Đọc truyện Này Vương Ác Thiếu Chớ Làm Loạn! – Chương 181
Sau khi Tiêu Lang mở lời mời gọi, cả không gian bỗng dưng rơi vào trạng thái im ắng dị thường.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, nhếch môi cười, nụ cười mang theo một sự âm hiểm khó lường, thầm nghĩ…
Phen này lời to rồi!
Nhưng mọi chuyện giống như không báo trước, đột nhiên cả thân thể hắn cứng đờ chừng vài giây, nụ cười trên khoé môi cũng tự nhiên mà biến mất sau cái lắc đầu Uyển Đình Nhu.
“Ơ…”
Tiêu Lang nghe thấy, bàn tay đang nâng đầu lập tức buông xuống, hắn lật đật ngồi lại ngay ngắn, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên…
“Không phải cô đang cần tiền sao?”
Uyển Đình Nhu không có ý trách móc gì người muốn mời mình đến làm tiếp viên ở đây, chung quy chắc chỉ nghĩ cô đang cần tiền nên công việc này có thể là phù hợp nhất, nhưng sao cô có thể chấp nhận được?
Cô dù có thiếu thốn đến đâu cũng không thể làm cái nghề đáng xấu hổ này!
Uyển Đình Nhu chậm rãi đứng lên.
Cô biết, hắn là đang muốn ngỏ lời giúp đỡ cô, tiền lương ở đây quả thật rất cao, tuy chỉ là lương khởi điểm thôi nhưng đã cao hơn lương của một công nhân viên chức có trình độ học vấn rất nhiều, hắn thực không cố ý khiêu khích hay chọc phá gì cô cả.
“Cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ…”
Uyển Đình Nhu cười nhạt nhìn Tiêu Lang, cô nhẹ nhàng tiếp lời…
“Có lẽ tôi không phù hợp với công việc này.”
Không thể để cô cất bước rời khỏi đây mà không thu lại được gì, Tiêu Lang nhấp một ngụm rượu, không nhanh không chậm hỏi ra một câu…
“Lý do?”
“Không có lý do gì cả, tôi chỉ là…!không muốn làm việc ở đây.
Đơn giản là vậy thôi.”
“Cô sợ tôi bắt cô đi khách sao?”
Tiêu Lang khẽ nhếch khoé miệng…
“Đây là quán bar thượng lưu đấy, đừng hình dung mọi thứ theo hướng tiêu cực như vậy chứ?”
“Còn không phải sao?”
Uyển Đình Nhu hỏi.
“Đấy là do bọn họ tự nguyện thực hiện giao dịch ngầm bên ngoài, một quản lý cỏn con như tôi làm sao mà quản hết được?”
Tiêu Lang bất bình phản bác, âm giọng không khỏi tăng thêm một bậc.
Một người ngồi trong văn phòng thế này mà lại nói mình là quản lý cỏn con ư? Lừa ai chứ?
Uyển Đình Nhu đảo mắt nghĩ thầm.
“Không được, tôi không chấp nhận lý do đó, không thuyết phục…!Cái khác đi!”
Tiêu Lang tiếp tục nói, đồng thời vươn tay lấy ly rượu nốc sạch một hơi, đặt mạnh xuống bàn.
Nhìn thấy vậy, Uyển Đình Nhu chẳng những thần sắc không thay đổi mà còn bình tĩnh đến lạ, cô liếc mắt lướt qua, sau đó thò tay vào bên trong trong túi quần, lấy ra chiếc di động, ấn vào Baidu*, gõ gõ ra mấy chữ mà cách đây vài hôm cô vừa tìm kiếm.
Uyển Đình Nhu lướt lên xuống một lượt, đôi con ngươi bấy giờ mới có chút động đậy, cô làm mới trang dữ liệu bốn năm lần, cố ấn tìm kiếm lại một lần nữa, thao tác tay lặp đi lặp lại, vô cùng nhanh nhẹn.
Sao có thể chứ?
Trạng thái bình tĩnh vốn có bỗng chốc biến mất, thay vào đó là ánh mắt kinh ngạc dán chặt lên màn hình điện thoại, cô sững người, đôi mày xinh đẹp vô thức nhíu lại, cả biểu hiện và hành động của cô ngay lúc này đã vô tình lọt vào trong tầm mắt của Tiêu Lang.
Hắn tò mò nghiêng đầu qua nhìn, không thể đợi thêm được nữa, hắn cầm ly rượu đứng lên, trực tiếp nhìn thẳng vào màn hình điện thoại của Uyển Đình Nhu.
Nhìn hồi lâu vẫn không hiểu được, rốt cuộc là cô đang làm gì nên đành hỏi thẳng, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Uyển Đình Nhu lầm bầm trong miệng, ý nghĩ lúc này mới bật ra thành tiếng…
“Sao…!sao có thể chứ?”
“Sao có thể cái gì cơ?”
Tiêu Lang nhướn mày, vẻ mặt có chút khó hiểu.
Uyển Đình Nhu ngồi thụp xuống, cô thực không cam tâm, rõ ràng là có bằng chứng để chứng minh lời cô nói là có xác thực, nhưng tại sao ngay lúc này, tất cả các cụm từ mà cô tìm kiếm lại hiện ra một kết quả duy nhất đó là “không hiển thị”?
“Cô bị ngốc sao? Không hiển thị thì chỉ có thể là đã bị xoá, hoặc là hoàn toàn không có bất kỳ thông tin gì để hiển thị.
Ấn gì ấn mãi thế? Rốt cuộc là muốn tìm cái gì vậy?”
“Xoá ư? Sao lại bị xoá?”
Uyển Đình Nhu ngạc nhiên nhìn sang Tiêu Lang, một đôi con ngươi mở to khẳng định lại lần nữa, ngữ khí chắc như đinh, bàn tay vô thức ghì chặt chiếc điện thoại…
“Rõ ràng cách đây vài hôm trước tôi vẫn còn tìm được cơ mà?”
Tiêu Lang thoáng nhìn qua khuôn mặt nhất thời kích động của Uyển Đình Nhu, sau đó liếc mắt xuống màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng, cố quét tầm mắt nhìn kĩ hơn ở thanh tìm kiếm, hắn không thể nhìn thấy bên dưới ngón tay cái kia là chữ gì, nhưng dựa vào những chữ ở đằng trước và một nửa nét chữ còn lại, thì đã có thể đoán được chữ cuối cùng trong cụm từ.
“Cô muốn tìm…!Vương – Thiên – Ân sao?”
Tiêu Lang hỏi, giọng nói mang theo sự nghi hoặc.
“Phải! Chính là hắn!”
“Tìm hắn làm gì?”
Tiêu Lang hơi giật mình, lập tức hỏi lại.
“Chẳng phải anh muốn tôi trả lời lý do không muốn đến đây làm việc sao? Tôi liền search cho anh xem ở đây có những vị “Thượng Đế” phức tạp như thế nào?”
Tiêu Lang dường như đã hiểu ra được đại khái hàm ý trong câu nói của Uyển Đình Nhu, nhưng vẫn cố biện bạch cho cái gọi là “môi trường làm việc – mỗi nơi một khác”.
“Ấy…!Nói thế là sai rồi.”
“Sai?”
Uyển Đình Nhu thu hồi tầm mắt rất nhanh, khôi phục nhẹ như mây gió, mỉm cười nhìn Tiêu Lang.
“Có lẽ đàn anh sợ rằng công việc kinh doanh không thuận lợi nên đã thuê người xoá đi những bài viết đó phải không?”
Tiêu Lang cười, xua tay…
“Tôi còn chưa nói hết, cô đã quy chụp rồi.
Nói thế là oan cho quán bar của tôi lắm đấy.
Không giấu gì cô, gã tên Vương Thiên Ân đó chính là VVIP cấp S ở đây, hắn là một trong những vị khách được mang danh Thượng Đế theo đúng như nghĩa đen đấy, nói chính xác hơn là…!một vị khách mà chúng tôi không thể đắc tội!”
“VVIP cấp S ư?”
“Phải.”
Tiêu Lang thở dài.
“Cách đây nửa năm trước, ở đây đã xảy ra một vụ ẩu đả, nếu không phải vì đợt đánh nhau với lão đại của bar, cũng chính là anh trai tôi – Dương Tâm Khắc, thì có lẽ ngày hôm nay, người ngồi đây tiếp chuyện cô không phải là tôi rồi…!À không, phải nói là chẳng những cô không thể ngồi đây mà đến cả cơ hội được giải vây ban nãy cũng không có mới phải.”
Tiêu Lang nhìn nét dịu dàng trên khuôn mặt Uyển Đình Nhu có chút phức tạp, một lúc sau, hắn tựa mình vào lưng ghế, cười nhạt…
“Có hứng thú muốn nghe tiếp không?”
Đôi mắt bồ câu của Uyển Đình Nhu khẽ chuyển động, cô không muốn quan tâm đến những chuyện không liên quan đến cuộc đời cô, nhưng người đàn ông tên Vương Thiên Ân này quả thực khiến cô có chút hứng thú, tên của hắn cứ năm lần bảy lượt bị người khác nhắc đến trước mặt cô, khiến cô không muốn tìm hiểu cũng không được.
Nghĩ vậy, Uyển Đình Nhu liền hỏi…
“Muốn…!thì anh sẽ kể cho người ngoài như tôi nghe sao?”
“Sao lại là người ngoài?”
Tiêu Lang nhếch mép cười.
“Nếu cô đồng ý đến đây làm việc thì đây là chuyện nội bộ rồi.
Không phải sao?”
…
(*): Công cụ tìm kiếm của Trung Quốc, còn được gọi là Google bản Trung.