Đọc truyện Này Vương Ác Thiếu Chớ Làm Loạn! – Chương 22
Uyển Đình Nhu luôn muốn tìm cơ hội để nói với hắn rằng, thật sự thì cô chỉ muốn làm bạn với hắn mà thôi.
Nhưng phải chăng đối với Trần Thiên Hạo, điều đó là quá khó?
“Đình Nhu, cháu làm gì mà đứng ngơ ra đó vậy?”
Tiếng bà Ngọc chậm rãi bước ra.
Đình Nhu cười giả lả:
“Cháu định hỏi xem, cậu ấy có cần giúp đỡ gì không?”
“Thế rốt cuộc nó có bị làm sao không?”
“Dạ, không ạ.
Cậu ấy nói không sao.”
Uyển Đình Ngọc nhún vai, ung dung bước vào nhà.
“Không sao thì tốt rồi.
Thằng nhóc đó thì có thể có chuyện gì chứ?”
Uyển Đình Nhu nhìn lên bầu trời, cô ghét nhất là mùa hạ.
Đặc biệt là những buổi trưa hè.
Nó luôn khiến cô trở nên gắt gỏng một cách vô cớ mà chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao?
Những tiếng ve sầu phiền phức đến nhức cả tai, cái nắng gay gắt của ánh mặt trời ngày hè lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy thật chán ghét và khó chịu.
Ước gì bây giờ có cơn mưa ngâu to như ngày Thất Tịch thì hay phải biết.
Bỗng, chuông điện thoại reo lên.
Là một số điện thoại lạ.
“Xin chào.”
Dường như đã từng nghe qua giọng nói này cách đây không lâu, cô cố nhớ lại.
“Có phải anh là…”
“Phải, là tôi đây.
Em còn nhớ tôi chứ?”
Uyển Đình Nhu vui vẻ trả lời:
“Rh-, tôi nhớ chứ.
Sao anh lại biết được số điện thoại tôi thế? Anh đã khoẻ hơn chưa?”
Uông Sở Diệu phì cười:
“Khi trước em đi vội quá, tôi còn chưa kịp giới thiệu với em.
Tôi tên Uông Sở Diệu.”
Uyển Đình Nhu im lặng một lúc, cô vuốt cái cằm nhỏ nhắn.
Hình như cái tên này, mình cũng đã từng được nghe qua rồi thì phải.
Nhưng là, nghe ở đâu nhỉ?
“Xin chào.
Trái đất gọi Uyển Đình Nhu.”
“Xin…xin lỗi anh nhé.
Tôi đang bận suy nghĩ chút chuyện nên hơi lơ đễnh.
Vừa nãy anh nói gì cơ?”
“Vừa rồi sao?”
Uông Sở Diệu im lặng vài giây…
“Tôi vừa tỏ tình với em đấy.”
Cô ngượng đỏ cả mặt nhưng vẫn bình tĩnh lảng sang câu hỏi khác:
“Không biết là Uông tiên sinh tìm tôi có việc gì không?”
Cô ấy không nghe thấy mình vừa nói gì sao? Là lảng tránh?
Hắn khá bất ngờ với thái độ của Uyển Đình Nhu, cứ nghĩ đối với bất kì một cô gái nào khi nghe được như vậy, chắc chắn đều sẽ rất ngượng ngùng.
Đặc biệt là trước đây, vô số cô gái hắn đã từng gặp qua, họ đều có chung một mạch cảm xúc mà hắn sớm đã ngấm ngầm như một đoạn điệp khúc quen thuộc.
Đầu tiên sẽ là ngỡ ngàng, sau đó sẽ đến bối rối, và cuối cùng thì họ sẽ hỏi đi hỏi lại hắn cho đến khi nào hắn xác nhận rằng: “Tôi đùa thôi.
Đừng bận tâm” thì họ mới thôi không hỏi nữa.
“Thực ra thì hôm nay tôi gọi, vốn là để cảm ơn em.
Tôi muốn mời em đi ăn tối.
Không biết liệu em có thể…”
“Uông tiên sinh xin đừng khách sáo.”
“Tôi hi vọng có thể đồng ý, nhưng có lẽ, phải thất lễ rồi.
Tôi bận chút việc riêng.
Xin lỗi anh nhé.”
Uông Sở Diệu im lặng một lúc lâu, tự nhủ, đến cả cơ hội cùng nhau ăn tối mà Ông Trời cũng không thành toàn thì làm sao có thể tiến thêm được bước nữa đây?
Không lẽ chưa bắt đầu mà đã thất bại rồi à?
Xem ra, tình hình trước mắt là đã bị cô ấy từ chối, nhưng hỏi lí do có lẽ cũng không quá đáng lắm nhỉ?
Hắn ngẫm nghĩ.
Đường đường là Uông Đại thiếu gia nổi tiếng khắp Thượng Hải, hắn không cam tâm khi phải chịu cảm giác bị người khác từ chối, lại còn không rõ ràng như vậy.
Trên thực tế thì từ trước đến giờ, chưa từng có cô gái nào từ chối hắn cả, chỉ có Uông Sở Diệu hắn từ chối họ mà thôi.
Lời hồi đáp của Uyển Đình Nhu làm Uông Sở Diệu cảm thấy hắn thật thảm hại.
Nghĩ vậy, Uông Sở Diệu hít một hơi thật sâu, mạnh dạn lấy hết can đảm ra để hỏi.
Dù biết hỏi như vậy sẽ hơi thiếu tế nhị, nhưng điều đó vẫn sẽ làm hắn cảm thấy cam tâm hơn là việc bị từ chối mà không rõ nguyên nhân.
“Tiếc nhỉ, thật sự thì tôi không có ý xen vào đời tư của em, nhưng…tôi có thể biết lí do vì sao em lại từ chối không?”
“Xin Uông tiên sinh đừng hiểu lầm.”
Đình Nhu dường như đã đoán ra được tâm tư của Uông Sở Diệu, nghe thấy vậy, liền vội trấn an:
“Tôi không thể cùng ăn tối với anh được là do tôi bận đi làm thêm.
Không phải tôi cố ý từ…”
“Chỉ đơn giản vậy thôi à? Thế em làm thêm ở đâu?”
Chưa kịp nói hết thì Uông Sở Diệu đã sốt sắng cắt ngang.
“Tôi làm thêm ở một quán ăn nhỏ ở cuối phố, trước quán có treo rất nhiều đèn lồng.”
…
Đã hơn sáu giờ chiều, muộn mười phút nữa vào ca làm việc.
Uyển Đình Nhu lại đi làm trễ như bao ngày.
Từ đằng xa, cô chạy như bay, phi thẳng vào trong tiệm, cô chạy nhanh đến nỗi tóc tai thì rối tung rối mù, váy áo thì lộn xộn xộc xệch.
Cô thở hồng hộc, vừa chỉnh chu lại váy áo vừa nói: “Xin lỗi Hân Nghiên, tớ lại tới…”
“trễ.”
Ngẩng mặt lên thì thấy cảnh tượng xung quanh vắng hoe không một bóng người.