn thị am hiểu hoả thuật…!cho nên hắn bị thương là vì đánh nhau với Ôn thị?”
Lam Tế nói: “Hắn nói với ta, sau khi Trương gia sụp đổ, Kỳ Sơn Ôn thị chiếm lấy lăng mộ của nhiều thế hệ tổ tiên nhà hắn, tu luyện tà thuật trong đó, mà hắn năm lần bảy lượt mơ ước lăng mộ Lam thị, là muốn có được pháp khí tổ tiên Lam gia, giúp hắn chống lại Ôn thị”.
Không ngờ rằng, Kỳ Sơn Ôn thị tu luyện tà thuật, làm tiên môn xấu xa, đã có manh mối từ hơn 100 năm trước.
Mà năm đó gia tộc họ Trương không thể thành công phản kích Ôn thị, nói không chừng có liên quan đến câu chuyện tình xưa cũ mà hắn vô tình phát hiện ra này.
Không khỏi nhớ tới các thể loại chuyện cũ lúc trước, nghiệp duyên, kiếp trước kiếp này, có lẽ sớm đã được viết ra, người đời ngu dốt, vừa nói ra là lập tức tranh cãi, mê muội vì lợi lộc, phí công vì yêu ghét, không thể siêu thoát.
Mỗi người đuổi theo hàng ngàn suy nghĩ của mình, nhất thời không ai nói chuyện.
Hồ sâu chiếu rọi, ánh trăng thưa thớt.
Sau một lúc lâu, Lam Tế ngẩng đầu nhìn trăng, lại nhìn nhìn bộ dạng thẫn thờ ngơ ngẩn của Nguỵ Anh, nói, “Ngươi tớii đây, chẳng lẽ chỉ để cùng ta nhớ lại chuyện cũ hay sao?”
Bị gọi tên Nguỵ Anh đột nhiên hồi hồn, chỉnh đốn lại thân hình, nghiêm nghị nói, “Đương nhiên là không phải”.
Lam Tế nheo mắt lại, “Vậy ngươi tại sao đến đây, rồi tại sao phải vạch trần ta?”
“Chuyện này hả…” Đáy mắt Nguỵ Anh hiện lên ý cười, “Tiền bối ngài đương nhiên không hy vọng ta đem việc này công khai ra ngoài, đúng không?”
Lam Tế cảnh giác: “Ngươi có ý gì?”
Nguỵ Anh một tay chống cằm, làm như lo lắng nói: “Công khai ra ngoài, cho dù ngài là tiền bối, ông già Lam Khải Nhân kia tất nhiên không chấp nhận được ngươi giấu riêng linh hồ, nói là phải thực hiện di huấn của tổ tiên, thu hồi linh hồ, khiến cho người yêu nhất đời của ngài phơi thây bên ngoài, không được nguyên vẹn…”
Lam Tế nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng băng giá, chỉ là Nguỵ Anh sớm đã luyện được da mặt tường đồng vách sắt đối với ánh mắt giết người này của Lam thị bọn họ, không hề sợ chút nào, ngược lại hơi hào hứng, “Chỉ cần tiền bối ngài chịu giúp ta một việc nhỏ, tiểu bối đương nhiên sẽ giữ kín như bưng”.
“Liều mạng lớn mật! Dám uy hiếp tiền bối trong tộc!”
Sau một lúc lâu, thấy Nguỵ Anh không dao động, Lam Tế bỗng nhiên hoài nghi chẳng lẽ mình đã gặp phải tay già đời trong đó, trong lòng cảm thán, không biết vị hậu bối ngây thơ nào thế mà lại dẫm vào con đường cũ của mình năm đó, bị hấp dẫn bởi một người xuất thân phức tạp, còn mang vào gia môn.
Thở ra nửa hơi, nói: “Ngươi muốn như thế nào?”
Chỉ thấy Nguỵ Anh cười hì hì, nâng linh hồ từ mặt đất lên, rồi từ trong ngực áo lấy ra vò Thiên Tử Tiếu, làm như đã chuẩn bị từ sớm, “Tiền bối chớ hoảng sợ, chỉ là muốn mượn bình tiên của nhà các ngươi một chút, để ta uống cho đã”.
Lam Tế lảo đảo, “Ngươi mất nhiều công sức như thế, chỉ vì uống rượu?”
Nguỵ Anh nghiêm nghị nói, “Tên Lam Vong Cơ cứng nhắc cổ hủ kia, cái đồ không có thú vui trên đời, đã ra lệnh cho sơn môn kiểm tra nghiêm ngặt, quấy rầy nhã hứng uống rượu của bản công tử, mấy ngày nay không uống được ngụm nào, nghẹn sắp chết rồi, đây sao có thể là việc nhỏ được?…!Lại nói, ta biết linh hồ này đã từng ủ qua Thiên Tử Tiếu rồi, nồng đậm mát lạnh, tinh khiết và thơm lừng, chất lượng phi phàm.”
Lam Tế nhướng mày, “Ngươi nói giống như đã từng uống qua vậy”.
Nguỵ Anh cười hắc hắc không nói.
Nhớ năm đó hắn chính là uy hiếp lừa gạt làm tương tự thế này, ôm linh hồ trốn ở một khe suối nào đó phía sau núi uống bảy ngày bảy đêm, say như chết.
Cuối cùng bị Lam Trạm lùng sục khắp núi rất lâu mới tìm thấy, tức giận trực tiếp lôi về phòng, phạt bảy ngày bảy đêm không được ra cửa.
Không có hồn phách Lam Tế quấy rầy, đợi Nguỵ Anh đem Thiên Tử Tiếu rót vào trong linh hồ, trong nháy mắt dòng rượu ngọt ngào thơm lừng, nghiêng bình chảy ra.
Một trận uống đã đời, rượu ào ạt chảy ra, sau đó hoà vào trong hồ, chảy theo dòng suối, bốc hơi dưới ánh trăng, ngay cả màn sương mù huyền ảo trắng như tuyết này, gần như tất cả đều lây nhiễm hương thơm của rượu, vách đá bên hồ, thậm chí giữa con đường núi quanh co, xông lên khiến người ta say, làm tâm trí người ta phiêu đãng, ngất ngây.
Cách xa vài dặm, Nguỵ Vô Tiện trong lúc ngủ mơ, cánh mũi hơi hểnh lên, toàn bộ thân hình vô thức di chuyển theo mùi hương rượu, sau một lúc lâu, bọc mình trong chăn, bụp một cái rớt xuống mặt đất.
Xoa đầu ngồi dậy, nghi hoặc mình đang mơ một giấc mơ say xỉn..