Này Vương Ác Thiếu Chớ Làm Loạn!

Chương 4


Đọc truyện Này Vương Ác Thiếu Chớ Làm Loạn! – Chương 4


Quả thật, tất cả đều là định mệnh.
Không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh?
Nếu nói Trần Thiên Hạo thì có lẽ do hắn thật sự là thiên tài nên mới có thể thi đậu được vào ngôi trường này.
Cuộc thi tuyển chọn gồm 100 bài kiểm tra cực gay gắt mà thí sinh phải có IQ từ 160 trở lên mới có khả năng suy luận ra được.

Vậy mà hắn có thể giải mỗi bài trong chưa đầy nửa phút.
Một mình Trần Thiên Hạo đối chọi với 4999 thí sinh trên khắp cả nước, nhưng hắn lại dễ dàng vượt qua được tất cả với số điểm cao ngất ngưỡng, vượt mức điều kiện mà nhà trường đưa ra làm ban giám khảo vô cùng ấn tượng.
Trần Thiên Hạo hắn đạt được 98.5 điểm và giải mỗi bài kiểm tra trong thời gian trung bình từ 15 đến 25 giây tương đương với chỉ số IQ là 175.
Trong khi điều kiện mà học viện đặt ra là phải đạt ít nhất 91.5 điểm, bắt buộc tất cả thí sinh phải ghi ra đầy đủ cách giải mỗi bài và phải hoàn thành tất cả trong vỏn vẹn chỉ 90 phút.
Điều kiện đó, căn bản là không ai có thể đạt được!
Học viện đã sớm có tính toán về suất học bổng miễn phí toàn phần này, khả năng đạt được nó chỉ có 0.1%.

Điều lệ tuyển chọn được đặt ra vô cùng hóc búa bởi vì phía hội đồng trường mỗi năm, nếu không có ai đạt được suất học bổng miễn phí đó thì toàn bộ học phần với tổng giá trị là 2000 vạn tệ (≈ 70 tỷ) sẽ được quy thành tiền mặt chia đều cho các giáo sư tiến sĩ trong trường.

Chính vì vậy, đề thi được đề ra vốn dĩ là không muốn tuyển thêm bất kì một học sinh nào cả.

Đơn giản đó chỉ là một hình thức.
Trường hợp của Trần Thiên Hạo làm năm mươi giáo sư tiến sĩ ra đề đều vô cùng choáng ngợp mà đó hoàn toàn là ngoài khả năng dự trù của họ.
Vốn dĩ tưởng rằng tất cả đều nằm trong sự tính toán, nhưng Trần Thiên Hạo hắn lại tước mất “phần ăn” năm nay của mọi người một cách vô cùng ngoạn mục.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, tương lai hắn ở học viện sắp tới, đám giảng viên trong hội đồng chấm thi đó chắc chắn sẽ cho hắn biết thế nào là “lễ hội”.
Ngược lại là Uyển Đình Nhu.
Cô cũng là một cô gái thông minh, nhưng nếu nói là dùng trí tuệ để thi vào đây thì thực sự cô không đủ khả năng.
Tất cả đều là một ván bài số phận do Ông Trời sắp đặt.
Đâu ai ngờ một đứa mồ côi như cô có thể đủ khả năng để vào được học viện Quốc tế Sử Đế Lan?
Uyển Đình Nhu không những được vào học mà cô còn được học miễn phí, sách vở và cả đồng phục đều được nhà trường tài trợ.
Đều bởi vì lần đó…
……………………………………………………………..

1 NĂM TRƯỚC
Uyển Đình Nhu trong một lần đi giao hàng, vô tình nhìn thấy một thanh niên đột nhiên ngã quỵ ngất xỉu xuống bên đường.
Cô hốt hoảng chạy lại, hét lớn:
“Có ai không? Mau cứu người.

Cứu với!…”
Mọi người xung quanh đều túm tụm lại xem, ai nấy đều nhanh chóng gọi xe cấp cứu.
Tại bệnh viện thành phố.
Bác sĩ với gương mặt nghiêm nghị, gằn giọng hỏi:
“Cô gái, sao lại để cậu ấy suy nhược đến như vậy? Cô là người nhà của bệnh nhân à?”
Đình Nhu vội vã xua tay:
“Dạ không! Tôi không phải người nhà của cậu ấy.

Tôi chỉ là người đi đường, tình cờ thấy cậu ấy ngất xỉu nên tôi mới đưa cậu ấy đến bệnh viện thôi.”
“Thế cô biết làm sao để liên lạc với người nhà bệnh nhân không? Tình hình cậu ta đang rất nguy cấp đấy.”
“Ban nãy tôi thấy điện thoại cậu ấy có cuộc gọi đến nên tôi đã báo cho người nhà cậu ấy rồi ạ.”
Bác sĩ vừa định tiếp lời thì người nhà của bệnh nhân hớt hả lao đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.